Bỗng nhiên, Âu Dương Vũ hất mạnh khăn tay của Liễu ra. Nàng oán hận trừng mắt nhìn Liễu, khẽ kêu lên: "Ngươi cho rằng, ngươi nói một câu như vậy thì ta liền tha thứ cho ngươi? Hừ, không có dễ dàng như vậy!"
Dứt lời, Âu Dương Vũ dứt khoát về vị trí cũ, quay đầu đi không hề để ý tới Liễu nữa.
Nàng cần yên tĩnh một chút, hảo hảo cân nhắc một chút. Liễu này mặc dù trước đây có ngây ngô một chút, nhưng đó là bởi vì nàng ngu ngốc nên mới bị Liễu lường gạt a! Tính cách thật của Liễu nàng vẫn là không biết gì cả. Nàng cần hảo hảo suy nghĩ một chút thử xem người này có thể dựa vào hay không.
Liễu từ từ đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy lưng áo Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ gạt tay ra, thấy hiệu quả không được nên vươn tay ra đẩy mạnh!
Khi Liễu đụng mạnh vào vách xe thì Âu Dương Vũ bỗng nhiên kêu lên: "Ngươi... ngươi lại chế trụ công phu của ta.... ngươi!" Nói tới đây, nàng vô lực cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Ngươi dĩ nhiên chế trụ công phu của ta, bởi vì không thể để cho ta đi sao! Bắt được yêu nữ, đó là sự kiện cỡ nào a?"
Từ từ, đầu Âu Dương Vũ chìm xuống giữa hai đầu gối. Thấy nàng lại vùi đầu ở trên đầu gối, Liễu cúi đầu thở dài một tiếng, đi tới trước mặt nàng, cầm tay Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Ngư, nàng khổ sở rồi. Ta... ta là dè chừng nàng a, ta là sợ nàng vừa tỉnh dậy thì sẽ không tha thứ ta, không đợi ta giải thích liền vứt bỏ ta đi, vạn bất đắc dĩ mới ra hạ sách này a... nàng không nên tức giận nha."
Âu Dương Vũ cúi đầu, thật lâu không nói gì.
Liễu thấy nàng không để ý tới mình, trong lòng lại càng lo âu. Hắn nắm thật chặt tay nàng, luôn miệng nói: "Ngư, nàng đừng hận ta... hãy đánh ta đi, chém ta hai đao cũng không sao, chẳng qua là đừng nóng giận."
Thấy Âu Dương Vũ vẫn không để ý tới, Liễu mạnh mẽ đem đầu nàng đưa lên. Đợi đầu Âu Dương Vũ bị hắn mạnh mẽ đưa ra khỏi hai đầu gối, Liễu mới cúi đầu, rồi mạnh mẽ đưa đầu xuống thật nhanh! Trong nháy mắt, hắn đem đầu của mình mạnh mẽ đặt vào trên hai đầu gối của nàng.
Âu Dương Vũ ngơ ngác nhìn ót của hắn, ngửi trên người hắn nhẹ nhàng khoan khoái mùi lá cây, giọng căm hận nói: "Ngươi... ngươi đây là để làm gì?"
Liễu giọng buồn buồn từ đầu gối nàng truyền đến: "Người già thì thích như vậy, ta muốn thử xem, xem một chút có phải hay không là cảm giác rất tốt."
Âu Dương Vũ khóe miệng nhếch lên, vừa nhếch lên thì mất rất nhiều khí lực nàng mới không bật cười ra.
Oán hận trừng mắt nhìn ót Liễu, Âu Dương Vũ quát lên: "Ngươi... ngươi chính là đang giả bộ ngu ngốc để gạt người! Hừ, lại dùng chiêu này lừa gạt ta!"
Liễu không trả lời.
Âu Dương Vũ càng nghĩ càng giận, nắm lấy đầu tóc hắn mạnh mẽ nhấc ra!
Lắc lắc đầu hắn giật mấy cái, Âu Dương Vũ còn chưa hết giận, lại cúi đầu cắn xuống bờ vai của hắn. Lòng của nàng vốn có chút tàn nhẫn, lần cắn này liền dùng toàn lực, cho đến khi một mùi máu tươi theo y phục toát ra, nàng mới ấm ức ngừng lại.
Liễu không nói tiếng nào, vẫn nằm ở trên đầu gối nàng, phảng phất đối với chuyện bị nàng cắn rất là hưởng thụ.
Âu Dương Vũ càng tức giận, đẩy đầu của hắn ra, quát lên: "Tránh ra, tránh ra cho ta! Lui xa một chút, lùi xa một chút cho ta."
Hò hét một hồi lâu, mặc cho nàng đẩy qua đẩy lại, Liễu vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi Âu Dương Vũ vô lực dừng lại, giọng hắn buồn buồn mới truyền đến: "Không đi! Cũng không lui! Nàng nếu tức giận thì lại cắn ta một cái đi. Dù sao ta không rời đi!"
