Sáng sớm tinh mơ, những hạt sương mai lóng lánh như thủy tinh vẫn còn đọng trên lá. Trời vẫn còn vương chút ma mị, hơi âm u của bầu trời đêm.
Trong ngôi nhà tre, có đôi nam thanh nữ tú vẫn còn say giấc nồng trên chiếc giường tre ấm áp. Mọi thứ thật yên bình. Nữ nhân kia chóp chép miệng mấy cái thì hai hàng mi dài, cong vút động đậy,cô tỉnh dậy.
Vẫn còn muốn nướng thêm một chút, cô xoay người sang bên phải thì bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của nam nhân kia. Gương mặt thoát tục nhưng lại vô cùng lạnh lùng, khí chất. Chẳng biết từ khi nào mà cô đã đắm chìm vào cái vẻ đẹp "chết người" của anh, cho đến khi đôi mắt lạnh lùng của anh mở ra, mang theo thanh âm lạnh lẽo: "Nhìn gì thế?! ". Thanh âm ấy khiến cô giật mình, vội quay ngược lại, vờ như không có gì. Hành động của cô vô thức khiến anh bật cười. Ngốc thật!!!
- Ch...chào...buổi sáng!
- Ừm. Chào buổi sáng! Thiên Ý! - Thiên Ý...Thiên Ý.... Anh...vừa gọi tên cô?! Cảm giác này...lạ quá! Sao lại...có thể ngọt ngào và dễ chịu như vậy?! Giọng nói này...khác hẳn với khuôn mặt lạnh lùng của anh. Hay là...chỉ có cô mới cảm thấy vậy?!
- Về thôi.
Về?! Về đâu?! Anh ta nói gì mà khó hiểu thế?!
- Về?!
- Ừm. Về thành phố. Chẳng lẽ cô muốn ở đây?!
Cô bây giờ chính là...giận đến đỏ mặt, tím tai rồi a! Cái con người kia có thể đưa cô về thành phố mà cả ngày hôm qua chính là 1 câu cũng không nói với cô! Làm cô cứ tưởng...
Hèn chi cô cứ thắc mắc, anh ta giàu như thế, sao lại phải sống nơi rừng rú này?! Hay là...do cô quá ngốc rồi?! Còn ngủ chung với người ta như đúng rồi nữa chứ?! Phải chăng là anh ta đã cho cô cảm giác an toàn mà trước giờ cô chưa từng có?! Hay...cô suy nghĩ nhiều quá rồi?! Haizzz...
Nghĩ rồi, cô cứ phồng má bánh bao lên giận dỗi, mang theo sát khí ra ngoài gặp anh.
Gì đây?! Tiểu cô nương này sao vậy?! Anh đã chọc tức nàng gì sao?! Thật khó hiểu a!!!
Yoo hay đăng chap vàobuổitốinhắm. Mong mọingườithôngcảmchoYoonha!!! Cơmà chap nàyhơingắn! Xinlỗimọingười! *cúiđầu*Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé Nhớ đón xem chap sau nữa nghenFollow me Saranghae