Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 57

Suốt ngày ngày liền kể từ khi anh gặp nó đến giờ, cả hai không còn liên lạc gì nữa, anh cũng không có đến tìm nó làm nó có chút thất vọng. Nhớ khi ngồi nói chuyện cùng anh ở tiệm bánh, sự tức giận trong nó còn vương vấn trong lòng bởi khi nhắc lại những chuyện như vậy ai mà không cảm thấy tủi thân chứ. Cho đến tận bây giờ nó đã sớm không còn giận anh chuyện gì nữa rồi, nó hiểu được tình cảm của anh dành cho nó sâu sắc thế nào và nó cũng biết bởi vì sự biến mất của nó mà anh đã phải khổ sở như nào… Nó biết hết và nó cũng không cảm thấy dễ chịu gì khi anh ở tình trạng như vậy. 

Phía trên tầng hai của căn biệt thự rộng lớn vang lên tiếng cười đùa ngây thơ của hai người như thường lệ làm căn nhà như bừng sáng thêm sức sống. Cả nó và Bắp đều đang diện trên mình bộ đồ ngủ vô cùng dễ thương. Nó mặc một chiếc váy ngủ màu xanh lam dài tay hình heo con đáng yêu, còn Bé Bắp….. Mặc kệ cho Bé Bắp có là con trai đi chăng nữa nó vẫn không để tâm đến, một tay hóa trang cho cậu trở lên thật “xinh đẹp”. Đầu tiên không thể thiếu đó là chiếc váy ngủ hình heo con giống của nó nhưng kích thước nhỏ hơn, bộ đồ này nó đặc biệt chuẩn bị cho cả hai nhân dịp được ông nội cho tự do bay nhảy vào hôm vừa rồi. Thứ hai, để cho Bắp không bị “sai” khi diện bộ váy xinh đẹp này, nó tiếp tục đặc biệt chuẩn bị một bộ tóc giả xoăn ngắn màu nâu óng đã được cột thành hai bên bằng hai chiếc nơ hồng nhỏ nhắn. Chưa buông tha cho Bắp, nó còn ưu ái make up thêm cho cậu trở lên lộng lẫy hơn bằng cách thoa lên một chút phấn má hồng, cùng môi son đỏ chót. Hoàn tất các công đoạn trên hiện giờ cậu Bắp sau khi được “cải tiến” đã biến thành cô tiên Bắp trông dễ thương vô cùng. 

Như vậy có thể hiểu, nguồn gốc xuất xứ của những âm thanh lảnh lót như chim hót kia chính là việc hóa trang này mà ra. Chỉ là biến hóa cho Bắp thành công rồi nhưng không hiểu sao khi cậu nhóc kêu lên một tiếng – giọng nói trái ngược với ngoại hình hiện giờ, nó lại không thể ngưng cười được. Mà Bé Bắp nhà ta cũng chẳng hiểu tại sao nó lại cười như vậy, nghĩ thầm trong đầu rằng có lẽ là nhìn cậu quá đẹp suy ra nó qúa hài lòng suy ra mới cười “rực rỡ” như vậy, suy ra cậu nhóc cũng ngơ ngác cười theo mặc dù chưa được tận mắt nhìn thấy mình lúc này. Hai người một cao một thấp đứng giữa căn phòng ngủ rộng lớn mặt đối mặt cười quên luôn trời đất. 

Năm phút đồng hồ trôi qua, có lẽ miệng cũng đã mỏi cả hai mới dừng lại việc làm hài hước vừa rồi của mình. 

“ Đi, chị dẫn em đi khoe với ông nội” – Nó nắm tay cậu bé đứng lên 

Bắp đứng dậy mắt đảo qua đảo lại một lúc mới e ngại hỏi “ Ông nội có thích không?” 

