Bàn ăn trên quầy được phủ một tấm khăn trải bàn dày màu trắng, giữ chặt bằng một chiếc bàn xoay thủy tinh. Hai đầu khăn rũ xuống che khuất phần lớn tầm nhìn bên dưới bàn. Ghế cũng được phủ một tấm khăn kín mít, đồng bộ che khuất tầm nhìn từ phía sau. Như vậy, bí mật đang diễn ra đã bị che giấu hoàn toàn, không để lại dấu vết gì.
Cái chạm di chuyển xuống dưới, đầu tiên là bắp chân, nhẹ nhàng đẩy nhẹ hai lần, rồi từ từ di chuyển xuống mắt cá chân, dừng lại ở đó.
Cực kỳ kiên trì, nước chảy mây trôi, giống như vô ý nhưng lại tự nhiên, rất không an phận.
Nhưng biểu cảm của người kia lại cực kỳ bình tĩnh, dáng vẻ giống như không liên quan cũng không quan tâm. Trong khi làm hành vi đó, cô nhấp vào giao diện trò chơi trên điện thoại, những ngón tay thon dài của cô chuyển động nhanh nhẹn, tâm trí bận tâm đến biến động trên màn hình, giống như chưa làm cái gì.
Bàn ở đây có mười chỗ ngồi, khoảng hai mươi người chia thành hai, còn thêm chỗ ngồi. Hai chỗ ngồi nữa được thêm vào bàn bên cạnh, ba chỗ ngồi nữa được thêm vào bàn mấy người Dung Nhân đang ngồi. Hiện tại, các chỗ ngồi gần nhau đến nỗi ngay cả một chuyển động nhỏ nhất cũng sẽ bị những người ngồi gần đó chú ý.
Dung Nhân và Tề Tụng vẫn chưa nói chuyện xong. Nếu nàng có bất kỳ hành vi bất thường nào, Tề Tụng sẽ lập tức nhận ra, hoặc ai đó có con mắt tinh tường sẽ bắt được.
Trước mặt bạn bè, Dung Nhân nhanh chóng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, thậm chí không liếc sang phải, giả vờ không cảm giác được, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Sau đó Tề Tụng chuyển sang bàn luận về lễ kỷ niệm của Đại học A, bao gồm các hoạt động, mời cựu sinh viên ưu tú các năm trước, bao gồm cả lớp của Dung Nhân, chương trình lễ kỷ niệm buổi tối. Tóm lại, Đại học A đã đầu tư rất nhiều tâm huyết cho lễ kỷ niệm này, sẽ sôi động và thú vị hơn những năm trước, nàng thực sự muốn đến xem thử.
Ban đầu, Dung Nhân có thể trò chuyện bình thường với cô, trôi chảy không bị ngắt quãng, thậm chí còn nhắc đến Cao Nghi.
"Em họ của chị học ngành gì?" Tề Tụng cũng chưa ăn gì nhiều. Đây là lần đầu tiên cô nói về cuộc sống cá nhân nên không thể không hỏi.
Dung Nhân đáp: "Khoa học máy tính."
"Khá ấn tượng đấy, đó là một trong những chuyên ngành chủ lực của trường chúng ta."
"Từ nhỏ đến lớn thành tích của em ấy luôn tốt."
Hiện tại, Tề Tụng đang dạy toán cao cấp tại Đại học A, nhưng không dạy khoa học máy tính. Vốn có nền tảng về tài chính, cô không thực sự am hiểu chuyên ngành của Cao Nghi lẫn Dung Nhân, nên cô tiếp tục cuộc trò chuyện tập trung vào hai lĩnh vực mà cô chưa biết đến.
Dung Nhân vẫn bình tĩnh trả lời mọi câu hỏi, nhưng thực ra nàng cũng chưa làm nhiều việc liên quan đến chuyên ngành của mình, nên chỉ hiểu biết hạn chế. Về máy tính, nàng còn biết ít hơn.
