Ôn Như Ngọc dựa vào bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt dài đẹp như tranh vẽ ngước lên nhìn thẳng, dò xét.
Một cảm giác ràng buộc kỳ lạ vô hình bao trùm lấy nàng. Mặc dù đối phương không có hành vi gì thêm, Dung Nhân vẫn bất giác thẳng lưng, âm thầm ngả người ra sau một chút để tạo khoảng cách. Nàng nắm chặt chiếc khăn trắng, nhẹ nhàng kéo một góc.
"Không phải vậy thì sao?"
Vài giây sau, Dung Nhân cứng đờ hỏi. Giọng điệu tự tin, nhưng toàn thân lại lộ rõ không dễ chịu. Phản ứng theo bản năng của nàng giống như thành thật hơn so với giọng điệu khô khan.
Ôn Như Ngọc nhìn thấu, nhưng không hề phá vỡ. Cô chống tay lên quầy lễ tân, gõ nhẹ hai ngón tay, khẽ nói: "Cảm giác không giống vậy."
Dung Nhân nhăn mặt, không quen bị nhìn chằm chằm, quay mặt đi: "Cô cảm giác sai rồi."
Ôn Như Ngọc không nói gì, chỉ bĩu môi: "Có lẽ vậy, cũng có thể. Em bận rộn như vậy, hình như hôm nay có rất nhiều việc phải làm."
Dung Nhân đặt khăn xuống, cầm lấy ly đong đã rửa sạch từ trước rửa lại. Nàng nghiêng người về phía bồn rửa, nhân cơ hội quay lưng lại với đối phương, đáp: "Có một chút."
"Cửa hàng không đông khách lắm, là nhiều đơn hàng trực tuyến sao?"
"Gần như là vậy."
"Tôi không thấy em nhận đơn hàng nào cả."
"Là đơn hàng đặt trước, tôi nhận trước khi chị đến."
Ôn Như Ngọc cố tình hỏi, giống như cô thật sự tin nàng. "Gần đến giờ giao hàng rồi, sao còn chưa giao, giao kịp không?"
Lời nói dối bị vạch trần, động tác mở vòi nước của Dung Nhân cứng đờ, sau một lúc im lặng, nàng bình tĩnh nói tiếp: "Đều là đơn hàng ca đêm. Vẫn còn sớm, giao trễ một chút."
Ôn Như Ngọc buồn cười, thấp giọng cười một tiếng.
Dung Nhân nghe rõ, biết người này cố ý, nàng sững sờ một lúc, rồi giả vờ không để ý, tiếp tục công việc, nhanh chóng làm việc không chút trì hoãn.
Ôn Như Ngọc đến lấy gói đường, nhưng trên quầy không có gói nào. Nhân viên trong cửa hàng đều bận việc riêng, hai chủ cửa hàng cũng chẳng rảnh để quan tâm đến chi tiết này, hiện tại khách hàng phải tự tìm.
"Cho tôi hai gói đường, cảm ơn."
Tắt nước, lau khô tay, Dung Nhân đưa gói đường cho cô.
Đối phương đưa tay nhận lấy, không tránh khỏi chạm vào.
Đầu ngón tay của đối phương ấm áp, còn Dung Nhân vừa rửa tay xong, làn da mát lạnh mịn màng sau khi được nước lạnh k*ch th*ch, hoàn toàn trái ngược. Cái chạm thoáng qua, đồng thời rùng mình.
Nhưng tất cả chỉ là vô tình, không phải cố ý.
Ôn Như Ngọc rút tay lại trước, giải thích: "Vừa rồi không cẩn thận..."
Tốt nhất là cô không nên giải thích, nói ra càng không đúng hơn. Dung Nhân phớt lờ, giống như nàng không hay biết, không cảm giác gì.
"Ừm."
Ôn Như Ngọc cất gói đường đi, nói: "Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."
Dung Nhân nói: "Nếu cô không quen uống đồ uống đắng thì có thể gọi món khác, Americano không phải ai cũng uống được."
Vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh sau khoảng cách cố ý ban đầu, lời nói của Dung Nhân không tránh khỏi trở nên xa lạ lạnh lùng giống như khó chịu với hành vi này.
Ôn Như Ngọc thấy vậy, hiểu lầm là muốn cự tuyệt. Cô rất có chừng mực ngừng trêu chọc nàng, lùi lại nửa bước. Cô lắc gói đường, ra hiệu lập tức quay lại, không làm phiền nàng nữa.
"Được rồi, vậy em làm việc tiếp đi."
