Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 41

Edit: phuong_bchii

________________

Khi còn nhỏ, Kỷ Minh Tranh đã tự hỏi hương vị của ban đêm là gì, nó xúc tua lạnh lẽo, có đôi khi tạo ra sương mù mênh mông trên cửa sổ, nhưng cô không thể nếm được. Không nếm được thì lại càng muốn.

Mà giờ phút này Bành Hướng Chi rụt người ở bên cạnh cô, cô không hiểu sao lại cảm thấy, ban đêm chưa từng nếm qua là vị đường phèn, trong suốt long lanh, chờ tan ra trong nước nóng.

Nhìn một lúc, Kỷ Minh Tranh vẫn bình tĩnh khóa màn hình điện thoại, đặt sang một bên, nói: "Được rồi."

Được rồi, hai chữ rất hay, tương đương với enough, có thể là "Được rồi, chán rồi, không muốn xem nữa", cũng có thể là "Được rồi, rất có cảm giác, nhiều hơn nữa sẽ không tốt", mà Kỷ Minh Tranh "Được rồi", giống như là một lời nhắc nhở đến giờ, cùng "9 giờ", "10 giờ", không có gì khác nhau.

Bành Hướng Chi ngốc như vậy, đương nhiên càng nghe không hiểu.

Nhưng nàng cảm thấy trong lòng mình đang nảy mầm, cây non mịn màng từ dưới đất chui ra, khe hở đất nứt ra rất ngứa, nhưng bởi vì nó đã thai nghén đủ lâu, khi sinh sôi cũng không cảm thấy đường đột, dòng nước ngầm bắt đầu khởi động ánh mặt trời chiếu rọi cũng chỉ chờ một giây này.

Nàng chọc chọc lưng Kỷ Minh Tranh, nói: "Cậu quay qua đây, đối mặt với tôi, được không?"

"Vì sao?" Xương bả vai Kỷ Minh Tranh khẽ động.

Bành Hướng Chi bắt đầu ngượng ngùng: "Có chuyện muốn hỏi cậu."

Kỷ Minh Tranh quay lại, lại là tư thế tối hôm qua, Bành Hướng Chi hỏi cô: "Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"

Đối phương đột nhiên cười.

Bành Hướng Chi nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, cắn c ắn môi dưới: "Cậu cười cái gì?"

"Lời này của cậu rất giống hỏi bệnh." Kỷ Minh Tranh cười rất yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy không nên mạo phạm cô.

Nhưng càng là như vậy, Bành Hướng Chi lại càng muốn nhìn cô nhíu mày, nhìn cô cắn môi, nhìn cô kiềm chế và kiềm chế không được.

"Tôi không thích xem phim hoạt hình lắm." Kỷ Minh Tranh nói như vậy.

"Ồ, tôi cho rằng, cậu sẽ cảm thấy rất duy mỹ." Cổ họng Bành Hướng Chi xào xạc vào ban đêm, mang theo cảm xúc d*c vọng ban ngày không lớn.


"Chúng ta đừng nói nữa được chứ?" Bành Hướng Chi liếc mắt nhìn lông mi cô, lại nhìn xương quai xanh, "Tôi phát hiện, lúc hai chúng ta không nói chuyện, bầu không khí là tốt nhất."

"Chắc là vậy, lúc cậu không nói lời nào." Kỷ Minh Tranh nói.

Bành Hướng Chi cũng cúi đầu cười rộ lên, không có tự tin phủ nhận, sau đó nàng giơ tay, vén tóc Kỷ Minh Tranh ra sau tai, ngón tay không nỡ rời đi, bắt đầu xoa bóp vành tai cô.

"Cậu nổi da gà rồi." Ngón tay thoáng đụng tới da sau tai, nơi này không thường xuyên lộ ra, tất nhiên cũng không thường xuyên bị ghé thăm.

"Thật ra thì cậu rất nhạy cảm, tôi thường xuyên cảm thấy, hình như tôi nói hai câu cợt nhả, cậu liền có phản ứng." Lúc Bành Hướng Chi không cười, cả khuôn mặt là Phong Tình viết hoa, đuôi mắt của nàng tự nâng lên ba phần, mí mắt hơi sưng, nhưng chính điểm sưng này khiến nàng nheo mắt lại liền có vẻ ý vị sâu xa, liền có vẻ dục niệm sâu nặng.

Cho dù lông mi nàng rất ngắn, nhưng ánh mắt như vậy, nếu phối hợp với lông mi dài thì tốt quá hoá dở, lông mi ngắn mà thẳng, hơi hơi ố vàng, có vẻ d*c vọng trong mắt đặc biệt gọn gàng lưu loát.

Không tí ti dây dưa nào.

Quả nhiên, nàng nheo mắt lại nói hai câu này, phản ứng của Kỷ Minh Tranh lại càng mãnh liệt, nàng liếc xuống một cái, sừng sen nhỏ bị áo ngủ bao lấy lại không cam lòng yếu ớt lộ ra, so với chủ nhân của nó thành thật hơn rất nhiều.

Thành thật đến mức có chút dễ thương.

Tay Bành Hướng Chi trượt xuống, tự nhiên vuốt v e nó, nó đáp lại làm cho Bành Hướng Chi rất hài lòng, giống như bị vây khốn khuê phòng đã lâu, một khi có người tới cửa, muốn bày ra tất cả bánh ngọt trân quý chiêu đãi toàn bộ.

