Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 104



Thấy Hi Thú không nhúc nhích mà thần không biết quỷ không hay đã đem cô gái kia vứt xuống giữa sông, mọi người bị cảnh này hù dọa khiến sắc mặt trở nên tái nhợt. Mấy người có chút võ lực cũng đồng loạt lui về sau mấy bước.
Lúc này, Liễu bỗng cười lên ha hả: “Hi Thú, ngươi làm vậy thì để làm gì? Sao ngươi không ra tay thẳng với ta đây?”
Hi Thú ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Liễu. Chờ Liễu cười xong, hắn mới thản nhiên nói: “Ngươi lặn lội đường xa mà đến, trước hãy nghỉ ngơi một chút rồi hãy tái chiến.”
Thanh âm đều đều, tỏ ra một bộ dạng đương nhiên là phải thế.
Lúc này, không chỉ là Âu Dương Vũ, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Hi Thú, chứng kiến bộ dạng hắn chắp tay đứng ngạo nghễ, tất cả đồng thời thầm nghĩ: Tôn đúng là Tôn, thật là rất có phong phạm cao nhân.

Liễu nghe vậy cũng ngẩn ra, hơi mỉm cười gật đầu, nói: “Cũng được, dù sao cũng là cuộc chiến sinh tử, như vậy cũng không sai.”
Lời này vừa ra, Âu Dương Vũ cảm thấy tâm mình lại là đau nhói. Môi của nàng run rẩy, hai mắt nhanh chóng trở nên đẫm nước. Nàng nhìn Liễu đứng trên sông nước, rồi nhìn Hi Thú, mấy lần muốn mở miệng, nhưng phát hiện mình không biết nói gì.
Tất cả mọi người trầm mặc. Bởi đã có nữ tử nhỏ nhắn kia làm tiền lệ, tất cả mọi người đều không dám tùy ý nói chuyện nữa. Nhưng nhìn người thì vẫn là có thể a! Trên trăm ánh mắt của mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của Âu Dương Vũ. Những người này càng xem thì trong lòng càng ngứa, hận không được ra lệnh cho nàng tẩy đi lớp hóa trang trên mặt để lộ ra hình dáng thật.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, từ không trung truyền đến giọng nói bình tĩnh của Liễu: “Tôn đại nhân, động thủ đi.” Hi Thú lạnh lùng cười một tiếng, rời khỏi Âu Dương Vũ, sải bước đi về phía trước mấy bước, đi thẳng đến mũi thuyền mới dừng lại. Thấy bộ dạng này của bọn hắn, Âu Dương Vũ cắn môi một cái rồi cũng đuổi theo.
“Ở nguyên tại chỗ đi.” Gương mặt của Hi Thú không chút thay đổi bình tĩnh nói. Biểu tình của hắn quá mức lạnh nhạt, khiến cho Âu Dương Vũ do dự một lúc rồi cũng lui về phía sau mấy bước, bất động đứng nguyên tại chỗ.
Theo Âu Dương Vũ đứng lại như vậy, những tiếng bước chân loạt xoạt không ngừng vang lên, trong nháy mắt, phía sau nàng đã tụ lại một đống người dầy đặc. Đoàn người theo sát phía sau, dù sao vẫn phải bận tâm đến thân phận của nàng, mọi người vẫn còn cách khoảng chừng một thước.
Trong những người này, cũng có một chút nam nhân sắc đảm bao thiên. Hai mắt khóa thật chặt ở trên người Âu Dương Vũ, hít vào thật sâu, tựa hồ như vậy là có thể ngửi thấy được mùi thơm của cơ thể nàng.
Đứng ở giữa sóng nước, Liễu vẫn không nhanh không chậm theo sát sau con thuyền, từ từ đem tay đặt ở trước ngực. Cùng lúc đó, ngón tay của Hi Thú cũng lật như hoa. Theo tay của hắn di động, từng tia lôi hỏa nho nhỏ “Ba ba ba” rung động theo đầu ngón tay hắn.
