Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 57

Lúc này đang là buổi trưa, nắng gắt như thiêu như đốt.

Mạnh Bồng Bồng do dự đứng ở hành lang hồi lâu, nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng không nhịn được mà ngó trộm vào phòng làm việc.

Từ góc độ của cô bé, khó khăn lắm mới có thể trông thấy bóng lưng của Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng, váy dài màu lam, dây buộc tóc cùng màu buộc gọn nửa mái tóc.Sau khi lên cấp ba, trong lớp có rất ít bạn nữ để tóc dài, nhưng Minh Nguyệt để tóc dài vì mục đích biểu diễn múa nên thầy hiệu trưởng cũng không ép.

Như thể tóc dài thêm một phần là tình cảm cũng theo đó mà dài ra vậy.

Mạnh Bồng Bồng nghĩ vậy, ngay sau đó cũng tự nhìn lại mái tóc của mình.

yêu thầm giống như một trò chơi cá cược, mà Mạnh Bồng Bồng chưa hề thua, chỉ là trước khi bắt đầu, lý trí đã mách bảo cô bé phải từ bỏ.

Nhưng Minh Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại.

Mạnh Bồng Bồng cúi đầu, chỉ thấy cái bóng của mình ở dưới chân, vừa nhỏ bé lại vừa cô đơn.

cô bé nhẹ liếm đôi môi tái nhợt, rời khỏi phòng làm việc.

Minh Nguyệt thì chưa đi được, cô bé còn phải đứng bên trong, một mình đối mặt với những câu hỏi tiếp theo của thầy Thành.

[Em thích Chu Tự Hằng sao?]

[Vâng, em thích Chu Tự Hằng ạ.]

Thích đến mức nào nhỉ?

Minh Nguyệt tự hỏi trong lòng, nhưng cô bé không thể nói ra được đáp án, chỉ biết là thích đến mức không biết nông sâu, thích đến mức làm cho côbé có thêm dũng khí, can đảm đi theo tiếng gọi của trái tim mình.

Ở giữa tiết trời oi bức, nhưng cô bé không hề cảm thấy phiền não hay căng thẳng, ngược lại còn rất yên lòng.

Thầy Thành cầm cái quạt giấy trên bàn quạt, cánh tay áo và mái tóc bám đầy bụi phấn bị thổi tung lên.

Minh Nguyệt không thể nhìn ra được cảm xúc từ trên gương mặt của thầy.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, hai người một đứng một ngồi, nếu quạt điện mà không quay, quạt giấy mà không động, thì nhìn vào còn tưởng là một hình ảnh tĩnh.

một lúc lâu sau, thầy Thành mới hỏi tiếp: “Em sinh vào tháng mấy?”

Minh Nguyệt không hiểu lắm ý của thầy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tháng chín dương lịch ạ.”

“Vậy đến tháng chín em mới tròn 15 tuổi.” Thầy Thành bỏ tay xuống, để cái quạt giấy trên đầu gối, bình tĩnh nhìn Minh Nguyệt, “Thầy nhớ là em nhỏtuổi hơn các bạn cùng khối.”

Tuổi nhỏ nên còn chưa hiểu chuyện, đối với chuyện tình cảm luôn cảm thấy mới lạ.

Ý mà thầy Thành muốn biểu đạt chỉ đơn giản là như vậy.

“Nếu tính tuổi tâm hồn thì con gái luôn lớn hơn con trai ba tuổi đấy ạ.” Minh Nguyệt đỏ mặt nói, “Mẹ em nói là em trưởng thành sớm.”

Thầy Thành bị Minh Nguyệt phản bác thì cảm thấy rất kinh ngạc, ông đã có kinh nghiệm nhiều năm trên bục giảng, Minh Nguyệt trông có vẻ khá giống với các học sinh ông đã từng dậy, nhưng không ngờ là cô bé lại rất khác biệt.

