Hôm trước còn gọi video với Kiều Ngôn, đối phương vẫn còn ở Thành phố A. Chưa đầy 24 giờ sau, người đã xuất hiện ở suối nước nóng... Ôn Như Ngọc đến Phổ Nhĩ cùng một nhóm nam nữ, toàn là những gương mặt xa lạ, hiếm thấy ở Thành phố A. Thậm chí trong nhóm còn có người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Chắc hẳn họ là người mới đến, đứng hơi hướng về phía trước, dưới một chân núi giả, chủ yếu giao tiếp bằng tiếng Anh. Qua cuộc trò chuyện của họ, rõ ràng là họ đã đến Phổ Nhĩ ngay khi vừa đáp xuống, điểm dừng chân đầu tiên là suối nước nóng.
Khuôn mặt của Dung Nhân bị chiếc mũ rộng vành che chắn, che khuất tầm nhìn. Nàng không thể nhìn rõ toàn cảnh, chỉ nghe loáng thoáng câu chuyện.
Ôn Như Ngọc hiện tại bị đám người vây quanh, chỉ cách Dung Nhân vài bước chân. Nếu không phải vì chiếc mũ, chắc hẳn hai người đã đụng mặt nhau.
Họ đang tiến về phía này, tiến lại gần hơn.
Dung Nhân không nhúc nhích, sau khi hoãn thần lại, nàng xác nhận đó thực sự là cô, nàng tiếp tục nằm nguyên tư thế đó. Suy nghĩ một lúc, nàng giả vờ không để ý, không định chào hỏi hay làm gì cả.
Ý nghĩ đột ngột này đến mà không có lý do gì. Thật ra, chỉ là gặp nhau thôi cũng chẳng có gì. Đây không phải lần đầu tiên họ tình cờ gặp nhau ở bên ngoài, nhưng phản ứng của cơ thể nàng đã chiếm ưu thế trước. Nàng có chút sợ phiền toái, nàng đến Phổ Nhĩ vì công việc, không muốn gặp phiền phức không đáng có trong chuyến đi nên chọn cách tránh né.
Qua khe hở hẹp trên vành mũ, nàng có thể thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp dừng lại trước mặt mình, rồi nhanh chóng bước đi, đi vào bên trong. Họ đã đặt phòng riêng, không ngâm mình trong suối nước nóng công cộng bên ngoài.
Đoàn người đi ngang qua rồi dần dần rời đi. Cho đến khi hoàn toàn an toàn, Dung Nhân mới cởi mũ, chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía cuối đoàn người.
Ôn Như Ngọc đi cuối đoàn, khoác tay một cô gái ngoại quốc tóc đỏ nóng bỏng, mặc váy ngắn hở bụng. Hai người khá hợp nhau, trên đường đi, cô gái tóc đỏ mỉm cười tựa vào vai Ôn Như Ngọc, cử chỉ có vẻ đặc biệt thân mật.
Không biết quan hệ giữa hai người họ là gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ không giống bạn bè bình thường.
Nhìn họ bước vào phòng riêng rồi khuất dần sau góc khuất, Dung Nhân rũ mắt xuống, chân trần bước xuống sàn, vẻ mặt có chút trầm ngâm. Nửa ngày sau, ngoài suối nước nóng ra, Dung Nhân chẳng có việc gì khác để làm.
Tuy vô tình chạm mặt đám người Ôn Như Ngọc, nhưng nàng vẫn ở lại, chọn một góc khuất hơn để tận hưởng thời gian rảnh rỗi một mình. Suối nước nóng nằm lưng chừng núi, ngâm mình trong hồ ngoài trời mang đến tầm nhìn ngoạn mục xuống ngọn núi bên dưới, biển xanh ngọc trải dài mênh mông, tầng tầng lớp lớp, tươi mát và dễ chịu.
Dung Nhân nằm bên hồ, thất thần.
Cũng trong hồ đó có những du khách khác. Một cô gái phát hiện nơi này ngắm cảnh không tệ, nhanh chóng tập hợp một nhóm thanh niên, họ chen chúc nhau như sủi cảo, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.
Việc ở một mình thu hút sự chú ý nhiều hơn so với khi đi cùng một nhóm người, đặc biệt là với khuôn mặt thanh tú, khiến nàng càng trở nên nổi bật và khó có thể bỏ qua.
Giống nhau thì hút nhau, trong số những người trẻ tuổi, một cô gái cao ráo với tóc đuôi sói, quan sát nàng một lúc mới chủ động tiến lại gần tìm cơ hội bắt chuyện.
"Chị đến đây một mình sao?"
