Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 95

Cốc cốc cốc 

Từ trong vào giọng nói nghiêm nghị vọng ra “ Vào đi” 

Bước vào bên trong, chậm rãi đến gần bên bàn làm việc mà anh cũng không ngẩng đầu nhìn lấy một lần, chỉ chăm chú nhìn xấp tài liệu trên bàn 

“ Ngày nào anh cũng vác cái bản mặt này đến công ty à?” 

Lần này anh ngẩng phắt lên liền thấy nó đang nhú mày nhìn mình, đưa tay kéo nó đến bên cạnh cười cười lấy lòng “ Với mỗi em thì không thôi” Không quên trách cứ “ …. Mà em đến đây bằng gì, đang mang thai phải chú ý cẩn thận nghe chưa, chạy lung tung suốt thôi” 

“ Anh đừng lo, là bác Lương đưa em tới, em có phải trẻ con nữa đâu mà anh suốt ngày làm quá lên vậy…. Em đến đem đồ ăn trưa đến cho anh” Đặt hộp cơm trên bàn nó liền không vui nói tiếp “ Dạo này công việc bận lắm sao anh? Số lần anh ăn trưa ở nhà ngày càng ít rồi” 

Anh được phen vui vẻ ôm lấy nó “ Sao thế, Không nỡ xa anh à?” 

Nó bĩu môi “ Ai thèm, chỉ là không biết anh đi sớm về muộn như thế có phải đang giấu em nuôi vợ bé hay không thôi” 

“ Anh nào dám.” Anh hôn lên mặt nó một cái rồi nói tiếp “ Nuôi hai mẹ con em đã đủ vất vả rồi, làm gì còn sức mà dám nuôi thêm bất cứ ai nữa” 

Dứt lời liền nhìn vào cái bụng đang nhô lên của nó khẽ hỏi tội “ Con trai hôm nay có to gan đạp mẹ nữa không?” 

“ Anh nói em mới nhớ, vừa rồi thằng bé lại đạp em một lần” 

“ Đáng ghét, nhóc con nghịch ngợm này dám đụng đến vợ ba, chờ con ra ngoài ta cho biết tay” 

Nhìn anh đang nói chuyện với cái bụng của mình bằng vẻ trách móc nó lại bật cười. Đây là lần thứ ba đứa bé này bị ba nó ghi thù vì dám đắc tội với mẹ, nó tin chắc rằng sau này khi ra đời rồi hai cha con sẽ không ngày nào ngừng đấu đá nhau. 

Hiện giờ nó đang rất háo hức chờ đến ngày sinh con, một nhà ba người sẽ rất hạnh phúc. 

…… 

“ Xin hỏi cô tìm ai?” Nữ giúp việc tò mò nhìn người phụ nữ lạ lẫm trước mặt. Thoạt nhìn qua liền biết chưa từng thấy qua nhưng sao khuôn mặt này lại quen thuộc đến thế, giống ai thì cô nàng vẫn chưa thể nhớ ra. 

Cô gái khẽ nói “ Tôi… Tôi muốn gặp….” Chưa kịp nói hết phía trước đã truyền đến giọng nói của quản gia Lan “ Có chuyện gì vậy?” 

Cô gái liền không kìm được nước mắt run rẩy thốt một tiếng “ Mẹ….” 

Quản gia đứng bất động đôi mắt đã sớm đỏ lên, rưng rưng nước mắt nhìn người trước mặt. 

Nữ giúp việc nhìn một màn này mới ngờ ra, thì ra là con gái của bác quản gia, thảo nào nhìn mặt lại quen đến thế, nhưng chẳng phải từ đó đến giờ bác ấy luôn sống một mình hay sao? 

Đang định đứng đó tiếp tục nghe câu chuyện của hai người đã nghe thấy giọng quản gia như kìm nén “ Còn đứng đó, mau vào làm việc” 

Nữ giúp việc tiếc nuối, bịn rịn không muốn rời đi xong mệnh lệnh đương nhiên không thể làm trái chỉ biết lững thững đi vào bên trong. 