“Bố mẹ em có biết chuyện này không?” Thầy lại hỏi.

“Biết ạ.”

Câu trả lời này đúng với dự liệu của thầy Thành, ông đã gặp phụ huynh của cô bé nhiều lần, hai vợ chồng đều là dân trí thức đã từng đi du học nước ngoài, nên tư tưởng khá tiến bộ so với đại đa số những bậc phụ huynh khác.

Mà con gái của họ, so với đại đa số những cô bé khác, có phần dũng cảm và…ngốc nghếch hơn.

Thầy Thành lại một lần nữa ngẩng lên, nghiêm túc đánh giá Minh Nguyệt, cô bé rất xinh đẹp, 15 tuổi, đang yên lặng đứng trước bàn, mái tóc dài buộc một nửa buông xuống hai bên tai.

So với lứa tuổi thì Minh Nguyệt có sự xinh đẹp và quyến rũ, suy nghĩ cũng già dặn hơn.

Tựa như một bông hoa hải đường vậy.

Thầy Thành nhớ lại thời thanh xuân của mình, bỗng nhiên lại phe phẩy cái quạt, thở dài một cái.

Hồi lâu sau ông vẫn không hỏi gì thêm, Minh Nguyệt suy cho cùng cũng chỉ là một cô bé 15 tuổi, không có sự kiên nhẫn, do dự nói: “Vậy…thầy khônghỏi em…chuyện của Trần Tu Tề sao ạ?” Đây mới là chuyện lớn, qua chuyện này đã có không ít các học sinh nữ dùng hai từ “lẳng lơ” để hình dung về Minh Nguyệt.

Vừa nói được một nửa thì cô bé vội cúi đầu, căng thẳng xoắn hai tay vào nhau.

Lúc thừa nhận tình cảm của mình thì cô bé thẳng thắn dứt khoát hơn bất kì ai, nhưng nhắc đến người ái mộ mình thì cô bé lại ấp a ấp úng, thậm chí vẻ mặt còn hơi tủi thân và ấm ức.

Khác biệt rõ rệt giữa người mình thích và không thích.

Thầy Thành cũng đã nghe qua mấy lời đồn đại, nhưng ông có phán đoán riêng của mình, chỉ lắc đầu nói: “Thầy biết em và cậu ta không quen nhau.” Mỉm cười nói tiếp: “Mà em cũng chưa từng qua khu nhà học của cậu ta bao giờ.”

Nếu thật sự có quen biết, thường xuyên qua lại gặp gỡ, thì việc gì cậu ta phải đưa thư tình cho Minh Nguyệt chứ?

Chẳng qua cũng chỉ là một cậu con trai cậy mạnh không chịu thua kém mà thôi.

Đối với chuyện này thầy Thành rất hiểu, nhưng thầy hiệu trưởng thì lại không có cùng suy nghĩ.

Buổi trưa, ông lại một lần nữa gọi Trần Tu Tề và Chu Tự Hằng vào phòng giám thị, trong lòng của thầy hiệu trưởng hói đầu luôn phân biệt rất rõ ràng giữa học sinh ngoan và học sinh hư, một người trên trời còn một người dưới đất, khác nhau một trời một vực.

Vết thương trên mặt Trần Tu Tề đã đỡ hơn một chút, để lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú, cậu ta không có nét đẹp như con gái giống Chu Tự Hằng, mày rậm mắt to, nhìn vô cùng mạnh mẽ và nam tính.

Chu Tự Hằng vừa bước vào cửa là liếc ngay vết thương trên khóe miệng Trần Tu Tề, tâm trạng vui vẻ hừ một cái.

Thầy hiệu trưởng dùng ánh mắt như dao găm nhìn Chu Tự Hằng: “Hừ? Còn dám hừ? Chu Tự Hằng, cậu nghiêm túc cho tôi!”

“Hiệu trưởng, lại có chuyện gì vậy? Em còn phải về lớp học bài đấy!” Cậu nhún vai nói.

