Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 103

Edit: Ốc sên lười biếng

- -----------------------------------------------------------

Sự nghiệp của gã Paparazzi bị giáng một đòn nặng nề nhất trong lịch sử hành nghề.

Sau khi nằm vùng ở nhà Mai Như Ngọc 3 ngày 3 đêm không cá kiếm được gì, gã chính thức nằm vùng tại nhà mình hoài nghi cuộc đời.

Tuy gã từng nghe nói về khả năng sát thương của Mai Như Ngọc với paparazzi rất cao, nhưng hắn cảm thấy đó là do năng lực chuyên môn của những tay paparazzi khác quá kém. Những người săn ảnh chân chính có thực lực, cho dù ngôi sao có trốn trên cây thì paparazzi cũng sẵn sàng leo cột điện để chụp cho bằng được.

Nhưng bây giờ gã cuối cùng đã hiểu tại sao người thuê gã lại trả nhiều tiền đến vậy, và tại sao đồng nghiệp của gã lại có biểu cảm như vậy khi biết gã nhận bám đuôi Mai Như Ngọc.

Trực giác nói cho gã biết, Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch có gian tình.

Nhưng máy ảnh của gã lại không chụp được ảnh chứng minh linh cảm của gã là đúng. Điều này chỉ có thể cho thấy đối thủ của gã quá mạnh, còn muốn tiếp tục gã phải cố gắng hơn nữa.

Gã nhìn lên trần nhà, càng củng cố thêm niềm tin "chấp niệm không buông tay" của minh. Nhân sinh chính là không ngại khó khăn dũng cảm leo lên đỉnh núi, hắn nhất định có thể leo lên ngọn núi Mai Như Ngọc này!!!

Phía bên này, một tuần sau khi đạt đường hầm, Mai Như Ngọc cũng triệu tập anh em bên đội thi công một lần nữa.

Cậu nhờ các anh em trong đội làm thêm một cái cửa giữa lối đi của đường hầm. Cậu đề phòng cái loại người như Tư Không Tịch.

Cuộc sống về đêm bảy ngày nay của cậu quá mức phong phú, tuy không đủ để khiến cậu bị suy thận nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi, bổ máu bình thường của cậu.

Trong cuộc sống luôn phải biết tiết chế. Ví dụ như lắp thêm một cánh cửa trong đường hầm chẳng hạn.

Đối với chuyện này Tư Không Tịch năm lần bảy lượt tỏ vẻ bất mãn, nhưng còn lâu cậu mới bị thuyết phục.

Ngày 18.11, giữa lúc đang thanh nhàn ở nhà thì Mai Như Ngọc nhận được ai cuộc điện thoại.

Một là từ mẹ ruột - Đại mỹ nhân Khuynh Thành, hai là từ sư phụ ruột - Đại nghệ thuật gia Lạc Thu Bạch.

Người đầu tiên thì bảo cậu ngày mai đến đoàn phim《 Một ngày làm Thần Minh 》 đóng vai khách mời, còn dặn dò là không được nhận tiền cát-xê, chỉ tham gia vì mối quan hệ "hữu nghị" mà thôi.

Người thứ hai thì bắt cậu tối nay đi cùng mình đến quán bar nổi tiếng nhất thành phố Tinh, tìm một thiên tài thổi kèn Saxophone hay kèn souna gì gì đó?

(*Kèn souna: người Chăm gọi là kèn Saranai, một số dân tộc khác gọi là Pí kẻo hay Pí Kiểu. Thực ra đây là một loại nhạc cụ ổ truyền của Trung Quốc)

Đối với người đầu tiên tuy cảm thấy không kiếm được tiền đúng là rất chán, nhưng vẫn sảng khoái đồng ý.

Nhưng còn với người thứ hai thì, Mai Như Ngọc cảm thấy hình như mình không nghe hiểu được những gì sư phụ đang nói.

"Từ từ đã! Sư phụ nói lại đi, sư phụ muốn tìm người nào cơ? Thổi Saxophone hay thổi kèn souna?!"

Giọng Lạc Thu Bạch vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Con với thằng cháu ngoại thầy lăn một cục đến độ váng đầu à? Là một thiên tài thổi kèn Saxophone Souna!"

"Tuy Saxophone với Souna đều là thổi kèn, nhưng khoảnh cách giữa hai loại quá xa nhau. Tên đó không sợ thổi Saxophone gọi ra hồn ma luôn à?!""