Dung Nhân từ chối tất cả những đoá hoa mới chướm nở, nàng đã từng hẹn hò với những cô gái trẻ hơn, không thể chịu đựng được kiểu người này. Nàng hoàn toàn không bị đối phương thu hút, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương, chỉ nói: "Không phải."
Cô gái đuôi sói nhìn quanh, không tin: "Bạn đồng hành của chị đâu? Sao không đi cùng?"
Dung Nhân đáp: "Lên lầu nghỉ ngơi rồi, không có ở đây."
Câu trả lời này rõ ràng không thuyết phục, quá giả, lại còn không đủ thẳng thắn để từ chối, cô gái đuôi sói mỉm cười hỏi: "Chị cũng đến đây du lịch sao?"
Nhận ra là có ý với mình, Dung Nhân không muốn dây dưa, thẳng thắn lưu loát cắt ngang ý nghĩ của đối phương, nhàn nhạt nói: "Tôi có người yêu rồi."
Nhưng cô gái đuôi sói không quan tâm, chỉ cười: "Không sao, chúng ta có thể làm bạn."
Những tình huống tương tự này không có gì mới mẻ với Dung Nhân, nàng đã trải qua rất nhiều, nàng bình tĩnh nói tiếp: "Cô còn nhỏ, không thích hợp làm bạn, khoảng cách quá lớn."
"Tôi hai mươi tuổi rồi, chắc cũng không nhỏ hơn chị là bao."
"Cách nhau hơn một vòng."
"Không nhìn ra, trông không giống vậy. Trông chị nhiều nhất chỉ hơn tôi bốn năm tuổi, không lớn lắm."
Dung Nhân trấn định, nói dối: "Tôi vừa tròn ba mươi bảy tuổi cách đây không lâu, gần gấp đôi tuổi cô."
Cô gái đuôi sói bị nàng làm cho ngớ ngẩn, do dự một chút, nhưng vẫn không bỏ cuộc. Khoảng cách lớn như vậy không thể ngăn cản cô, cô vẫn còn muốn thử, quả thực là có ý với nàng, lại còn rất kiên trì.
Dung Nhân không có sức lực để đối phó với cô gái này, gặp đối phương cũng chẳng khác gì gặp Cao Nghi. Đổi là trước đây có lẽ nàng có thể tạm chấp nhận, chỉ để giết thời gian và giải khuây, nhưng hôm nay nàng không có tâm trạng, hơn nữa còn có việc quan trọng phải làm. Sau nhiều lần từ chối, kiên nhẫn của nàng cũng cạn kiệt.
May mà cô gái đuôi sói biết dừng lại đúng lúc. Thấy nàng trước sau không hé miệng, đối phương để lại số điện thoại và địa chỉ khách sạn vào một tờ giấy, kèm theo lời nhắn: "Bọn tôi sẽ ở đây ba ngày, có thể rảnh bất cứ lúc nào. Nếu lúc nào chị đổi ý thì gọi cho tôi."
Để tránh dây dưa thêm, Dung Nhân nhận lấy rồi đứng dậy rời đi, nàng chuyển đến một hồ nước trống ở xa hơn. Khi đã khuất bóng, nàng vứt tờ giấy vào thùng rác.
Suối nước nóng không nên ngâm lâu. Gần đến giờ, nên Dung Nhân quấn khăn khô, mua nước uống ở quầy bên trong, rồi ngồi xuống dưới ô che phía sau nghỉ ngơi.
Nửa ngày còn lại thật dài và khó chịu.
Mới hơn bốn giờ chiều, nàng chẳng có kế hoạch gì cho buổi tối, cũng chẳng biết làm gì.
Nàng lấy điện thoại ra lướt không mục đích.
Thậm chí chẳng có tin nhắn nhóm nào, cảm giác thật trống rỗng.
Uống một ngụm nước, Dung Nhân kéo góc khăn lên lau cái cổ trắng gầy của mình. Tóc nàng ướt đẫm nước, đuôi tóc dính chặt vào xương quai xanh, vô cùng khó chịu.
Nàng cúi đầu lau hai lần.
Khi đặt khăn xuống, bên trái nàng đã có người ngồi xuống.
Dung Nhân mải mê lướt điện thoại nên không nhận ra điều gì bất thường bên cạnh. Nàng liếc nhìn bóng người bên cạnh, nhưng không để ý. Nàng không để ý đến sự tồn tại của đối phương một lúc lâu.
Mãi đến khi đối phương lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Hình như Dung lão bản đi đến đâu cũng được yêu thích..."
