Hoắc Đình Sơn đột ngột quay đầu nhìn, chỉ thấy vài người từ ngõ phía trước rẽ ra, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Ánh mắt hắn nhanh chóng quay lại, dừng trên người phụ nhân xinh đẹp bên cạnh. Nàng đang dặn dò vệ binh chuyển ba chiếc rương gỗ lên xe ngựa.
“...Đến lúc đó hãy chất chúng vào góc. Hoắc Đình Sơn, ngài làm gì vậy?” Bùi Oanh bị nhấc bổng lên bất ngờ, hoảng hốt túm lấy vạt áo trước mặt để giữ thăng bằng.
Người đàn ông bị hỏi chẳng đáp lời, như không nghe thấy, chỉ vài bước đã đến bên cạnh con ngựa ô U Dạ, đặt nàng lên lưng ngựa. Chờ nàng ngồi yên, hắn cũng xoay người lên ngựa, ngồi phía sau.
Tấm lưng nàng chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, hai cánh tay dài vươn qua hai bên, nắm lấy dây cương. Bùi Oanh nhìn hắn điều khiển Ô Dạ quay đầu, rồi chậm rãi đi theo con đường họ vừa đến.
Bùi Oanh ngơ ngác:
“Hoắc Đình Sơn?”
Hắn quay về làm gì?
Chẳng lẽ hắn cho rằng vẫn cần ghé qua doanh trại ở phía nam thành? Nhưng nếu vậy, hắn cứ việc tự mình đi, đâu cần đưa nàng theo.
“Phu nhân không phải muốn mua lễ vật sao? Ta chợt nhớ ra có một tiệm khá được, giờ đưa nàng đến đó.” Hắn nói như vậy.
Bùi Oanh hơi nhíu đôi mày liễu:
“Không cần phải vội vã như thế, buổi chiều hôm nay cũng nhàn, từ từ dạo quanh là được mà.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi hàng mi dài của nàng khẽ rung, biết nàng có chút sợ. Hắn bèn lên tiếng trấn an:
“Sợ gì chứ, ta không để nàng ngã đâu. Ngồi xe ngựa suốt ngày, xương cốt cũng sắp rệu rã rồi.”
Bùi Oanh im lặng một lúc, rồi nói:
“...Chẳng lẽ ngồi ngựa thì xương cốt sẽ không bị lắc đến rệu rã sao?”
Hoắc Đình Sơn bật cười khẽ:
“Phu nhân nói cũng có lý, vậy chi bằng từ nay mỗi lần ta tập luyện buổi sáng, sẽ gọi nàng cùng đi.”
Bùi Oanh lập tức từ chối:
“Không cần, ngài dậy sớm quá, ta không thể dậy nổi.”
Có lần hắn dậy sớm tập luyện, nàng cũng vô tình tỉnh giấc. Khi đó trong phòng tối om, không có dạ minh châu, nàng tò mò hỏi giờ. Đi ra ngoài nhìn thử thì thấy bầu trời vẫn còn xám xịt, chỉ mờ mờ ánh sáng yếu ớt, đoán chắc chỉ mới khoảng đầu giờ Mão.
Người này ngày nào cũng dậy từ hơn năm giờ, nàng không có tinh thần thép như hắn.
Câu chuyện lạc sang hướng khác lúc nào không hay, cho đến khi Ô Dạ dừng lại trước một cửa tiệm.
Khác với mấy sạp hàng ven đường lúc trước, đây là một cửa hiệu đàng hoàng, bên trong bày biện đủ loại vật phẩm trang trí. Có những chiếc mũ lông cáo mà người Hồ ở Bắc địa ưa chuộng, những chiếc khăn choàng làm từ da sói, cả áo ngắn bằng da cừu theo phong cách của người Hồ.
Nếu như các cửa tiệm khác bày bán hàng hóa mang đậm phong cách Đại Sở, thì tiệm này rõ ràng nhắm đến khách hàng người Hồ.
Nhưng... người Hồ?
“Đại Sở lại có cửa tiệm như thế này sao?” Bùi Oanh kinh ngạc thốt lên.
Hoắc Đình Sơn đáp: “Tự nhiên là có. Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi mà tới, loại cửa tiệm này khách khứa không phải là dân thường, mà là các Hồ thương - thương nhân người Hồ.”
Tuy rằng trước đây tình hình phương Bắc căng thẳng, nhưng chỉ cần có lợi nhuận, dù nơi nào hiểm nguy cũng có thương nhân ghé qua. Một số người Hồ từ các bộ lạc nhỏ hoặc người lai giữa hai tộc, thông qua mối quan hệ, đã được cấp phép qua lại và vào thành.
