Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 47

Mặc dù hành động áp bách Lâm Cảnh Nguyệt đi cục dân chính chưa thành công, nhưng Hà Tử Nghiệp lại mượn cơ hội này đạt được một đống phúc lợi khiến cho những ngày qua trôi qua thật hài hòa, đi làm nhìn người đẹp, tan việc ôm người đẹp, cuộc sống như vậy thực sự là không khác gì thần tiên.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, nhưng Hà Tử Nghiệp biết cuối năm nay khẳng định sẽ không yên tĩnh như vậy. Qủa nhiên, như anh dự tính, hôm nay vừa đi làm đã nhận được điện thoại xin nghỉ một tuần của Hàn Mộ Vân, Hà Tử Nghiệp không nói nhiều, hỏi qua loa vài câu cho có lệ, trong lòng lại âm thầm hả hê, chuyện lớn như vậy chỉ xin nghỉ một tuần sao? Là Hàn Mộ Vân đánh giá cao bản thân mình hay là anh đánh giá quá thấp Trần Mạt Lỵ ?

Nhưng mà hiện tại việc anh tò mò nhất là, Trần Mạt Lỵ đến cùng đã giải quyết cái vấn đề này như thế nào khi Hàn Mộ Vân uống say? Một tay Hà Tử Nghiệp đặt trên quai hàm vui thích suy tư, tròng đôi mắt xanh đen lại tràn đầy hứng thú tệ hại, khiến Lâm Cảnh Nguyệt vừa bước vào nhìn thấy đã nổi da gà, chẳng lẽ anh lại đang nghĩ trò gì gian trá ?

Buổi tối hôm qua Lâm Cảnh Nguyệt thực không chịu nổi Hà Tử Nghiệp quấy nhiễu, ngày trước cô còn không biết anh là người khó chịu như vậy! Không, phải nói là trên giường hóa dê, xuống giường lại giả vờ đứng đắn! Nhưng vì trấn an cho việc không đi cục dân chính mà trở nên luống cuống, cô không thể không đồng ý với anh, cùng với anh cùng nhau hồ đồ.

Vào lúc này, vừa nhìn thấy nét mặt của Hà Tử Nghiệp, Lâm Cảnh Nguyệt đã cảm thấy không ổn, cô đang nghĩ tối nay có nên hay không chạy đến nhà Trần Huyễn tránh một chút, quá đáng sợ, cô còn muốn sống thêm mấy năm, cũng không muốn cùng anh sung sướng quá mà chết!

“Sững sờ cái gì! Tới đây!” thấy Lâm Cảnh Nguyệt, Hà Tử Nghiệp ngoắc ngoắc tay bảo cô đến, cầm lấy văn kiện trên tay cô, liền đem cô ôm vào trong ngực: “Thế nào?”

Thân thể Lâm Cảnh Nguyệt bỗng cứng ngắc giống như cọc gỗ, chỉ sợ ngay tại phòng làm việc anh lại nghĩ ra cái việc quái đản gì, vội vội vàng vàng tránh thoát tay anh nhảy xuống, chạy như khói về phía cửa, chạy xa câu nói còn chưa dứt: “Em còn có việc, về phòng trước!”

Hà Tử Nghiệp nhíu nhíu mày, cô nhóc này sao vậy? Chẳng lẽ còn xấu hổ, ai u, vậy là dạy vẫn chưa đủ rồi! Tối nay xem ra phải lại cố gắng chỉ dạy rồi. Bên này, Lâm Cảnh Nguyệt trở về phòng làm việc cứng rắn rùng mình, cô quay đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của Hà Tử Nghiệp qua cửa kính thở dài một tiếng, tối nay lại chịu hình rồi.

Sáng sớm thức dậy Hàn Mộ Vân đã cảm thấy đầu đau như bị nứt, day day thái dương đang chuẩn bị xuống giường, chợt cảm thấy mình bị cái gì đè lại, cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện Trần Mạt Lỵ toàn thân trần truồng trắng trợn co rúc vào trong ngực hắn, gối lên tay hắn đang ngủ rất ngon.

