Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 50

Hai người Lâm Cảnh Nguyệt ở thành phố A hai ngày đã trở về, cha mẹ Lâm mặc dù không nỡ nhưng cũng không có biện pháp, con cái lớn khôn thì luôn muốn vươn cánh bay xa bên ngoài. Không thể không nói đến chính là việc Hà Tử Nghiệp hai ngày nay ở Lâm gia đã hoàn toàn bắt được lòng của hai lão nhà họ Lâm làm tù binh, đem tấm gương con rể nhị thập tứ hiếu phát huy vô cùng tinh tế, khiến cho cha Lâm không thể bỏ được việc muốn cùng con rể như anh uống rượu.

Sau khi trở về thành phố A, cuộc sống của hai người cũng không khác trước bao nhiêu, mỗi ngày đều trôi qua trong ấm áp và yên bình, bình thản mang theo ngọt ngào. Ngày từng chút trôi qua, bước chân mùa xuân cũng chậm rãi đi tới. Trong khi Lâm Cảnh Nguyệt đang chuẩn bị đón mùa xuân thì người đã biến mất rất lâu trong cuộc sống của cô – Hàn Mộ Vân lại đột nhiên xuất hiện.

Không giống như lúc bắt đầu day dưa có chút lạnh nhạt, hắn lúc này lại mang theo tràn đầy tự tin không chút tị hiềm mà tuyên bố muốn theo đuổi cô! Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, lời chua ngoa cũng nói không ít, nhưng lại vẫn không thể đem người này đuổi cách xa mình, lúc mới bắt đầu cô còn có thể gạt Hà Tử Nghiệp, nhưng càng về sau, Hàn Mộ Vân tấn công ngày càng mãnh liệt, Hà Tử Nghiệp cũng không phải là người ngốc, tự nhiên sẽ nhận ra. Anh tức giận mắt đỏ ngầu, lao ra phòng làm việc mắt thấy là sẽ đi tìm Hàn Mộ Vân, Lâm Cảnh Nguyệt phải rất vất vả mới ngăn lại người đàn ông như dã thú này, lại còn phải thật cố gắng mới có thể thuyết phục để cho anh bình tĩnh lại.

“Em đảm bảo, nhất định sẽ không để hắn ta quấn lấy mình nữa có được không?” Lâm Cảnh Nguyệt hôn một cái lên khóe môi mím chặt của Hà Tử Nghiệp dịu dàng nói.

“Để cho anh đi!” ánh mắt xanh đen của Hà Tử Nghiệp lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu bắn thẳng đến phòng làm việc của Hàn Mộ Vân , xem ra anh thật sự để cho hắn ta tiêu dao quá lâu, lại dám đào góc tường của anh!

“Diệp Tử, trở về phòng làm việc có được hay không, làm vậy để người khác thấy được sẽ không hay, em sẽ giải quyết.” Lâm Cảnh Nguyệt nắm thật chặt tay Hà Tử Nghiệp, chỉ sợ anh quá kích động mà vọt thẳng qua bên kia của Hàn Mộ Vân.

“Em sẽ giải quyết? giải quyết như thế nào? Cứ như vậy để mặc hắn muốn làm gì thì làm?” âm thanh lạnh lẽo mang theo sự ác độc khiến người khác phải run sợ, “Cảnh Nguyệt, buông anh ra, em biết không, không phải mọi người ai cũng biết khó mà lui, người như vậy phải để cho hắn trả giá một chút, hắn mới rõ được vị trí của mình!”

Lòng Lâm Cảnh Nguyệt run lên, cô biết Hàn Mộ Vân là bạn hữu của Hà Tử Nghiệp, tuy nói không có quá thân thiết, nhưng quan hệ vẫn không tệ. Cô chưa bao giờ nghĩ muốn giữa hai người lại vì cô mà trở nên ác liệt, mặc dù cô đối với Hàn Mộ Vân có oán hận, nhưng đây cũng chỉ là cảm xúc của cô, cô không thể vì loại cảm xúc này mà để cho Hà Tử Nghiệp làm ra chuyện gì đáng sợ. “Diệp Tử, anh nhìn em, nhìn em.” Lâm Cảnh Nguyệt chống lại ánh mắt của anh, từng câu từng chữ nghiêm túc, “Em sẽ tìm hắn nói rõ, anh phải tin tưởng em, em không thể cái gì cũng lệ thuộc vào anh. Tối nay anh trở về trước được không, em sẽ hẹn hắn ra ngoài gặp mặt, sau đó sẽ về nhà.”