Nó gật đầu buồn cười nói “ Đương nhiên là thích, Bắp nhà ta tuyệt vời như này cơ mà” 

Được lời khen của nó tiếp thêm động lực, Bắp trực tiếp dắt tay nó dẫn xuống lầu trình diễn cho ông xem “ Thế thế bây giờ Bắp cùng chị Bảo Anh xuống dưới múa cho ông xem nhé” Cái gì? Múa? 

Nó liền bật cười ha hả, sau đó thấy cậu bé đang ngây ngốc nhìn mình thì bịt miệng lại rồi gật đầu đi theo Bắp. Ừ thì xuống múa cho ông xem!!! 

Xuống đến bên dưới, Bắp buông ngay tay nó ra lon ton chạy đến cạnh ông khoe thành quả “ Ông nội ơi, ông nội nhìn con có đàn ông không?” 

Bắp vừa nói không câu này ngoạt trừ ông nội ra thì những người bao gồm vệ sĩ, người giúp việc và nó đều không nhịn được mà phì cười. Nhận thấy âm thanh khó hiểu vang lên, Bắp quay đầu ra sau nhìn nó, thấy nó giơ ngón tay cái lên khen thì gật đầu hai cái rồi quay sang nhìn những người vệ sĩ và giúp việc nở một nụ cười thân thiện. Ai lấy đều tự dặn mình phải biết điều chỉnh cảm xúc lại ngay, không được tùy tiện cười vô phép tắc như vậy nữa nhưng ngay sau khi nhận được nụ cười tỏa sáng của Bắp lại một lần nữa bật cười ha hả. Ông nội trong lòng cũng đang cười ngả nghiêng với bộ dạng này của nó nhưng bề ngoài vẫn điềm đạm không cảm xúc, ban cho mỗi người xung quanh một cái nhìn lạnh lẽo sau đó mới hỏi han Bắp với giọng nói hơi hơi dịu dàng “ Rất đàn ông đó….” 

“ Đẹp như vậy sao ông? Con còn chưa được ngắm hihi” – Bắp sung sướng nói đồng thời tay cũng với lấy chiếc gương hình chữ nhật viền mạ vàng gần đó. Sau một hồi ló tròn mắt nhìn đi nhìn lại, xác định người trong gương chính là mình thì khóc òa lên chạy đến chỗ ông nội kêu oan “ Bắp là con trai mà sao lại biến thành con gái thế này, không biết đâu” 

Ông nội điềm đạm hỏi “ Ai tạo hình cho con?” Hiện giờ nó ngàn câu van xin cầu nguyện Bắp đừng nói gì cả, sau này có muốn gì nó chiều hết. 

“ Chị Bảo Anh đó ông….. Chị còn bảo con xuống biểu diễn cho ông xem cơ” – Bắp vừa khóc vừa ăn vạ, không quên đổ lỗi hết cho nó để trả đũa. 

Nhận được ánh nhìn chết chóc của ông nội, nó toàn thân khẽ run lên, tim đập nhanh hơn một nhịp, cảm nhận được ánh sáng đang dần rời xa. Nhưng vì sự sống còn nên đã cố gắng mạnh mẽ bảo vệ quan điểm “ Ông nội, con thấy việc này không có gì cả mà. Đây là cơ hội để con có thể chứng minh cho ông thấy tài năng trời phú của con cũng là để bãi bỏ ý kiến của mẹ khi nói con có hoa tay cũng chỉ để trang trí… Đó ông xem nhìn em ấy xinh thế kia cơ mà” 

Ông nhìn nó cười rất hiền từ gật đầu nhẹ một cái tỏ vẻ đồng tình. Nó thấy vậy liền mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm một cái mặt hất lên nhìn Bắp với vẻ mặt đắc thắng, ai ngờ ông lại quay sang hỏi Bắp một câu “ Con muốn xem chị Bảo Anh diễn kịch không?” 