Vừa nói xong, Dung Nhân liền nhận ra mình đã phản ứng hơi quá mức. Biết Ôn Như Ngọc hiểu lầm, nàng không giải thích thêm. Hàng mi dày khẽ rung, nhưng vẫn im lặng, không nói thêm gì nữa.
Ôn Như Ngọc cực kỳ nhạy bén, cô bước hai bước, rồi mới chợt nhớ ra một chuyện khác. Cô dừng lại, quay lại, nói thẳng: "Hôm nay tôi đi ngang qua chỉ là tình cờ thôi, đừng nghĩ nhiều."
Dung Nhân sững người, ngước mắt lên nhìn cô. Nghe thấy lời giải thích này, nàng đáp: "Không có, tôi không nghĩ gì cả."
Ôn Như Ngọc tiếp tục: "Chu Hi Vân lo Kiều Ngôn cần những thứ này, sẽ ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của em ấy. Em biết đấy, hai người họ không hợp nhau lắm, hẳn là Kiều Ngôn sẽ không chấp nhận sự hiện diện của Chu Hi Vân ở đây, cho nên mới bảo tôi đến đây."
Vẻ mặt Dung Nhân vẫn tự nhiên, không chút gợn sóng, giống như hiểu được lời giải thích này, nàng gật đầu hiểu ý nói: "Tôi đã nghe cô nói rồi, tôi hiểu."
"Ừm."
Nói xong, Ôn Như Ngọc rời đi, quay lại để tránh chướng mắt.
Dung Nhân vẫn chưa trả lời, nàng cầm hộp đường trên tay, ngơ ngẩn, môi hơi hé mở.
Cùng lúc đó, không quá sớm cũng không quá muộn, Kiều Ngôn từ tầng ba đi xuống, sải bước nhanh đến quầy lễ tân, sợ mình sẽ đến muộn.
"Biên tập viên bên công ty vừa gọi, em có việc gấp nên bận đi nói chuyện," Kiều Ngôn nói, giải thích lý do mình ở trên đó lâu như vậy, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí bất thường, khá thản nhiên. "Không phải đến giờ làm đơn hàng của Ôn tổng rồi sao? Hẳn là chị ấy sắp lên đó rồi, làm luôn bây giờ hay chờ một chút?"
Dung Nhân lấy lại bình tĩnh, rồi cắt ngang dòng suy nghĩ: "Làm đơn hàng, em làm trước đi, chị gói bánh ngọt với dọn bàn."
Kiều Ngôn ra hiệu "OK", đeo tạp dề vào bắt tay vào làm việc. Nhanh nhẹn và siêng năng, gọi nhân viên quầy bánh nhanh lên nếu không sẽ muộn mất.
Công việc nhỏ này có thể hoàn thành trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Lát nữa sẽ đến lúc giao đơn hàng Thiên Hoà. Vì công việc ở nhà xuất bản vẫn chưa xong, Kiều Ngôn không thể ra ngoài ngay được, đành phải tìm người khác. Dung Nhân và Dương Dương sẽ đến Thiên Hoà thay nàng.
Về phần Tập đoàn Nghi Phong, nhân viên kia chắc chắn sẽ đi. Kiều Ngôn gãi đầu, áy náy nói: "A Nhân, chị vất vả rồi. Giờ em thực sự không thể đi được. Xin lỗi, lần sau em đi, hôm nay nhờ vào ba người nha."
Dung Nhân không để ý. "Không sao, ai đi cũng được. Em cứ lo việc của mình trước đã, đừng lo lắng gì khác. Nếu thực sự không được thì tìm người giao đơn hàng Tập đoàn Nghi Phong trực tuyến. Cửa hàng vẫn còn khách, em ở đây đi, nếu không nhà xuất bản sẽ không tìm được em."
Kiều Ngôn mỉm cười, bảo đảm: "Đừng lo, em vừa trông cửa hàng vừa chờ tin tức, đều có thể lo cho hai bên."
Đơn hàng Thiên Hoà phải được giao trước 7 giờ. Bây giờ đã 6 giờ 30, nếu không đi ngay thì chắc chắn sẽ muộn, nàng phải đi ngay.
Kiều Ngôn giúp mang đồ uống ra ngoài. Dung Nhân lái xe đến, chẳng mấy chốc đã ra khỏi con hẻm. Quay lại bên trong, Kiều Ngôn lại báo cho Ôn Như Ngọc biết sẽ có người giao hàng.
Ôn Như Ngọc thấp giọng nói: "Không sao, tuỳ mọi người sắp xếp. Nếu không tôi sẽ tự mang đi."