Bỗng dưng, ngón tay Liễu cùng Hi Thú đồng thời lóe lên. Theo ngón tay cái của hai người bắn ra, chợt xuất hiện hai khối không khí vô hình tựa như bom nhanh chóng bay về phía đối phương. Khối không khí kia mới xuất hiện thì chỉ nho nhỏ cỡ bàn tay, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó nhanh chóng bành trướng ra càng lúc càng lớn. Khi hai khối không khí gặp nhau, chúng đã trở nên to lớn phô thiên cái địa, so với con thuyền thì còn lớn hơn gấp ba có thừa.
Khối không khí lớn như vậy, một khắc trước khi đụng phải nhau thì đồng thời hiện lên ngân quang, “Ba ba ba ba” những tia điện quang đồng thời lóe lên. Trong nháy mắt, “Ầm!!!~” một tiếng vang thật lớn truyền đến, là do hai khối không khí sau khi đụng vào nhau thì trong nháy mắt liền nổ tung. Tiếng nổ này giống như đem dầu hỏa đặt ở trong lửa, trong nháy mắt, dòng sông nhấc lên khôn cùng sóng lớn, sấm gió gầm thét, những cơn sóng cao cỡ hai ba tầng lầu đánh tới con thuyền với tư thái tựa như núi lở.
Kỳ dị hơn là, những bọt sóng kia trong nháy mắt khi nhào tới con thuyền bè liền biến mất vô thanh vô tức. Là đột nhiên tiêu thất sạch sẽ không còn gì! Cơn sóng vừa biến mất, Âu Dương Vũ liền thấy được Liễu vẫn đứng ở trong sóng nước, không có chút nào tổn thương. Nàng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hai người trong lần đầu tiên so chiêu liền cùng thực hiện chiêu số giống nhau như đúc, phảng phất như là sư huynh đệ đồng môn so tài.
Hi Thú đứng ở đầu thuyền rõ ràng nghe được tiếng thở phào của Âu Dương Vũ. Trong lòng hắn không khỏi vô cùng buồn bực, đôi môi nhanh chóng mấp máy, mười đầu ngón tay đặt ngang ngang so với mặt đất.
Dần dần, một cỗ kình phong vô hình từ mười đầu ngón tay của Hi Thú bắn ra, chỉ trong chớp mắt nó đã chia thành ngàn vạn sợi tuôn ra. Trong đó gần như mười phần thì bắn về phía Liễu, còn dư lại một hai sợi kình phong thì lại xuyên thấu qua thân thể hắn, bức tới phía trên ván thuyền. Kình phong kia cũng thật kỳ quái, vô hình vô sắc, lại có mặt ở khắp nơi. Âu Dương Vũ giật mình một cái, liền cảm giác được một áp lực vô hình từ từ đẩy chính mình lui về phía sau. Nàng vừa lui lại, mọi người cũng phải lui theo sau.
Âu Dương Vũ lui về phía sau ra ba bước thì kình phong kia đột nhiên trở nên cuồng liệt. Tiếng gió gầm thét như sấm, tựa như một lực lượng khổng lồ đẩy tới Âu Dương Vũ, muốn đem nàng hất bay về phía sau. Âu Dương Vũ bị cuồng phong đẩy lui lại tới năm sáu bước sau mới kịp thời vận khởi nội lực, trầm ổn hạ bộ đứng vững.
Nhưng là, mọi người đứng ở sau lưng nàng thì đâu phải đều có một thân công phu như thế? Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm của mọi người cất lên, tiếng cầu cứu cùng với những tiếng đồ vật bị va chạm lung tung do bị kình phong cuốn tới đuôi thuyền vang lên không dứt bên tai.
Cơn gió kia đột nhiên ập tới, lại thêm mọi người cho là Hi Thú sử dụng pháp thuật thì sẽ xem xét đến việc Âu Dương là nhược nữ (con gái yếu ớt) mà thận trọng. Nhưng bọn họ nào biết đâu rằng, Âu Dương Vũ vốn cũng không phải là nhược nữ! Nhất thời, hơn mười bóng người bị cuồng phong cuốn lên thiên không, ném ra rất xa, mắt thấy sẽ bị vứt đến trong dòng nước.
