Chiếc váy trông quen mắt, giống hệt chiếc váy trong tủ quần áo của Dung Nhân.
Lúc đó, cô cho rằng đó là bức ảnh của một người qua đường để lại để khẳng định chủ quyền đối với những người sau, nhưng đó chỉ là một nửa câu chuyện - người phụ nữ mặc váy đỏ thực sự là một "người qua đường", còn lại thì không.
Trong ảnh, người phụ nữ mặc váy đỏ trông rất hào hoa và cởi mở, ngũ quan thâm thuý, mái tóc đen hơi gợn sóng, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú. Cô mỉm cười dựa vào Dung Nhân, phóng khoáng và hào phóng. Hai người đứng gần nhau, so với sự thong dong chủ động của người phụ nữ, Dung Nhân niên thiếu trông cực kỳ dè dặt và không thoải mái, toàn thân căng thẳng khá kiềm chế.
Năm đó Dung Nhân mới 18 tuổi, vừa tròn 18 tuổi, là sinh viên năm nhất ngành cơ khí của Đại học A, còn người phụ nữ mặc váy đỏ là nghiên cứu sinh tiến sĩ cùng trường, lúc đó mới 26 tuổi, trẻ trung, triển vọng và có năng lực.
Tần Thi Nhu.
Bên dưới bức ảnh là một ghi chú chi tiết về họ tên đầy đủ của người phụ nữ, ngày sinh, ngày tốt nghiệp, thời gian và địa điểm chụp ảnh, những thành tích nổi bật và những đóng góp của cô cho trường đại học - tất cả đều được ghi lại.
Bức ảnh được chụp vào ngày đầu tiên học tiến sĩ của Tần Thi Nhu, cùng ngày Dung Nhân nhập học vào Đại học A. Khoa đã chụp ảnh riêng cho tất cả các nghiên cứu sinh tiến sĩ, nhưng ảnh của Tần Thi Nhu hoàn toàn khác - đó là ảnh chụp chung của hai người. Bức ảnh không có bất kỳ thông tin nào về Dung Nhân, thậm chí không có tên của nàng. Nàng trông rất khác so với bây giờ, mặc áo phông và quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, nàng trông trẻ trung và đơn thuần, tỏa ra khí tức thanh xuân. Nếu Ôn Như Ngọc không quan sát và quen thuộc với nàng, có lẽ cô đã không nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sự thay đổi quá lớn.
Việc đưa Dung Nhân đi cùng để chụp một bức ảnh quan trọng như vậy cho thấy họ thân thiết đến mức nào, mặc dù bản chất chính xác của mối quan hệ của họ vẫn là một bí ẩn.
Không biết là tình bạn thông thường, học tỷ dìu dắt học muội, hay sâu hơn - kiểu quen hệ mà chỉ hai người mới biết... Cô không chắc, nhưng nhìn phản ứng của Dung Nhân, có lẽ không chỉ là tình bạn hay bạn bè thông thường. Suy cho cùng, nếu là một mối quan hệ bình thường, nàng đã không cẩn thận và dè dặt đến vậy.
Ôn Như Ngọc đứng im lặng một lúc lâu, không nhúc nhích, chân như chôn chặt xuống đất, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai ba phút.
Chu Hi Vân đi cùng cô thì có vẻ khó hiểu. Thấy cô đứng yên một chỗ lâu như vậy, cô tò mò tiến lại gần xem thử. Thoạt nhìn, cô không nhận ra Dung Nhân trong ảnh nên hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Như Ngọc không trả lời, môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhìn lại, Chu Hi Vân dần nhận ra có gì đó không đúng. Suy nghĩ một lát, cô nhận ra người đó và kinh ngạc thốt lên: "Sao lại là Dung Nhân? Không phải em ấy học ngành cơ khí sao? Đến khoa của chúng ta làm gì?"
Ôn Như Ngọc cố gắng trấn tĩnh, cố tình nhìn đi chỗ khác để tránh gây nghi ngờ cho chủ nhiệm Cung và mọi người. Cô lại trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày, giống như không nhận thấy điều gì bất thường, khẽ nói: "Mình không biết, có thể chỉ là trùng hợp."
Chu Hi Vân nhìn Tần Thi Nhu bên cạnh Dung Nhân, cô không nhận ra Tần Thi Nhu và cũng không nhớ gì về cô ấy, cô nói tiếp: "Hình như mình chưa từng gặp chị ấy. Tần Thi Nhu... Hồi còn đi học, mình chưa từng nghe nói đến chị ấy. Nghĩ lại thì, chị ấy là tiến bối cùng khoa với chúng ta. Sao chị ấy với Dung Nhân có thể quen biết được? Trước đó họ có quen nhau sao?"
"Có thể, mình cũng không chắc lắm."
