Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 20

Tại lớp 12A5

- Kì thi ngày càng đến gần, các em chú ý ôn tập cho thật tốt. Bởi đây là kì thi hết sức quan trọng với tương lai của các em, đừng vì cái tôi của mình cùng sự lười biếng, ham chơi mà quên mất việc học hành. Học hành vất vả trong vòng hai, ba tuần nhưng đổi lấy là cả một tương lai sáng ngời các em phải nhớ rõ điều đó. Gần đây tôi phát hiện học sinh lớp ta rất nhiều lần rủ rê nhau tụ tập chơi bời, trong khi kiến thức cần ôn rất nhiều. Tôi có thể kể ra tên một vài bạn: Đức tôi đã bắt gặp em vào chơi ở một quán điện tủ gần tiệm cà phê. Tuyết tôi đã từng bắt gặp em tụ tập cùng một số bạn nam cùng khóa ở phái ngoài quán điện tử mà Đức thường vào,......vân vân và vân vân. Những việc làm đó diễn ra rất thường xuyên như cơm bữa. Và đặc biệt là em đấy Trương Thùy Linh - Cô Lận tuôn ra một tràng làm cả lớp há hốc, nhất là những đứa bị chỉ đích thị tên cô giáo nắm mọi việc rõ như lòng bàn tay.

- Linh, Linh kìa - Hân lay lay nó. Nãy giờ là ngồi ngủ, mà mắt vẫn "gián tiếp mở", tại giờ ra chơi tiết sinh hoạt mụ ta cắt cắt,dán dán, tô tô hình hai con mắt để dán vào mí nhằm thực hiện kế hoạch không đẹp cho lắm

- Trương Thùy Linh, em có nghe tôi nói không? - Cô Lận nói to

- Dạ thưa cô, em, em đây - Nó bật dậy, vẫn chưa bỏ hai con mắt kinh dị bằng giấy xuống. Ai đời lại vẽ mắt để dán lên mí nhằm qua mặt giáo viên, đã vậy còn vẽ cả lông mi dài, xoăn, cong rồi tô màu xanh lá cây. Nghĩ thôi mà đã thấy kinh, thật khâm phục những người phải trực tiếp tiếp xúc với thứ kinh khủng này.

Ha ha ha ha cả lớp lăn ra cười với nó. Trong khi đó cô Lận còn phải rùng mình một cái, ghê thật.

- Em bỏ đôi mắt xinh đẹp kia xuống giúp cô nha - Cô Lận nhìn nó nói nhẹ nhàng

Xoẹt, xoẹt tháo xong, nó lại tươi cười nhìn cô - Xong rồi ạ

- Lát hết giờ em ở lại gặp riêng tôi một lát

- Vâng

Reng reng reng, năm phút sau tiếng chuông báo hết giờ vang lên, học sinh như trút được gánh nặng, từ địa ngục lại bay lên thiên đàng. Riêng nó, vẫn còn bị giam giữ trong địa ngục.

- Tao đợi mày ở cổng nhé? -Hân nói

- Thôi mày cứ về nhà tao trước đi, tao đưa địa chỉ cho, lát tao về sau

- Nếu vậy thì để khi khác cũng được, không có mày chán lắm

- Ừ, để khi khác nhé

- Vậy tao về đây

Một mình bước đến phòng Xã Hội gặp cô, tự dưng nó rùng mình một cái

- Em đây ạ

- Em ngồi đi

- Thật ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là hôm nay cô nhận được một cuộc điện thoại hình như là từ người nhà của em. Nhờ cô nhắc nhở, chú ý đến em nhiều hơn để đạt kết quả tốt trong kì thi, mặc dù là chuyện nhỏ nhưng thú thật đây cũng là nhưng lời cô muốn nói với riêng em.

- Người nhà? Ba hay mẹ em ạ?

- Không, hình như là một cậu trai trẻ

" Là anh ấy sao? Thì ra cách của anh ấy là đây à, làm hết hồn " Nó bĩu môi, cười đểu

- Đang bay ở đâu đấy, xuống mau cô chưa nói hết. Em biết không cô Trâm cũng nhờ cô gửi lời đến em đấy, nhắc em cố mà học cho tốt, thi đỗ. Cả lớp này cô Trâm chỉ có nhắn riêng với em thôi đấy. Em thấy đó có biết bao người lo lắng, đặt kì vọng vào em mà em luôn phụ họ. Bài thi thử các đợt vừa rồi của em kết quả rất thấp đấy em biết không?

- Em đang cố mà, nhưng không hiểu sao vẫn không lên được - Nó cúi đầu nói lí nhí

- Không, tôi vẫn chưa thấy được sự cố gắng của em. Mà thực sự là không có để mà thấy

Cô Lận nói rất nhiều nghe rất nghiêm khắc, trách móc thậm tệ nhưng nó cũng thấy được sự nhiệt tình quan tâm từ cô. Nghe thực sự rất thấm

- Còn hai tuần nữa là thi rồi, em tính sao?

- Dạ em biết phải làm gì rồi ạ. Em nhất định sẽ đỗ kì thi này, em chắc chắn đấy - Nó ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt đầy sự kiên cường

- Vậy tôi chờ kết quả của em

- Vâng

Bước ra khỏi cổng trường, bắt xe buýt rồi tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Nó bắt đầu suy nghĩ về những gì cô Lận vừa nói, cô nói đúng trong lớp mình là đứa học tệ nhất lại ham chơi nhất trong khi bao nhiêu người lo lắng cho nó, tệ lại càng thêm tệ. Đang tựa đầu vào cửa sổ suy nghĩ mông lung thì chuông điện thoại kêu lên. Hiện lên màn hình là cái tên quen thuộc " Hoàng Thượng". Nó cười nhẹ rồi bắt máy

- Em nghe

- Em đang ở đâu?

- Em đang trên đường về nhà đây

- Anh đến đón em ngay

- Dạ không, em đang ở trên xe buýt rồi, lát em về mà

- Sao không bảo chú Lương đến đón mà lại đi xe buýt vậy vợ?

- Em có chút việc nên bảo chú không cần đón

- Em đi cùng Hân ư?

- Em đi một mình

- Về nhà mau đi, anh lo đấy

- Tuân lệnh bệ hạ
Bình Luận (0)
Comment