Dung Nhân dừng lại, rồi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Ôn Như Ngọc cười đến yêu nghiệt, xuất quỷ nhập thần không biết cô từ đâu đến, cũng không biết làm sao lại tìm được đây chính xác như vậy. Lông mày cô hơi nhướng lên, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, khóe môi khẽ cong lên: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Không cách nào tránh được, lượn một vòng vẫn là đụng phải cô.
Dung Nhân nghiêng đầu, bình tĩnh như trước đó chưa từng thấy cô, giả vờ không biết, vẻ mặt bình thản: "Chị đến đây khi nào? Tôi không biết chị cũng ở đây."
Ôn Như Ngọc không chút do dự phản bác: "Chắc là một tiếng trước, lúc em nằm phơi nắng trên ghế."
Dung Nhân: "..."
Lúc đó cô đã nhận ra nàng, nhưng không vạch trần.
Ôn Như Ngọc nhạy bén hỏi: "Em đến đây để chơi hay đi công tác?"
Dung Nhân đáp: "Có việc."
Không cần nàng giải thích, Ôn Như Ngọc thú nhận: "Tôi cũng vậy, đang tiếp khách với vài người bạn, thương lượng một số việc."
Khóa màn hình, cất điện thoại, Dung Nhân ừm một tiếng, người nàng vẫn còn ướt, bộ đồ liền thân cổ chữ V khoét sâu đang mặc đã ướt sũng. Những giọt nước từ đuôi tóc chảy xuống xương quai xanh xuống ngực, làm nổi bật đường cong quyến rũ.
Nàng quấn khăn tắm lại qua vai, quấn quanh người. Cùng lúc đó, ánh mắt nàng hướng về phía xa xăm, cố gắng không liếc sang bên cạnh.
Ôn Như Ngọc hỏi: "Đã xong chưa?"
Dung Nhân đáp: "Sắp xong rồi."
"Em đến khi nào?"
"Hai ngày trước."
"Một mình sao?"
"Ừm."
"Khi nào em về?"
"Vẫn chưa xác định."
"Tối nay em định làm gì?" Ôn Như Ngọc hỏi như tra hộ khẩu, dồn dập hỏi nàng.
Dung Nhân nhét khăn vào trong, ban đầu không muốn trả lời, nhưng rồi không kiềm chế được, nàng đáp: "Không biết."
Ôn Như Ngọc nhân cơ hội nói: "Vậy chúng ta cùng ăn tối đi, vừa vặn có thể chăm sóc lẫn nhau, tôi cũng không có việc gì khác."
"Để xem sao."
"Khi nào em rảnh? Tôi lúc nào cũng rảnh, hiện tại cũng có thể đi."
"Không phải còn đang thương lượng sao? Mặc kệ à?"
"Cơ bản là xong rồi, không còn việc gì khác."
Ôn Như Ngọc vẫn miệng lưỡi lưu loát như mọi khi, nói cho Dung Nhân địa chỉ khách sạn của mình, rất gần khách sạn của nàng, ngay bên kia đường.
"Hiện tại, tôi sẽ ở đây thêm vài ngày nữa," Ôn Như Ngọc giải thích.
Dung Nhân đáp lại, giọng điệu không mặn không nhạt.
Hai người trò chuyện, trong lúc đang trò chuyện, mỹ nữ ngoại quốc khoác tay Ôn Như Ngọc bước tới, tay cầm hai ly rượu, nhìn quanh, thấy hai người rồi vui vẻ bước về phía này.
Như sợ hai người không để ý, mỹ nữ ngoại quốc mỉm cười vẫy tay, vô cùng hoạt bát cởi mở, tiến lại ôm Ôn Như Ngọc lần nữa.
Không chịu nổi sự nhiệt tình của mỹ nữ ngoại quốc, Ôn Như Ngọc muốn khéo léo từ chối nhưng vô ích, đành để nàng ấy ôm.
Liếc nhìn hai người họ, Dung Nhân biết rõ, nhưng không biểu lộ ra.
Mỹ nữ ngoại quốc nói gì đó bằng tiếng nước ngoài, Dung Nhân nghe không hiểu gì cả.
Ôn Như Ngọc giải thích: "Em ấy là người Ý."
Dung Nhân nhìn cô không nói một lời.
Sau khi ôm Ôn Như Ngọc, mỹ nữ ngoại quốc nhìn Dung Nhân, chăm chú nhìn nàng một lúc. Đột nhiên, như chợt nhận ra điều gì đó, mắt nàng ấy sáng lên, hỏi bằng tiếng phổ thông bập bẹ: "Tôi có nghe nói đến chị, chị là bạn gái của Ôn, đúng không?"