Hà Tử Nghiệp đưa tay lau mặt Lâm Cảnh Nguyệt, lắc đầu, anh không thể để cho bọn họ đơn độc gặp mặt, không phải không tin Lâm Cảnh Nguyệt mà cơ bản là không thể nhìn cô cùng người đàn ông có ý đồ đối với cô ngồi chung một chỗ, như vậy anh sẽ nổi điên lên mất!

“Diệp Tử, đây là chuyện của em, em cuối cùng không thể không ra mặt, hắn một ngày không gặp được em sẽ không chịu chết tâm, chẳng lẽ anh muốn cả đời hắn luôn nhớ kỹ em sao?”

Hà Tử Nghiệp trầm mặc, những lời này của Lâm Cảnh Nguyệt đập nặng vào đầu óc của anh, lý trí nói cho anh biết nên để cho cô đi, nhưng tim của anh cũng đang dao động, không thể, không thể để cho cô đi gặp hắn! Anh mâu thuẫn, do dự, không còn là Hà Tử Nghiệp cương nghị quả quyết!

Nhìn thấy những lời của mình có tác dụng, Lâm Cảnh Nguyệt vội rèn sắt khi còn nóng, “Không có việc gì. Diệp Tử. Nếu như anh không yên tâm, có thể chờ em ở bên ngoài, em sẽ ngồi ở nơi anh có thể nhìn thấy được, có được không?”

Lời cũng đã nói đến mức này, Hà Tử Nghiệp cũng không thể kiên trì nữa, chỉ có thể đem cô ôm vào trong ngực, cắn lỗ tai cô nghiến răng nói: “Nói xong liền đi, nếu để cho anh nhìn thấy em cười với hắn, mặc kệ hắn có buông xuống hay không anh cũng sẽ khiến hắn không được tốt!”

Nghe lời nói bá đạo lại cực kỳ ngây thơ của Hà Tử Nghiệp, nhất thời Lâm Cảnh Nguyệt dở khóc dở cười. Không ngờ quyền tự do cười của cô cũng không có? Nhưng trong lúc mấu chốt này cô cũng không dám chọc anh, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Nhận được lời hẹn của Lâm Cảnh Nguyệt, Hàn Mộ Vân hưng phấn vô cùng, cả buổi chiều đều ở trạng thái lâng lâng. Cho đến khi nhận được điện thoại của Trần Mạt Lỵ: “Cô còn dám gọi cho tôi?” Hàn Mộ Vân cau mày, vẻ mặt không vui, tính tình tốt bụng hầu như đã không còn rồi.

Ngày đó hắn đem Trần Mạt Lỵ đưa về Trần gia, cùng hai bác Trần nói rõ tình trạng của ả, cũng mờ mịt bày tỏ mình đã tìm được người trong lòng, hơn nữa có tính toán muốn kết hôn, hi vọng bọn họ có thể đem con gái của mình về. Cha Trần nhìn sắc mặt hôi bại của con gái thở dài, đúng là vẫn không có duyên phận! Ông có thể làm thế nào, mặc dù đau lòng con gái nhưng cũng không thể ép buộc người ta, Nhà họ Hàn đối với gia đình ông đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, dây dưa cũng không biết bao nhiêu rồi, huống gì người ta làm gì có nghĩa vụ đền bù trợ giúp mình?

“Bác biết rồi, cháu là đứa bé ngoan, là Mạt Lỵ không xứng với cháu thôi!” Ông vỗ vỗ bả vai Hàn Mộ Vân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Lúc kết hôn cũng đừng quên gọi cho bác!”

“Làm sao có thể quên.” Hàn Mộ Vân khiêm tốn nói, “Bác Trần nhất định sẽ là khách quý của buổi tiệc.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” cha Trần thở dài.

Hai người vẫn trò chuyện với nhau, không ai chú ý đến ánh sáng quỷ dị trong mắt Trần Mạt Lỵ .

“Mộ Vân, chúng ta vẫn là bạn bè chứ, làm sao lại không thể gọi cho anh!” Trần Mạt Lỵ mềm mại nói, ả đã cố hết sức để cho giọng điệu của mình dịu dàng động lòng người rồi, hắn sẽ không nhận thấy được sự thay đổi của ả chứ? Trần Mạt Lỵ thận trọng mong đợi.

Không ngờ Hàn Mộ Vân cơ bản không hề bình tĩnh đã nói với cô: “Được rồi, không có việc gì thì cắt máy đi, một lát tôi còn có việc.”

