Đêm Xuân Đến Muộn - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 59

Kẻ giết người...

 

Vừa thốt ra, giống như sấm sét giữa trời quang, bùng nổ từ cơn giận của Ôn Như Ngọc, không để lại dấu vết.

 

Cô sững người tại chỗ, kinh ngạc, bất ngờ, thoáng nghĩ mình nghe nhầm. Trong giây lát, đầu óc của Ôn Như Ngọc trở nên trống rỗng, cô nhìn chằm chằm vào Ngô Lâm Ngữ, hoàn toàn ngây người.

 

Không cho cô kịp phản ứng, giọng Ngô Lâm Ngữ nghẹn ngào, oán hận nói tiếp: "Hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô ta có từng nói với chị chuyện này chưa? Cô ta dám sao? Chị bảo vệ cô ta như vậy, kết quả thì sao? Chị bị lừa trắng trợn. Chuyện này không chỉ có một người biết. Ngoài chị ra, ai trong số những người quen của cô ta mà không biết? Có ai cảnh báo chị không? Cả một đám người đang phối hợp chơi chị, vậy mà chị lại là người duy nhất không hề cảnh giác, coi cô ta như người tốt.

 

Em đã ngăn chị, nhưng cuối cùng em mới là người sai. Phải, em có tư tâm, em thừa nhận, nhưng tại sao chứ? Em sợ chị sẽ nhìn sai người, sợ sẽ không còn đường lui, sợ chị sẽ giống như người kia, bị sát hại mà không ai hay biết!

 

Đúng, là em đáng đời, em xấu xa, em đã ép chị không tha, nhưng dù thế nào đi nữa thì em cũng chỉ nghĩ cho chị, lo lắng chị sẽ đi vào không bao giờ thoát ra được. Chị nghĩ hôm nay em đến đây chỉ để gây rắc rối, mặt dày hành động như một người ngoài cuộc sao? Em không phải là con người sao? Chị nghĩ em không thể cảm nhận được chị không chấp nhận em sao? Nếu em không lo lắng cho chị thì em đã không đến. Em đến tìm chị là vì chị, cuối cùng tất cả là lỗi của em, tại sao chứ?"

 

Ánh sáng trên đầu chói lòa, Ôn Như Ngọc đứng chôn chân tại chỗ, chuôi từ ngữ quá sức chịu đựng của cô. Đôi môi mỏng của cô mở ra khép lại hai lần, nhưng lại không thể nói được gì. Cổ họng cô như bị một hòn đá chặn lại - không phải vì cô cảm thấy tội lỗi trước mặt Ngô Lâm Ngữ, mà là vì cô thực sự không biết gì về chuyện này và đã bị che giấu ngay từ đầu.

 

"Em biết tất cả những chuyện này từ đâu?"

 

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hỏi được một câu hỏi khô khan, mất đi ý chí để tiếp tục tranh luận và chuyển sự chú ý của mình sang một điều quan trọng hơn.

 

Ngô Lâm Ngữ lộ rõ vẻ thất vọng: "Giờ chị còn hỏi em sao? Trước đây chị tin tưởng cô ta đến mức không đi điều tra. Nếu chị hỏi người hiểu biết hơn thì giờ đã không thế này."

 

Ôn Như Ngọc không hề lay động hỏi: "Ai nói với em?"

 

"Mọi người trong trường đều biết, không cần phải nói cụ thể với em. Không chỉ em, mà cả ông nội Ôn bọn họ cũng nghe nói." Ngô Lâm Ngũ nói: "Không phải chị đã tham dự lễ kỷ niệm của trường Đại học A sao? Chị không phát hiện sao?"

 

Lễ kỷ niệm — lập tức nghĩ đến bức ảnh đó, Tần Thi Nhu, người mà mọi người đều cố gắng che giấu, vẻ mặt Ôn Như Ngọc lại thay đổi, trở nên nghiêm túc.

 

Ngô Lâm Ngữ nói tiếp: "Đi hỏi thẳng cô ta xem cô ta có dám nhận tội, có dám nói mình vô tội không. Năm đó, khi người chết chấn động lớn đến thế nào, chỉ có mình cô ta bị bắt, cuối cùng cũng chỉ có mình cô ta mang tội giết người sống vô ưu vô lo. Chị muốn gì? Chị muốn đi theo vết xe đổ sao? Cho dù hôm nay em không đến, cho dù em không can thiệp, chị nghĩ gia đình chị có đồng ý không? Hôm nay em là người giúp chị, nếu không thì chú Ôn đã đến tìm chị từ lâu rồi."

 

Ôn Như Ngọc không để ý đến những lời Ngô Lâm Ngữ nói sau đó. Mặc dù người phụ nữ kia đã lôi gia đình cô ra để gây áp lực, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

 

Cô dừng lại một chút... rồi quay người bỏ đi, bỏ lại tất cả mọi thứ bên trong.