Về lớp học bài?

Thầy hiệu trưởng nhíu chặt mày, nói: “Đừng có mà lấy cớ! Đứng yên đấy! Chuyện của cậu đợi lát tôi sẽ nói!” nói xong ông lại quay sang nhìn Trần Tu Tề.

Trần Tu Tề đứng thẳng tắp, hai tay đặt hai bên mép quần, thấy thầy hiệu trưởng nhìn mình thì kính cẩn gật đầu.

“Em Trần…” Thầy hiệu trưởng hắng giọng một cái, lại uống một hớp nước, nói: “Là thế này, gần đây thầy nghe nói là em với Minh Nguyệt khối 10…” Ông chỉ nói một nửa rồi cố tình dừng lại.

Chu Tự Hằng híp hai mắt, liếc nhìn Trần Tu Tề.

Ai bảo dám viết thư tình cơ! Đáng đời mày!

Người khởi xướng cuối cùng cũng bị xử lý, Chu Tự Hằng thầm nghĩ, Trần Tu Tề đứng cạnh cậu cũng nghĩ như vậy, sống lưng cậu ta căng cứng, chuẩn bị nghênh đón một trận cuồng phong từ thầy hiệu trưởng.

Nhưng thầy hiệu trưởng lại không đề cập đến chuyện thư tình, thậm chí còn bỏ qua lỗi lầm của Trần Tu Tề, chậm rãi khuyên bảo: “Em Trần, thầy biết em là một học sinh giỏi, khó tránh khỏi việc được các bạn học nữ yêu mến muốn lấy lòng.Nhưng bây giờ em đang học lớp 11, sang năm là thi đại học rồi, việc học vẫn là quan trọng nhất, thầy mong rằng em sẽ không phân tâm.Tất nhiên, nếu có bạn học nữ nào có những hành động làm ảnh hưởng đến em, em cứ nói với thầy, thầy sẽ giải quyết giúp em.”

Ông vẫn như cũ chọn cách giữ trong sạch cho Trần Tu Tề, vì đây là cậu học sinh giỏi mà ông rất coi trọng, là niềm tự hào của khối 11, tương lai sẽ trở thành sinh viên của trường đại học Thanh Hoa.

Mặt trời đã lên đến đỉnh núi, ngoài trời nóng bức vô cùng, trong phòng có bật điều hòa, nhiệt độ rất vừa phải, nhưng Trần Tu Tề vẫn cảm thấy lạnh toát cả người.

“Em Trần… em nói…” Thầy hiệu trưởng hiền hòa hỏi thăm.

Trần Tu Tề kinh ngạc, đang muốn lên tiếng từ chối, nhưng Chu Tự Hằng đã phản ứng nhanh hơn.

Cậu cầm lấy cái ghế, phang thẳng vào cái gương to trước mặt, chỉ thoáng chốc, mặt kính vỡ tan tành và văng xa khắp nơi.Sau một tiếng vang rầm trời, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Như thể đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Chu Tự Hằng lạnh lùng ngước mắt lên, đá văng cái ghế vừa ném xuống: “Con mẹ nhà ông đúng là quá vô dụng!”

Thầy hiệu trưởng giơ ngón tay ra chỉ thẳng Chu Tự Hằng: “Cậu…cậu…cậu nói lại một lần tôi nghe!”

nói lại lần nữa ư?

Chu Tự Hằng tức giận tiến lên, tay chống lên bàn làm việc, đối mặt với hiệu trưởng, gằn từng chữ nói: “Tôi nói ông là đồ vô dụng!”

“Ông làm hiệu trưởng kiểu gì vậy? không phân rõ được phải trái đúng sai, cứ là học sinh giỏi thì sẽ được ông coi trọng thiên vị, còn tất cả những người khác đều phải chịu tội thay à?!! Cái gì gọi là có nhiều bạn học nữ yêu mến muốn lấy lòng nó chứ?!” Chu Tự Hằng một tay chỉ vào Trần Tu Tề, một tay kéo cổ áo hiệu trưởng.

