Đêm Xuân Đến Muộn - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 72

Chẳng mấy chốc đã một hai giờ sáng. Đường phố dần vắng lặng, các quầy hàng ở ngã tư xa xa đều đã đóng cửa.

 

Ngồi cạnh nhau, bóng dáng hai người dần dần khuất vào màn đêm tĩnh mịch, hòa lẫn vào đó.

 

Hai người là những người cuối cùng rời đi. Dung Nhân lái xe đưa Ôn Như Ngọc về chung cư.

 

Đến nơi, Dung Nhân do dự một chút rồi đột nhiên nói: "Bạn luật sư của chị... chị cho tôi số điện thoại của anh ấy được không? Lần trước tôi không nhớ."

 

Ôn Như Ngọc xuống xe quay lại. Nghe vậy, cô hơi bất ngờ trước sự thay đổi của Dung Nhân. Cô dừng lại một chút rồi đáp: "Được, tôi sẽ gửi qua WeChat cho em sau."

 

Dung Nhân nói: "Khi nào rảnh chị gửi cho tôi cũng được. Hôm nay cũng muộn rồi, có gì thì mai nói."

 

"Được, hai người cứ trao đổi cụ thể," Ôn Như Ngọc đáp, rồi do dự nửa giây rồi nói thêm: "Nếu em cần gì thì cứ liên lạc với tôi. Dạo này tôi rảnh, cũng không có việc gì nhiều, phần lớn thời gian đều ở nhà, tôi sẽ không đi đâu khác, tôi sẽ luôn ở đây."

 

Cửa sổ xe che khuất một phần ánh sáng mờ ảo, khiến lời đáp của Dung Nhân yếu ớt, gần như không nghe thấy.

 

"Ừm..." nàng nói.

 

Ôn Như Ngọc đứng ở cổng tiểu khu dân cư. Sau khi xuống xe, cô không quay người đi thẳng vào trong. Cô nhìn theo chiếc xe chạy vào con hẻm cho đến khi tiếng động cơ từ từ dừng lại, ánh đèn mờ ảo từ những ngôi nhà cổ hiện ra trước khi cô bước vào khu dân cư và trở về nhà.

 

Đêm vẫn còn dài, những tòa nhà cao tầng và sự tĩnh lặng mênh mông hòa quyện vào nhau. Những ngôi nhà cổ nhanh chóng chìm vào bóng tối, ánh đèn mờ dần, chìm vào giấc ngủ yên bình.

 

Ngày hôm sau sương mù dày đặc, hơi nước đọng trên cửa sổ, một lớp màn trắng dày bao phủ thành phố. Đường Thiên Thành thậm chí còn vắng vẻ hơn hôm trước, xung quanh chỉ có vài người. Khi Dung Nhân tỉnh dậy, tin nhắn đầu tiên trên WeChat là danh thiếp từ Ôn Như Ngọc. Dung Nhân gửi lời mời kết bạn cho người bạn luật sư, người này nhanh chóng đồng ý.

 

Ôn Như Ngọc chắc hẳn đã sắp xếp rồi, người bạn luật sư rất lịch sự và chu đáo với Dung Nhân. Khi biết Dung Nhân cần tư vấn về tranh chấp thừa kế, hắn đã sẵn lòng đến gặp trực tiếp, vì hôm đó hắn đang làm việc gần đó và rảnh vào buổi chiều.

 

Dung Nhân gửi địa chỉ của hắn, dự định gặp mặt trực tiếp, vì nhiều chi tiết khó làm rõ trực tuyến, gặp mặt trực tiếp là cách hiệu quả nhất.

 

Sau khi hẹn, luật sư đến vào khoảng 2 giờ chiều cùng ngày, dẫn theo hai người nữa, vì Dung Nhân đã thông báo trước và được sự đồng ý của hắn.

 

Bạn luật sư của cô họ Tôn, hai người hắn dẫn theo cũng là chuyên gia. Sau một hồi trao đổi ngắn gọn, Luật sư Tôn hiểu rõ mối quan hệ giữa Dung Nhân và Ôn Như Ngọc không bình thường. Vậy nên, cuộc nói chuyện dài dòng, vòng vo lần trước của Ôn Như Ngọc hoàn toàn xoay quanh chuyện này. Hắn cứ nghĩ bản thân Ôn Như Ngọc gặp phải chuyện gì, nhưng hóa ra đó là vì người khác.

