Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

Chương 98

Hai ngày đầu tháng năm mưa rơi không ngớt, những hạt mưa nhỏ như hạt đậu tương rơi vào cửa sổ thủy tinh và cả trên mái hiên, cây cối trong thành phố được tưới tắm trở nên tươi xanh hơn, bụi bặm trong không khí cũng được mưa gột sạch.

Đến khi tạnh mưa, bầu trời lại trong xanh, cầu vồng rực rỡ hiện ra tuyệt đẹp như một bức tranh được tô đậm màu sắc.

Minh Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhưng cô không có tâm trạng ngắm cảnh, chỉ chăm chú lắng nghe lời phê bình của giáo viên dạy múa.

Ngày lễ là thời gian để nghỉ ngơi, nhưng đối với các sinh viên múa sắp tham gia thi đấu như Minh Nguyệt thì việc quan trọng nhất bây giờ là luyện tập, hầu như cả ngày đều bị nhét vào phòng tập múa.

trên mái hiên thỉnh thoảng lại rơi xuống những giọt mưa còn đọng lại, có giọt bắn vào mu bàn tay của Minh Nguyệt.

cô cảm thấy hơi ngứa nhưng vẫn đứng im không gãi, hôm qua trước lúc tập luyện cô mới chỉ hơi lắc lư người một chút thôi, vậy mà đã bị phạt múa những động tác cơ bản suốt buổi tối, cho nên mới mệt quá mà đi ngủ luôn, trước đó cũng cố nhắn cho Chu Tự Hằng một tin nhắn chúc ngủ ngon.

Giáo viên dạy múa của cô cực kì nghiêm khắc.

Minh Nguyệt thầm nghĩ, càng không dám lộn xộn, mím môi đứng nghiêm chỉnh.

Có lẽ vì quá xinh đẹp, nên dáng vẻ mím môi giả bộ bình tĩnh của cô trông cũng thật đáng yêu.

Sau khi bị phạt mà lại không giận dỗi, cô giáo dạy múa nghiêm khắc nhìn Minh Nguyệt, cảm thấy rất hài lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ nghiêm túc.

cô giáo khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc được búi bằng một cái trâm gỗ đơn giản, là giảng viên chuyên ngành múa cổ điển của Minh Nguyệt.

“Cả lớp tập thêm một lần nữa rồi nghỉ 20 phút nhé.” cô giáo nhấn nút mở nhạc.

Các học sinh tự giác xếp đội hình, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Minh Nguyệt là người múa chính, đứng ở trung tâm, cô quay lưng về hướng khán giả, quay đầu để lộ góc mặt nghiêng xinh đẹp.

Bài múa mà cả đội đang tập có tên gọi là “Mai Hồn”, đội có sáu người, năm người làm cánh hoa, Minh Nguyệt làm nhị hoa, mở màn là tạo hình của một bông hoa mai.

Cuộc thi múa sẽ được diễn ra vào cuối tháng chín, cả khoa quyết định cho sinh viên năm nhất tham gia, giáo viên chuyên ngành sẽ là người lựa chọn sinh viên, Minh Nguyệt và Lăng Nhạn may mắn trở thành hai trong số sáu thành viên trong đội.

Nhưng vì muốn đảm bảo chắc chắn nên cô giáo còn chọn cả thành viên dự bị nữa, thành viên đó sẽ tập luyện cùng với các thành viên chính thức luôn, và Chương Chi Vi chính là thành viên dự bị của đội.

Từ tiếng trống đầu tiên cho đến khi hết tiếng sáo cuối bài, cô giáo múa vỗ tay, ý nói đã đến giờ nghỉ giải lao.

“Bây giờ thì mình mới hiểu được chân lý, cái ngành nghệ thuật này ấy mà, lúc rảnh thì rảnh phát chán lên được, còn lúc bận thì mệt muốn chết.” Chương Chi Vi bám vào tay vịn trong phòng tập mà than thở.

cô hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng mà ngồi co quắp dưới đất, nhưng vì sợ cô giáo nên chỉ dám kêu khổ với Minh Nguyệt: “Cậu nói xem, hai ngày nay đều tập từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, mà tháng chín thì còn lâu mới tới, thế mà giờ đã khổ thế này rồi, đến trước lúc thi chắc toi mất!”