Vóc dáng của cậu cao to, sức lực lại khỏe mạnh, thầy hiệu trưởng tất nhiên không thể đọ lại, “Con mẹ nhà ông, ý của ông chuyện này là lỗi của Minh Nguyệt, là Minh Nguyệt dụ dỗ nó, để nó phải viết thư tình cho em ấy chứ gì!”

Máu trong cơ thể của Chu Tự Hằng lúc này đã xộc hết lên đầu, cậu hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, cũng không muốn tỉnh táo trở lại nữa rồi.Trong lòng cậu, Minh Nguyệt tựa như châu báu, vậy mà lại bị người ta dùng những lời ác ý để vấy bẩn, đây là chuyện mà Chu Tự Hằng cậu không thể chấp nhận được.

Thầy hiệu trưởng bị cậu níu cổ áo, giãy dụa không được, chỉ biết thở hồng hộc, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích quyền uy của ông, ông trừng mắt nhìn Chu Tự Hằng, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.

Chu Tự Hằng làm ngơ với sự tức giận của ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tôi sẽ nói cho ông biết, cho dù trong cái trường này có bao nhiêu nữ sinh muốn lấy lòng Trần Tu Tề, có bao nhiêu nữ sinh muốn trở thành bạn gái của cậu học sinh giỏi kia đi nữa, thì Minh Nguyệt cũng sẽ khôngbao giờ như thế! Ông nghe cho kĩ đây, tôi và Minh Nguyệt đang yêu nhau, cho nên Minh Nguyệt không có thời gian và công sức mà đi để ý Trần Tu Tề nữa đâu!”

Cuối cùng cậu cũng buông cổ áo hiệu trưởng ra, chiếc áo đã bị cậu nắm đến nhăn nhúm.

Trần Tu Tề rũ mắt xuống, không nói một lời, chỉ thở dài một cái, như thể vừa có một cái gì đó từ đáy lòng vừa bay đi mất.

Thầy hiệu trưởng ngồi trên ghế da, bình phục lại hô hấp: “Cậu đi làm kiểm điểm cho tôi, khi nào chào cờ thì đứng lên bục nói trước toàn trường!”

“Làm thì làm!” Chu Tự Hằng ngẩng đầu lên, “Chu Tự Hằng tôi dám làm dám chịu, lỗi của mình thì sẽ không bao giờ đẩy cho người khác!”

nói xong, cậu quay người đạp tung cửa, vô cùng kiêu hãnh rời đi.

Thầy hiệu trưởng giận đến mức không nói nên lời, Trần Tu Tề chỉ cười nhẹ, gật đầu nói: “Chuyện này là em tình nguyện làm, thưa thầy, tất cả là lỗi của em.” Cậu cũng đi ra ngoài, đuổi theo Chu Tự Hằng.

đang đầu hè nên trời rất nóng, sân trường bị nắng thiêu đốt, không có gì che đậy.Chu Tự Hằng toàn thân mặc đồ đen, cậu và cái bóng của chính mình như đang chồng lên nhau, làn da của cậu không bị bắt nắng, vẫn rất trắng, nhưng có trắng trẻo đến mấy thì cũng không có nghĩa là yếu ớt.

Trần Tu Tề nói với cậu: “Là lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên xen vào giữa cậu và Minh Nguyệt.” Cậu không thể ngờ, chỉ một bức thư tình của mình thôi mà đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng cậu không hề hối hận với hành động đó, vì thật sự cậu chưa từng rung động như thế bao giờ.

“Xì!” Chu Tự Hằng khịt mũi khinh bỉ, không nói lời nào.

“Cho cậu cái này này.” Trần Tu Tề im lặng một lúc rồi lấy phim chụp đưa cho Chu Tự Hằng, “Nếu như có thể, mong cậu gửi lời xin lỗi của tôi tới Minh Nguyệt.”