“ Có ạ… Bắp rất thích xem kịch” – Bắp gật đầu lìa lịa 

“ Vậy thì……” – Ông nội chậm rãi nói “ Bảo Anh” 

Nó giật thót, lớn tiếng đáp “ Dạ?” 

---------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Trong phòng khách Bắp sau khi được tẩy trang đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi ông nội xem phim hoạt hình. Chợt có một vệ sĩ cao lớn bước vào cung kính nói “ Ông chủ có người đàn ông nói là chồng của cô Bảo Anh muốn gặp ngài” 

“ Cho vào” – Ông thản nhiên trả lời

Ngay sau đó nhìn thấy thân hình cao lớn quen thuộc bước vào Bắp nhảy dựng lên “ Thì ra là chú à?” Rồi nhìn sang ông nội mách “ Ông nội, chú ấy là người xấu… Chú ấy nói sẽ đến bắt cóc chị Bảo Anh về” 

Ông nội hừ nhẹ một tiếng sau đó xoa xoa đầu Bắp “ Con lên phòng chơi đi, để ông nói chuyện với chú” 

Bắp ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi lon ton chạy lên lầu. Không quên ném cho anh một cái lè lưỡi trêu chọc và một bản mặt quỷ. 

Hai người ngồi đối diện nhau cùng âm thầm đánh giá đối phương. Theo như anh thấy, với vẻ ngoài ăn gian tuổi – nếu người ngoài nhìn vào khéo khi còn nghĩ ông nội chính là ba của anh, cộng thêm vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt nghiêm khắc chắc hẳn ông nội không hề đơn giản. Còn đối với ông nội, khỏi cần giới thiệu ông cũng biết được người ngồi trước mặt mình đây rất có bản lĩnh, vóc dáng cao lớn, gương mặt hoàn mỹ đến từng góc cạnh, cùng với khí chất cao ngạo, lạnh lùng sắc bén trong ánh mắt cũng đủ để chứng minh hắn là một nhân vật không thể đánh giá thấp. 

Phá tan bầu không khí trầm tĩnh đáng sợ, anh thoải mái lên tiếng “ Ông nội, người có khỏe không?” 

Ông nội chỉ nhếch môi lên rồi thản nhiên nói “ Theo tôi thấy giữa chúng ta đâu có thân thiết đến như vậy. Cho nên đừng hỏi những câu thừa thãi” 

Qủa thực đúng như anh nghĩ người ông này có chút gì đó khiến người khác phải dè chừng. Khẽ cười một tiếng rồi anh chậm rãi cất lời “ Con biết đây là lần gặp đầu tiên, giữa chúng ta như ông nói vốn không thân thiết… Nhưng ông à, thứ nhất chưa thân thiết thì sau này ắt sẽ thân thiết. Thứ hai đây vốn là những câu chào hỏi bình thường giữa mọi người với nhau thôi mà” 

Ông nội nghe xong liền thản nhiên bật cười, ông đánh giá cao cách ứng xử của anh sau đó chậm rãi nói “ Nói đi… Cậu đến đây có việc gì?” 

“ Con nghĩ ông nội biết rất rõ lí do mà” – Anh thản nhiên nói 

“ Ồ… Vật thật xin lỗi cậu tôi lại không biết lí do vì sao” – Ông nội bày ra vẻ mặt ngây thơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. 

Anh đoán không sai, ông chắc chắn sẽ nói như vậy. Cố tình đẩy anh ra xa nó hơn, mà nói đúng hơn là muốn anh với nó chấm dứt hoàn toàn. 

“ Không sao cả, nếu ông thực sự không biết thì ngay bây giờ con sẽ tiết lộ” – Anh đan hai tay vào nhau nhìn thẳng phía ông nói đều đều “ Mục đích con đến đây là muốn xin phép ông được đón Linh về nhà” 

Ông nội sau khi thu hết lời nói kia vào tai cảm thấy mình như đang nghe một câu chuyện hài liền bật cười lạnh “ Đón về nhà? Sau tất cả những việc xảy ra, sau khi khiến con bé phải khóc lóc, nhập viện rồi như cái xác không hồn suốt một thời gian….. Cậu nghĩ cậu đủ tư cách sao, chàng trai trẻ?” 