Sắc mặt Hàn Mộ Vân thay đổi, nhưng vẫn cố nén mà nói: “Mộ Vân, hiện tại anh cũng chưa tan việc, còn có chuyện gì?”

“Trần Mạt Lỵ cô quản cũng thật rộng nhỉ!” Hàn Mộ Vân chê cười, giọng điệu không chút thương tiếc: “Có thời gian thì quản tốt mấy chuyện rác rưởi của mình đi!” Nói xong liền muốn cúp điện thoại. Bên kia liền truyền đến giọng nói lanh lảnh của Trần Mạt Lỵ: “Mộ Vân! Mộ Vân! Anh nói cho em biết anh phải đi đâu, nói cho em biết, em sẽ không tới dây dưa với anh nữa!”

Hàn Mộ Vân nheo lông mày, trâm ngâm nửa ngày mới chậm rãi nói: “Tôi muốn đi hẹn hò cùng Cảnh Nguyệt!”

“Anh muốn đi hẹn hò với con đàn bà kia!” Hàn Mộ Vân thét chói tai: “Cô ta đã có bạn trai còn muốn hẹn hò với anh? Cô ta cũng thật là dâm đãng…”

“Câm cái miệng của cô lại!” Hàn Mộ Vân lạnh lùng cắt đứt lời nói của Trần Mạt Lỵ: “Cô có tư cách gì nói câu này? Trần Mạt Lỵ, tôi nên nói cô có cái gì tốt, đừng tưởng rằng chính mình thanh cao, những chuyện hư hỏng của cô tôi không thèm nói đến mà thôi!” Nói xong, Hàn Mộ Vân bộp một tiếng cúp điện thoại, chỉnh lại tâm tình đi đến nơi hẹn cùng Lâm Cảnh Nguyệt.

Trần Mạt Lỵ bên này, sắc mặt xanh trắng, ngón tay mảnh khảnh nắm thật chặt điện thoại trên tay, móng tay cũng trắng bệch, bờ môi run rẩy tự lẩm bẩm: “tôi sẽ làm cho anh biết rằng…biết được cô ta là hạng người gì…tôi sẽ làm cho anh biết…”

Hia người hẹn ở một quán nhỏ gần công ty, hoàn cảnh bên trong thanh u yên tĩnh, rất thích hợp hai người tâm sự. Khi Hàn Mộ Vân đến Lâm Cảnh Nguyệt đã sớm đợi bên trong, nhìn thấy hắn đi vào cũng chỉ cúi đầu nhàn nhạt, một chút hưng phấn của Hàn Mộ Vân một thoáng giống như bị một gáo nước lạnh dội đi mất. Cô vẫn là thái độ đó, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi, như vậy buổi hẹn hôm nay cơ bản không thể giống như tưởng tượng của hắn. Hàn Mộ Vân chợt sinh ra cảm giác muốn lùi bước, chỉ vài bước chân mà thôi, nhưng hắn lại không bao giờ muốn bước tiếp nữa, nhưng người đã đến, hiện tại cũng là quá muộn rồi, Hàn Mộ Vân đè nén sự lo lắng trong lòng ngồi đối diện với Lâm Cảnh Nguyệt , miễn cưỡng cười cười: “Xem ra cố gắng bao ngày của tôi cũng không phải không có kết quả, ít nhất em đã nguyện ý chủ động hẹn gặp tôi rồi.”

“Tuyệt không buồn cười.” Lâm Cảnh Nguyệt thanh lãnh nhìn hắn, vừa mở miệng đã nói thẳng vào vấn đề: “Tôi sẽ không thể nào chấp nhận anh, anh đừng có hi vọng nữa!”

Nụ cười trên mặt Hàn Mộ Vân nhất thời đọng lại, hắn nắm chặt quả đấm hít một hơi thật dài mới mở miệng: “Cảnh Nguyệt, đừng nói lời tuyệt tình như vậy, nói không chừng ngày nào đó…”

“Không thể nào!” Lâm Cảnh Nguyệt nói như chém đinh chém sắt: “Tuyệt đối không thể nào, cho nên anh đừng có hi vọng nữa, trở về tìm Trần Mạt Lỵ vui vẻ sống qua ngày đi!”

“tôi và cô ta đã chia tay!” Hàn Mộ Vân vội vàng quát, nếu cô ấy quan tâm đến cái này, như vậy hiện tại hai người bọn họ đã không còn chướng ngại rồi.