Âu Dương Vũ ngẩn ngơ, trừng to mắt nhìn ót hắn, hồi lâu không biết phản ứng sao mới tốt.
Một lát sau, Âu Dương Vũ gõ sau ót của hắn, kêu lên: "Uy, ngươi là một đại nam nhân, chơi xấu như vậy ở bên cạnh ta, ngươi không xấu hổ a?"
Liễu miễn cưỡng nói: "Ta là thỏ đần, không làm đại nam nhân."
Âu Dương Vũ cứng họng, liếc mắt nhìn hắn oán hận kêu lên: "Làm sao ngươi có thể như vậy, ngươi như vậy thì rất mất mặt có biết hay không?"
Liễu ngạc nhiên nói: "Người nào cơ?"
"Đương nhiên là một mình ngươi!"
"Vậy thì tốt, ta không có cảm giác gì."
...
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, từng chữ từng câu nói: "Liễu, nam tử hán đại trượng phu thì phải kiên cường, phải cá tính, phải dũng mãnh, phải đỉnh thiên lập địa... " Lời nàng còn chưa nói hết, Liễu liền mau mau chen miệng nói: "A, điều nàng nói thì ta cũng biết, thì ra là thuỷ tổ của nam tử hán là cẩu hùng!"
...
Âu Dương Vũ xoa xoa trán, nàng lắc đầu, một hồi lâu mới thở ra một hơi. Oán hận trợn mắt nhìn ót Liễu một cái, nàng suy nghĩ lại, nói: "Liễu a, ngươi không thể cứ tính cách trẻ con như vậy, như vậy thì không có nữ nhân nào thích đâu."
"Ta cũng không cần nữ nhân, ta chỉ muốn nàng."
Âu Dương Vũ cả giận nói: "Ta không phải là nữ nhân?"
Liễu rầu rĩ nói: "Không biết, ta không có cởi y phục của nàng xuống nghiệm chứng qua. Đối với giới tính của nàng còn có chút hồ đồ."
...
Âu Dương Vũ chợt phát hiện, chính mình cùng hắn nói như vậy nữa thì kiểu gì cũng sẽ sinh bệnh. Nàng oán hận quay đi, không để ý đến hắn nữa.
Một lát sau, Âu Dương Vũ hỏi: "Chúng ta đang đi đâu?"
Nàng nói "Chúng ta" hai chữ hiển nhiên khiến cho Liễu rất vui vẻ. Hắn mau mau đáp: "Không biết."
"Không biết?" Âu Dương Vũ trừng to mắt, chất vấn nói: "Sao lại không biết?"
Liễu cười nói: "Đuổi theo chúng ta chính là Hi Thú, pháp lực rất cao, không dưới ta. Hắn có thế lực rất lớn, nếu mà tới chỗ ở của ta thì hắn khẳng định cũng sẽ phái người chạy tới. Cho nên chúng ta hiện tại muốn tránh thoát khỏi hắn thì chỉ có thể nghĩ chỗ nào đi tới chỗ đó. Như vậy, hắn không có cách nào suy đoán rồi."
Hi Thú?
Trái tim của Âu Dương Vũ nhanh chóng kịch liệt nhảy lên.
Nàng cúi đầu hỏi: "Ngươi cùng Hi Thú, người nào lợi hại hơn?"
Liễu suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta có các sở trưởng khác nhau, hẳn là chẳng phân biệt được cao thấp. Bất quá hiện tại ta mang theo nàng, lại không thể để cho bất luận kẻ nào biết sự tồn tại của nàng, cho nên, ta chỉ có thể trốn. Hì hì, chờ chúng ta tìm được một địa phương núi sông tốt liền mai danh ẩn tích đi, có được hay không?"
Âu Dương Vũ ngạc nhiên nói: "Ngươi không phải là Ẩn Tôn sao? Ngươi có thể cái gì cũng không để ý, vứt bỏ hết thảy quyền lực?"
Liễu ha ha cười một tiếng, nói: "Vị trí của ta cũng sẽ không bởi vì ta rời đi mà mất. Tùy lúc ta cần thì thế nhân sẽ lại thừa nhận thân phận ta. Ha hả, ta hiện tại sở dĩ trốn hắn là để tìm một chỗ đem nàng an trí để rồi cùng hắn hảo hảo đấu đấu."
Liễu cuối cùng từ giữa đầu gối Âu Dương Vũ thò đầu ra. Hai mắt hắn lấp lánh nhìn Âu Dương Vũ, nói: "Ngư, thiên hạ đánh chủ ý tới nàng quá nhiều người rồi, ta không thể để ọi người biết nàng đang ở bên cạnh ta, cũng không thể cứ thế mà trốn đi được, cho nên ta muốn chuẩn bị một chút. Ta nghĩ, Hi Thú hiện tại đuổi theo ta chẳng qua là đối với sự tồn tại của nàng có hoài nghi. Hoài nghi của hắn mà không khẳng định thì có lẽ sẽ nửa đường mà trở về!"