Đêm Xuân Đến Muộn - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 85

Xác thực, bà chỉ ghé qua thăm hỏi, không có ý định gì khác. Bà đã gặp người kia, tối nay còn phải tham dự một buổi họp. Thấy sắp đến giờ phải đi, bà Lý quyết định ở lại thêm một lúc, thu xếp mọi việc chu đáo rồi định đi.

 

Dung Nhân cũng không ngăn cản. Dù sao thì Ôn Như Ngọc cũng sắp về, quan hệ hai mẹ con đang căng thẳng, giữ bà lại chạm mặt sẽ rất lúng túng. Dung Nhân đứng dậy, đưa bà Lý ra ngoài.

 

Đi được vài bước đến thang máy, bà Lý nói: "Đến đây là được rồi, ta tự tìm đường xuống được, tài xế đang đợi dưới nhà. Được rồi, con về đi."

 

Dung Nhân nhấn nút thang máy, khéo léo đáp: "Không sao, con cũng đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ, tiện đường với ngài."

 

Biết đây chỉ là cái cớ, lễ phép kiên trì đưa bà xuống, bà Lý không từ chối. Thang máy trong căn hộ rộng lớn chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã lên đến tầng dưới, chưa đầy hai phút đã xuống đến tầng dưới. Tài xế đang đợi bên đường ở Cổng số 1 của khu chung cư. Chiếc Porsche đỏ trông rất bắt mắt và sang trọng. Bà Lý khá cầu kỳ về ngoại hình, nên còn thuê một chàng trai trẻ cao ráo đẹp trai hơn 1m8 làm tài xế. Vừa thấy họ, chàng trai liền cung kính bước lên chào hỏi, cầm túi xách của bà Lý gọi: "Chủ tịch Lý".

 

Bà Lý mỉm cười, có vẻ rất hài lòng với chuyến thăm tối nay. Bà gật đầu, quay sang nhìn Dung Nhân, há miệng như muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, không nói ra.

 

Dung Nhân mở lời trước: "Còn chuyện gì nữa sao ạ?"

 

"Không có, không có gì..." Bà Lý phủ nhận, giọng điệu ung dung. "Hẹn gặp lại."

 

Dung Nhân không hỏi thêm, biết lúc nào nên dừng lại: "Được ạ, hẹn gặp lại."

 

"Hy vọng vậy."

 

"Tạm biệt, khổ cực ngài đã đi xa đến đây."

 

"Tạm biệt."

 

Bà Lý rời đi, tài xế trẻ đẹp mở cửa xe cho bà, bà cúi xuống bước vào. Trước khi xe chạy, bà vẫy tay chào Dung Nhân, ra hiệu mình sắp đi. Dung Nhân nhìn theo xe họ lái đi cho đến khi khuất hẳn ở cuối đường rồi mới ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một túi đồ lặt vặt mang về nhà.

 

Khi nàng quay lại, Ôn Như Ngọc đã về, vừa kịp lúc bà Lý đi. Ôn Như Ngọc đang ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt, mệt mỏi, lặng lẽ nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô mở mắt ra nhìn sang. Có lẽ cô không để ý thấy có người ở trong nhà, cứ nghĩ Dung Nhân chỉ ra ngoài mua đồ. Ôn Như Ngọc đứng dậy đỡ cô, tiến lại gần và lấy túi đồ từ tay nàng.

 

"Em mua gì vậy?" Ôn Như Ngọc nhìn xuống túi đồ hỏi.

 

Dung Nhân do dự một hai giây, rồi quyết định không nhắc đến chuyện hôm nay bà Lý đến thăm, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và không có dấu hiệu gì bất thường.

 

"Mì ăn liền với vài túi khoai tây chiên," Dung Nhân đáp, vẻ mặt điềm tĩnh. "Tối nay em không muốn ăn cơm nên ra ngoài đi dạo một chút, không biết ăn gì nên chỉ mua vài thứ linh tinh thôi."

 

Nghe nàng nói chưa ăn gì, lại thấy đồ ăn dì để trên bàn đều nguội ngắt, Ôn Như Ngọc đáp: "Để chị nấu. Em nghỉ ngơi đi, chị đi nấu. Hôm nay chị cũng không có hứng ăn, chị cũng không ăn nhiều ở ngoài, nên chị cũng muốn ăn cái này."