 

Tuy nhiên, trước mặt Dung Nhân, Luật sư Tôn vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp, chỉ nói những điều cần nói và hoàn toàn im lặng về những điều không nên nói, kiên quyết từ chối tiết lộ bất cứ điều gì không phù hợp.

 

Khác với lời khuyên mà hắn đã đưa ra cho Ôn Như Ngọc trong cuộc trò chuyện cuối cùng, luật sư Tôn đã thay đổi giọng điệu. Sau khi nghe chính thân chủ kể lại, hắn đã hiểu rõ hơn nhiều về tình hình và nắm bắt sự việc một cách toàn diện hơn. Suy nghĩ của hắn phần lớn giống với hai người đồng nghiệp, họ không còn quá bảo thủ, tin rằng ngay cả khi hai bên ra tòa, khả năng Dung Nhân thua kiện cũng tương đối nhỏ, Tần gia chưa chắc đã thắng kiện.

 

Một mặt, rất khó để chứng minh người đã khuất thực sự mắc bệnh tâm thần, nhất là khi trạng thái tinh thần của họ trước khi chết không có gì bất thường. Cái gọi là bằng chứng về việc dùng thuốc của họ có thể không được chấp nhận. Mặt khác, khi Tần Thi Nhu lập di chúc, các cơ quan liên quan hẳn đã tiến hành một cuộc điều tra chuyên môn về trạng thái tinh thần và hoàn cảnh cá nhân của cô. Trừ khi Tần gia tìm được một di chúc thứ hai, sau này, việc lật ngược một di chúc hiện có, được công chứng hợp pháp và hợp lệ chỉ là một giấc mơ viển vông. Phía bên kia chỉ đơn giản là vô lý.

 

Quan điểm cá nhân của luật sư Tôn là vấn đề thực sự duy nhất không nằm ở bản di chúc, mà là phía bên kia rõ ràng đang tìm cách gây rắc rối. Kiện tụng tốn thời gian và mệt mỏi, về lâu dài, có thể rất căng thẳng. Tần gia giàu có không sợ kiện tụng, thuê luật sư là chuyện nhỏ đối với họ. Nhưng Dung Nhân thì khác, nàng chỉ là một người bình thường. Ngay cả khi nàng thắng trong trận chiến này, việc đầu tư quá nhiều công sức và tiền bạc vào vấn đề này cuối cùng cũng sẽ là một mất mát cho nàng, thậm chí là mất mát hoàn toàn về tài chính.

 

Trong các trường hợp trước đây, khi đối mặt với những vụ kiện tụng tốn công sức, luật sư luôn khuyên nên hòa giải. Ngay cả khi luật sư không khuyên giải, tòa án thường sẽ cho phép hai bên hòa giải trước. Tuy nhiên, thái độ của Tần gia ngay từ đầu đã cho thấy rõ ràng bước đi này chắc chắn sẽ không hiệu quả. Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Luật sư Tôn vẫn hy vọng Dung Nhân có thể liên hệ với người đã gọi điện cho nàng lúc đó - luật sư mà Tần Thi Nhu đã ủy thác - một người có liên quan khác, để nhờ họ giúp đỡ và xem liệu có bất kỳ thiếu sót nào trong các sự kiện của năm đó hay không, để chuẩn bị một chiến lược ứng phó toàn diện hơn.

 

Dung Nhân vẫn có thể liên hệ với người đó. Tuy hai bên không có bất kỳ liên lạc riêng tư nào kể từ khi lập di chúc, nhưng vị luật sư đã đưa cho nàng một tấm danh thiếp và để lại địa chỉ, nói rằng nàng cần có thể liên lạc lại.

 

Cái chết của Tần Thi Nhu vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng cho đến tận bây giờ. Dung Nhân không đồng ý ngay với đề nghị của luật sư Tôn, mặc dù nàng hiểu rằng đây quả thực là bước đột phá tốt nhất. Vượt qua rào cản đó sẽ không dễ dàng.

 

Sau cuộc họp và tiễn luật sư Tôn cùng hai đồng nghiệp, Dung Nhân đứng một mình trên ban công, nhìn xuống tòa nhà bên dưới, một tay chống lên lan can, im lặng.