Chu Tự Hằng nhíu mày, không khách khí mà giật lấy, “Còn mang theo bên người cơ à?” Cậu tức giận nói.

Trần Tu Tề ngẩn người, gật đầu, khóe miệng có vết thương nên nhìn rất ngây ngô.

Chu Tự Hằng cầm ảnh, nhìn Trần Tu Tề, cười nhạt nói: “Tôi nói cho cậu nghe một câu, ở bên nhau chính là lời tỏ tình tuyệt nhất, còn chờ đợi, là việc làm ngu ngốc nhất.”

nói xong, cậu liền sải bước đi lên lớp học.

Trần Tu Tề sờ túi quần trống rỗng của mình, sống lưng thẳng tắp bỗng hơi cong lại.

*

Ngày chào cờ thứ hai đã đến trong sự xôn xao của các học sinh đang đứng bên dưới bục.

Minh Nguyệt đứng trong hàng ngũ của lớp, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hằng.

Cậu đứng bên cạnh bậc thang, dù sắp phải lên kiểm điểm nhưng cậu vẫn không chịu mặc đồng phục, chỉ mặc áo phông đen và quần đen dài, vóc người cao lớn đứng thẳng, một tay cắm trong túi quần, một tay buồn chán giở mấy trang kiểm điểm đã viết, thấy Minh Nguyệt nhìn mình, cậu liền nhếch môi cười.

“Đừng lo.” Cậu dùng khẩu hình miệng để nói, ánh mắt vô cùng kiên định.

Lúc cười nhìn cậu rất hiền, đẹp hơn cả ánh mặt trời nữa, đôi mắt thì trong suốt sáng rực như lưu ly.

Nhưng Minh Nguyệt không vì nụ cười này mà giảm đi sự lo lắng, cô bé nhíu chặt mày, song vì muốn cậu an tâm nên lại miễn cưỡng gật đầu.

cô bé thu hồi tầm mắt, cúi đầu, khẽ thở dài.

Nghi thức kéo cờ vẫn được tiến hành theo trình tự từng bước như thường lệ, kéo cờ, hát quốc ca, hiệu trưởng lên phát biểu, cuối cùng là trao phần thưởng cho các học sinh đạt thành tích tốt trong kì thi tháng.Bình thường Minh Nguyệt luôn cảm thấy nghi thức này rất lâu la, lúc kết thúc thì cô bạn Mạnh Bồng Bồng đã đọc thuộc lòng được năm bài văn rồi, nhưng hôm nay, cô bé lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Thầy hiệu trưởng cầm một danh sách thật dài các học sinh bị phê bình, là những học sinh sau khi điều tra bị phát hiện là đang yêu đương, ông đọc từng cái tên một lên, bên dưới các học sinh vô cùng ồn ào.

Minh Nguyệt nhạy cảm nhận ra được, khoảng cách giữa các nam sinh và nữ sinh trong giây phút này bỗng bị ngăn cách, có thể vì trong lòng ai cũng cảm thấy bất an.

Danh sách rất dài, cái tên xuất hiện cuối cùng chính là Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt biết đang có rất nhiều ánh mắt nhìn vào mình, tựa như muốn châm chọc vậy.

Mạnh Bồng Bồng đứng ra che trước mặt Minh Nguyệt, nhưng vì vóc dáng nhỏ bé nên không thể che kín được cả người của cô bạn.

“Cảm ơn cậu.” Minh Nguyệt nói, “không sao đâu.”

Mạnh Bồng Bồng nhíu mày nói: “Chuyện này sẽ bị lưu lại trong hồ sơ đấy.” cô bé khó có lúc oán giận như vậy, “Chu Tự Hằng quá nông nổi rồi.”

Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Chu Tự Hằng, cực kì dễ nổi nóng, cậu không có thói quen bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, lúc nào cũng hùng hổ như trâu vậy.