Minh Nguyệt gật đầu phụ họa, đang định nói thì Lăng Nhạn đã chen vào: “Nếu chịu không được thì cậu xin rút sớm đi.” cô quay qua nhìn Minh Nguyệt, đánh giá trên dưới một lần, cười một cái rồi mới dời mắt đi.

không như các sinh viên khác đang nghỉ ngơi, Lăng Nhạn vẫn không ngừng tập đi tập lại các động tác múa trong bài.

Nếu xem xét kĩ thì sẽ thấy là khả năng vũ đạo của Lăng Nhạn rất xuất sắc, ngoại hình cũng đẹp, thần thái lại lạnh lùng cao ngạo, có thể vì là dân học múa nên có thói quen đứng thẳng người, nhìn lại càng ngạo nghễ và có phần cao quý như đóa hoa mai trong ngày đông lạnh lẽo, cho nên trong lòng Lăng Nhạn đã rất tự tin cho rằng người múa chính trong bài “Mai Hồn” này, trừ cô ra thì không còn ai khác thay thế được.

Nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự tính của cô, giáo viên đã lựa chọn Minh Nguyệt.

“nhỏ nhen.” Chương Chi Vi khinh thường lườm Lăng Nhạn một cái, lại kéo tay Minh Nguyệt nói: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta đang ghen tị với cậu đấy.”

Ghen tị là nguồn gốc của tội ác, cũng là ngòi nổ cho những mâu thuẫn và xung đột.

Năm nhất đại học của Minh Nguyệt trôi qua vô cùng êm đẹp, con đường phía trước tựa như mặt hồ phẳng lặng, không có sóng to gió lớn, cũng chưa từng thấy bọt sóng nổi lên.

Các giáo viên dạy môn văn hóa bồi dưỡng cho Minh Nguyệt và các sinh viên khác về những kiến thức lý luận, càng đọc nhiều sách thì càng hiểu thêm về nhân sinh, còn các giáo viên dạy múa thì dạy cho côbiết cảm thụ âm nhạc.

một ngày của cô xoay quanh trong giảng đường và phòng tập múa, không có chuyện gì ngoài ý muốn khác xảy ra.

Chỉ duy nhất một chuyện, chính là việc Minh Nguyệt được chọn làm người múa chính cho bài “Mai Hồn”, từ đó các mối quan hệ vốn từ đơn giản lại biến thành phức tạp.

Minh Nguyệt xua tay với Chương Chi Vi, tỏ vẻ mình không bận tâm, nói: “Mình biết rồi.” Có một giọt mồ hôi đọng trên xương quai xanh của cô, không chịu chảy xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn, mà gương mặt của cô nhìn cũng mềm mại căng bóng giống như da em bé vậy.

cô có dung mạo vô cùng diễm lệ, nhưng thần thái, cử chỉ và ánh mắt thì lại cực kì đơn thuần.

Chương Chi Vi chống lên tay vịn, vẫn còn muốn nhắc nhở một phen: “Lần thi đấu này, đài truyền hình sẽ mời một đạo diễn có tiếng làm giám khảo…” cô nhỏ giọng ghé vào tai Minh Nguyệt, “Đạo diễn này sẽchọn ra bài múa mà người ta cảm thấy là hợp nhất với bộ phim điện ảnh sắp khởi quay, cũng có thể sẽtrực tiếp lựa chọn nữ chính trong số các thí sinh dự thi luôn đấy.”

Mà tỷ lệ giành phần thắng của khoa múa cổ điển - học viện múa Bắc Kinh là cực kì lớn.

Người múa chính hiển nhiên cũng rất quan trọng.

Minh Nguyệt rất nhanh hiểu ra được vấn đề mấu chốt.