Lạc Thu Bạch tặc lưỡi: "Còn không phải tại ông già Tư Không kia muốn mở một buổi thưởng nhạc dân gian à. Bây giờ vẫn còn thiếu một người thổi kèn souna. Nếu là người khác, thầy tìm đại một đứa mới học thổi Saxophone là xong, nhưng ông già này yêu cầu cao lắm. Ông ấy bảo chỉ có người am hiểu mới thổi ra được âm sắc và linh hồn của souna. Cần phải tìm được người thổi giỏi nhất."



"Thầy đã tìm hơn 10 ngày nay rồi, hôm trước ở bờ hồ bên cạnh Học viện Âm nhạc thành phố Tinh thì nghe được một người thổi kèn souna phù hợp với yêu cầu của ông già đó. Nhưng đến lúc chạy tới thì người đó cũng chạy mất tiêu rồi. Nhưng trước lúc ấy Thầy có nghe được có người thổi kèn Saxophone, mà lúc chạy đến thì cũng không có ai khác nữa. Thế có nghĩa là người thổi Saxophone cũng chính là người thổi Souna. Chậc chậc. Người đó tuy thổi saxophone cũng khá nhưng linh hồn hắn tuyệt đối thuộc về souna!""

" Con nói coi thổi kèn Souna có gì mà mất mặt? Nhạc cụ dân gian là tinh hoa của dân tộc, đứng đầu mọi âm thanh! Người làm âm nhạc như chúng ta tuyệt đối không thể vì nhạc cụ mình am hiểu, yêu thích nhưng không hot liền vứt bỏ nó. Vì thế cho nên con đi cùng thầy đến quán bar tìm người đi. Con người sư phụ à, quá đẹp trai, quá nhiều tiền lại còn đặc biệt thuần khiết, trang nhã, chưa từng đi đến những cái nơi như quán bar kia. Con làm đồ đệ của sư phụ tất nhiên là phải đi cùng sư phụ rồi."

Mai Như Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được, cậu mỉa mai: " Hồi ở nước ngoài, sư phụ đi quán bar high đến 3 giờ sáng, còn đăng lên cả Wechat thì nói sao ta?"

Lạc Thu Bạch cao giọng: "Sao giống nhau được! Quán hồi đó thầy đi là bar âm nhạc, mà sân khấu nghệ thuật nhỏ! Cái quán bar kia sao có thể so với quán bar âm nhạc của thầy được?"

"Được rồi, được rồi, được rồi! Bỏ chuyện này sang một bên trước đi. Sư phụ nói nghe thấy người ta thổi Saxophone trước rồi mới thổi Souna, nhưng tại sao thầy có thể khẳng định người đó làm việc ở quán bar?! Thầy có nhảy vọt qua bước nào vô cùng quan trọng ở khúc giữa không vậy?!"

"À ~ Cái này là do trùng hợp. Học viện âm nhạc chỉ có tổng cộng 60 người học kèn Saxophone. Năm nhất, năm hai, năm ba đều không có thiên tài, chỉ còn lại năm thứ tư có 6 người học Saxophone, và hai người đang học cao học mà thôi."

Giọng Lạc Thu Bạch vô cùng đắc ý: "Mà cả tám người này đều làm thêm ở quán bar để luyện tập! Thành phố Tinh tổng cộng có bốn quán bar, sư phụ đã điều tra xong ba trong số đó rồi."

Mai Như Ngọc: "......"

Vì tìm một người như vậy mà sư phụ cậu cũng coi như đã dùng tới toàn bộ chỉ số thông minh.

"Chẹp! Tuy là cách điều tra của cậu nghe rất là đúng, nhưng tại sao sư phụ không gọi 8 người kia vào văn phòng. Sau đó bảo họ mỗi người thổi một khúc hoặc là trực tiếp hỏi họ có biết thổi Souna hay không là xong mà?!"

Vì tìm người còn đặc biệt đi quán bar, đường thẳng không đi lại muốn đi đường vòng à?

Đầu dây điện thoại bên kia, Lạc Thu Bạch đột nhiên im lặng mất mười mấy giây.