 

Cô cầm chìa khóa xe trước, rồi nhớ ra mình đã uống rượu, cô ném chìa khóa sang một bên, lấy một chiếc áo khoác mỏng trên kệ, mặc vào người, mở cửa đi ra ngoài.

 

Ngô Lâm Ngữ chưa kịp nói hết câu, thấy dáng vẻ của Ôn Như Ngọc,nàng liền hiểu ngay Ôn Như Ngọc sắp tìm ai. Sắc mặt nàng càng tái nhợt, hoàn toàn trắng bệch. Nàng không thể tin được Ôn Như Ngọc lại si mê đến mức không phân biệt được đúng sai, trở nên như vậy vì một người mà cô chỉ mới quen biết trong thời gian ngắn, cô hoàn toàn khác trước đây.

 

Không chút suy nghĩ, Ngô Lâm Ngọc lại nhanh chóng chặn đường cô, đứng chắn ngay cửa, không cho cô rời đi.

 

"Chị còn muốn đi tìm cô ta sao? Chị điên rồi à..."

 

Ôn Như Ngọc bình tĩnh lại, không muốn phí thời gian cãi vã: "Tránh ra, không liên quan đến em, để tôi yên."

 

"Em không đồng ý. Nếu chị dám ra ngoài, em sẽ đi tìm chú Ôn, không tin chị thử xem." Ngô Lâm Ngữ đảo ngược cách làm của cô trước đó, cực kỳ cố chấp.

 

Nhưng Ôn Như Ngọc không quan tâm, cô không tin. Không ai trong nhà có thể quản được cô nữa.

 

Cô thay giày, kéo Ngô Lâm Ngữ ra, không để nàng cản đường.

 

Ngô Lâm Ngữ rất khỏe, nắm chặt tay Ôn Như Ngọc không buông.

 

Trong mắt nàng, Ôn Như Ngọc mới là kẻ điên loạn, hồ đồ, trúng tà, nên nàng mới tức giận vì sự thiếu quyết đoán của cô, nhưng nàng lại bất lực. Dùng Ôn gia không có tác dụng, Ngô Lâm Ngữ đành phải dùng đến mẹ ruột, nói không biết lựa lời. Bao năm nay, nàng vẫn dùng chiêu này, từ một cô bé đến lúc thành niêm, dù giờ đã là một người phụ nữ chín chắn tự lập trước mặt người khác, nhưng nội tâm vẫn không thay đổi. Nàng luôn ép buộc người khác thỏa hiệp như vậy, giống như chẳng bao giờ trưởng thành.

 

"Nếu hôm nay chị bước ra khỏi cửa này, lần sau đến mộ mẹ em thắp hương, em sẽ nói với bà ấy... Ngày mai em sẽ đi. Nếu chị dám tìm Dung Nhân thì đừng bao giờ gặp lại mẹ em nữa, để bà ấy không buồn lòng và yên tâm ra đi..."

 

Nhưng cũng vô ích, nàng không thể ngăn cản cô.

 

Nhưng lần này nhắc đến trưởng bối một lần nữa vẫn khiến lòng Ôn Như Ngọc xúc động. Cô đi ra cửa, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì dừng lại, do dự nửa giây rồi đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào Ngô Lâm Ngữ, nhàn nhạt nói: "Đừng lúc nào cũng dùng dì Dương để ép tôi. Năm đó nhà em nhận tôi vào cũng không phải vì thương hại hay lòng tốt của ai, mà chỉ vì mẹ tôi... chồng cũ của mẹ tôi là chú của em, nhà em nghĩ tôi là con của chú em, Không ai nói với em chuyện này, tôi cũng không muốn nói vì không cần thiết. Bất kể động cơ là gì tôi cũng ghi nhớ ân tình của dì Dương đối với tôi cả đời, đó là sự thật. Nhưng nếu dì Dương vẫn còn sống, hoặc là hiện tại có linh thiên, chắc chắn bà ấy sẽ không muốn em như thế này, em nên biết rõ điều đó. Còn một điều nữa tôi chưa nói với em, chú Ngô đã ngầm tìm tôi, em nên dành thời gian suy nghĩ xem nên giải thích với chú ấy thế nào thay vì lãng phí thời gian với tôi."

 

Cô dừng lại, rồi lần đầu tiên nghiêm nghị nói với nàng, gần như van nài, giọng điệu bình tĩnh: "Tha cho tôi đi, cũng tha cho em nữa, bình thường một chút được không?"

 

Ngô Lâm Ngữ đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy câu này, như bị sét đánh. Nàng không thể tin được Ôn Như Ngọc lại vô tình đến vậy. Tay nàng nắm chặt tay nắm cửa, các khớp ngón tay trắng bệch.