 

Dung Nhân gật đầu: "Vậy nấu hai phần đi."

 

Mì ăn liền chỉ trong vài phút là xong. Ôn Như Ngọc nấu mì, Dung Nhân rán hai quả trứng gà trong một cái chảo khác và rửa rau cho Ôn Như Ngọc nấu. Trong lúc đó, hai người trò chuyện ngắn gọn.

 

Dung Nhân nói nhiều hơn, chủ yếu là về tình hình cửa hàng hai ngày qua. Việc kinh doanh ở Kafa không mấy khả quan, chủ yếu là do một chuỗi cửa hàng cà phê mới mở trên phố ngoài ngõ. Cửa hàng đó đang cạnh tranh khốc liệt về giá, đè bẹp nhiều quán cà phê nhỏ trong khu vực, thậm chí khiến hai quán phải đóng cửa.

 

Trước đây Dung Nhân không mấy quan tâm đến cửa hàng, dạo này bận rộn với nhiều việc khác. Nếu không phải nàng quay lại trông coi, chắc chắn nàng đã không nhận ra tình hình. May là Kafa khác với những cửa hàng nhỏ khác. Tuy không lớn, nhưng họ không phải lo lắng về tiền thuê mặt bằng cao, nên chi phí tương đối thấp, kinh doanh cũng khá ổn, không bị áp lực hay ảnh hưởng quá nhiều.

 

Ôn Như Ngọc không nhắc nhiều đến những sự kiện trong ngày, giống như không muốn thảo luận về chúng. Cô không nói gì về bà Lý hay cha cô, thay vào đó chỉ đề cập ngắn gọn về tình hình hiện tại của Ngô gia.

 

Ngô Lâm Ngữ chắc chắn sẽ tiếp quản Heyi networks. Trong mấy ngày qua, một số lãn đạo cấp cao có quyền lực đáng kể đã từ bỏ thái độ trung lập, đạt được thỏa thuận với Ngô Lâm Ngữ và đổi phe. Tất nhiên, điều này được hỗ trợ bởi sự ủng hộ của các bậc trưởng bối của Ngô và bà ngoại của Ngô Lâm Ngữ, cũng như sự hỗ trợ của Ôn Như Ngọc và bạn bè của nàng. Vào thời điểm này, các rào cản khác không còn quan trọng nữa, điều cấp bách nhất là đưa Ngô Lâm Ngữ hoàn toàn nắm quyền kiểm soát công ty. Nếu không, trì hoãn hơn nữa có thể dẫn đến bất ổn và khả năng bị phá sản từ một số cá nhân.

 

Cho đến nay, mọi thứ đang tiến triển thuận lợi. Với tốc độ này, Ngô Lâm Ngữ sẽ có thể tiếp quản hoàn toàn Heyi Networks trong vòng hai hoặc ba tháng tới, dựa trên tình hình hiện tại, sẽ không có vấn đề lớn nào xảy ra.

 

Dung Nhân không hiểu rõ những chuyện này lắm, nhưng đại khái cũng hiểu được Ôn Như Ngọc đang kể cho màng, một người ngoài cuộc, tất cả những chi tiết này vì sợ Dung Nhân nghĩ ngợi quá nhiều.

 

Lát sau, khi sắp vào phòng, Dung Nhân ngập ngừng hỏi: "Người thân của chị thế nào rồi?"

 

Tiếc là Ôn Như Ngọc giống như không liên quan gì đến gia đình cô, chỉ khẽ nói: "Họ vẫn ổn, không có gì đặc biệt."

 

"Vậy thì tốt rồi," Dung Nhân hiểu ý nói.

 

Cuối cùng, nàng không nhắc đến chuyện bà Lý đến, Dung Nhân im lặng, tạm thời giữ bí mật.

 

Ngày hôm sau, Ôn Như Ngọc không đến Ngô gia mà đến gặp Chu Hi Vân để giải quyết một số việc khá phức tạp. Kiều Ngôn vẫn chưa về, Dung Nhân vẫn phải trông coi quán. Việc kinh doanh ở Kafa ngày càng ế ẩm, khách mới đến ngày càng ít, phần lớn khách quen của quán đều là khách quen nàng tích lũy được bấy lâu nay.