Lúc Mai Như Ngọc cảm thấy có khi cậu đã làm đau trái tim pha lê của sư phụ nhà mình, thì Lạc Thu Bạch cuối cùng cũng lên tiếng: "Người đó ở bên hồ vụng trộm thổi kèn souna, lén lén lút lút như vậy, sao có thể nhận mình biết thổi kèn Sona được!"

"Với cả bên hồ không có camera theo dõi, cũng không có người, nếu người đó không ngại thì đã đến ven đường để thổi rồi! BÂY! GIỜ! CÒN! CÓ! VẤN! ĐỀ! GÌ! KHÔNG?!"

Mai Như Ngọc: "Không có ạ! Tối nay con nhất định sẽ đi cùng sư phụ đến quán bar."

"Rất tốt! Nhớ hóa trang cho kỹ với cả đừng có dẫn theo cái thằng cháu ngoại kia của sư phụ. Hai người các ngươi cùng nhau xuất hiện và tai nạn tại chỗ luôn đấy!"

Mai Như Ngọc cúp điện thoại liền ngẩn ra mất 5 giây.

Sau đó "Yahoo~~~~", nhảy dựng lên chạy vào phòng thay quần áo của mình.

Vốn sinh ra trong gia đình gia giáo, "Quặng mỏ thái tử" - nam thần Như Ý tuy đã 26 xuân xanh nhưng chưa từng đi vào quán bar! Nhưng thật ra cậu đã từng bao nguyên quán bar để quay phim rồi.

Há há há! Có cơ hội vào một lần rồi! Lại có lý do đường đường chính chính bước vào mà không bị ba mẹ hay anh em mắng mỏ dạy dỗ. Thế này tất nhiên là phải chơi cho thỏa mới được!

Tuy rằng hắn hiện tại đã có tình duyên, nhưng là kiến thức kiến thức xuất sắc thế giới vẫn là có thể!

Vì thế, đến tối khi Tư Không Tịch cầm hộp cơm lễ phép mở cửa phòng người yêu, chuẩn bị mời người yêu cùng nhau dùng bữa tối sau đó trải qua một đêm tuyệt mỹ thì vừa hay nhìn thấy... Mai Như Ngọc mặc quần áo lố lăng, lao xuống cầu thang, cả người toát ra vẻ lẳng lơ.

Mai Như Ngọc tóc hồng, mắt khói, son môi tím than, khuyên tai, vòng cổ gai nhọn, áo khoác da đen bóng, quần da bó: "......"

Tư Không Tịch: "......"



Nếu không phải lực cánh tay của Đại Tư Không mạnh kinh người, thì hộp cơm trên tay hắn đã cống hiến cho thổ địa ngay và luôn rồi.

Gương mặt đương hưng phấn Mai Như Ngọc vèo một phát cắt không còn giọt máu, trong lòng gào thét: A a a a!! Sao ông đây lại nói mật mã khóa cửa cho anh ta cơ chứ!!!! A a a a!

Đến cơ hội chuẩn bị tâm lý cũng không cho mẹ luôn. Mà giờ mới hơn 5 rưỡi, ăn tối cái nồi gì chứ!!!

Tuy rằng trong lòng gào thét, nhưng biểu cảm trên mặt Mai Như Ngọc đã khôi phục như cũ: "Khụ! Chào buổi chiều!"

Tư Không Tịch nhìn chiếc quần bó sát lấy đùi vừa dài vừa thẳng, xương quai xanh hờ hững, vòng cổ đinh tán lại càng khiến cái cổ trắng nõn kia nhìn càng dị thường yếu ớt nhỏ bé kia của Mai Như Ngọc. Nụ cười trên mặt dần hạ xuống, sau đó lại chậm rãi nhếch môi, đôi mắt sâu hoắm nặng nề nói: "Sắp tối rồi, phải là chào buổi tối mới đúng."

Tuy lúc này Tư Không Tịch đang cười nhưng nụ cười này lại khiến lông tóc trên người Mai Như Ngọc dựng đứng cả lên.

Đó là cảm giác khủng bố ba ngày không xuống nổi giường.

"Vậy... Khụ!.... Chào buổi tối." Sau đó Mai Như Ngọc lùi lại một bước: "Em ăn mặc, hóa trang như này là có lý do cả đấy! Là do chú em.... Không phải là do sư phụ em bảo em đi với thầy ấy đến quán bar tìm trai! Không phải tự em muốn ra ngoài lẳng lơ gì đâu! Có chuyện gì thì anh đi mà hỏi chú ấy đi, đừng có kiếm em."

