Đen Và Trắng

Chương 14


CHƯƠNG 14: KẺ TRUNG GIAN LỘ DIỆN
Trường đại học y thành phố Thiên Thành...
Có phải bạn đã từng nghĩ rằng, ta luôn luôn bắt gặp ở đây một cô cậu sinh viên nào đó đang đeo kính, cúi đầu và nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay ?
Chắc bạn sẽ nghĩ, sinh viên ở đây rất chăm chỉ, tích cực.
Cũng dễ hiểu thôi, học ngành y vừa tốn thời gian, vừa tốn tài lực, ai học ở ngôi trường này chắc phải rất kiên nhẫn...
Thế nhưng, có một số người - họ rất thảnh thơi - họ biết được mình có tài năng.
Chiều ngày 14/05/2016..........
Một thiếu niên đang ung dung đi trên con đường trải đầy nắng ấm. Hắn ta - với đôi mắt biết cười, thu hút ánh nhìn của bao cô gái. Khi nhìn hắn ta, bạn sẽ có một cảm giác lạ thường, hắn... rạng ngời như một thiên sứ. Bạn sẽ không thể biết được bản chất của hắn ta....
Đang đi đến một buổi học ngoại khóa, hắn ta rất hào hứng. Ngày hôm nay, có thể thực hành giải phẫu tử thi rồi. Và hắn sẽ càng thích thú nếu như đó là .... một cơ thể sống.
Cảm giác được nhìn thấy họ - những con người đang chấp chới giữa sự sống và cái chết - họ giãy dụa trong đau đớn, họ nhìn thấy từng bộ phận trong cơ thể mình bị cắt đi, nhìn thấy bản thân đang chết dần mà không thể làm gì... cảm giác đó, thật tuyệt diệu.


Phòng giải phẫu.....
Tiếng y cụ vang lên chói tai, như những tiếng gào thét của các tử thi - đang nằm trên bàn giải phẫu, muốn trở mình mà sống dậy. Căn phòng này luôn mang đến cảm giác lạnh lẽo, mùi phooc - môn nồng nặc, sộc lên tận óc khiến người ta choáng váng.
Giáo sư vớt xác dưới bể phooc - môn lên. Cái xác đó nhễ nhại, trơn tuột, sau đó khô dần. Các múi cơ và mạch máu lộ ra, thầy giáo khâm liệm, làm lễ và thắp hương cho người đó để trấn an sinh viên.
Các sinh viên đeo khẩu trang vào để không bị cay mắt, mũi khi ngửi mùi phooc - môn. Không ít nữ sinh đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông...không mặc gì.
Công việc giải phẫu rất khó thực hiện, nó đòi hỏi độ chính xác cực kì cao, mắt phải tinh, tay phải khéo, và phải hiểu rõ lý thuyết căn bản.
Mỗi tiếng loẹt xoẹt vang lên, trên tử thi lại hiện ra một vết cắt. Xác chết không kêu gào, cũng không phản kháng , cứ nằm trơ ra đó, mặc cho giáo sư mổ bụng.
Đó là điều mà hắn không thích...
Hắn muốn nghe thấy tiếng kêu gào, muốn nhìn thấy nạn nhân phản kháng....rồi lại bất lực. Các sinh viên bắt đầu thực hành, hắn cũng nhanh chóng giải phẫu cho một tử thi gần đó. Động tác của hắn rất chính xác, hắn học cũng rất giỏi....các y sư luôn khen hắn.
Thế nhưng, hắn chỉ thích giải phẫu cơ thể sống...
"Thật nhàm chán!". Hắn thở dài, nói ra một câu.
Rất nhanh chóng viết báo cáo, hắn ra về.
................................................
Hắn được chiều chuộng từ nhỏ. Hắn...đã từng sống rất hạnh phúc cùng cha mẹ mình.
Một ngày, cha hắn đem về một thằng bé và bảo rằng: "Đó là anh trai con!"
Hắn rất thân thiết với anh trai mình - một cậu bé được bố hắn nhận nuôi. Hai người họ đến bệnh viện của bố, vì bố rất bận nên hai anh em chơi trốn tìm.
Hắn trốn nhầm trong nhà xác. Những tử thi như đang kêu gào, vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi các bể chứa đầy phooc - môn. Hắn rất sợ hãi, chạy thật nhanh ra khỏi đó....
Từ đó, hắn bị ám ảnh rất nặng, hắn trở thành một người mang tâm lí biến thái cực độ... và tàn nhẫn như bây giờ.
Hắn thở dài, chuyện này phải trách ai đây? Hay hắn được sinh ra để làm điều đó?
Để thoát khỏi nỗi ám ảnh này, hắn phải TÁI SINH. Tưởng chừng như, đó là điều không thể, nhưng hắn sắp làm được. Hắn kí giao ước với một con quỷ. Và để tái sinh, hắn phải giúp tên quỷ đạt được mục đích cuối cùng. Chỉ có như vậy, hắn mới có được một cuộc sống mới.
Hắn phải truy tìm hậu duệ nhà họ Liễu. Không ngờ rằng - đó lại chính là người anh trai thân thiết nhất của hắn - Cao Minh.


