Đèn Lồng Hoa Lệ

Chương 13

Ông thầy bói đi rất chậm, đợi khi ông đến khoang hành khách, ước chừng bọn họ đã sợ đến mất hơi rồi. Vẫn là miệng lẩm bẩm gì đó, ông càng đến gần thì oán hồn cũng tan ra từ từ. Quả nhiên sau đó Thiên Chí cũng được cái xác của phó lái thả chân ra, nhưng dường như anh ta chưa chết.

Thiên Chí thở dốc nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại là gần 12 giờ đêm, sương trắng vẫn cứ đổ dày đặt ngoài trời. Được cứu, bảo vệ tàu mở cửa cho ông thầy bói lên tàu, Thiên Chí cũng kéo lê cái chân hơi đau ra ngoài. Vừa nhìn thấy Thiên Chí, ông ấy đã rung giọng nói: “Sát khí nặng quá! Nhưng mà trên người cậu lại không có mùi máu tanh, cậu có một mùi hương thoang thoảng xa xưa, rất dễ chịu.”

Ông thầy bói nói xong còn đưa mũi về phía Thiên Chí hít thêm một hơi rồi phê pha như hít thuốc phiện. Thiên Chí nghiên người né tránh ông thầy bói chưa xong thì đã bị đám hành khách bu vào ngửi. Bọn họ giống như đám ong bu vào một đoá hoa, nhưng sau khi ngửi xong ai nấy đều lắc đầu nói: “Không có mùi gì cả!”

“Người trần mắt thịt như các người làm sao ngửi được mùi vị thần tiên chứ.”

Ông thầy bói nói chắc nịch như thế làm cho ai nấy đều ngu ngơ, Thiên Chí hỏi ông: “Ông là ai, làm cách nào đuổi được bọn họ đi?”

Ông thầy bói vuốt bộ râu trắng dài vừa phải, chễm chệ ngồi lên ghế, sau đó tháo mắt kính xuống rồi mới nói: “Ta họ Đỗ, cứ gọi ta là thầy Đỗ đi. Lão Đỗ ta hành nghề thầy bói đã hơn bốn mươi năm rồi. Hai ngày trước ta cảm nhận được có thứ gì đó không sạch sẽ đến nơi này. Muốn đến xem xem nó là gì, nhưng chưa đâu đã thấy mọi người gặp nạn nên tiện giúp một phen.”

“Thầy bói bây giờ có thể làm được như vậy sao, còn tưởng toàn là lừa đảo không chứ.”

Một người nào đó trong đám nói như vậy, nhưng thầy Đỗ không thèm đếm xỉa. Ông dùng tay áo dài lau lau mắt kính rồi nói tiếp: “Mấy mươi năm trước lúc chiến tranh, tại địa điểm này đã xảy ra một vụ đánh bom. Vụ đánh bom đó khiến cho cả tàu nổ thành dị dạng, chết không còn một mống, cũng không được toàn thây.”

“Vì sao vậy?”

Thiên Chí hỏi, thầy Đỗ liếc xéo anh: “Người trẻ tuổi bây giờ làm sao vậy nhỉ? Đương nhiên là trên tàu đó có quân của ta rồi, nhưng cũng có cả dân thường.”

“Vậy theo như ông nói, tất cả bọn họ đều là nạn nhân của vụ đánh bom đó? Có cả trẻ nhỏ sơ sinh?”

Thiên Chí chỉ tay ra ngoài cửa, thầy Đỗ gật đầu rồi nói “đúng vậy”. Không khí trong tàu lúc này từ hoảng sợ biến thành thương cảm, không ai nói thêm lời nào. Trưởng tàu lúc này mới đi được ra khỏi buồng lái, ông vẫn còn rung rẩy hỏi thầy Đỗ: “Vậy giờ có cách nào không?”

“Ta cũng không dám chắc, trước mắt cầm cự đến sáng mai, xem ta có thể giúp được gì hay không.”

Hơn 12 giờ đêm, không khí càng lúc càng lạnh, dù trong tàu bật máy sưởi cũng không đủ ấm. Vậy mà cả tàu đều ngủ cả, có lẽ một phần vì mệt mỏi và sợ hãi. Thiên Chí ngồi bên cạnh thầy Đỗ, hai người nhìn ra khoảng trống phía xa xa, không ai nói ai câu nào.

Được một lúc, hai người họ đều nhìn thấy những đóm lửa nhỏ màu xanh lam từ đâu xuất hiện. Những đốm lửa xanh mà người ta thường gọi là “ma trơi”, chúng thường xuất hiện ở những nơi có người chết. Thầy Đỗ nhỏ giọng ra hiệu cho Thiên Chí rời khỏi chỗ ngồi, ông ấy mở cửa tàu một cách vô cùng dễ dàng.

Biết trước bên ngoài trời lạnh nên Thiên Chí đã tiện tay cầm theo một chiếc áo khoác len. Nhưng vừa bước ra ngoài trời anh vẫn không khỏi rung rẩy răng đánh vào nhau cầm cập. Thầy Đỗ chỉ mặc một bộ áo dài, nhưng trông ông không lạnh lẽo gì cả, cứ như người làm bằng gỗ.