Một câu "chú em" của Mai Như Ngọc khiến tâm trạng của Tư Không Tịch khá lên đôi chút, nhưng tìm trai là cái nồi gì?! "Đi ra ngoài lẳng lơ" là em ấy lỡ miệng thốt ra lời trong lòng ha.

"Không, cũng không phải đi tìm trai! Là tìm một thiên tài thổi Saxophone souna! Hình như là ông nội muốn tổ chức một buổi thưởng nhạc dân gian."

Mai Như Ngọc nhìn thấy ánh mắt Tư Không Tịch vẫn khôi phục, dục vong sinh tồn mạnh liệt khiến cậu tích cực nói rõ mọi chuyện đi quán bar.

Sau đó liền đến lượt Tư Không Tịch không còn gì để nói với chú nhỏ nhà hắn, nhưng vẫn khó chịu với việc Mai Như Ngọc trang điểm lòe loẹt như này: "Nên em định ăn mặc như vậy đến quán bar?"

Mai Như Ngọc đúng tình hợp lý gật đầu: "Đến mấy chỗ như vậy chả mặc như này thì như nào? Cơ bản là sư phụ bảo em phải hóa trang cho kỹ, không thể để người khác nhận ra được. Một mỹ nhân đẳng cấp như em, không hóa trang thì thể nào cũng có người nhận ra. Em còn đang muốn vẽ thêm cái hình xăm trên mặt đây này, nhưng lại sợ bắt mắt quá khiến người khác để ý hơn. Cho nên mới trang điểm qua loa như vậy thôi đó."

Người từng bị lôi kéo đến rất nhiều quán bar - Đại Tư Không, nhìn biểu cảm đương nhiên của Như Ý nhà mình, cảm thấy hình như người này hiểu lầm "sâu sắc" về quán bar rồi thì phải.

Nhưng đúng là ở quán bar cũng có không út người trang điểm kiểu này, chỉ là cũng quần áo đấy, trang điểm ấy nhưng ở trên người Mai Như Ngọc lại sinh ra hiệu quả quyến rũ đáng sợ. Vốn dĩ người yêu hắn mặc đại gì đó cũng phong độ lắm rồi, mà bây giờ cố tình ăn mặc như này. Cho dù có đắp bao nhiêu phấn lên mặt, vẽ mắt khói hay không, một ánh mắt thôi cũng đủ để cho máu hắn sôi sùng sục rồi, làm sao dời ánh mắt đi chỗ khác được.

Chậc!

Nếu có thể xây thêm một cái tầng hầm giữa đường ranh hai cái biệt thự thì ngon rồi. Sau đó nhốt...

Nhưng hắn lại không phải cái loại ác ôn không khống chế được dục vọng như vậy.

Tư Không Tịch bỏ đồ ăn xuống bàn: "Thôi bỏ đi, đến đây ăn cơm đã. Rồi anh làm tài xế cho hai người."

Mai Như Ngọc lắc đầu ngay: "Không được, không được! Như vậy không có được! Sư phụ nói không cho em mang theo anh. Chủ yếu là do khí chất của anh với chỗ kia không có hợp nhau, hơn nữa một mình em thôi đã tỉa ánh hào quang cả chục mét rồi, nếu anh cũng đi vào thì vừa vào đã bị người khác đuổi theo chạy phải chạy trốn ra ngoài luôn rồi. Như thế thì tìm sao được người!"

Tư Không Tịch: "......"

Quả nhiên là do hắn tìm cho chú nhỏ nhà mình ít việc quá rồi, thế nên cái người này mới rảnh rỗi đến độ dẫn người yêu hắn đi quán bar như này. Còn không cho hắn đi theo.

"Không sao, anh chỉ lái xe cho em thôi, anh không theo vào. Anh sẽ nố với chú nhỏ, em cứ yên tâm."

"Hơn nữa, để hai người vào đấy một mình anh không yên tâm. Anh đợi ở bên ngoài, nhỡ có xung đột gì xảy ra, anh có thể kịp thời ra mặt."

Tư Không Tịch lại lần nữa mỉm cười, tự dưng lúc này Mai Như Ngọc lại thay sư phụ mình có dự cảm chẳng lành.
Bình Luận (0)
Comment