Ánh mắt hắn nhanh chóng trừng lớn như cái đấu, giống như gặp phải quái vật, chợt rút cánh tay của mình, đem Trần Mạt Lỵ vứt qua một bên. Trái tim nhảy bang bang, giống như muốn nổ tung, đây là chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ vì sao lại ngủ chung trên giường? Còn là toàn thân trần truồng? Hàn Mộ Vân chợt cảm thấy dạ dạy buồn nôn, hắn hít thở sâu mấy lần mới đè xuống được cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt.

Ngoan tuyệt đánh thức Trần Mạt Lỵ, giọng Hàn Mộ Vân khàn khàn: “Trần Mạt Lỵ, cô nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” khủng hoảng ùn ùn kéo đến tuôn về phía hắn, hắn cảm thấy cả người cũng bắt đầu run rẩy, tại sao lại có thể như vậy? Hắn không thể cùng người đàn bà này có bất cứ quan hệ gì! Không thể! Một chút cũng không thể có!

Trần Mạt Lỵ bị sức mạnh thô bạo của Hàn Mộ Vân lay tỉnh, ả mở mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu của Hàn Mộ Vân ngọt ngào cười một tiếng, cơ bản không quan tâm đến cơ thể trắng nõn của mình đang bị nhìn: “Ông xã, anh quên rồi sao? Tối hôm qua anh thật sự rất kích động mà!”

Hô hấp Hàn Mộ Vân cứng lại, đầu óc vốn không rõ ràng nhất thời lại rối loạn lung tung, tối hôm qua hình như hắn uống rượu, sau đó Trần Mạt Lỵ tới đây muốn cùng hắn uống, nói cái gì mà buổi tối cuối cùng ở thành phố A cho nên không say không về, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, vừa đúng lúc tâm trạng không tốt, cũng uống nhiều hơn vài chén, không ngờ lại uống đến trên giường?

Cánh tay trơn nhẵn của Trần Mạt Lỵ dây dưa ôm lấy phần hông của Hàn Mộ Vân, gò má dịnh vào sống lưng của hắn cọ xát làm nũng: “Ông xã, anh đã nghĩ ra rồi sao? Tối hôm qua…”

“Câm miệng!” Hàn Mộ Vân đẩy Trần Mạt Lỵ ra, chợt từ trên giường đứng lên, hắn nhìn Trần Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng: “Trần Mạt Lỵ , nói láo ngây thơ như vậy cô cũng nói được thành lời? Cô nói tôi uống say sau đó xảy ra quan hệ với cô, có phải hay không?”

Trần Mạt Lỵ gật đầu một cái, trong mắt cũng có chút ướt át: “Mộ Vân, chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm sao?”

“Chịu trách nhiệm?” Hàn Mộ Vân cầm áo ngủ che lấy cơ thể trần truồng của mình, lạnh lùng nhìn Trần Mạt Lỵ đang ngồi trên giường lã chã muốn khóc nói: “Đừng đóng kịch nữa, cô còn không biết, tôi uống rượu say cơ bản không thể cùng người khác phát sinh quan hệ.” âm thanh của hắn lạnh lẽo, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mạt Lỵ, bước đến gần ả, nắm thật chặt cằm ả, ném ra một quả bom tấn: “Bởi vì tôi uống say cơ bản là “đứng” không nổi! Như thế nào? Cái này cô biết không?”

Nghe người đàn ông gầm gừ tức giận, thậm chí không để ý đến tôn nghiêm của đàn ông, đem chính điểm yếu của mình nói ra ngoài, Trần Mạt Lỵ chậm rãi cúi đầu, khóe môi nâng lên một nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng, lại kiên định truyền vào lỗ tai Hàn Mộ Vân : “Nhưng nếu dùng thuốc thì sao?”

“Cái…cái gì?”

“Tôi nói dùng thuốc thì sao? Mộ Vân không biết tôi là làm cái gì sao?”