Ngọc Vy nước mắt đã rơi đầy mặt, nghẹn ngào gọi “ Mẹ…. Con về rồi đây… Con gái mẹ về rồi” 

Quản gia dứt khoát gạt phăng nước mắt trên mặt lạnh lùng đáp “ Xin lỗi cô nhận lầm người rồi, tôi… vốn không có con gái” 

“ Mẹ, mẹ đừng không nhận con như vậy, là con mà… Con là Vy Vy con gái mẹ đây” 

Bà chỉ lạnh nhạt nói “ Đúng là tôi từng có con gái nhưng nó đã mất tích cách đây rất nhiều năm rồi….” Bà xoay người lại nhìn thẳng vào cô “ Con gái tôi nó giản dị bình thường lắm đâu có được sang trọng như quý cô đây” 

Trên người Ngọc Vy nói đúng ra thì tất cả đều không phải đồ hàng hiệu gì nhưng ít nhất nhìn bộ quần áo cùng trang sức trên người cô cũng có thể biết được cuộc sống ấy hẳn là không hề khó khăn, túng thiếu. 

Ngọc Vy không chịu nổi được những lời châm chọc từ chính mẹ mình liền chua xót nói “ Mẹ những chuyện trước đây con làm là vô cùng đáng chết, con biết điều đó và cũng không dám mong ba mẹ tha thứ…. Nhưng mẹ đừng không nhận đứa con gái này như vậy, tàn nhẫn với con quá” 

“ Tàn nhẫn?” Bà cười trào phúng “ Người như cô mà cũng biết thế nào là tàn nhẫn hay sao? Bỏ mặc gia đình để đi với một tên đàn ông không ra gì. Ngay cả đến khi ba cô…. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cô cũng không thèm cho ông nghe giọng nói lần cuối…. Cô có tư cách gì mà nói chứ?” 

Đau lòng hét lên, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống lã chã. Nỗi đau đã dần nhạt nhòa theo năm tháng, bà cũng đã học cách buông bỏ nhưng người đã gây ra mọi chuyện đó lại một lần nữa xuất hiện, vết thương lòng không chỉ bị trào lên mà còn thêm phần đau đớn thấu tâm can. 

Cô không nói được gì cả. Phải là cô khốn kiếp, chỉ vì bản thân mà vứt bỏ cả tình thân, chính mình là người gây ra cái chết cho cha lại còn dám vác mặt về đây. 

Nhưng nếu không về để tạ tội…. cô sẽ sống trong sự giày vò của tội lỗi đến chết. 

Cả thân thể liền khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, cũng bởi vì động tác quá nhanh, quá mạnh nên hai bên đầu gối liền bị chảy máu. 

“ Mẹ ngày hôm nay mẹ có đánh chết con tại đây con cũng không dám oán trách… Là con khiến ba ra đi. Vậy hãy để con xuống dưới đó tạ lỗi với ông” 

Vẻ mặt cương quyết cùng vết thương đang chảy máu kia của con gái khiến quản gia không chịu nổi, chạy vội đến ôm chầm lấy cả người con gái gào khóc “ Mày ngốc nó vừa thôi, mày biết mẹ làm sao nỡ…. Ba mất mẹ đã đau lắm rồi, mày còn muốn dùng cách này để giày vò khiến mẹ đau đớn thêm phải không?” 

Ngọc Vy khóc lớn ôm chặt lấy mẹ, tham lam quấn lấy vòng tay ấm áp quen thuộc từ bà “ Con xin lỗi, con sai rồi…. con xin lỗi..xin lỗi” 

“ Không sao…về là tốt rồi… về là tốt rồi” 

Vừa về đến nhà đã thấy hai mẹ con quản gia người quỳ người nửa ngồi nửa quỳ ôm lấy nhau khóc ngoài cổng lớn, vành mắt cũng đã phiếm hồng. 

Đặt hai ly nước xuống cho hai người nó mới lên tiếng “ Dì à, mọi chuyện không phải đều như dì nghĩ đâu, nghe em ấy giải thích đã” 

Quản gia ngạc nhiên nhìn con gái, chẳng lẽ bà hiểu lầm con gái bao lâu này, nói cách khác trong chuyện này có ẩn tình gì. 

Thấy Ngọc Vy cúi đầu tay bàn tay siết chặt không nói, nó khẽ nhắc nhở “ Mau kể hết mọi việc cho mẹ em biết, lẽ nào em muốn hai mẹ con sống trong hiểu lầm suốt đời sao?” 

Cô nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn bà rất lâu rồi lại nhìn nó, nhận được cái gật đầu khích lệ cô mới bắt đầu mở lời “ Mẹ, thật ra năm đó con không hề muốn rời khỏi ba mẹ chút nào…. Ban đầu chỉ vì bạn bè khích bác vài câu nên con mới không chịu nổi mà đi cãi nhau với bố mẹ rằng gia đình mình không đủ điều kiện để lo cho con, vốn chỉ định tức giận vài ngày rồi thôi, cho đến khi con bất ngờ bị ngất phải nhập viện, trước đó cũng xảy ra rất nhiều lần như vậy nhưng con không có để ý. Khi đến đó bác sĩ chuẩn đoán…. Con bị ung thư máu giai đoạn hai, con mới biết thì ra mình mắc bệnh giống bà nội. Mặc dù chưa đến mức nguy kịch nhưng bệnh có dấu hiệu chuyển biến xấu nhanh nên vẫn phải tiến hành ghép tủy mới…..” 