“Bây giờ mình chỉ muốn tập trung cho việc học thôi.” cô nói với Chương Chi Vi, giọng điệu khá kiên định: “không có hứng thú làm những việc khác.”

Vì mang tâm trạng thoải mái nên nụ cười của cô cũng rất nhẹ nhàng, tựa như bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa.

Minh Nguyệt ép chân lên chỗ tay vịn, vì tay chân mềm dẻo, lại được huấn luyện nhiều năm nên động tác này đối với cô không hề khó chút nào.Tháng năm đã tới, cô cũng thay một bộ đồ tập múa mỏng màu đen, lúc khom lưng áo hơi bị vén lên, để lộ vòng eo trắng nõn.

Chương Chi Vi rất muốn kiểm tra xem vòng eo duyên dáng của Minh Nguyệt có vừa tay ôm không.

Trải qua hơn nửa năm gắn bó, Chương Chi Vi cực kì thích cô bạn cùng phòng tên Minh Nguyệt này.

Minh Nguyệt không thích những chỗ náo nhiệt, tính cách điềm đạm an tĩnh, bình thường có thể ngồi suốt cả buổi chiều trong thư viện, môn phân tích văn học chẳng ai buồn nghe, thế nhưng cô lại nghiêm túc ghi chép bài rất đầy đủ.Trong sinh hoạt cô cũng rất khiêm tốn, trừ việc được tôn làm hoa khôi của trường ra thì không còn hoạt động nào nổi bật khác nữa, nhưng trong giờ học múa chuyên ngành thì côlại như biến thành một con người khác, bất cứ động tác nào cũng có thể xử lý được chỉ trong một thời gian ngắn.

Chương Chi Vi cảm thấy Minh Nguyệt gần như không có một khuyết điểm nào cả.

Thời gian nghỉ giải lao trôi qua rất nhanh, sau khi bắt đầu tập luyện lại lần nữa, cô giáo liền chỉ ra những khuyết điểm trong kĩ thuật múa của Minh Nguyệt trước mặt cả đội: “Em phải biết kiểm soát hơi thở của mình, động tác xoay tròn cuối cùng này phải khiến người ta cảm nhận được sự cao quý không thể xâm phạm, chứ không phải vội vội vàng vàng xoay nhanh như vậy.”

Minh Nguyệt cúi thấp đầu.

cô giáo nói tiếp: “Là một nghệ sĩ múa, em không được nóng vội, trước mặt nhiều người phải biết kiểm soát tâm trạng, chỉ cần hơi thở loạn nhịp một chút thôi là động tác xoay tròn cuối bài sẽ không thành công được.”

Giọng điệu của cô giáo rất nghiêm nghị, Minh Nguyệt da mặt mỏng, rất dễ đỏ mặt, nhưng cô vẫn lễ phép nói: “Em xin lỗi cô, em sẽ ở lại để luyện tập cho tốt ạ.”

Hiển nhiên câu này của Minh Nguyệt thực tế hơn nhiều so với câu nói qua loa kiểu như “Em biết rồi, em sẽ thay đổi ạ.”

cô thật sự rất thành tâm, đã nói là sẽ làm.

Sau buổi tập sáng, Minh Nguyệt xin cô chìa khóa, một mình ở lại phòng tập.

Lúc Chu Tự Hằng đến, thấy cô đang ngồi chồm hỗm trên sàn, hơi cong người cảm nhận nhịp điệu của nhạc.

cô mặc một bộ đồ tập mỏng bó sát, để lộ phần chân trắng trẻo cân đối, cái mông tròn và cong, đi lên nữa là vòng eo mảnh mai tinh tế, một tay cô chống lên sàn, vỗ nhịp nhè nhẹ, mái tóc dài mềm mại buông xuống, xoăn nhẹ như sóng biển.

Dáng vẻ thật sự đang rất tập trung.

Chu Tự Hằng nhẹ nhàng đi tới, cúi người ngồi đằng sau cô, giúp cô vén lại tóc.