Minh Nguyệt không nói gì.

Chu Tự Hằng bị thầy hiệu trưởng gọi lên bục, đây là kiểu giết một người để răn đe trăm người, hiệu trưởng muốn xử lý sạch sẽ những trường hợp yêusớm, cho nên đã khai đao với Chu Tự Hằng, người khiến ông đau đầu nhất.

Micro được nâng cao lên, Chu Tự Hằng rất thoải mái đi lên bục, mở giấy ra bắt đầu đọc.Cậu không hề thành tâm hối cải, bản thảo kiểm điểm cũng là do Tưởng Văn Kiệt viết hộ, sau đó được Chu Tự Hằng cắt gọt đi, để lại mấy câu: “Tôi là Chu Tự Hằng của khối 10, tôi thừa nhận rằng mình đã yêusớm, gây ảnh hưởng đến nề nếp của trường học, tôi không nên phá hỏng gương trong phòng giám thị, không nên tụ tập gây chuyện, không nên đánh nhau ẩu đả…”

Bản thảo mà cậu đọc lúc này với bản thảo đã đưa cho hiệu trưởng duyệt trước hoàn toàn khác nhau, hiệu trưởng tức giận đoạt lấy micro của Chu Tự Hằng, nói: “Bạn Chu Tự Hằng đã đứng trên này kiểm điểm rồi, tôi hi vọng rằng những bạn vừa rồi bị tôi đọc tên cũng sẽ nhận ra được lỗi lầm của mình.Tất nhiên là, bạn Chu Tự Hằng cũng đã bảo đảm với các nhân viên nhà trường là sẽ chia tay với bạn Minh Nguyệt, cho nên bây giờ tôi sẽ khôngtruy cứu sai phạm của bạn Chu Tự Hằng nữa, mong rằng tất cả các em lấy đó làm gương…”

Lời nói ra thì rất hay, nhưng người trong cuộc lại không chấp nhận.

Chu Tự Hằng giơ tay giật lấy micro, xoay người nhảy lên chỗ cao hơn đứng.

“Alo alo.” Cậu thử âm thanh, liếc mắt nhìn một lượt bên dưới, rất nhanh đã thấy Minh Nguyệt.

Cậu ném tờ kiểm điểm đi, nói: “Bản kiểm điểm vừa rồi không tính, giờ tôi mới nghiêm túc nói đây.”

Cho dù thầy hiệu trưởng có quát tháo thế nào đi nữa, cho dù tiếng nghị luận bên dưới của các học sinh có ngày một ồn ào, cậu cũng chẳng quan tâm, cầm mic nói: “Thứ nhất, tôi và Minh Nguyệt sẽ không chia tay.”

“Thứ hai, tôi thừa nhận mình yêu sớm, nhưng có chết tôi cũng không hối hận.”

“Thứ ba, tôi dám yêu sớm là vì tôi nắm chắc được mọi chuyện, tôi có thể thề rằng, Chu Tự Hằng tôi sẽ chỉ yêu một mình Minh Nguyệt, sẽ một lòng một dạ quan tâm chăm sóc em ấy cả đời, sẽ cưới em ấy vào lúc em ấy sẵn sàng, sẽ sống ở nơi mà em ấy thích.Chu Tự Hằng tôi không phải người hoàn hảo, nhưng tôi dám cam đoan, cả đời này của tôi sẽ không bao giờ dây dưa với bất kì một người phụ nữ nào khác ngoài Minh Nguyệt, nhất định tôi sẽ đối tốt với em ấy mãi mãi!”

Cậu ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như ánh mặt trời, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt, dịu dàng mỉm cười với cô bé.



[Em thích Chu Tự Hằng sao?]

[Vâng, em thích Chu Tự Hằng.]

Thích đến mức nào nhỉ?

Minh Nguyệt không thể nói rõ được.

---
Bình Luận (0)
Comment