Họ thường xuyên qua lại giữa hai nơi, khi ra khỏi thành tiến vào Bắc địa, tuyệt đối không thể mặc y phục người Hán.
“Thì ra là vậy.” Bùi Oanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cuối cùng, nàng mua một con d.a.o nhỏ cong của người Hồ tại cửa tiệm này.
Rời khỏi tiệm chuyên buôn bán y phục Hồ thương, hai người lại tiếp tục dạo qua vài cửa tiệm khác, thời gian chầm chậm trôi qua, chẳng mấy mà đến giờ dùng cơm tối.
Bùi Oanh hướng ánh mắt về phía một tửu quán không xa, nói:
“Hoắc Đình Sơn, tối nay chúng ta ăn ngoài đi.”
Tửu quán kia quy mô khá lớn, sinh ý thịnh vượng, người ra kẻ vào tấp nập, phần nhiều là thương nhân hoặc các gia đình khá giả trong vùng.
“Không ổn.” Hoắc Đình Sơn thẳng thừng từ chối. Trước ánh mắt khó hiểu của Bùi Oanh, hắn cau mày, nói:
“Những tửu quán ở vùng biên thùy này thường có Hồ thương lui tới, trên người bọn họ có mùi.”
Bùi Oanh: “…”
Trước đây sao không thấy hắn kỹ tính như thế.
Nhưng lý do ấy cũng khiến nàng bị thuyết phục. Cuối cùng, nàng và Hoắc Đình Sơn quay về dịch trạm, dùng bữa tối tại đó.
Dùng cơm xong, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.
Với Bùi Oanh, một ngày bình lặng cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, mọi người dậy từ sớm. Vì hôm nay có hành trình, bọn họ cần khởi hành trở về quận Huyền Đồ. Hành lý đã được thu xếp cơ bản từ hôm trước, Bùi Oanh cẩn thận đặt cặp gối thêu của nàng và Hoắc Đình Sơn vào hòm, sau đó đóng c.h.ặ.t lại.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Sau khi dùng bữa sáng đơn giản tại đại sảnh tầng một, đội quân U Châu lại tiếp tục lên đường. Từ biên thùy trở về quận Huyền Đồ mất gần một tháng rưỡi, khi bóng thu cuối cùng trôi qua và mùa đông bắt đầu, đội quân U Châu cuối cùng cũng trở về đến quận Huyền Đồ.
Trước khi quân đội tiến vào, tin mừng đại quân khải hoàn, Bắc địa bình định đã nhanh chóng lan khắp quận Huyền Đồ như mọc cánh.
Bách tính vui mừng báo tin, chuẩn bị đón Châu mục trở về. Đặc biệt, ai nấy đều mong được chiêm ngưỡng phong thái của U Châu Mục. Họ chuẩn bị rất chu đáo, từ những tấm vải bố đề chữ, đến từng sọt hoa quả, có những thiếu nữ khéo tay còn gấp hoa từ lụa.
Mọi thứ sẵn sàng, cổng thành mở rộng, đón chào Châu mục.
Bách tính chờ đợi mãi, cuối cùng đại quân cũng xuất hiện. Từ xa, họ nhìn thấy một đoàn tướng lĩnh oai hùng dẫn đầu. Rất nhiều người đã nhận ra, trong số đó có cả Nhị công tử của U Châu Mục.
Nhưng nhìn trái, ngó phải, lại chẳng thấy bóng dáng U Châu Mục.
Hoắc công không trở về sao?
Chẳng lẽ Đại tướng quân đã…
Suy đoán này khiến không ít dân chúng biến sắc.
Tiếng hoan hô trong đám đông dần biến thành tiếng ồn ào bàn tán, thanh âm ngày càng lớn. Có một tráng hán giọng vang như chuông hỏi lớn:
“Đại tướng quân đâu rồi?”
Tình cảnh này khiến Hoắc Tri Chương cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại không khỏi tự hào thay cho phụ thân. Những bách tính được phụ thân hắn che chở, đến giờ phút này vẫn không quên người đã vì họ chống đỡ cả vùng biên thùy.
Hoắc Tri Chương cao giọng đáp:
“Phụ thân nói rằng, ở Bắc địa nhìn mãi hoang mạc mênh mông, lại nhớ ngọn Đan Bình Phong ngoài thành. Hiện đang muốn đi dạo trong núi ngoài thành trước.”
Ngầm ý: Người đã đi nghỉ phép, không về cùng đại quân.
Lời này vốn là nói theo lệnh. Lúc đầu nghe được, Hoắc Tri Chương thấy không khỏi kinh ngạc, cảm thấy chuyện này dường như có chút tùy tiện quá mức.
Hai bên đường, bách tính đều im phăng phắc.
