Đen Đắng Không Đường!

Chương 35

3h sáng … chẳng mấy chốc tôi đã ngồi im lặng như vậy hàng tiếng đồng hồ. Từng giây phút trôi qua … hình ảnh em lại hiện về, những lời nói, những giây phút bên nhau … mọi thứ như một cuốn phim chiếu chậm đang chạy qua trên bầu trời toàn màu đen của đêm tối … Thời gian quen rồi yêu thương nhau không lâu … chỉ vài tháng nhưng kỷ niệm làm sao đong đếm hết, có lạnh lùng, có hờn ghen, có ghét bỏ, có nước mắt, có máu và cả những nụ cười hạnh phúc. Làm sao người ta có thể dễ dàng vô tình đẩy tình yêu của hai con người còn rất rất trẻ vào bờ vực chia ly, làm sao người lớn lại để hai con người chỉ vừa tròn đôi mươi phải trả giá vì những toan tính, lỗi lầm của họ. Tôi và em yêu nhau thật mà … tôi và em yêu nhau thật mà … tôi và em yêu nhau thật mà … tôi và em yêu nhau nhiều như vậy kia mà … tôi và em yêu nhau nhiều như vậy kia mà … tôi và em yêu nhau hàng ngàn cái nhiều như vậy kia mà …

Thời gian vẫn trôi đi, hơi thở đều đều của Hân vẫn nhẹ nhàng bên cạnh … tôi vẫn ngồi như vậy, thi thoảng lại cố nuốt những giọt nước cam vắt mặn ngọt chua cay và đắng đó vào cổ họng … cứ như đang nếm tất cả mùi vị của tình yêu, cuộc sống vậy. Bật cười chua chát … tôi khẽ đứng dậy cố gắng ẵm (bế) nhỏ Hân vào trong nhà mặc dù lưng tôi rất đau. Đặt Hân nằm xuống, tôi quay ra đóng cửa rồi trở vào nằm xuống cạnh Hân. Tôi cẩn phải ngủ theo thói quen của mình … nếu không ngủ tôi sẽ điên lên mất.

Dòng xe cộ đông đúc của buổi sáng khiến tôi giật mình thức dậy … nhỏ Hân đang nằm gọn trong lòng tôi tự hồi nào. Gương mặt nhỏ cũng hiền lành, đôi môi mấp máy vì nhịp thở. Tự nhiên tôi ước phải chi em ở đây thì tôi đã đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn rồi … thở nhẹ một cái, tôi mĩm cười nhắm mắt cố ngủ tiếp, tôi không muốn thức … vì đơn giản tôi thức thì sẽ suy nghĩ rất nhiều.

Tiếng chuông điện thoại vang lên buộc tôi lại phải rời giấc ngủ. Là thằng Hảo đang cố gắng gọi cho tôi.

– Nghe

– Thằng trời đánh mày đang ở đâu

– Căn cứ

– Ok tau qua liền.

Vứt điện thoại qua một bên, nhìn quanh thì tôi nhận ra đang gối đầu lên đùi nhỏ Hân, nhỏ đang ngồi im nhìn ra cửa sổ, tay nhỏ luồn vào tóc tôi xoa mân mê nhè nhẹ

– Ai vậy M

– Ừ bạn M

Tôi trả lời một cách mệt mõi rồi nhắm mắt. Cái quạt trần quay đều đều tạo nên một âm thanh thật khó chịu … có lẽ tại tôi mệt. Nằm mơ mơ màng màng được một chút thì thẳng Hảo phóng xe qua tới … Chưa thấy hình đã nghe tiếng tôi la làng

– Thằng ôn mày đi đâu mất tiêu bỏ bệnh án bên BV luôn nè. Mở cửa coi

– Chờ chút

Nhỏ Hân nhẹ nhàng đặt đầu tôi qua gối đứng dậy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy nhỏ Hân thằng Hảo đơ người ngay lập tức. Gật đầu chào tôi, nhỏ Hân đi trở vào trong ngồi xuống cạnh tôi. Thằng Hảo bước vào vừa đưa mắt nhìn chầm châm vào nhỏ Hân vừa kéo ghế ngồi xuống