...................................................
Hơn một tuần trôi qua, Cao Minh và Mục Nhất Dương vẫn đang trong vòng bế tắc, chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán. "Ba vụ án đã xảy ra rồi, chúng ta vẫn đang dậm chân tại chỗ." Mục Nhất Dương vừa nằm vừa nói, cậu ta đang chán ngắt với công việc đứng dậy và đi lại xung quanh.
Cao Minh cũng buồn bực chẳng kém. Trên tay anh là một điếu thuốc đã hút được quá nửa, chiếc gạt tàn chất đầy vỏ thuốc. "Cậu có ý gì....? "
"Anh có cảm thấy rằng, hung thủ của ba vụ án này là một? "
Cao Minh rít mạnh một hồi, lúc sau mới nói. "Ngu ngốc, chẳng phải thế sao?"
"Mẹ kiếp nhà anh, lại nói tôi ngu ngốc"Mục Nhất Dương thầm nghĩ. Cậu giận dỗi, phụng phịu, không thèm nói nữa.
Cao Minh nhếch mép cười, tên tiểu tử này, chỉ muốn cắn cậu ta một cái. Cao Minh nhìn thấy Mục Nhất Dương, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Một lát sau, anh bừng tỉnh, và tự trách bản thân mình. "Mình đang làm cái gì vậy?Hắn không phải là... "
Sau khi trấn tĩnh bản thân mình, Cao Minh từ từ dỗ trẻ. "Có suy nghĩ gì, mau nói ra cho tôi, đừng có lúc nào cũng giống đàn bà vậy"
Mục Nhất Dương vẫn im lặng, cậu đã ngủ từ lúc nào không hay.
Mục Nhất Dương vốn ngủ không sâu. Kể cả lúc nằm mộng, cậu vẫn luôn đề phòng cảnh giác. Hôm nay lại không ngủ được, Mục Nhất Dương tỉnh lại giữa đêm khuya, chợt cảm thấy cô đơn, muốn có người ai đó bên cạnh.
"Cao Minh, anh còn thức không?"
Ai ngờ rằng Cao Minh vẫn chưa ngủ, anh nhanh chóng đáp lại lời cậu. "Nói..."
Mục Nhất Dương đăm chiêu nhìn lên trần nhà, đôi mắt sáng long lanh. "Tôi nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, anh có biện pháp nào không?"
Cao Minh quay sang nhìn cậu. Đúng lúc đó, Mục Nhất Dương trở mình, khuôn mặt hai người kề sát nhau, còn cách nhau một khoảng không đáng kể. Mặt đối mặt, mắt nhìn nhau, đôi môi gần như chạm nhẹ.
Mục Nhất Dương giấu đi sự lung túng, cậu quay mặt đi. "Hai vụ án trước đây, hung thủ theo chủ nghĩa duy tâm, hắn để lại mật mã, mục đích để cho những người như tôi giải được. Còn ba vụ án sau này, tôi lại cảm thấy hắn theo chủ nghĩa duy vật... để cho những người như anh giải ra."
"Cậu thật sự nghĩ vậy?" Cao Minh băn khoăn, như bà lão gia nô đã nói, chúng thực hiện những vụ án này để báo hiệu cho anh. Nếu như Mục Nhất Dương cũng nhận ra điều đó thì...