Tiếng trò chuyện của họ vẫn chưa dứt cho đến khi thu hút sự chú ý của những người bạn xung quanh. Một người phụ nữ mặc đồ xanh quay lại, mỉm cười xen vào: "Hả? Thật sao? A Nhân, em học ngành kỹ thuật cơ khí à, trước nay chưa từng nghe nói đến. Vậy chúng ta có duyên rồi, tôi cũng học ngành kỹ thuật cơ khí, nhưng tôi học đại học ở thành phố C."
Người phụ nữ mặc đồ xanh là một phụ nữ lớn tuổi, ngoài bốn mươi, một người phụ nữ cường nhân trí thức. Hồi đó, cô là nghiên cứu sinh tiến sĩ, là một kỹ sư, Dung Nhân cảm thấy mình không thể so sánh được.
"Ôi, chúng ta chỉ là ăn tiền từ thời đại và bắt kịp thời đại thôi, không phóng đại như vậy. Em khiêm tốn quá đấy, chương trình kỹ thuật cơ khí của Đại học A như thế nào cũng là chương trình hàng đầu, em không kém, đừng nói vậy." Người phụ nữ mặc đồ xanh tính khí ngay thẳng nói. "Nếu em tiếp tục học lên, không chừng em còn giỏi hơn tôi."
Cuộc trò chuyện trên bàn vẫn diễn ra bình thường, nhưng hành động "vượt qua quy củ" dưới gầm bàn vẫn không hề giảm đi. Dung Nhân cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói bình thản.
Cảm giác ngứa ngáy ở mắt cá chân lan lên da thịt, nhẹ nhàng v**t v*, cọ xát, rồi lại đi xuống, ái muội chạm vào... Nàng siết chặt tay, Dung Nhân cố gắng lờ đi cảm giác kỳ quái, nhưng khi cảm nhận được sự chạm nhẹ trên mắt cá chân nhạy cảm, nàng không khỏi cứng đờ, sống lưng cũng cứng nhắc, giống như khoảnh khắc bị siết cổ, điểm yếu chí mạng của nàng bị đối thủ nắm chặt.
Trò chơi của Ôn Như Ngọc vừa mới bắt đầu, một đường thắng thế, nhanh chóng hạ gục hầu hết các đối thủ. Cô khá thoải mái, thoạt nhìn có vẻ như đang chơi nghiêm túc, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc.
Một người khác trên bàn tới gần cô, cô trả lời thành thạo điêu luyện, hoàn toàn ung dung, giọng điệu không hề dao động.
Có người nghiêng người hỏi: "Em đang chơi gì vậy? Sao mải mê thế?"
Cô không sợ bị phát hiện, dù thái sơn có đè nặng cũng đều có thể duy trì trầm ổn, nhàn nhạt nói: "Game di động, chơi thử không? Tôi gửi link cho chị."
Người kia không chơi: "Quên đi, mấy trò này chỉ dành cho người trẻ tuổi, tôi không thích."
Cổ họng Dung Nhân nghẹn lại, hạ thấp tầm mắt nhìn xuống thức ăn trên bàn trước mặt. Nàng dùng tay xoa xoa chiếc ly, rồi lặng lẽ nhích sang một bên, tránh tiếp xúc.
Tiếc là khoảng cách có hạn, nàng không thể di chuyển quá xa, chỉ có thể tránh một chút. Nàng vừa mới nhích đi, nhưng chưa kịp thoát ra thì đã bị quấn lấy.
Đôi giày nàng đi tối nay dễ tháo, khi chạm vào nhau lần nữa, chúng đã tuột ra từ lúc nào. Hơi ấm áp áp vào da thịt nàng, người kia càng lúc càng không kiêng kị, giống như đã leo lên liền không chịu buông ra.