– Mày qua giờ đi đâu

– Tau đi biển về rồi qua đây ở luôn nè

– Đi với ai

– Thy

– Còn chị này … đâu ra nửa … đâu ra tùm lum người đẹp vậy thằng quỷ

– Ờ … bậy mày … bạn thân của Thy đó

– Khó tin quá …

– Ờ …

Tôi cười quay qua nhìn Hân

– Đây là thằng bạn của M. Hồi M mới bị thương về đây nó lo cho M đó

– Uhm … chào anh

– Hả hả … anh hả

Thằng Hảo ngạc nhiên nhìn nhỏ Hân. Tôi chen vào

– Hả đầu mày, nhỏ tuổi hơn mày đó

– Ừ ừ làm tau kiu chị nảy giờ

– Mày qua đây có gì không

– Hỏi ngộ … mày lấy xe tau đi 2 ngày nay xuất viện hổng cho tau hay nửa …

– Ờ tùm lum chiện nên quên gọi cho mày

– Rồi bạn gái mày đâu

– Về trển rồi

– Sao về

– Ờ … chuyện nhà

– Mày sướng ha … bạn gái về … thì có bạn bạn gái chăm sóc

– Ờ

– Rồi tự nhiên xuất viện … ổn không mày

– Ừ cũng ổn … giờ nằm đây cho thoải mái, khám một vài lần nửa tau về trển

– Uhm … vậy mày lấy xe tau sài đi, tau đi xe mẹ tau cũng được

– Ờ

– Tau về đây … mới học về nắng nóng muốn chết. Về ăn cơm rồi ngủ cho khỏe

– Ờ. Có gì tối qua cafe …

– Ok. Thôi anh về nha … ủa mà em tên gì …

– Dạ Hân – nhỏ Hân trả lời

– Ừ … anh về … em ở lại coi chừng thằng này nha, nó ghê lắm…

– Biến mày … – tôi quăng cái gối vô mặt thằng Hảo

– Ok … biến ngay đây

Nói xong thằng Hảo chạy ra ngoài phóng xe đi. Còn lại tôi với nhỏ Hân ngồi im, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Tôi vừa định nằm xuống ngủ tiếp thì nhỏ Hân kéo tay tôi dậy

– Đừng ngủ nửa đói bụng rồi nè …

– Vậy hả … ừ M quên mất …

– Lo cho M kìa. Tỉnh ngủ hổng uống thuốc hả …

– Ờ ờ…

– Chở Hân đi ăn đi rùi qua bệnh viện khám nửa …

– Uhm…

Tôi đứng ra sau nhà đánh răng. Thay bộ quần áo khác quăng đó rồi dắt xe ra chở nhỏ Hân đi ăn. Chợ trưa, cũng chẳng có gì ngoài hủ tiếu, phở, bún …

– Ăn gì

– Uhm … ăn phở nửa hen

– Ngon không đòi ăn nửa vậy

– Ngon mà

– Rồi thì ăn

Tôi gật đầu len xe ra khỏi chợ hướng về quán phở. Vừa gặp tôi chị chủ quán đã đon đả chạy ra chào hỏi. Gọi 2 tô đặc biệt như trước tôi cặm cụi ăn mặc cho nhỏ Hân muốn xịt tương ớt hay ngắt rau vào tô tôi thì làm. Ăn xong nhỏ Hân lấy thuốc cho tôi uống, tính tiền rồi chạy qua bệnh viện khám luôn. Kiểm tra tổng quát lại lần nửa bác sĩ vẫn chỉ nói những điều quen thuộc như mọi ngày. Không có gì khác cho nên tôi xin rút bệnh án về nhà tự điều trị luôn vì thực ra điều trị ở bệnh viện tuyến huyện này dù sao cũng không có hy vọng gì nhiều như trên Sài Gòn, chỉ là bây giờ tôi vẫn chưa biết phải làm gì tiếp theo cho nen vẫn còn muốn ở đây để yên tĩnh, vậy thôi.