Hai người chầm chậm lội trên cây cỏ đầy sương mà đi theo những đốm ma trơi kia. Không phải tự dưng Thiên Chí lại đi theo thầy Đỗ đâu, vì anh cảm thấy ở trên tàu bây giờ còn đáng sợ hơn nữa. Xung quanh cây cối bạc ngàn cùng với trời sương trắng xoá lạnh cắt da thịt, Thiên Chí cảm thấy thật là tệ hại.

Đi được khoảng trăm mét, thầy Đỗ bỗng đưa tay cản bước Thiên Chí lại rồi đưa tay lên miệng suỵt một tiếng. Ông hất mặt ý bảo Thiên Chí nhìn về phía trước. Nơi mà những đóm ma trơi đang bay đến, ở phía xa xa đó có một tốp người áo trắng đang nối tiếp nhau đi. Ở trước đám người, có một người đặt biệt trắng toát, trên đầu đội thêm một cái mũ cao, tay còn cầm theo một cái đèn lồng trắng đang dẫn đầu.Thầy Đỗ kinh ngạc đến bụm miệng, có thể thấy rõ sự phấn khích trên mặt ông.

“Đó là gì thế?”

Thầy Đỗ giật mình khi nghe Thiên Chí hỏi, ông không ngờ Thiên Chí cũng có thể nhìn thấy. Đứng im đến không dám thở, ông nói rất nhỏ: “Đó là Âm Sai dẫn đường linh hồn về dưới. Cha mẹ ơi, không thể ngờ hành nghề thầy bói bao lâu nay, đến lúc cuối đời còn có thể nhìn thấy Âm Sai dẫn hồn, quả thật là diễm phúc lớn.”

Sau một hồi nhìn theo cảm thán, thầy Đỗ quay lại hỏi: “Cậu cũng nhìn thấy sao? Cậu…là ai vậy?”

“Tôi là người bình thường! Nhưng tôi từ lúc sinh ra đã nhìn thấy mấy thứ không thuộc về thế giới này rồi.”

“Cậu nhìn thấy Âm Sai bao giờ chưa?”

“Chưa! Nhưng tôi đã từng thấy một cô gái mặc chiếc váy đỏ dẫn theo linh hồn đi rồi.”

Nghe câu đó của Thiên Chí, thầy Đỗ không rung rẩy trước sương lạnh thì bất ngờ rung lên một cái. Ông trố to hai mắt nhìn Thiên Chí thay vì nhìn Âm Sai: “Cậu nhìn thấy cô ta, tay cầm đèn lồng đỏ?”

“Đúng vậy, mười lăm năm trước!”

Thiên Chí cảm thấy việc anh nhìn thấy U Tịch không đến mức khiến thầy Đỗ muốn rơi hàm như vậy. Nhưng thầy Đỗ hoang mang ngóng nhìn đoàn người áo trắng vừa hỏi: “Sao cậu còn chưa chết?”

“Sao tôi phải chết?” Thiên Chí hỏi vặn lại. Thầy Đỗ thở ra một hơi đầy khói lạnh rồi nói: “Cậu chưa nghe qua truyền thuyết về cô gái váy đỏ tay cầm đèn lồng sao? Không ai biết cô ta là thứ gì, chỉ là người đời vẫn truyền tai nhau về cô ta, những ai nhìn thấy cô ta đều phải chết.”

“Nếu như ai cũng chết, vậy ai là người truyền lại truyền thuyết này?”

“Rất lâu trước đây, có một vị cao nhân nhìn thấy cô ta, thậm chí còn nói chuyện cùng. Nhưng người đó miễn cưỡng cũng chỉ sống tiếp được ba ngày trong tình trạng điên điên dại dại! Có người nói cô ta là thần, cũng có người nói cô ta là quỷ. Nhưng không thể biết được cô ta là thứ gì, chỉ là mỗi khi nhắc đến cô ta không khỏi khiến nhiều người sợ hãi.”

Thiên Chí nhìn về phía đoàn âm hồn trước mặt, khó hiểu nghĩ rằng Âm Sai kia không phải là biểu hiện cho cái chết sao? Vậy tại sao thầy Đỗ lại kính trọng như thế, rốt cuộc thì con người hiểu về những thứ không thuộc thế giới này bao nhiêu?

Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi quần của Thiên Chí reo lên, là thông báo của tin tức. Anh ấn vào mục vừa nhảy lên màn hình, dòng tiêu đề to tướng đập vào mắt anh. Một vụ lật xe khách kinh hoàng trên đèo Lộc Xuân, bốn mươi lăm người trên xe gồm tài xế và hành khách đều thiệt mạng. Thời gian 12 giờ đêm qua, lí do sương mù dày đặt khiến tài xế bị khuất tầm nhìn lao xuống vực.

12 giờ đêm qua? Thiên Chí nhìn báo giờ trên điện thoại, hiện tại là 12 giờ 45 phút sáng. Hôm nay là ngày 13. Khoan đã, tin tức này đăng tải là…7 giờ sáng ngày 13…là sáng ngày mai sao?
Bình Luận (0)
Comment