Sắc mặt Hàn Mộ Vân trắng bệch, đúng vậy, ả đàn bà này là chơi ma túy! Lồng ngực hắn phập phồng, lửa giận không đè nén được trào ra, đốt trái tim hắn mau chóng trở thành tro bụi, ả đàn bà này vì sao lại như ác quỷ quấn hắn không thả? Hắn vì sao lại chọc tới người đàn bà như vậy? Hắn thở gấp. hung dữ nhìn Trần Mạt Lỵ trước mặt, hận tới mức muốn nghiền ả thành tro. Lúc này Trần Mạt Lỵ lại còn cố tình kích thích hắn, cô vén chăn mền trên người lên, lộ ra vết hôn tím bầm, có chút ai oán nhìn Hàn Mộ Vân : “Mộ Vân, về sau không nên làm ra dấu vết lớn như vậy, anh nhìn trên người của em, đều là dấu vết anh tạo ra nè!”

Oanh một tiếng, sợi dây được gọi là lý trí trong đầu của Hàn Mộ Vân hoàn toàn bị cắt đứt, hắn giống như con sư tử bị mất đi địa bàn, ánh mắt đỏ ngầu nhào tới trên người Trần Mạt Lỵ, đem ả đè thật chặt phía dưới, tay dùng sức bóp cái cổ mảnh khảnh của ả. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, bóp chết ả đàn bà này! Chỉ có khi người này chết đi hắn mới được giải thoát! Như vậy có thể có được cuộc sống mình muốn rồi! Tay hắn càng lúc càng dùng sức, chiếc cổ trắng mịn của Trần Mạt Lỵ cũng rất nhanh xuất hiện vết siết xanh hồng.

Trần Mạt Lỵ hoảng sợ trừng to mắt nhìn Hàn Mộ Vân đang thở gấp, ả có thể cảm thấy được hắn thật sự muốn bóp chết mình! Không, khổng, ả là yêu hắn, yêu đến tất cả liêm sỉ cũng không cần đến, hắn tại sao lại đối xử như vậy với ả! Trần Mạt Lỵ ra sức giãy giụa, giống như con rắn bị nắm ở đoạn bảy tấc, đáng tiếc không khí tràn vào phổi càng ngày càng mỏng manh, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, Trần Mạt Lỵ há to mồm cố sức hô hấp, tham lam muốn hút vào trong miệng từng chút không khí ít ỏi, đáng tiếc hít thở càng ngày càng khó khăn. Con mắt ả đã có chút lồi lớn, cả khuôn mặt xanh trắng xanh trắng, nhìn thật sự kinh người.

Hàn Mộ Vân đã trở nên điên cuồng, gắt gao nhìn cơ thể càng ngày càng co giật của Trần Mạt Lỵ, trong lòng lại có một cảm giác khó hiểu, giống như đã tháo xuống toàn bộ gánh nặng trên người, toàn thân nhẹ nhàng, hắn dường như hưng phấn nhìn quá trình Trần Mạt Lỵ hít thở khó khăn, rất nhanh, rất nhanh hắn sẽ được giải thoát, khi đó hắn có thể yên tâm theo đuổi Lâm Cảnh Nguyệt rồi, không ai còn có thể nói xấu, cô ấy là của hắn! Hắn tuyệt không, cũng không buông tay!

Tại ngay thời điểm mấu chốt, điện thoại chợt vang lên, động tác Hàn Mộ Vân dừng lại, sức lực trên tay không tự giác mà buông lỏng, một lượng lớn không khí chợt rưới vào phổi Trần Mạt Lỵ, ả bị nghẹn đến ho một hồi mãnh liệt, nhưng vẫn há to mồm hô hấp từng ngụm từng ngụm. Chưa từng cảm thấy không khí là quý báu, mà hôm nay, ả bước trên con đường chết mới cảm thấy sinh mạng thật đáng quý.