Ra khỏi bệnh viện nhỏ Hân đòi tôi chở ra chợ mua vài thứ rồi mới chịu về nhà. Trưa nóng, cái quạt trần bất hết công suất chỉ làm vơi bớt cái nóng buổi trưa … chẳng biết làm gì tôi quay lưng nằm ngủ. Có lẽ nhỏ Hân cũng hiểu tâm trạng của tôi bây giờ nên không trách buồn gì thái độ thờ ơ của tôi, nhưng dù sao tôi cũng vốn thờ ơ như vậy rồi mà … nói là nằm ngủ nhưng tôi chỉ nhắm mắt suy nghĩ cả hàng giờ đồng hồ rồi mới ngủ quên lúc nào hổng hay. Tỉnh dậy thì trời vừa tối. Nhỏ Hân vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh, có lẽ chỉ để nhìn tôi thì phải. Tôi ngồi dậy đi rửa mặt rồi kéo tay nhỏ Hân đi ra ngoài

– Đi đâu vậy M

– Hổng đói hả. M dẫn Hân đi ăn

– Uhm … mà sao không lấy xe ra, M tính đi bộ hả

– Ừ Hân đi được không

– Uhm được nè

– Vậy đi ăn gần dây thôi.

Tôi bỏ hay tay vào túi quần im lặng đi, nhỏ Hân đi bên cạnh cũng không nói gì, thi thoảng liếc nhìn tôi lo lắng. Đường thị trấn ban đêm gió nhè nhẹ, những ánh đèn đường màu vàng đôi khi vẫn chưa đủ để xua đi bóng tối, thi thoảng vài chiếc xe máy chạy ngang và cũng chẳng xua tan được sự im lặng trong tôi. Bước vào một quán nhậu theo kiểu sân vườn tìm cái chòi nằm ở nơi thoáng mát nhất tôi ngồi xuống. Từ khi bước vào tôi đã nhận ra sự để ý của những người trong quán, có gì lạ đâu, đi bên cạnh tôi là nhỏ model xinh đẹp mà, tuy trong mắt tôi nhỏ Hân không bao giờ đẹp bằng em nhưng với những người khác thì chưa chắc.

Ngồi phịch xuống ghế, bà chủ quán chạy ra nhìn hai đứa với đôi mắt tò mò, có lẽ ít bao giờ cái quán nhậu này đón một cặp nam nữ còn trẻ vào đây để hẹn hò. Nhiều lần trước tôi thường vào đây với nhóm bạn, tôi khá lặng lẽ nên bà chủ không nhận ra người quen thì phải.

– Hai đưa ở xa về hả nhìn lạ lạ

– Dạ con ở đây có bạn này ở SG về

– Chà bạn gái đẹp quá ha. Hai đứa ăn uống gì?

Bà chủ đưa tôi cuốn menu. Cầm menu tôi đưa sang bên cạnh cho nhỏ Hân luôn.

– Nè Hân đi chợ đi. Ở đây gà vườn ngon lắm

– Uhm

Nói xong tôi ngồi im mặc cho nhỏ Hân gọi món theo tư vấn của bà chủ.

– M uống nước suối thôi ha. Không được uống nước ngọt đâu

– Ờ sao cũng được.

– Hân lỡ gọi nhìu hổng biết ăn hết không nửa

– Ờ không sao

Tôi móc điện thoại ra bấm số thằng Hảo

– Ê ra chòi chơi mày

– Đâu bửa nay xung nhậu dzậy ông

– Thì ra đi. Đang ngồi nè

– Ok chờ chút

Tôi quay qua nhỏ Hân, nhỏ nhìn tôi gật đầu ra ý hiểu … Ngồi khoảng 15 phút thì đồ ăn được dọn ra. Thằng Hảo cũng vừa phóng xe tới ngồi xuống đối diện tôi.

