Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 9

Chương 9: Biểu diễn đẹp quá tôi không dám nhìn

Edit: Ốc sên lười biếng

---------------------------------------------------------------

Bởi vì chương trình này không phải phát sóng trực tiếp mà là ghi hình trước, nên Mai Như Ngọc - người đang cúi đầu nhanh chóng cầm máu mũi - không quá lo lắng. Suy cho cùng cũng không có cái camera nào phát sóng trực tiếp kè kè bên cạnh cậu, nên cậu có làm bất cứ hành động nào vẫn có thể trốn được camera.

Mà chương trình lúc này còn bận ghi hình 66 thí sinh, ghi hình biểu cảm của họ khi bốc thăm đoạn mình phải biểu diễn. Hai MC cũng chọn phỏng vấn tâm trạng của một vài thí sinh sau khi bốc thăm đoạn biểu diễn. Cho nên, chờ MC hỏi 4 vị huấn luyện viên đã sẵn sàng chưa máy quay lia lại đây, thì Mai Như Ngọc - người thuần thục cầm máu - đã khôi phục bộ dáng mỹ nam hoàn hảo mỉm cười đáp lại.


Giống như là chưa từng có chuyện chảy máu mũi xảy ra vậy.

Sẽ càng thật hơn nếu như không có mấy Như Ý đang ngồi hàng ghế đầu, cách không xa cậu nhỏ giọng phấn khích.

"Vãi, mày có nhìn thấy không? Ảnh đế Tư Không và Như Ý nhà mình đang nói chuyện, hình như Như Ý lại chảy máu mũi ha ha ha !"

"Thấy thấy thấy! Tuy tao cũng không thấy máu mũi, nhưng tao thấy Như Ý cúi đầu bịt mũi! Tao còn chụp được đây này! Đợi đến lúc phát sóng đây chính là tư liệu hiện trường độc nhất vô nhị há há há!"

"Quả nhiên Như Ý chịu không nổi nhan sắc đế vương của Đại Tư Không nạ~ fan nhan khống nhìn thấy bọn họ tương tác với nhau thôi cũng thấy thỏa mãn hí hí hí."

Mai Như Ngọc đương nhiên không nghe được Như Ý phía sau đang nhỏ giọng, nhưng vẫn nhìn thoáng qua phía sau. Cứ cảm thấy hình như có ai đó đang nói cậu chảy máu mũi. Kết quả lại nhìn thấy fan nhà mình đang tươi cười nhìn mình, Mai Như Ngọc đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ rồi quay đầu lại.


Uhm, chắc là ảo giác. Động tác của cậu nhanh như vậy, máu mũi còn chưa có trào ra đâu.

Bốn vị huấn luyện viên trên màn ảnh đều tỏ vẻ họ đã chờ không nổi muốn coi màn biểu diễn của các thí sinh. Sau đó ánh đèn giữa sân khấu bỗng nhiên tối sầm lại, chỉ còn lại thí sinh thứ nhất, hai MC cùng các học viên khác đều lần lượt bước xuống sân khấu ngồi xem biểu diễn từ hai bên khán đài.

Nam thí sinh mang số báo danh 01 là Trương Bân là người đầu tiên biểu diễn, ê-kíp chương trình đã cho hắn nhiều thời gian chuẩn bị.

Bốn vị huấn luyện viên lặng lẽ nhìn hắn đứng giữa sân khấu nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, nhưng thật ra nhỏ giọng mà nói chuyện với nhau.

"Thiếu niên này tư chất khá tốt đấy." Chu Nhật Thăng cười cười: "Lên sân khấu đầu tiên cũng không hoảng sợ, rất ổn định."


Thạch Thanh cũng gật gật đầu: "Dung mạo cậu ta đúng là rất được, tuy là gương mặt này không có đặc biệt kinh động diễm lệ như người khác, nhưng mặt như vậy mới thích hợp đắp nặn đủ loại hình tượng và khí chất, rất thích hợp với showbiz."

Tư Không Tịch nghe đến đó cười khẽ một tiếng, không đáp lời chỉ tán đồng gật đầu.

Mai Như Ngọc liền vươn đầu nhòm Thạch Thanh: "Chị Thanh, chị đang xát muối vô lòng em đấy, em đẹp trai thì có gì sai? Chưa nói đến em, anh Tịch đây cũng là một đại soái ca nhan sắc kinh thiên động địa?"