"Nhưng mà cũng đúng. Chúng ta học chưa được bao nhiêu năm, nên không quen nhau cũng là chuyện bình thường."
Khi Dung Nhân còn là sinh viên năm nhất, Ôn Như Ngọc đã là sinh viên năm cuối. Lúc đó, cô không còn học ở Đại học A nữa, bận rộn với việc du học. Ngược lại xa hơn nữa, từ năm nhất đến năm cuối của Ôn Như Ngọc, Dung Nhân vẫn còn học phổ thông, còn Tần Thi Nhu thì học cao hơn. Ba người họ chẳng có cơ hội giao lưu, chứ đừng nói đến việc cùng học đại học. Cho dù có học cùng đại học, Dung Nhân và Tần Thi Nhu cũng không cùng chuyên ngành, nên khả năng họ gặp nhau là cực kỳ thấp, gần như bằng không.
Chu Hi Vân thì khác, cô không nghĩ đến mối quan hệ thực sự giữa Dung Nhân và Tần Thi Nhu, quan tâm hơn đến dòng chú thích bên dưới bức ảnh.
Nhìn sang bên kia hành lang, các bảng trưng bày dành cho những cựu sinh viên xuất sắc khác đều liệt kê tình hình hiện tại của họ ở một mức độ nào đó —ví dụ, làm việc cho một tập đoàn lớn với tiền đồ vô hạn, tạo dựng thương hiệu và trở thành doanh nhân, hoặc trở thành nhà lãnh đạo hoặc tiên phong trong một lĩnh vực nào đó. Tóm lại, họ đều là những cá nhân xuất chúng với những thành tựu vượt xa người bình thường. Tuy nhiên, bảng của Tần Thi Nhu lại rất khác. Ngoài hàng loạt danh hiệu chói lọi mà cô đạt được ở trường, các hoạt động sau tốt nghiệp và định hướng chung của cô đều trống trơn. Điều duy nhất được liệt kê là cô đã quyên góp hàng chục triệu nhân dân tệ cho trường cũ của mình sau khi tốt nghiệp để thành lập một dự án học bổng truyền cảm hứng cho cựu sinh viên,
"Mình chỉ mới nhận được học bổng này sau khi ra nước ngoài, trước đây mình chưa từng nghe nói đến," Chu Hi Vân nói. "Mình chưa từng nghe Dung Nhân và những người khác nhắc đến chị ấy, chắc là do không liên hệ, nếu không thì đã gặp chị ấy thường xuyên rồi."
Ôn Như Ngọc im lặng. Tuy không biết gì cả, nhưng cô vẫn có thể đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lần trước đến Đại học A, cô đã thấy Dung Nhân và Cao Nghi cãi nhau. Thực ra, cô không đi thư viện, mà cô đang ở trong căng tin, ngăn cách một bức tường kính. Hai người bên ngoài mải mê cãi nhau đến nỗi không để ý đến cô, đằng sau chiếc bàn gần cửa nhất, khuất sau tán cây xanh.
Cô nghe lỏm được hầu hết cuộc trò chuyện của hai chị em, giờ thì "người kia" cuối cùng cũng xuất hiện. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô có thể nhận ra ngay đó có phải là cô ấy hay không.
Rõ ràng "người kia" chính là Tần Thi Nhu, người phụ nữ trong ảnh.
Nghe họ cãi nhau hôm đó giống như không làm cô bận tâm lắm, có vẻ như đó không phải là chuyện gì to tát. Ôn Như Ngọc không phải loại người thích soi mói chuyện riêng tư của người khác, cô cũng chẳng quan tâm. Quá khứ là quá khứ, chẳng còn gì để níu kéo, hiện tại mới là quan trọng. Nhưng nhìn thấy bức ảnh này, cảm giác mơ hồ về thực tại dần dần nổi trên trang giấy, hé lộ một cảm giác hoàn toàn khác, hoàn toàn trái ngược.
Nghe không bằng thấy, tác động trọn vẹn và chân thực hơn hẳn những gì cô nghe thấy.
Ôn Như Ngọc nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào đôi tay đang nắm chặt của Dung Nhân và Tần Thi Nhu trong ảnh...
Họ đã đứng đó quá lâu, hiệu trưởng Cung không hiểu họ đang làm gì, bèn đến xem. Khi phát hiện họ đang xem ảnh, hắn dừng lại, không nói gì. Trước đây hắn luôn nói năng huyên thuyên, lải nhải không ngừng, nhưng giờ hắn lại im lặng một cách khác thường, không nói gì.
Thậm chí còn đổi chủ đề, đề nghị họ xem thứ gì đó khác.
"Sao các em không lên phòng làm việc trên lầu? Phòng họp trên lầu hôm nay đang dùng trà, sao các em không ngồi đi?"
Hiệu trưởng Cung đã lên tiếng thì khó mà từ chối, nên tất cả đều đi theo.