– Ê kiu ra nhậu mà uống nước suối mậy

– M hổng uống bia rượu được đâu anh Hảo – Hân vội chen ngang

– Sax … vậy 2 người kiu tui ra đây chi

– Chơi thôi. Mày muốn uống tau chiều

Tôi quay qua bà chủ

– Cho con mấy chai ken nha dì

– Có ngay

Nhỏ Hân nhăn mặt xua tay

– Không được … M đừng uống mà

– Không uống rồi anh uống với ai em

– Mệt quá để em uống với anh nè. Còn M ngồi ăn thui nha

– Sax … uống được không đó

– Được

– Ờ … vậy Hân tiếp thằng quỷ đó dùm M nghen

Tôi gật đầu đồng ý ngay, tôi cũng muốn thử coi trai miền tây có hạ nổi gái Sài Gòn không với lại tôi biết sức mình, uống bia vào chắc đem chôn luôn. Vậy là bia được đem ra, thằng Hảo nhanh nhẩu giành khui bia rót đầy ly chưa cho nhỏ Hân.

– Cụng ly làm quen ha người đẹp

– Uhm

Hai người đó ngồi trò chuyện làm quen, uống bia, còn tôi thì im lặng với chai nước suối của riêng mình. Thi thoảng nhỏ Hân vẫn gắp đồ ăn vào chén cho tôi. Mặc hai người đó làm gì làm, tôi chỉ nhìn ra bên ngoài chẳng tham gia vào cuộc vui do chính tôi khởi xướng. Trời càng ngày càng về khuya, mặt nhỏ Hân cũng hồng hồng khá dễ thương. Chiến đấu tay đôi với thằng Hảo mà còn trụ lâu đến vậy thiệt đáng nể. Đồ ăn trên bàn đã gần hết, vỏ chai ngổn ngang dưới chân. Cảm thấy vừa đến lúc dừng tôi gọi tính tiền

– Thôi về ha

– Sao về … chưa xỉn mà

– Mày chưa xỉn nhưng mà Hân xỉn

– Xỉn đâu xỉn còn tỉnh bơ kìa

Tôi nhìn qua nhỏ Hân … hiểu ý tôi nhỏ Hân gật đầu

– Thôi về đi anh Hảo. Em thấy mệt rồi

– Trời … hai đứa này … mất hứng

– Thông cảm đi … khuya rùi M đang bệnh mà anh Hảo

– Ừ … em nói vậy thì về. Rồi xe đâu thằng kia

– Em với M đi bộ. Xe để nhà đó anh …

– Tự nhiên có xe đi bộ. Vậy anh đưa em về. Thằng kia ngồi đây chút tau quay lại rước mày

– Hi thui cảm ơn … em muốn đi bộ với M cho tỉnh

– Khuya mà đi bộ gì

– Không sao đâu. Anh về trước đi

Ngẫm nghĩ một lúc thằng Hảo gật đầu lên xe về trước. Tôi tính tiền xong cũng đứng dậy. Nhỏ Hân líu ríu theo sau.

– Đi nổi không …

– Nổi … còn tỉnh mà …

– Con gái mà uống dzữ quá ha …

– Tại đi làm quen đó M. Bộ M hổng thích con gái uống bia rượu hả …

– Sao hỏi vậy. M hổng có cổ lỗ sĩ vậy đâu. Miễn đừng uống say đánh mất mình là được rồi …

– Ừ … đồ ăn đây ngon rẻ ghê …

– Ờ … toàn đồ quê, tươi ngon hơn trên SG nhiều.

– Uhm … Hân ăn no căng bụng lun …

– Ờ …

Nhỏ Hân cặp tay đi sát người tôi song bước về nhà. Đường ban đêm vắng lặng, chỉ còn ánh sáng của những ngọn đèn đường, xung quanh tiếng côn trùng kêu rả rich, mùi hoa sữa ngai ngái đầu mũi … lâu rồi mới đi bộ trên con đường quen thuộc này … mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có một thứ khác có lẽ chính là tôi … ai rồi cũng phải khác mà … ít ra … va chạm với đời một thời gian, yêu thực sự một thời gian … con người cũng phải khác đi chút ít nào đó chứ. Tự nhiên thầm hỏi giờ này không biết em đang làm gì … có nghĩ đến tôi hay không … bên cạnh em giờ … sẽ là ai … một câu hỏi thật ngu ngốc … nghĩ đến chỉ thêm đau lòng. Thật khó để tin rằng … em sắp không còn là của tôi nửa. Về tới nhà, tôi leo lên giường nằm. Đóng cửa xong nhỏ Hân cũng chui vào nằm cạnh tôi.