 

Nàng bất lực nhìn Ôn Như Ngọc rời đi không ngoảnh lại. Một lát sau, khi cửa thang máy mở ra và người kia bước vào, Ngô Lâm Ngữ nghiến răng, giận dữ đáp trả: "Được, chị nói..."

 

Cửa thang máy đóng lại, Ôn Như Ngọc đã vào trong, không nghe thấy một lời nào, cũng chẳng buồn tranh cãi.

 

Cô xuống tầng một, chỉ cầm điện thoại. Bước ra khỏi cổng khu dân cư, gió rít vào mặt. Ban ngày trời nắng, nhưng giờ nhiệt độ đang xuống thấp, lại còn có chút mưa.

 

Khu dân cư này gần Kafa, chỉ cách hai ba phút đi bộ. Khi đến bức tường sân của ngôi nhà cũ, Ôn Như Ngọc không đi lên mà đứng ở dưới.

 

Đi loanh quanh một lúc, cảm xúc vừa dâng trào trong lòng Ôn Như Ngọc nhanh chóng lắng xuống. Cô thậm chí còn chưa quyết định được lý do mình đến tìm người kia - trực tiếp đến hỏi sự thật, hay gặp mặt không lý do, như thường lệ thật không giống.

 

Thực ra, cô cũng chẳng mấy quan tâm đến cái gọi là sự thật. Giết người ư? Nếu đúng là vậy, Dung Nhân đã chẳng mở cửa hàng bên ngoài. Không có bằng chứng, tất cả chỉ là lời đồn nhảm nhí.

 

Mọi thứ đêm nay thật hỗn loạn, như một cuộn len ngày càng rối.

 

Trên tầng ba của căn nhà cũ, đèn vẫn sáng. Từ lúc Dung Nhân rời đi đến giờ chưa đầy một tiếng đồng hồ - thậm chí còn chưa đủ để đi từ đây đến Đại học A. Rõ ràng Dung Nhân đã viện cớ đón Cao Nghi ở Đại học A, chắc hẳn nàng đã quay lại đây ngay.

 

Con hẻm im ắng sau khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường gỉ sét dựng đứng, mặt đường lát đá xanh nhợt nhạt dưới ánh đèn, xung quanh tĩnh lặng.

 

Cô đứng một mình mười phút, cuối cùng không lên lầu, chẳng làm gì cả.

 

...

 

Tầng trên, trong căn nhà cũ.

 

Dung Nhân vừa tắm xong, đang lau khô tóc ở bồn rửa mặt, quấn khăn tắm quanh người. Đêm nay căn nhà yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, như có một bức tường vô hình đang đè nặng lên người, khiến mọi thứ nàng làm đều trở nên khó chịu.

 

Xong xuôi, nàng bước ra ngoài, đã thay đồ ngủ và lau khô tóc.

 

Trước khi đi ngủ, nàng kiểm tra điện thoại một lúc, một lúc sau nhận được tin nhắn của Ôn Như Ngọc, nàng mở điện thoại: "Em về chưa?".

 

Nàng không muốn trả lời lắm, tất cả những chuyện phiền phức xảy ra hôm nay đều liên quan đến cô. Dung Nhân vô thức không muốn trả lời, nên đặt điện thoại xuống và lờ đi. Nằm xuống, gần hai mươi phút sau khi nhận được tin nhắn, nàng mới miễn cưỡng trả lời một chữ: "Ừm."

 

Hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời đi, nàng lầm tưởng Ôn Như Ngọc vẫn đang tiếp đãi khách. Mới chỉ gần mười giờ một chút, Dung Nhân trở mình, nhưng không nhận được tin nhắn nào khác. Một lúc sau, nàng nói thêm: "Chị cứ làm việc của chị đi, chúng ta nói chuyện sau."

 

Mấy một lúc lâu, bên kia mới trả lời: "Được."

 

Vẫn còn hơi bận tâm về chuyện đêm nay, nàng không hề buồn ngủ sau khi gửi tin nhắn, phần còn lại của đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.   

 

Ôn Như Ngọc không hỏi Dung Nhân, cũng không điều tra thêm. Cô không đào sâu vào chuyện này, bất kể Ngô Lâm Ngữ nói có nghiêm trọng đến đâu, cuối cùng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng mà, dù không cố ý truy cứu, dù cố tình bỏ qua, chuyện gì đến cũng sẽ đến.   

 

Ngày hôm sau, cô đến Kafa như không có chuyện gì xảy ra, định xin lỗi Dung Nhân về chuyện đêm qua. Ôn Như Ngọc vừa bước vào thì có hai người lạ mặt xông vào, làm gián đoạn kế hoạch của cô trước khi cô kịp nói chuyện với Dung Nhân.

Bình Luận (0)
Comment