Ả nhìn Hàn Mộ Vân dường như còn chưa kịp phản ứng, chợt vươn tay dùng sức đẩy, vốn không có hi vọng gì, lại vui mừng phát hiện mình đã đem Hàn Mộ Vân đang hốt hoảng đẩy xuống dưới, Trần Mạt Lỵ vội vàng dừng toàn bộ sức lực bò đến bên cửa. Một cánh cửa nhỏ lại là điểm ngăn cách giữa sự sống và cái chết, cuối cùng thoát khỏi gian phòng đáng sợ, chân Trần Mạt Lỵ mềm nhũn, chậm rãi ngã trên mặt đất.

Tỉnh táo lại, Hàn Mộ Vân nhận ra mình đang làm gì, trong lòng hoang sợ, thiếu chút nữa hắn đã đem ả đàn bà kia giết chết! Sau lưng đổ mồ hôi lạnh, Hàn Mộ Vân ngồi dưới đất bình phục hơi thở mới đứng lên, việc đến nước này, nói gì đều vô ích, nhưng cho dù như thế nào hắn cũng không lấy ả đàn bà kia. Nghĩ tới đây, hắn chợt cười lạnh, lên giường với ả đàn bà kia không chỉ có một mình hắn, giống như xe buýt miễn phí, tại sao người người đều không cần tốn tiền, lại cứ muốn hắn trả ? Không có cửa đâu!

Hàn Mộ Vân suy nghĩ ổn thỏa mới mở cửa, nhìn Trần Mạt Lỵ tê liệt ngã trên ghế sofa sợ hãi nhìn mình, liền bước đến trước mặt ả cười quỷ dị: “Như thế nào? Cảm giác có dễ chịu hơn chưa? Có muốn thể nghiệm thêm một lần hay không?” Nhìn đôi mắt hoảng sợ không ngừng chảy nước mắt của Trần Mạt Lỵ, Hàn Mộ Vân dịu dàng sờ tóc ả, nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ cô còn muốn tôi chịu trách nhiệm hay không? Có muốn trở về của chính mình hay không?”

“Tôi về nhà! Về nhà!” Trần Mạt Lỵ ôm lấy đầu gối không ngừng co rúc cơ thể của mình, sợ hãi gật đầu, cơ bản không dám nhìn trực tiếp ánh mắt của Hàn Mộ Vân.

“Rất tốt, nghe lời sớm một chút không phải là tốt sao.” Hàn Mộ Vân nâng lên khóe môi: “Vậy còn muốn tôi chịu trách nhiệm không?”

“Không…không cần!” Trần Mạt Lỵ mức nở, đầu lắc như trống bỏi.

“Thật nghe lời, ngày mai tôi cùng cô về nhà nói chuyện cho rõ ràng, Hả?” tay Hàn Mộ Vân chậm rãi dời đến bên cổ Trần Mạt Lỵ vuốt ve, sức lực nhẹ như vậy lại khiến Trần Mạt Lỵ sợ hãi khôn cùng, ả run rẩy mở miệng: “Được…”

Hàn Mộ Vân cuối cùng cũng hài lòng thả tay, mềm không được thì rắn vẫn dùng tốt thôi! “Chuẩn bị, sáng sớm mai chúng ta trở về thành phố S!” câu nói Hàn Mộ Vân vừa dứt hắn liền thư thái vào phòng. Hắn tin là Trần Mạt Lỵ đã bị hắn hù sợ, từ nay về sau hắn có thể thoát khỏi ả, nhưng mọi chuyện cơ bản lại không phát triển theo hướng mà hắn tưởng tượng.

Nhìn hắn đi xa, Trần Mạt Lỵ rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt ả tái nhợt, mảnh mai tiều tụy, trong mắt lại vẻ lạnh lẽo âm u, quỷ dị dọa người. Chuyện cho tới lúc này, ả tuyệt đối sẽ không buông tay! Ả đã bỏ ra cái giá lớn nhất có thể trả! Hàn Mộ Vân, người này chỉ có thể là của ả! Ai cũng không thể cướp đi!
Bình Luận (0)
Comment