– Nè đêm nào cũng ngủ chung hổng sợ M làm gì Hân hả …

– Sợ …

– Vậy sao nằm tỉnh bơ đó …

– Hân dư biết M sẽ không làm gì đâu …

– Sao biết …

– Bí mật …

– Ờ. Mai đi biển không …

– Uhm. Sao tự nhiên muốn đi biển vậy …

– Ờ tại muốn đi …

– Uhm …

– Thôi ngủ đi. Hân uống nhiều mà …

– Hi … tên ngốc như M mấy nay đổi tính hả. nói nhiều ghê …

– Ờ. Chắc vậy. ….

“Tên ngốc” … phù … lại nghĩ tới em … em vẫn thường gọi tôi như vậy mà.

– Hân ngủ đi …

– Uhm …

Tôi nằm im nhắm mắt ngủ … đêm nay không có nước mắt chảy dài … đêm nay chỉ có một khoảng trời im lặng …

Trời sáng, tiếng gà gáy hàng xóm vang vang, tiếng loa truyền hình ngoài đường làm tôi thực giấc. Khẽ lay nhỏ Hân dậy tôi mĩm cười

– Nè dậy đi Hân …

– Sớm vậy …

– Ừ đi biển nè. Đi không nắng lên giờ …

– Nắng kệ nắng …

– Trời đi sớm mới có biển đẹp, đi trễ nắng … Hân hổng sợ đen ha …

– Đen đẹp chứ sao …

– Sax … rùi giờ có đi không … M đi 1 mình à..

– Đi … từ từ Hân thay đồ cái … bửa này bày đặt hù dọa ha … gan dzữ …

– Ờ nhanh đi …

– Biết rồi …

Vẫn hành trình như hôm trước đi với em, tôi mua một số hải sản, thuê đồ đạc rồi chạy ra biển. Lần này tôi chẳng chạy nhanh như lần trước nửa mà chầm chậm lướt đi trên bãi cát hướng về chổ cũ mặc cho bao con mắt tò mò của người khác. Nhỏ Hân dọn đồ ra để ăn luôn vì từ sáng giờ hai đứa chưa ăn gì. Tôi mắc võng vào cây. Rồi ngồi xuống phụ Hân nướng hải sản. Mùi hải sản thơm ngát, vì mùa này hải sản rẻ cho nên tôi mua hơi nhiều nên hai đứa ăn mệt xỉu luôn. Thi thoảng nhỏ Hân hỏi vài câu, tôi cũng trả lời theo kiểu cho có để nhỏ khỏi buồn vậy thôi. Ăn xong tôi đi bộ từ từ ra mặt biển. Giờ nước đang lên, những con sóng lăn tăn chạy vào bờ cát rồi lại rút lui ra biển, sóng bạc đầu … sóng hiền hòa nhưng chẳng biết bao giờ sẽ dữ dội.

– Sao nước biển đục vậy M

Tiếng nhỏ Hân đột ngột hỏi từ phía sau. Tôi gật đầu

– Ờ biển quê M nằm gần cửa sông, phù sa đổ ra nên màu nó vậy đó

– Ngộ ha. Hân mới biết vụ này đó

– Ừ … màu tôi vậy chứ sạch lắm hổng sao đâu

– Uhm …

Tôi im lặng. Nhỏ Hân cũng im lặng. Sóng càng ngày càng to hơn vì nước đang lên.

– Hân tắm không

– Hân …

– Đi biển không tắm uổng lắm đó …

– Uhm … tắm thì tắm … Hân thay đồ đã

– Ừ Hân vào trong rừng dương thay đi. M chạy mướn cho Hân cái phao ha

– Thui … tự nhiên bỏ Hân ở đây 1 mình …

– Ờ ờ quên …

Tôi đưa nhỏ Hân vào rừng dương để nhỏ thay đồ, còn tôi thì ngồi trên võng bật một lon 7up nhâm nhi với mấy con tôm nướng. Được một chút thì nhỏ Hân cũng thay đồ xong tuy không phải bikini nhưng là loại đồ cực ngắn theo kiểu thể thao. Tôi cởi chiếc áo ra ở trần kéo tay nhỏ Hân chạy ào ra biển.