Kiều Ngôn mỉm cười, trấn an cô: "Bọn em có người giao hàng, chờ vài phút sẽ đến ngay."
Bình thường Kiều Ngôn rất liều lĩnh và chậm chạp, nhưng lần này nàng đã thay đổi thái độ, đặc biệt đáng tin. Nàng nhanh chóng tìm được một nhân viên khác để giao hàng, tặng Ôn Như Ngọc một chiếc bánh quy tự làm khác làm quà, vui vẻ hoàn thành công việc.
Ôn Như Ngọc không thể nán lại thêm nữa. Đã đến nước này rồi, cô đành phải rời đi.
Kiều Ngôn vẫy tay, lần đầu tiên nhẹ nhàng nói: "Lần sau nhớ quay lại nhé. Cảm ơn Ôn tổng đã ghé qua."
Sau khi Dung Nhân và Dương Dương giao đơn hàng của Thiên Hòa về Kafa, họ thấy một người khác đang ngồi ở bàn cạnh quầy pha chế. Nhưng đó không phải là Ôn Như Ngọc, đó là một khách hàng mới.
Kiều Ngôn đang bận rộn trao đổi với biên tập viên về vấn đề xuất bản. Dung Nhân liếc nhìn xung quanh, rồi lặng lẽ bước vào, tiếp quản công việc còn lại.
Cho đến giờ đóng cửa, quán vẫn vắng tanh. Không có đơn hàng trực tuyến, buổi tối khá thư giãn.
Không có tiếng nói chuyện của Kiều Ngôn, không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường cho cả khách uống cà phê lẫn nhân viên. Ngoài tiếng lách cách của bàn phím thỉnh thoảng vang lên, không còn tiếng động nào khác.
Nàng không quen với sự tĩnh mịch này, hầu như lúc nào cũng vậy, một quán cà phê chẳng bao giờ đông đúc. Nhưng không hiểu sao, Dung Nhân lại cảm thấy ngột ngạt và buồn tẻ. Nàng ra ngoài hóng gió rồi châm một điếu thuốc.
Những tia lửa bùng lên theo làn gió, một làn khói rất nhẹ— dựa vào lan can hành lang, nàng đứng một mình hai phút. Dung Nhân không kiềm chế được mà quay lại, liếc nhìn những tòa nhà văn phòng nhộn nhịp bên ngoài con hẻm
.
Thời tiết đột ngột chuyển biến xấu vào cuối tháng Sáu, đến đầu tháng Bảy, mùa hè đã thực sự đến.
Mùa hè ở thành phố A thường nóng như thiêu đốt, nắng nóng bắt đầu xuất hiện sớm, năm nay cũng không ngoại lệ. Một thời gian trước, các nàng vẫn có thể mặc áo khoác mỏng, nhưng đột nhiên nhiệt độ đã lên tới hơn 30 độ C, nắng như thiêu đốt, bắt buộc phải mặc áo ngắn tay.
Kể từ lần gặp nhau ở quán cà phê, Ôn Như Ngọc đã không xuất hiện gần hai tuần, giống như cô đã biến mất vào hư không.
Lần này đúng là đã tinh ý hơn nhiều, nhận ra sự bất thường của Dung Nhân. Biết rằng đến quá gần sẽ làm người khó chịu, việc liên tục xuất hiện sẽ chỉ phản tác dụng, thế là cô thừa dịp bận rộn công việc của mình, hoàn toàn "biến mất".
Ngày 10 tháng 7, đúng như dự định, Dung Nhân lái xe một mình đến Vân Nam để thử vận may tìm đậu.
Một người bạn tiếp đón nàng ở đó, nàng gọi điện cho Kiều Ngôn để báo rằng nàng vẫn an toàn.
Nói chuyện một lúc, Kiều Ngôn lại vô tình nhắc đến Chu Hi Vân, Dung Nhân bỏ vali lại và bước vào phòng nghỉ. Tâm trí nàng có lẽ còn mơ màng sau chuyến đi dài, lập tức nói: "Chị muốn hỏi em một chuyện."
Kiều Ngôn liền đáp: "Chị hỏi đi."
"Ôn..." Dung Nhân nói liền dừng lại, nghĩ rằng mình không có đầu óc, bỗng dưng hành động như một kẻ ngốc. Nàng ngắt lời giữa chừng, nghẹn lại. Nàng đóng sầm cửa lại, liếc nhìn xung quanh rồi nói: "Quên đi, không có gì."