 

Khoảng nửa tiếng sau, nàng do dự một chút, rồi gọi cho Kiều Ngôn, nói rằng nàng có thể cần nghỉ phép một tháng.

 

Kiều Ngôn ngạc nhiên, gặng hỏi chi tiết: "Chắc chắc chị đang gặp rắc rối, em biết ngay, em hỏi chị mà chị không nói. Nếu chị không nó thì em sẽ không đồng ý, phải nói rõ ràng."

 

Nàng chắc chắn sẽ không nói với Kiều Ngôn, nhưng Dung Nhân cũng không viện cớ gì thêm. Nàng chỉ nói sẽ cho mình một tháng, sau khi mọi chuyện kết thúc, nàng sẽ kể hết mọi chuyện cho Kiều Ngôn.

 

Kiều Ngôn không tin, cứ gặng hỏi chi tiết, lo lắng có chuyện gì xảy ra với nàng, cho đến khi Dung Nhân cam đoan nàng thực sự giải quyết chuyện riêng. Kiều Ngô thường tỏ ra vô tâm, thực ra lại rất tinh ý. Sau vài câu dò hỏi, nàng đoán là có liên quan đến Tần Thi Nhu. Bất đắc dĩ xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng nàng cũng để Dung Nhân quyết định.

 

"Được rồi, cứ xử lý chuyện này cho xong đi, ép buộc chị cũng chẳng giải quyết được gì. Dù sao thì những chuyện khác em không quan tâm, chỉ cần chị ổn là được." Giọng điệu của Kiều Ngôn nghiêm túc lạ thường. "Còn nữa, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở cửa hàng, hiểu chưa?"

 

Dung Nhân mỉm cười, hứa với nàng nếu gặp chuyện gì không thể giải quyết, nhất định sẽ quay lại tìm nàng.

 

Ngày hôm sau.

 

Sau khi giao Kafa cho Kiều Ngôn và để lại hết việc ở cửa hàng sau khi nghỉ phép, Dung Nhân cảm thấy hoàn toàn thư thái và chuyển đến một nơi ở mới - khu phố phía sau nhà cũ, đến nhà của Ôn Như Ngọc.

 

Khi cửa mở thấy đó là Dung Nhân, Ôn Như Ngọc thoáng sững sờ. Sau đó, nhận thấy hành lý trong tay Dung Nhân, ánh mắt đối diện nhau.

 

Dung Nhân lên tiếng trước: "Kỳ nghỉ sắp hết rồi, nhà cũ cũng không tiện lắm. Tôi có thể ở lại đây vài ngày không?"

 

Ôn Như Ngọc do dự một chút rồi mới giúp nàng mang hành lý và dẫn Dung Nhân vào trong.

 

Ngoài khách sạn ra, đây là nơi duy nhất còn lại phù hợp. Dung Nhân ban đầu định ở khách sạn, phòng đã được đặt rồi. Nhưng nàng lại chọn ở đây.

 

Vào trong, nàng thay giày và đặt hành lý xuống.

 

Ôn Như Ngọc đang nấu gì đó, bếp đã được mở. Dung Nhân liếc nhìn xung quanh, thấy một phích giữ ấm mới mua trên bàn, vừa nhìn là biết Ôn Như Ngọc làm đồ ăn cho ai đó.

 

Về phần người đó là ai, câu trả lời đã quá rõ ràng.

 

Nàng chưa kịp hỏi thì Ôn Như Ngọc đã giải thích cô thực sự định mang canh đến nhà cũ, nói: "Lần trước em đến đây ăn cũng không được bao nhiêu, hôm nay tôi cũng hơi chán, nên định nấu chút gì đó. Sẽ xong ngay thôi, em vừa lúc xuất hiện."

 

Tuy là khách, nhưng Dung Nhân lại thoải mái hơn chủ nhà, vừa trò chuyện vừa giúp đỡ trong bếp. Hai người nói chuyện một lúc.

 

Sau đó nói về luật sư Tôn, Dung Nhân quyết định thuê hắn làm luật sư.

 

Dung Nhân rửa sạch hành lá trong bồn rửa, giọng nói dịu dàng: "Chờ tôi giải quyết xong chuyện này, nếu kết quả tốt, chị vẫn giữ nguyên ý nghĩ kia thì chúng ta... có thể thử xem."

Bình Luận (0)
Comment