Từng dòng nước mát lạnh bao lấy cơ thể tôi, những con sóng chực vỗ ập lên đầu khiến đầu óc tôi thoải mái hơn một chút. Nhỏ Hân thì thích thú cười rất tươi nô đùa với sóng. Vật lộn với mấy con sóng đã đời hai đứa kéo nhau vào bãi nằm chơi trò đắp cát. Tôi vẫn cười đó … vẫn trò chuyện với nhỏ Hân … thời gian yêu em … thực ra tôi đã bị em làm cho nói nhiều hơn, biết đùa giỡn nhiều hơn … nhưng lòng tôi đang ngổn ngang tâm sự.

Một giấc ngủ dài trên võng sau khi nghịch nước mệt mỏi khiến tôi và nhỏ Hân đều cảm thấy thoải mái. Gió biển hôm nay không làm sóng biễn dữ dội như hôm trước, vừa đủ để bình yên nhưng cũng vừa đủ để người ta biết rằng biển cả luôn luôn tiềm ẩn sự đáng sợ của tôi. Khẽ đứng dậy để không làm nhỏ Hân thức giấc … tôi lặng lẽ bước ra bờ đá đứng một mình. Sóng bạc trắng dưới chân … tôi nhìn thấy đâu đó ngoài phía xa là những con sóng to lớn hơn đang ào ạt kéo vào bờ. Từng lời nói, từng hình ảnh của em lại hiện về trong đầu tôi … vẹn nguyên nhớ nhung … vẹn nguyên cảm giác hôm nào … Hôm nay tôi đến đây … không phải để tìm lại cảm giác đau nhói ấy, cũng không phải để trốn tránh những nỗi đau … mà tôi đang tìm lại những lời nói của em ngày hôm trước, đang tìm lại những kỉ niệm mà hai đứa đã từng đi qua.

“ Nếu em đang ở ngoài kia một mình … chắc em sợ lắm đúng không … nhưng em thử nhìn lại phía sau đi … anh của em chưa bao giờ quay lưng với em mà … ”

– M đang nghĩ gì vậy

– Ừ … không có gì

– Thật không

– Không

Tôi mĩm cười … Nhỏ Hân cũng mĩm cười …

– M thật kỳ lạ

– Ừ.

– Nói đi … đang nghĩ gì

– Ờ đang nghĩ về Thy

– Uhm … M tính làm gì tiếp theo

– Tất nhiên là làm điều M muốn rồi

– Điều gì

–:)

Tôi mĩm cười nhảy mắt với nhỏ Hân rồi quay trở vào thu dọn đồ đạc

– Về hả

– Ừ … về. Hân còn muốn ở hả

– Không … Hân cũng muốn về mà

– Ờ. Mình trả đồ thuê rồi về

– Ok

Nhỏ Hân phụ tôi thu dọn đồ đạc đem trả, hai đứa chở nhau về lại thị trấn. Vừa đến nhà thì trời cũng vừa tắt nắng. Thay đồ tắm rửa xong tôi đưa nhỏ Hân đi ăn tối, gọi thằng Hảo ra uống cafe … Một ngày đi chơi, nhiều hoạt động nhửng lại chẳng cảm nhận được cảm xúc gì ngoài sự trống rỗng trong lòng pha lẫn sự lo lắng. Tuy nhiên tôi vẫn đủ bình tĩnh để che giấu cảm xúc thật trên gương mặt của mình bằng nụ cười. Trong lúc nhỏ Hân nói chuyện với thằng Hảo, tôi móc điện thoại ra bấm số nhà xe đặt luôn hai vé về Sài Gòn ngay trong đêm. 2 ngày im lặng như vậy là quá đủ … tôi cần trở về Sài Gòn để bắt đầu mọi chuyện …
Bình Luận (0)
Comment