Lễ kỷ niệm tiếp tục đến tận tối với các tiết mục biểu diễn. Năm nay, trường Đại học A đã tổ chức lễ kỷ niệm vô cùng hoành tráng, trong khi tất cả sinh viên đều có mặt, họ cũng tổ chức một buổi gặp gỡ vào buổi tối dành cho sinh viên hiện tại và cựu sinh viên xuất sắc, mời tất cả mọi người tham dự.
Hai người Ôn Như Ngọc tất nhiên không chạy được, đến cũng đã đến rồi, cuối cùng phải ở lại. Chu Hi Vân là người hào phóng nhất, quyên góp một khoản tiền cho trường Đại học A dưới danh nghĩa công ty của Chu Tuệ Văn. Tất nhiên, số tiền này đến từ tài khoản cá nhân của bà Chu Tuệ Văn, mẹ của cô là một người phụ nữ quyền lực và giàu có, không thiếu tiền.
Trở về nhà, không ai nhắc đến bức ảnh nữa. Thứ nhất, Chu Hi Vân và Dung Nhân không giao lưu nhiều, cô cũng không phải là người hay buôn chuyện, nên cô sẽ không lan truyền một chuyện nhỏ như vậy. Thứ hai, Ôn Như Ngọc im lặng, coi như không có chuyện gì xảy ra, coi như chưa từng nhìn thấy những bức ảnh.
Sau lễ kỷ niệm thành lập trường, còn nhiều việc khác phải làm, mỗi người đều có việc riêng của mình.
Vì một loạt sự việc lặt vặt gần đây, mọi người giống như đã quên mất một việc khác đã được lên kế hoạch, ngay cả Ôn Như Ngọc cũng quên mất—tiệc tân gia tối thứ Bảy.
Ôn Như Ngọc chỉ nói với Dung Nhân thời gian cụ thể, nói với mọi người là thứ Bảy, nhưng không nói rõ là thứ Bảy nào. Kiều Ngôn và mọi người nghĩ rằng vẫn chưa xác định được nên đều chờ đợi. Kết quả là Dung Nhân cũng không để ý, chỉ thấy phiền lòng chịu vì sự phản nghịch của Cao Nghi. Bản thân Ôn Như Ngọc chưa bao giờ có trí nhớ tệ đến vậy. Kiều Ngôn là người đầu tiên nhớ ra, vừa vẽ vừa hỏi: "Này, Ôn lão bản, chẳng phải chị nói sẽ tổ chức tiệc tân gia sao? Lần trước chị nói là trước cuối tháng, hay là em nhớ nhầm? Giờ đã là tháng Chín rồi, nhà mới của chị xong chưa?"
Bỗng nhiên nhớ ra điều này, Ôn Như Ngọc dừng lại một chút, nhưng có vẻ không quá bận tâm. Cô bình tĩnh đổi ngày: "Sẽ hơi lâ. Dạo này ai cũng bận rộn, không có thời gian. Chúng ta đổi ngày đi."
Kiều Ngôn tin cô, gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi nói: "Cũng đúng, vừa vặn đợi tán mùi, nhiệt độ mùa hè cao, formaldehyde bốc hơi nhanh, đừng vội, đợi trời mát đi, sức khỏe là trên hết."
Ôn Như Ngọc nói: "Xác định được ngày tôi sẽ báo lại cho em sau, xin lỗi vì đã để em đợi lâu."
"Không có, không đợi, em chỉ hỏi kiểm tra thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu, cũng còn tốt." Kiều Ngôn ngồi phịch xuống ghế như một con búp bê vải không xương, nghịch máy tính bảng theo tư thế kỳ quặc,. Vẽ xong một nét, nàng lại phóng to thu nhỏ để xem lại toàn cảnh. Thậm chí nàng còn kẹp bút vào tóc, tay còn rảnh để nhặt hạt hướng dương bỏ vào miệng, cắn ra thành tiếng, thực sự rất bận rộn.
Quán cà phê hôm nay khá vắng vẻ, ít khách, chỉ có hai bàn ở tầng hai có người ngồi. Ôn Như Ngọc gọi một tách cà phê, rồi như thường lệ ghé vào quán, ngồi đối diện Kiều Ngôn.
Dung Nhân không có ở trên lầu, nên Ôn Như Ngọc tán gẫu với Kiều Ngôn đủ thứ chuyện. Khi Kiều Ngôn định đặt máy tính bảng xuống, cô khẽ nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi em."
Kiều Ngôn đáp: "Chị cứ hỏi đi."
Ôn Như Ngọc hỏi thẳng: "Tần Thi Nhu là ai vậy? Em có biết cô ấy không?"
Vừa nghe thấy tên, Kiều Nhôn liền phản ứng dữ dội, "cạch" một tiếng, máy tính bảng rơi xuống đất, nặng nề rơi xuống.