Chia tay? Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời sững sờ, làm sao có thể? Kiếp trước khi cô chết bọn họ còn ngọt ngào lắm, mà kiếp này, bọn họ lại chia tay? Tại sao lại biến hóa lớn như vậy? cô sống lại rốt cuộc đã dẫn theo sự thay đổi số mạng của bao nhiêu người ?

Cảm nhận thấy tâm tư của Lâm Cảnh Nguyệt không ở đây, Hàn Mộ Vân vui mừng một chút, có phải cô đối với hắn cũng có cảm giác hay không? Có phải hay không cô cũng đang nghĩ đến hắn? “Cảnh Nguyệt, cho nên chúng ta…”

“Không có chúng ta, chỉ có tôi và anh.” Lâm Cảnh Nguyệt cắt đứt lời của hắn, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, “Mời buông tay đi, mặc kệ anh có phải cùng Trần Mạt Lỵ ly hôn hay không tôi cũng không muốn biết, tôi có Diệp Tử là đủ rồi, Hơn nữa chúng tôi cũng đã định kết hôn, anh là bạn hữu của anh ấy, đến lúc đó thiệp mừng sẽ đưa đến.”

Lời của cô không chút lưu tình, giống như con dao bọc hàn băng, từng đao từng đao đâm vào ngực hắn…cắt nát trái tim của hắn, đông kết nhiệt huyết của hắn. Phong độ quân tử của Hàn Mộ Vân rút cuộc không thể giữ được nữa, hắn chợt đứng lên, không chú ý đến hình tượng mà gào thét: “Tôi so với hắn kém chỗ nào? Nơi nào kém chứ? Tại sao em lại chán ghét tôi? Tại sao…”

Lòng Lâm Cảnh Nguyệt run lên, Hàn Mộ Vân như vậy cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cặp mắt vốn dịu dàng bình hòa lúc này lại dính đấy dữ tợn và không cam lòng, nhưng cũng không đáng sợ, ngược lại có vẻ nghèo túng mà đáng thương, tồn tại trong trí nhớ của cô hắn luôn là nụ cười yếu ớt, là người đàn ông dịu dàng, luôn nói mình chưa từng yêu ai, là đàn ông của cô, mà không phải giống như bây giờ, hoảng loạn vô dụng.

“Không có gì có được hay không, chỉ là cảm giác mà thôi. Cho nên…nếu như anh thật không thích Trần Mạt Lỵ, như vậy…như vậy thì đi tìm một người khác tốt hơn đi!” Lâm Cảnh Nguyệt vừa nói dứt câu liền chạy chối chết, cô không có cách nào nhìn hắn như vậy. Có cái gì đó thật sâu ở trong tim nhào ra, điên cuồng lớn lên, chiếm cứ cả lồng ngực của cô, bánh trướng thiếu chút nữa làm cô không thể thở nổi, trí nhớ hai kiếp cùng nhau tuôn trào, đầu của cô muốn nổ tung.

Vốn nghĩ rằng mình sẽ có được sự sung sướng của trả thù, nhìn đi, Hàn Mộ Vân , lần này tôi đã đá anh! Nhưng mà chỉ có cảm giác bi ai, dù sao cũng đã từng điên cuồng yêu hắn như vậy, nhìn hắn dáng vẻ suy sụp trước mặt mình, Lâm Cảnh Nguyệt tình nguyện chưa bao giờ gặp mặt hắn vào lúc này.

Cô chạy đến góc đường, trên đường nhốn nháo có một chiếc xe màu đen đang đỗ ở bãi đỗ xe, thâm trầm khiêm tốn, nhìn một cái cô đã nhận ra được. Hít sâu một hơi, Lâm Cảnh Nguyệt không do dự nữa, mở cửa xa trực tiếp ngồi vào ghế phụ, ôm chặt người đàn ông có sắc mặt không tốt, “Diệp Tử, chúng ta về nhà đi!” Cô có anh rồi, cũng chỉ có nhà của hai người mà thôi.

Hàn Mộ Vân ngã trên ghế ngồi, đôi tay che mặt thật thấp mà cười, tiếng cười thật thê lương, mỗi tiếng đều có thể đâm sâu vào nơi sâu nhất của lòng người. Vì sao không cho hắn một cơ hội? Vì sao luôn một gậy đánh chết hắn ? Không còn có sau đó, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng. đã lâu như vậy, lúc này thật sự phải buông tay.

Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau…Không, không có kiếp sau. Hắn đã từng hỏi cô, nếu có kiếp sau cô có yêu hắn hay không ?

Khi đó câu trả lời của cô là gì? Cô nói: “Kiếp sau, tôi là nam!”
Bình Luận (0)
Comment