 

Dung Nhân trò chuyện với Kiều Ngôn trên WeChat gần như cả ngày. Ngồi bên cửa sổ tầng hai, hai chủ doanh nghiệp bàn bạc cách mở rộng cơ sở khách hàng, bao gồm cả các chương trình khuyến mãi và sự kiện.

 

Đề xuất của Kiều Ngôn là tung ra các sản phẩm giá rẻ để thu hút khách hàng, dù có thể lỗ vốn cho từng mặt hàng, nhưng chỉ cần thu hút được khách hàng, các sản phẩm khác vẫn có thể sinh lời.

 

Đây là cách tiếp cận phổ biến, trong ngắn hạn, cách tốt nhất để đối phó với tiếp thị giá rẻ giống như là tự mình hạ giá.

 

Sau cuộc trò chuyện, Dung Nhân đồng ý với đề xuất của Kiều Ngôn. Họ hoàn thiện kế hoạch chung và các sản phẩm chủ chốt để thu hút khách hàng, giao việc khuyến mãi cho Kiều Ngôn.

 

Buổi chiều Dung Nhân gần như không làm gì cả, chỉ uống một tách cà phê, lướt qua các tạp chí, dự định sẽ liên hệ với nhà cung cấp nguyên liệu sau để xác nhận khi nào lô hàng tiếp theo sẽ đến.

 

Buổi tối, Dung Nhân nhận được tin nhắn WeChat từ Cao Nghi. Cô gái kia đã mất liên lạc một thời gian, Dung Nhân bận rộn với đủ thứ việc, không có thời gian quan tâm đến cô. Cao Nghi nhắn tin nói cô đã chuẩn bị đi du học. Sau bao ngày đắn đo suy nghĩ, có lẽ cô đã nhận ra, hoặc có lẽ cô sợ Dung Nhân thật sự sẽ bỏ mặc mình, cuối cùng Cao Nghi cũng thỏa hiệp, chấp nhận phương án mà người lớn đề xuất.

 

Chú dì của cô sẽ tìm người lo liệu việc du học, Dung Nhân không cần phải lo lắng. Dung Nhân không trả lời tin nhắn này ngay. Nàng gõ hai dòng, xóa rồi sửa, cảm thấy trả lời thế nào cũng ngượng ngùng. Suy nghĩ kỹ, cuối cùng Dung Nhân chỉ nhắn lại cho Cao Nghi hai chữ: "Tùy em."

 

Chỉ vậy thôi.

 

Cao Nghi không nhắn thêm gì nữa, có lẽ nhận ra Dung Nhân không muốn dây dưa, nên dù đã xem tin nhắn nhưng nàng cũng không trả lời.

 

Ôn Như Ngọc vẫn đang ở nhà Chu Hi Vân. Cô nhắn tin WeChat nói tám giờ tối sẽ về nhà, ăn tối ở ngoài rồi mới về. Tối nay cũng giống như hôm qua, dì đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho nàng, nên Dung Nhân cứ việc qua ăn.

 

Khoảng sáu giờ, Dung Nhân giao cửa hàng cho nhân viên rồi đi đến đó. Trên đường đi, nàng cầm một bó hoa baby, định thay thế hoa tulip trong cửa hàng.

 

Bước vào, việc đầu tiên nàng làm là sắp xếp lại hoa và bỏ hoa tulip đi. Sau đó, nàng lấy bát đũa và múc canh ra.

 

Canh cá dì nấu hôm nay thơm phức, Dung Nhân rất thích. Nàng vừa múc xong, đặt bát xuống, chưa kịp nhấp một ngụm thì chuông cửa reo.

 

Hai ngày nay, cứ như mọi người đều đã lên kế hoạch đến, từng người một, đến đúng giờ.

 

Khi nàng ra mở cửa, không ai khác chính là Ngô Lâm Ngữ, người mà nàng đã không gặp một thời gian—một điều khá bất ngờ đối với Dung Nhân.

Bình Luận (0)
Comment