Dung Nhân có thể cảm nhận rõ ràng từng cử động nhỏ, từng ý niệm ngày càng khó kiểm soát. Rõ ràng là Ôn Như Ngọc đang cố tình gây khó dễ cho nàng. Biết rõ những điều cấm kị không thể chạm tới của nàng, vậy mà vẫn cứ ngang ngược khơi gợi lên, thăm dò, biết là cấm kị, nhưng lại tuỳ ý làm.
Không thể phản kháng lại bất lực, nàng chỉ còn cách trốn tránh thêm lần nữa.
Nhưng mà không có nơi nào để trốn, vẫn vô ích.
Không thể làm gì được người này, nàng chỉ còn biết chịu đựng.
Dung Nhân cố gắng lơ đi, giống như không có tri giác, không biết gì cả, tiếp tục trò chuyện với những người ngồi cùng bàn để phân tán tinh thần.
Chưa ai phát hiện ra bí mật ẩn giấu dưới góc khuất này, hoang đường, đen tối... quả thực là một điều không thể phơi bày.
Đúng lúc này, một người bạn đi ngang qua từ phía sau. Những chiếc ghế chỉ che khuất tầm nhìn, nên từ một góc độ nào đó, họ có lẽ có thể thấy được chuyện gì đang diễn ra bên dưới. Dung Nhân vô thức quay đầu lại nhìn, người bạn kia tưởng nàng đang chào hỏi, nên lập tức chuyển hướng sự chú ý. Vốn dĩ cô ấy đang tìm ai đó ở phía bên kia, nên chỉ nói vài câu xã giao rồi bỏ đi.
Dung Nhân phản ứng chậm chạp, chỉ biết ứng phó trên bàn chứ không làm gì được người kia. Nhất là khi Ôn Như Ngọc lợi dụng lúc nàng phân tâm, nhẹ nhàng giẫm lên, xoa nhẹ mu bàn chân. Tầm nhìn ngoại vi của nàng cuối cùng cũng chuyển sang phải, liếc nhìn kẻ đầu sỏ.
Ôn Như Ngọc vẫn chưa kết thúc trò chơi, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt bình thản, trông thật sự vô hại.
Ngực nghẹn một lúc, cảm giác bất lực, không thể tiến cũng không thể lùi, chẳng mấy chốc đã tìm được thời điểm thích hợp để đẩy lùi, không cho cô thêm cơ hội nào nữa.
Nhưng vô ích, không thay đổi được gì.
Chẳng những không có tác dụng, mà ngay sau đó, Ôn Như Ngọc đột nhiên nghiêng sang bên này, suýt nữa thì ép đến Dung Nhân.
Dung Nhân bất ngờ, chưa kịp phản ứng nàng đã theo phản xạ ngả người ra sau, ép chặt vào ghế, lưng lập tức ngồi thẳng.
Nàng sững sờ trong giây lát - Ôn Như Ngọc không có ý định làm gì nàng, mà nghiêng qua người nàng, cánh tay lướt qua trước mặt nàng, lấy thứ gì đó từ tay trái nàng.
Một tờ khăn giấy.
Hiển nhiên Dung Nhân đã nghĩ quá nhiều, né tránh cũng không cần thiết, có phần hơi quá mức.
Động tác của Ôn Như Ngọc rất uyển chuyển, trông rất bình thường. So với vẻ bình tĩnh của cô, hành động đột ngột lùi lại của Dung Nhân lại có chút thu hút sự chú ý. Tề Tụng nhìn sang, không hiểu tại sao.
"Sao vậy?" Tề Tụng nghi hoặc, không hiểu tại sao nàng lại tránh.
Thấy người kia chỉ lấy khăn giấy, Dung Nhân lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói: "Không sao, tay tôi hơi đau nên động vài cái."
Tề Tụng cười: "Do đánh bài à?"
Nàng đáp: "Chắc vậy."
Tề Tụng nói: "Lần đầu tiên thấy chị như vậy, cũng không chơi bao lâu, tay chị yếu quá".