Thạch Thanh liền cười rộ lên: "Vậy thì chỉ có thể là do khí chất của em đè không nổi tướng mạo của em rồi" Rồi cô nhanh chóng chỉ về sân khấu "Nhìn đi, người ta sẵn sàng rồi kìa."

Trương Bân đã chuẩn bị xong, ngẩng đầu mở mắt.

Hắn gật đầu, ra dấu OK với đạo diễn hình ảnh phía đối diện.
Mai Như Ngọc cười: "Thằng nhóc này chắc chắn không phải tay mơ, để coi kỹ thuật diễn như nào nào."

-- Màn hình phía sau Trương Bân rất nhanh chiếu phân đoạn hắn phải biểu diễn --

【Thí sinh số báo danh 01 - Trương Bân biểu diễn phân đoạn: Nỗi buồn về nhà 】

Thạch Thanh mở miệng: "Ai da, phân đoạn này không hề đơn giản đâu."

Chu Nhật Thăng gật đầu: "Thường thì về nhà là chuyện mà người ta cảm thấy vui, nhưng yêu cầu của phân đoạn này lại yêu cầu về nhà biểu hiện đau thương. Diễn không tốt thì sẽ khiến người ta cảm thấy giả tạo, diễn qua loa dễ biến thành tức giận khi về nhà. Ha ha, để coi Trương Bân diễn như nào đây?"

Mai Như Ngọc cũng ở bên cạnh gật đầu, liếc nhìn Tư Không Tịch đang ngồi ngay ngắn, nghiêm túc coi biểu diễn. Xoắn xuýt nhìn ngó vài lần, Mai Như Ngọc đành phải chán nản thu lại ánh mắt của mình.
Khi chất của ảnh đế quả nhiên đè áp cả diện mạo, nhìn bộ dạng của hắn hiện tại cũng không muốn nhiều lời nhận xét gì về Trương Bân.

Ai, vẫn là coi người ta biểu diễn hay hơn.

Lúc này trường quay đã tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu. Sau khi đạo diễn hô bắt đầu, màn hình trên sân khấu liền bắt đầu đếm ngược, Trương Bân cũng bắt đầu thể hiện phần thi của mình.

Trương Bân bất ngờ lộ ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Hắn đưa hai tay lên phía trước giống như đang bế một vật gì đó, hôn thật mạnh hai cái. Sau đó hắn cố hết sức xách theo bao lớn bao nhỏ háo hức đi về phía trước, thân thể lắc lư trái phải, thỉnh thoảng còn như bị xô đẩy, giống như đang ở nơi có rất nhiều người.

(Lý giải một chút đoạn này nhé: Trương Bân phải tự tưởng tượng ra hoàn cảnh, đồ vật, người ... để biểu diễn nên tất cả những hành động như xách bao hay ngã, ... là do tự tưởng tượng chứ không có đạo cụ gì cả. Nguyên tác mỗi một hành động đều có một số từ dịch ra nó có thể sẽ thành giả trân nên mọi người thông cảm đoạn này nha)
Thạch Thanh khẳng định gật đầu: "Nhà ga, mua vé về quê."

Tư Không Tịch, Mai Như Ngọc và Chu Nhật Thăng đều gật đầu tán thành. Đoạn biểu diễn này rất rõ ràng, khán giả dưới sân khấu cũng đều đoán được là hắn đang ở nhà ga khoác ba lô về quê.

Nhưng so với khán giả, bốn vị huấn luyện viên ngồi đây càng đào sâu xem xét diễn xuất một cách chuyên nghiệp hơn.

"Cơ thể cân bằng tốt, công phu chắc cũng được đó."

"Sắc mặt cũng tốt, hơn mong đợi của em nhiều."

Thạch Thanh cùng Chu Nhật Thăng nhỏ giọng trao đổi, Thạch Thanh liền nhìn về phía Tư Không Tịch, Tư Không Tịch nhẹ nhàng cười cười đáp lời: "Cũng khá ổn."

Thạch Thanh lại hướng mắt về phía Mai Như Ngọc, nhưng Mai Như Ngọc đang xem biểu diễn không nhìn cô.