Giọng nói của ông mang theo phần khinh bỉ cùng tức giận, điều đó anh có thể thấy rõ. Anh không để tâm bởi lời ông nói hoàn toàn đúng…… Có điều “ Con hoàn toàn thừa nhận mọi việc mình gây ra đã làm tổn thương em ấy. Con biết mình đã rất tệ…… Chính vì vậy con muốn được bù đắp… bù đắp tất cả những gì con đã khiến em ấy phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian đó” 

“ Logic kiểu gì vậy? Tôi nói rồi cậu không còn đủ tư cách để làm bất kì việc gì liên quan đến con bé cả….” – Ông nội tức giận nghiến răng nói “ Quá đủ rồi cậu hiểu không? Đứa cháu gái này của tôi không đáng phải chịu bất kì điều gì uất ức nữa….. Giao cho cậu sao? Đừng có mơ tưởng” 

“ Ông nội, có điều này con phải nói rõ ràng với ông. Con và Linh đã có hôn ước, con là chồng cô ấy nên đương nhiên con có quyền can thiệp vào chuyện này….” – Anh nhìn ông kiên định lên tiếng 

Ngay lập tức ông nội nhếch môi cười nhạt một cái nói trầm đều “ Hôn ước? Nếu ta không đồng ý thì sao?.... Cháu gái của ta không phải thứ các người muốn đặt đâu thì đặt” 

Anh thực sự cảm thấy tức giận khi nghe ông nói câu này, thật không ngờ ông có thể làm như vậy. Tuy nhiên anh cũng không chịu bị khuất phục “ Cho dù ông làm như vậy đi chăng nữa….. Liệu cô ấy có đồng ý với quyết định này không, trong khi cô ấy đã hoàn toàn chấp nhận cuộc hôn nhân này?” 

“ Còn cậu… Cậu nghĩ Bảo Anh sẽ còn đồng ý hôn nhân này với cậu sao? Bản thân cậu đã từng nghĩ đến việc nó sẽ gạt bỏ mối quan hệ đó với cậu chưa?” – Ông nội từ tốn cầm lên tách trà khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt đầy đắc ý nhìn anh 

Cả hai người đều đặt ra cho nhau những câu hỏi khó trả lời vô cùng. Tất cả mọi chuyện, ai đúng ai sai cũng như ai sẽ được đắc ý nhìn kẻ thất bại, tất cả đều phụ thuộc vào câu trả lời của nó. 

Bầu không khi trong sảnh lúc này đang vô cùng căng thẳng, hai người không hề bình luận thêm một câu nào nữa cả, chỉ đơn giản là dồn hết ánh nhìn vào đối phương. Đột nhiên có tiếng nức nở vang lên, từ từ tiến lại gần quanh đó. Nghe được giọng điệu quen thuộc của người mà mình hằng đêm nhớ nhung, anh giật mình đưa ánh nhìn về nơi phát ra âm thanh. Sau đó đúng như anh nghĩ âm thanh đó là từ cô vợ bé nhỏ của mình mà ra, nó vẫn khoác lên mình chiếc váy ngủ con heo dễ thương, tóc dài buông xõa tự nhiên, chỉ có điều mặt mũi lại tèm lem nước mắt làm anh không khỏi khân trương, liền vội vàng sải bước thật nhanh đến gần nó. 

Về phía nó, chỉ mải mê chảy nước mắt mà không để ý xung quanh. Đến khi vừa định mở mắt định hình những thứ trước mặt thì thân thể đã bị ôm chặt lấy. Mùi hương dễ chịu quen thuộc cứ thế vây quanh lấy nó. 
Bình Luận (0)
Comment