Như nghe một chuyện kinh hoàng, quản gia mở lớn mắt, cổ họng nghẹn lại, miệng không tài nào phát ra được âm thanh 

Ngọc Vy nói tiếp “ Mẹ biết hoàn cảnh nhà mình lúc đó mà, chúng ta không có tiền, dù ba mẹ không nói nhưng con cũng biết nhà mình nợ nần chồng chất, bởi có lần con bị chặn đường cảnh cáo” 

“ Chúng nó dám…..” 

Cô gật đầu “ Vâng, con vì hai chuyện này nên mới nhất quyết chọn đi theo người đàn ông đó. Anh ta nói mặc dù không cho con một danh phận nhưng ít nhất chỉ cần đi theo anh ta con sẽ có tiền” 

Cuối cùng bà cũng hiểu ra tại sao thời gian sau đó nợ nần của gia đình đều đã được thanh toán hết, không còn đám người nào đến đòi như trước thì ra là nhờ con bé… 

“ Cứ như vậy con liền đi theo anh ta ra tận nước ngoài, tiếp tục giữ mối quan hệ đó cho đến khi đủ tiền để làm phẫu thuật, cũng là lúc tìm được tủy thích hợp….” Cô xót xa nhìn mẹ “ Còn nữa ngày đó không phải con cố tình không nghe điện thoại của ba mà là lúc đó…lúc đó bệnh của con tái phát, đến khi tỉnh lại thì mới biết ba không còn nữa” 

Bà dứt khoát đứng dậy đi đến ôm chặt lấy con gái đang run rẩy, nói trong nước mắt “ Mẹ xin lỗi… là mẹ trách lầm con…..mẹ..ẹ không ngờ con phải chịu những chuyện như vậy…thật xin lỗi để con phải chịu ấm ức rồi” 

Ngọc Vy lắc đầu “ Không đâu mẹ con mới là người có lỗi, nếu không phải con ích kỷ thì gia đình mình cũng không thành ra như vậy” 

Quản gia khẽ xoa nhẹ lưng con gái “ Vậy những năm qua con..đã sống thế nào?” 

“ Sau khi chửa khỏi bệnh con liền đi làm thêm, tất cả các công việc như phục vụ, làm móng rồi rửa chén đều có làm qua, tiền con kiếm được đủ để sống. Một thời gian sau đó có người giúp đỡ nên cuộc sống khấm khá hơn nhiều” 

“ Con... Mọi chuyện qua rồi, hai mẹ con mình đoàn tụ như vậy thật là tốt, mẹ không trông mong thêm đều gì cả” 

Một hồi lâu sau bà mới ngẩng đầu nhìn nó “ Con…làm sao biết đây là con gái của ta?” 

Nó à một tiếng rồi nói “ Chính là lần con sang Pháp tìm chồng con đó ạ, con vô tình gặp được em ấy, thoạt nhìn rất giống dì nên đi theo. Liền thấy em ấy ngồi bên một nấm mồ khóc, đến gần thì phát hiện bức ảnh đó là chồng của dì nên…” 

“ Tại sao……?” Bà ngẩn ra 

“ Em ấy vẫn luôn ân hận vì chuyện của ba nên đã lập một ngôi mộ bên đó cho ông” 

Quản gia nhìn con gái với cảm xúc hỗn độn, vui mừng có, cảm động có, đau lòng có 

“ Đứa ngốc này, sao con lại ngốc như vậy chứ…..” 

Ngọc Vy nhìn bà cười “ Đứa ngốc này chính là con của mẹ” 

“ Ừ là đứa con mẹ thương nhất, yêu đến tận xương tủy” 

Nó nhìn hai mẹ con họ từ khi còn đau lòng ôm lấy nhau ở ngoài đến khi hiểu lầm được gỡ bỏ, ôm lấy nhau trong hạnh phúc thì không kìm được xúc động. 

Tình cảm mẹ con đúng thật vô cùng thiêng liêng. 

Từ nay dì cũng đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi. Rồi vô thức đưa tay xoa bụng mỉm cười
Bình Luận (0)
Comment