Lúc này trên sâu khấu Trương Bân đã diễn đến đoạn xuống khỏi tàu, hắn giống như đang lê từng bước trên đường núi để quay về thôn nhỏ. Bởi vì cứ đi được một lúc hắn lại dừng lại đưa tay lau mồ hôi, càng lúc càng ngước lên nhìn về phía trước, nhưng dường như càng về gần đến nhà hắn càng không vui vẻ gì.
Cho đến khi hắn dừng lại ngồi xuống vệ đường, vẻ mặt đã chuyển từ vui vẻ sang chết lặng sợ hãi.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn xung quanh, dường như xác định không có người mới móc ra một cái túi nhỏ từ trong ngực.

Sau đó khán giả nhìn hắn mở cái túi nhỏ tưởng tượng kia ra, mới đếm được 5 lần đã dừng lại. Sau đó hắn lại đếm lại lần nữa, vẫn dừng lại ở 5 lần.

Lúc này nét mặt hắn đã lộ ra nét buồn bã khổ sở không nói nên lời, hắn mím chặt môi, lo lắng lau tay rồi lại đếm tiền lần nữa. Đếm lại hai lần hắn lại mò mẫn trong những chiếc túi khác của mình, như thể muốn tìm thêm ít tiền từ những chỗ khác, nhưng cuối cùng hắn cũng dừng hành động này của mình lại.

Lúc này thời gian trên màn hình chỉ còn lại 10 giây, mà suốt 3 phút biểu diễn này Trương Bân chưa mở miệng nói một lời nào.
Cuối cùng hắn lại ngồi sụp xuống đất, giống như chấp nhận số mệnh của mình, thất vọng nhưng lại cố gắng đếm lại tiền.

Một giây cuối cùng, hắn cất giọng khàn khàn.

"Mày thực sự vô dụng."

Một câu này khiến trái tim của những người đàn ông đang ngồi trong trường quay nghẹn lại, những cô nàng mạnh mẽ cũng không kìm được mà nghẹn ngào đỏ mắt. Khi Trương Bân đứng dậy, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, bốn vị huấn luyện viên cũng vô cùng tán thưởng. Chu Nhật Thăng là người đàn ông trung niên mang trên vai cả gánh nặng trụ cột gia đình nên càng gật đầu đồng tình, hiển nhiên là vô cùng vừa lòng với màn biểu diễn của Trương Bân.

Sau đó thì đến thời gian nhận xét và cho điểm của các vị huấn luyện viên.

Chu Nhật Thăng mở lời trước: "Chàng trai trẻ diễn rất tốt. Toàn bộ phần trình diễn rất hợp với chủ đề 'Nỗi buồn về nhà', không hề lạc đề. Đặc biệt là câu thoại cuối cùng, đúng là 'điểm mắt cho rồng'. Lập tức liền đẩy không khí lên cao trào. Trong lúc biểu diễn cũng không dừng lại hay làm chính mình bị thương. Rất tốt, rất tốt"
(* Điểm mắt cho rồng: Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần)

Chu Nhật Thăng nói xong ấn xuống một trong ba cái nút phía trước bàn, màn hình lớn hiện ra kết quả, khán giả đều phấn khích hoan hô.

Đây là điểm 3 đầu tiên trong chương trình Minh Tinh biểu diễn.

Đôi môi mỏng của Trương Bân vốn đang mím chặt cũng giãn ra một chút sau khi nhìn thấy điều này. Hắn cúi đầu cảm ơn Chu Nhật Thăng thật sâu, cũng cố gắng áp chế cảm xúc chua xót nặng nề đè nén bấy lâu nay xuống. Lúc ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy rõ ràng hắn đang vô cùng xúc động.

Mai Như Ngọc nhìn thấy Trương Bân như vậy, cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia hơi nheo lại. Chẳng qua chỉ là một điểm 3 mà thôi, thanh niên này cũng xúc động quá rồi đi?
Đừng tưởng cậu không nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt và sống lưng cứng đờ kia của Trương Bân.

Thạch Thanh lúc này cũng cho Trương Bân 3 điểm cùng lời khẳng định: "Nếu bạn có thể tiếp tục phát huy và tiến bộ nhiều hơn, tôi nghĩ rằng tôi rất mong chờ tương lai sau này của bạn."

Trương Bân lại cúi đầu cảm ơn Thạch Thanh, sau đó lo lắng nhìn về phía Tư Không Tịch.

Tư Không Tịch không hổ là khí chất áp mặt mũi, rất dứt khoát cho Trương Bân 3 điểm, sau đó mới nói: "Tuy rằng 'kỹ thuật tương phản' có chút thủ đoạn, nhưng làm rất tốt. Tiếp tục cố gắng."