“Chu Chu!” Minh Nguyệt giật mình xoay người, nhìn thấy Chu Tự Hằng thì vui lắm, lập tức nhào vào lòng cậu.

Vì quá bất ngờ nên Minh Nguyệt hơi kích động mà lao mạnh về phía trước, Chu Tự Hằng chưa kịp chuẩn bị nên ngã ra sau, thành ra lại biến thành Minh Nguyệt nằm đè lên người cậu.

Bên ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng, những giọt mưa đọng trên mái hiên cũng đã chảy xuống hết, tiếng chim hót líu lo không ngừng.

Mấy con chim đậu ngay trên bệ cửa sổ của phòng tập, Minh Nguyệt cảm thấy bọn chúng như đangđứng vây xem hoạt động của con người vậy.

Mặt cô đỏ tới tận mang tai, lảo đảo từ trên người Chu Tự Hằng ngồi dậy, ấp úng nói: “Em…Em thật sự…không cố ý đâu.”

Xét thấy gần đây cô thường để lại trong lòng Chu Tự Hằng những ấn tượng xấu về hình ảnh một cônàng háo sắc, Minh Nguyệt lại lên tiếng giải thích: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, em không biết là anh ở ngay đằng sau em, cũng không biết là anh sẽ bị em…” Để chứng tỏ sự trong sạch của mình, cô vội vàng giơ ba ngón tay ra, “Em thề đấy, thề đấy!!”

Chu Tự Hằng không ngờ là mình lại được chào đón nồng nhiệt đến thế, mặc dù Minh Nguyệt đã ngồi thẳng dậy, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà bật cười.

Minh Nguyệt bĩu môi, ấm ức nhìn cậu.

Lúc này cô lại khôi phục tư thế ngồi quỳ, hai chân đặt dưới mông, mắt chớp chớp, giống như một học sinh hư đang đợi giáo viên phạt, nhưng ngoài miệng vẫn còn bướng bỉnh nói thầy phải tin em…

Tất nhiên là Chu Tự Hằng tin cô rồi, nhưng thật ra trong lòng cậu lại mong là cô cố ý.

Nhưng lời này cậu sẽ không nói ra.

Phòng tập vô cùng trống trải, chỉ có một cái đài đang phát nhạc, Chu Tự Hằng nhìn xung quanh rồi chỉ vào cái đài hỏi: “cô giáo để em ở đây tập một mình à?” nói xong, giọng điệu của Chu Tự Hằng trở nên trầm trọng, thậm chí còn mang theo sự lạnh lẽo, “Có phải là lại bắt em tập thêm giờ không?”

Từ giữa tháng tư, Minh Nguyệt bắt đầu luyện tập cho cuộc thi, có vất vả mệt mỏi thế nào thì cô cũng không nói nhiều, nhưng Chu Tự Hằng biết hết, mà hôm nay khi đến tận nơi tìm hiểu thì cậu mới phát hiện ra, có lẽ sự cực khổ mà Minh Nguyệt đang trải qua lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

Sắc mặt Chu Tự Hằng lập tức trầm xuống.

“Là tự em muốn ở lại tập thêm.” Minh Nguyệt vội vàng giải thích, “Em cảm thấy mình làm chưa được tốt.”

cô quơ quơ cái chìa khóa trước mặt Chu Tự Hằng: “Nhưng mà em không biết là hôm nay anh sẽ đến.”

Chiếc chìa khóa kêu leng keng, Chu Tự Hằng cầm lấy, lắc qua lắc lại trong lòng bàn tay, nói: “Nếu em biết thì sao?”

Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ.

Minh Nguyệt nghĩ một lúc, nhưng nghĩ mãi vẫn chỉ cho ra được một đáp án: “thì có thể em sẽ làm mộthọc sinh hư, nói dối cô giáo để đi hẹn hò với bạn trai.”

Thái độ của cô rất thành khẩn, hai hàng lông mi chớp cực nhanh.
Bình Luận (0)
Comment