Đây đều là những người vô tội a. Âu Dương Vũ thấy tình cảnh này, không khỏi định kêu thành tiếng.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng hát nhẹ truyền đến. Tiếng hát nhẹ kia ôn hòa, xa xưa, như phạm âm tiên nhạc. Âu Dương Vũ vốn đang kinh hoảng liền không khỏi trấn định lại. Trong tiếng hát, thiếu niên khoác áo choàng đen đi ra, gương mặt tuấn tú, mày kiếm mắt thẳng. Ống tay áo hắn giương lên, trong nháy mắt, những người đang bay lượn ở giữa không trung, thậm chí đã rơi xuống đến mép thuyền, mắt thấy sẽ phải chìm vào trong dòng nước bỗng thân thể đồng thời dừng lại, phảng phất được một bức tường khí vô hình nâng lên.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy trước người yên lặng, nàng kinh ngạc quay đầu lại. Chứng kiến ở giữa mình cùng Hi Thú đã xuất hiện một bức tường khí vô hình. Bức tường khí kia đem kình phong chặn lại, cũng làm cho những tiếng khóc la không dứt của mọi người trong nháy mắt an tĩnh lại.
Ống tay áo của người thanh niên trống không xuất hiện, vung lên một cái, những người đang lơ lửng giữa không trung bị hắn vứt ra phía sau bức tường khí. Nhàn nhạt nhìn thoáng qua mọi người đang kinh hồn bạt vía, thanh niên quát lên: “Không muốn chết thì an phận một chút.”
Dứt lời, ống tay áo hắn lại vung lên, liền đi vào trong khoang thuyền. Trong khi hắn sải bước rời đi, hắn cũng không có nhìn về Âu Dương Vũ lấy một cái. Phải biết rằng, yêu nữ Âu Dương Vũ vang dội bực nào a, loại nam nhân đối mặt với nàng vẫn xem như không thấy, thực là lần đầu tiên gặp được.

Trong khi mọi người ngây ra như phỗng, thanh niên thấp bé từ trong khoang thuyền đi ra ngoài. Hắn lau lau mồ hôi trên trán, liền nói: “Cũng không tệ lắm cũng không tệ lắm, ta đã cầu xin lão tổ của ta xuất thủ một lần cuối cùng.”
Hắn vừa nói xong, Lương Dạ lập tức kêu lên: “Cái gì gọi là xuất thủ một lần cuối cùng? Ý của ngươi là sau này gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng không xuất thủ nữa?”
Vẻ mặt của thanh niên thấp bé đầy đau khổ, lặng lẽ nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, thở dài nói: “Đúng vậy a, hắn là nói như vậy.” Vừa nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, hắn nói lầm bầm: “Lão tổ nói, hắn có ở lại thì sẽ có lúc phải rời đi thôi. Còn nói, hai tôn so đấu, hắn bị kẹp ở giữa cũng sẽ không chiếm được vậy thì bỏ đi. Lời này ta có chút nghe không hiểu.”
“A? Điều này sao có thể?”
“Không, không phải như vậy.”
“Cũng là do yêu nữ này. Cũng là do nàng, đem giết nàng, đẩy vào giữa sông đi.” Cái tiếng thét chói tai thống mạ này là của một nữ tử. Lời này của nàng phảng phất nói trúng suy nghĩ của một số người. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt nhìn về hướng Âu Dương Vũ nhiều thêm vài phần độc ác. [Nhện: ta thách, chết ngay lập tức]
Âu Dương Vũ khổ sở cười, đang lúc mọi người bàn tán xôn xao, bức tường khí bắt đầu di chuyển tới bên mép thuyền. Mặc dù có một số ánh mắt độc ác, nhưng cũng có rất nhiều âm thanh lấy lòng nàng vang lên. Bất quá Âu Dương Vũ căn bản cũng không có tâm tư lắng nghe, nàng quay đầu nhìn về phía hai người đang kịch chiến.
Vừa nhìn, mặt của nàng trở nên trắng bệch. Mới một hồi công phu, hai người kích đấu lại đến trình độ hết sức thảm thiết!


Bình Luận (0)
Comment