Nàng mở mắt nói dối: "Tôi không thường chơi bài, không quen."
"Này cũng đúng."
Ôn Như Ngọc lấy khăn giấy đưa cho người ngồi cạnh. Cô chơi xong trò chơi trên điện thoại, nghỉ ngơi một chút.
Bên bàn kia, Ngô Lâm Ngữ chẳng có hứng ăn. Đối diện với một bàn lớn đầy ắp thức ăn thơm phức, cô chẳng có chút khẩu vị nào, thậm chí còn không cầm đũa lên.
Nhìn Ôn Như Ngọc và Dung Nhân từ góc độ này, hai người hơi cao hơn cô một chút. Bởi vì có người và bàn che chắn, cô hoàn toàn không nhìn thấy tình huống dưới gầm bàn, chỉ thấy được trên bàn.
Họ ít giao tiếp, gần như chẳng nói được mấy lời. Không biết là đang tránh né nghi ngờ hay không có gì để nói, Ngô Lâm Ngữ đều thấy vậy, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, không còn khó chịu nữa.
Nhiều lần, ánh mắt cô dừng lại trên người Dung Nhân, nhìn chằm chằm vào nàng. Ý tứ trong mắt Ngô Lâm Ngữ mịt mờ không rõ đang suy nghĩ gì.
Nhậm Giang Mẫn cùng bàn gọi cô hai lần, nhưng không thấy cô trả lời. Tò mò định nhìn theo thì cô mới khắc chế thu hồi, ngẩn người: "Sao vậy?"
Cảm thấy cô có gì đó không đúng nhưng không thể hiểu được là không đúng chỗ nào. Nhậm Giang Mẫn suy nghĩ một lát, xua xua tay. "Không có gì, chỉ là thấy Ngô lão sư cậu thất thần, muốn giúp cậu hoàn hồn. Có chuyện gì vậy? Cậu không khỏe sao? Hay có chuyện gì khác? Cậu lúc nào cũng mất tập trung,"
Ngô Lâm Ngữ giải thích, nói dối rằng mình hơi choáng vì uống bia.
Hoài nghi nhìn chiếc ly chưa động đến của cô, Nhậm Giang Mẫn càng thêm hoang mang.
Bữa ăn khuya kéo dài gần hai tiếng, kết thúc vào khoảng 1 giờ sáng. Chị Nhu hào phóng trả tiền, không ai khác có thể tranh. Sau khi trả tiền, mọi người tụ tập ở lề đường. Những người lái xe gọi tài xế được chỉ định, còn những người không lái xe thì bắt taxi. Dung Nhân thuộc nhóm sau. Đường Thiên Thành không phải đường nàng đi gặp mấy người bạn kia, nên nàng từ chối lời mời đi nhờ.
Còn Ngô Lâm Ngữ và Tề Tụng, dĩ nhiên họ sẽ tìm tài xế riêng rồi đi thẳng về.
Xe năm chỗ, nên lúc đến chỉ có năm người, nhưng nếu có tài xế riêng thì trên đường về có sáu người, thêm một người nữa.
Tề Tụng muốn nhường ghế trước, định gọi tài xế riêng đến đón, nhưng chưa kịp mở miệng thì bị ngăn lại.
Có một người không chịu về.
Ôn Như Ngọc muốn đi quán bar Thượng Đô, khác với đường của họ, cô phải đến đó vì việc gì đó.
Ngô Lâm Ngữ không đồng ý, cau mày: "VIệc gì quan trọng như vậy? Muộn rồi, mai đi không được sao?"
Ôn Như Ngọc vẫn kiên trì, dặn Tiểu Trần và mọi người trên đường chú ý an toàn, rồi quay sang Dung Nhân đang vẫy taxi, trực tiếp thương lượng.
"Dung lão bản, vừa vặn tiện đường, có phiền cùng ngồi xe một đoạn không?"