(Kỹ thuật tương phản: giống như những bộ phim lúc đầu là hài hước đến cuối phim lại là bi thương ấy, điều này dẫn dắt cảm xúc của khán giả, làm khán giả ấn tượng, đồng cảm... Nhưng làm không khéo sẽ hỏng)
Lúc Trương Bân nghe được bốn chữ "kỹ thuật tương phản" thân thể nháy mắt căng thẳng, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu cảm ơn Tư Không Tịch. Xác thật là hắn dùng "vui mừng" ở đoạn đầu để làm nổi bật "nỗi buồn" ở đoạn sau, hắn biết làm như vậy có thể khiến huấn luyện viên và khán giả nghĩ hắn thủ đoạn. Nhưng đây là cơ hội hắn cố gắng hết sức mới có được, nếu không nắm chặt lấy sợ là sau này không còn cơ hội được đứng lên sân khấu biểu diễn nữa!

Cho nên, dù thế nào hắn cũng phải nắm chặt cơ hội này, nhất định phải đi đến cùng!

Lúc này,Trương Bân - người chắc chắn đã vào được vòng tiếp theo - chuyển sự chú ý về phía Mai Như Ngọc, người chỉ hơn hắn 2 tuổi nhưng đã tỏa sáng lấp lánh. Nếu muốn tỏa sáng lấp lánh như vậy thì không thể thiếu được điểm số từ người thanh niên đang ngồi trước mắt như này.
Mai Như Ngọc ấn nút.

Trên màn hình lớn hiện thị "Ba điểm".

Toàn bộ bốn vị huấn luyện viên đều cho Trương Bân "Ba điểm", làm cho bầu không khí hoàn toàn nóng lên. Màn hình không chỉ lia qua biểu cảm kinh ngạc và hoan hô của khán giả, mà còn quay biểu cảm của 65 thí sinh đang ngồi sát bên sân khấu chờ đến lượt biểu diễn. Nhất là thí sinh số hai và số ba, một người cảm thán Trương Bân quá giỏi, một người khác nói "Áp lực như lớn quá"

Mà lúc này, người vẫn chưa đưa ra bình luận gì - Mai Như Ngọc bất ngờ lên tiếng. Tuy rằng giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến Trương Bân mở to mắt ngạc nhiên.

"Cậu đóng vai quần chúng nhiều rồi phải không?"

Trương Bân kinh ngạc nhìn về phía Mai Như Ngọc, không biết làm sao Mai Như Ngọc biết được.

Đôi mắt hoa đào của Mai Như Ngọc cong cong, ngón tay thon dài tay chống cằm nhìn về phía Trương Bân: "Cậu khiến tôi cảm thấy có chút hơi kỳ quặc. Tuy rằng diễn một mình không thể hiện rõ ràng, nhưng đến vòng đấu loại trực tiếp 24 người, điểm này chắc chắn thể hiện ra rõ ràng. Có thể cậu chưa từng đóng nhân vật chính nên chưa hiểu, nhưng diễn viên chính và diễn viên quần chúng toát ra khí chất khác nhau, về coi kỹ lại xem."
Khuôn mặt kinh ngạc của Trương Bân nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Mai Như Ngọc trở nên nghiêm túc và tôn trọng cậu hơn trước kia rất nhiều. Hắn cúi gập người cảm ơn Mai Như Ngọc, lúc ngẩng đầu lên khuôn mặt lộ ra chút ngượng ngùng khẽ cườii: "Đúng là em từng làm diễn viên quần chúng, muốn cảm nhận được không khí quay chụp ở phim trường. Lý thuyết và thực hành quả là không giống nhau, em đã học hỏi được rất nhiều."

"Ánh mắt của thầy Mai thật lợi hại."

Mai Như Ngọc nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn cũng cười theo, khua tay: "Tất nhiên rồi! Fan tôi nói tôi có đôi mắt giám định mỹ nhân đó. Đi theo tôi nhất định cơm no rượu say nha."