Mục Nhất Dương tiếp tục vấn đề cậu đang bàn. "Ở vụ án thứ nhất, tin nhắn hắn để lại khiến tôi nghĩ đến một kiểu hành quyết về tâm lí - nên nó thuộc về TÂM LÍ HỌC. Vụ án thứ hai, cách thức gây án của hung thủ, rất giống với một tên sát nhân nào đó trong lịch sử - nó thuộc về XÃ HỘI HỌC. Còn vụ án thứ ba, hắn gợi cho chúng ta nhớ đến Chúa Giê-su, điều đó có trong TÔN GIÁO HỌC..."
Một lát sau, khuôn mặt Mục Nhất Dương lại tỏ vẻ nghi hoạc. "Tôi nghĩ, tên này rất giỏi, hắn giỏi về tự nhiên, giỏi cả về cách thực hiện án mạng. Hơn nữa, hắn rất khỏe mạnh. Thoạt đầu, nếu như chúng ta dựa vào cách thức gây án, sẽ cảm thấy ba vụ này không liên quan đến nhau. Nhưng tôi thấy, chúng có điểm chung."
Cao Minh sớm đã nhận ra điều ấy, bây giờ nói thêm vào. "Chính là tâm lí muốn thách thức..."
"Đúng, chính là điểm này...." - Mục Nhất Dương phấn khởi, biểu hiện đồng tình.
"Còn gì nữa không?"
.......................................................
"Cậu có biết tại sao mình lại chết không?" Giọng nói lạnh lẽo lại một lần nữa vang lên qua điện thoại, từ dãy số 369 111 111 phát ra.
"Lại là anh..." - Mục Nhất Dương khó chịu, đêm nay, cậu đã tỉnh giấc hai lần.
Tên quỷ đã bắt đầu tức giận. "Tại sao lại không mang viên đá về cho ta? "
Mục Nhất Dương giả ngu, kì thực bây giờ cậu chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến việc này nữa: "Viên đá nào?"
"Cậu đang nói dối, cậu đang ở bên cạnh hắn." - Tên quỷ phẫn nộ, gằn giọng nói.
Mục Nhất Dương một mực không thừa nhận, mà cậu cũng đâu biết được gì."Tôi đang ở bên cạnh hắn sao? Làm sao có thể?"
"Ngươi phải nhớ rằng, ngươi sống sót đến giờ này.... là nhờ sức mạnh của THIẾU CHỦ. Bây giờ , ta sẽ lấy lại sức mạnh đó." Trong lời nói có cả sự đe dọa, tên quỷ nói xong thì đùng đùng tức giận mà cúp mày.
Mục Nhất Dương không nghe lời, nhất định phải phạt. Hắn hướng tới tên quỷ hầu và ra lệnh. "Cao Mạng, tìm và bắt Mục Nhất Dương về đây."
Từ lần trước nhìn thấy Cao Minh, Cao Mạng vẫn chưa kịp tính toán được gì. Lần này lại đến Mục Nhất Dương, hắn trở tay không kịp."Nhưng tôi không thể chạm đến cậu ta..."
Cảm thấy Cao Mạng nói cũng có lí, tên quỷ suy nghĩ một hồi rồi quyết định. "Hãy dụ hắn ra ngoại thành, ta sẽ trực tiếp làm điều đó."
Cao Mạng buộc phải tuân theo."Vâng, thưa chủ nhân!"

Bình Luận (0)
Comment