Có người hướng ánh mắt về phía đám võ tướng, thấy bọn họ ai nấy đều mặt mày hồng hào, không hề có vẻ bi thương, quả thật mang dáng dấp của những người vừa đại thắng trở về.
Gã tráng hán lớn tiếng hỏi lúc trước đột nhiên bật cười ha hả:
"Hoắc đại tướng quân quả nhiên không hổ danh thần tướng, một mảnh Bắc địa nhỏ bé, thực sự không đáng để hắn bận tâm!"
Đi du sơn ngoạn thủy cả rồi, chẳng phải là hoàn toàn không để bụng hay sao?
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều cười rộ lên hưởng ứng.
"Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ là đám Hung Nô mà thôi. Hoắc công ra trận, chẳng phải là dễ dàng như lấy đồ trong túi, trận nào cũng thắng!"
"Ta nghe nói phu nhân của Châu mục đại nhân cũng theo xuất chinh, chẳng lẽ hiện tại nàng cũng không ở trong quân?"
Lời này lập tức khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người. Thế là người ngước cổ nhìn, kẻ đặt câu hỏi, không khí càng thêm xôn xao.
Chẳng bao lâu sau, dân chúng hai bên đường đã có câu trả lời. Quả nhiên, phu nhân Châu mục không có ở đó, nàng cùng Hoắc U Châu đi ngao du rồi.
"Hahaha, Hoắc công của chúng ta thật yêu thê tử như vậy, xuất chinh cũng dẫn phu nhân theo. Lần này đi ngao du nơi khác, cũng nhất định mang phu nhân đi cùng."
"Dẫu sao cũng là Bùi phu nhân mà, thương hiệu ‘Bùi thị’ ở Trường An khiến bao kẻ quyền quý coi như trân bảo. Cách đây mấy tháng, đại hôn của hai người ta vẫn còn nhớ rõ mồn một."
"Nói ra, cũng may là U Châu chúng ta cách xa Trường An. Nếu không, tin tức tiên đế băng hà vừa truyền đến, chỉ sợ đại hôn của Hoắc công không thành."
"Phải đó, may mắn U Châu chúng ta trời cao hoàng đế xa, nếu không, hôn sự của Hoắc công và Bùi phu nhân chắc phải hoãn đến sang năm rồi."
---
Hoắc Đình Sơn không có mặt, nhưng dân chúng vẫn nhiệt tình. Tuy nhiên, mức độ nhiệt tình từ mười phần đã giảm còn tám phần.
Trước phủ Châu mục.
Hoắc Minh Tuấn và Mạnh Linh Nhi đã sớm chờ tại cửa lớn. Ánh mắt hai người đều nhìn về phía đầu đường, đến một lúc, vệ binh được phái đi trước cưỡi ngựa quay lại.
Đây là tín hiệu, cả hai đều hiểu đại quân đã đến gần.
Tuy nhiên, vệ binh lại mang về một tin khác: hai vị chủ nhân của phủ Châu mục không trở về.
Hai huynh muội vốn đã chuẩn bị cung nghênh song thân đều sững sờ.
Vệ binh nói tiếp:
"Nhị công tử nói, chủ công và chủ mẫu đã đi ngắm cảnh ở ngọn núi ngoài thành."
Hoắc Minh Tuấn không khỏi cau mày.
Đi ngắm cảnh ở ngọn núi ngoài thành, vào lúc này ư? Phụ thân trước giờ chưa từng làm chuyện như vậy, chẳng lẽ trên người có thương tích?
So với sự lo lắng của Hoắc Minh Tuấn, Mạnh Linh Nhi lại càng nhiều mất mát hơn.
Mẫu thân cũng đi ngắm cảnh rồi sao? Thế chẳng phải lát nữa không thể gặp mẫu thân được, vậy bọn họ bao giờ mới trở về đây…
Tiếng vó ngựa "cốc cốc cốc" ngày càng gần.
Từ đầu đường đối diện, bóng dáng một đội nhân mã xuất hiện, chính là đại quân xuất chinh trở về.
Từ xa, Hoắc Tri Chương đã nhìn thấy phủ Châu mục hiếm khi mở cửa chính, huynh trưởng và muội muội đều đứng đó, dáng vẻ ngóng trông chờ hắn hồi phủ. Khóe miệng hắn bất giác cong lên nụ cười vui sướng, lập tức thúc ngựa nhanh hơn.
“Ca ca, muội muội, ta đã trở về.” Hoắc Tri Chương tung mình xuống ngựa, cười tươi rói, “Để các ngươi chờ lâu rồi, các ngươi đứng đây bao lâu rồi?”
Mạnh Linh Nhi thành thật đáp:
“Một canh giờ.”