Cả trường quay cười ầm lên, Chu Nhật Thăng ngồi đầu bên kia gõ bàn: "Thằng nhóc này không quang minh chính đại gì vậy, ngay lúc này giành người về phe của mình? Cháu mới có bao nhiêu tuổi đầu, đi theo cháu cơm nó rượu say hơn chú hay sao hả?"
Mai Như Ngọc liền hắc hắc nhạc a: "Tất nhiên rồi, cháu còn có bữa hải sản miễn phí siêu to khổng lồ đang đợi mà."

Phong Vân nằm không cũng trúng đạn duỗi tay chỉ về phía cậu, sau đó thí sinh số mộtTrương Bân xuống, thí sinh số 2 Tống Du Dương lên sân khấu.

Nhưng lúc Trương Bân bước xuống sân khấu, Mai Như chống cằm nhìn hắn không rời mắt. Khiến Tư Không Tịch ngồi bên cạnh nhịn không được hỏi một câu:

"Cậu rất coi trọng cậu ta?"

Mai Như Ngọc liếc nhìn cổ Tư Không Tịch.

"Tôi chỉ muốn biết chuyện máu cún sau lưng cậu ta mà thôi."

"Cậu cảm thấy cậu ta là mỹ nam mạnh mẽ vượt lên khỏi nghịch cảnh sao?"

"Anh không nhìn ra hả? Cái câu cuối cùng 'Ta thật vô dụng' của cậu ta chính là nói bản thân cậu ta mà."

"Nếu cậu ta thật sự rất thảm, tôi sẽ......"

Tư Không Tịch nhướng mày: "Sẽ làm gì?"
Mai Như Ngọc hùng hồn nói: "Sẽ chuẩn bị trồng cây."

Tư Không Tịch: "...... Cái gì cơ?"

Mai Như Ngọc không đáp lời, "Xem biểu diễn đi! Xem biểu diễn đi! Thí sinh số 2 Tống Du Dương phải biểu diễn 'Màn tái hợp đầy thịnh nộ' tới. Tôi rất mong chờ coi đấy."

Tư Không Tịch nhìn thấy bộ dáng nhếch miệng cong mắt của người ta, cảm thấy như mình đang nhìn thấy một con hồ ly trắng đang mưu tính hại người vậy. Càng nhìn càng thấy giống.

Mà hồ ly trắng Mai Như Ngọc, lúc này đang chìm đắm trong mộng tưởng: mùa xuân gieo một cây Trương Bân, mùa thu là có thể đứng dưới gốc cây hứng tiền rụng rồi.

Đương nhiên, còn phải xem Trương Bân có phải là mỹ nam nghịch cảnh khốn khổ hay không, có đáng để cậu đầu tư hay không.

Màn trình diễn của Tống Du Dương hiển nhiên không bằng Trương Bân. Tuy rằng cô cũng học tập Trương Bân dùng thủ pháp tương phản, lúc ban đầu "vui vẻ", lúc sau "tức giận", nhưng cốt truyện gặp lại người bạn cũ đã từng nợ tiền này có chút quá sức với cô nàng. Trong lúc diễn còn có một đoạn làm động tác dùng sức đánh người, khiến bốn vị huấn luyện viên có chút cạn lời.
Chu Nhật Thăng khẽ lắc đầu, Thạch Thanh cười cứng ngắc, Tư Không Tịch vẻ mặt vô cảm, còn Mai Như Ngọc cảm thán một câu:

"Tôi cảm thấy cái người vay cô bị đánh như vậy thì một cắc cũng không trả cho cô."

"Thời buổi này, kẻ thiếu nợ chính là 'ông lớn' ha."

Thạch Thanh và Chu Nhật Thăng không nhịn được cười, ảnh đế Tư Không cũng khẽ cong cong khóe miệng.

Điểm số cuối cùng của thí sinh số 2 Tống Du Dương, ngoại trừ Thạch Thanh cho cô nàng hai điểm, Chu Nhật Thăng, Tư Không Tịch và Mai Như Ngọc tất cả đều cho một điểm.

Hai thí sinh đầu tiên của《 Minh tinh biểu diễn 》 một người trọn vẹn điểm cao,một người nhận hầu hết điểm thấp. Sự đối lập rõ ràng như này khiến tổng đạo diễn nhìn màn hình xoa hai tay: "Ha ha. rating ngon đây!"

-----------------------------------------------------
Đã trở lại sau kỳ nghỉ Tết vài tháng đây. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Sẽ cố gắng lết hết truyện này.

Nhớ vote và để lại dấu răng nghen!

*Yêu yêu*

Bình Luận (0)
Comment