Bành Hướng Chi hỏi cô: "Tôi có thể thò vào không?"

Không đợi đối phương trả lời, tay đã thò vào vạt áo.

Vốn tưởng rằng Kỷ Minh Tranh vẫn sẽ không từ chối, nhưng cô đột nhiên nắm lấy cổ tay Bành Hướng Chi, ngăn cản nàng.

Nàng mím môi, ánh mắt hạ xuống, giống như đang suy nghĩ, lại trợn mắt khi cô hỏi: "Tôi hiện tại ở trong mắt cậu, là có thể cùng nhau thăm dò người, đúng không?"

Lời nói rất dịu dàng, không giống chất vấn, vì vậy Bành Hướng Chi cũng không căng thẳng, dùng ngón tay trượt tới trượt lui trên lưng cô: "Chắc là... có thể phải không?"

"Vậy cậu có nghĩ tới, vì sao ngay từ đầu cậu hôn tôi, tôi lại xoắn xuýt lâu như vậy không?"

"......" Đúng ha, "Ừ, chưa từng nghĩ tới."

"Bởi vì, lúc ấy tôi không có muốn, hoặc là nói, tôi cảm thấy quyền chủ động của mình đã bị xâm phạm." Kỷ Minh Tranh không nhanh không chậm nói.


Bành Hướng Chi có một trực giác khó hiểu, nàng cảm thấy, Kỷ Minh Tranh giống như đang như có như không dẫn dắt nàng, nhưng loại ý nghĩ hoang đường này chỉ dừng lại nửa giây.

Bướm hoa sẽ bị lão cán bộ dẫn dắt sao? Không đời nào.

"Cho nên?" Bành Hướng Chi phục hồi tinh thần lại, hỏi cô.

"Cho nên cậu muốn cái gì, nên dùng của mình tới đổi trước." Giọng Kỷ Minh Tranh trầm xuống, giống như thuyền buồm tự động vào nước.

Sau này đều là như vậy. Ánh mắt cô nói với Bành Hướng Chi như vậy.

Không nhịn nữa, Bành Hướng Chi xoay người bắt đầu hôn cô, sau đó đặt tay cô lên trên sự mềm mại của mình, không mang theo chất liệu quần áo ngăn cách.

Nàng vừa hôn tai Kỷ Minh Tranh, vừa ấn tay cô: "Xoa, dùng sức."

Lông tơ Kỷ Minh Tranh càng thẳng hơn, bởi vì lời nói của Bành Hướng Chi giống như là báo trước, sau đó nàng muốn đối xử với mình như thế nào.

"Nắm chặt phía trên." Bành Hướng Chi th ở dốc, khó có thể kiềm chế lưu luyến bên tai Kỷ Minh Tranh.

Nàng nghe thấy Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, thoải mái than thở, từ trong cổ họng phát ra, không giống như thường ngày.

"Kỷ Minh Tranh," tay Bành Hướng Chi một lần nữa trở lại nơi đã từng nghĩ, "Tôi lại muốn nói lung tung rồi."

Lời nói của nàng ướt sũng, có chút nhịn không được.

"Cậu nói đi."

"Cậu thật sự rất hợp với XP* của tôi."

"XP, lại là ý gì?"

*XP, ngôn ngữ phổ biến trên mạng, chỉ sở thích tình d*c, chỉ sở thích tình d*c nào đó do rối loạn nhận thức tình d*c, hoặc do thói quen lâu dài mà hình thành, dẫn đến sở thích độc đáo, khác biệt.

"Không nói cho cậu biết." Bành Hướng Chi tự mình biết là được rồi. Nghĩ đến dáng vẻ cô mặc áo blouse trắng, nghĩ đến dáng vẻ cô từ bệnh viện đi ra, cầm bình giữ nhiệt, nghĩ đến dáng vẻ cô ở nhà ngoan ngoãn cùng ba mẹ ăn cơm, rồi đến giờ phút này, bộ dáng ý loạn tình m3, cùng nàng làm loạn.


Bành Hướng Chi từ nhỏ đã là một tiểu bại hoại, thích chọc chọc bạn học giỏi ngồi cùng bàn nói: "Đừng xem nữa, hai ta cùng đi chơi game đi."

Hoặc trong giờ tự học buổi tối đưa tạp chí mới mua cho cô bạn, nói: "Tin đồn minh tinh mới nhất, còn có một quyển, trang phục thời trang, cho cậu mượn xem."

Chờ học sinh giỏi thật sự đặt bút xuống, bắt đầu lén lật tạp chí dưới gầm bàn học, mặt cô bạn sẽ đỏ, giống như chim sợ cành cong, vểnh tai chú ý có bị giáo viên phát hiện hay không.

Bành Hướng Chi nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ canh chừng cho cậu."

Học sinh giỏi bình thường sẽ không đọc lâu, cũng chỉ phóng túng bản thân chừng mười phút, sau đó trả lại tạp chí cho nàng, nói: "Lần sau cậu đừng cho tôi nữa."

"Nhưng rõ ràng cậu muốn, rõ ràng là muốn."

Cũng giống như Kỷ Minh Tranh bây giờ.

Bành Hướng Chi lại hỏi Kỷ Minh Tranh: "Lần trước tôi cắn cách quần áo, lần này có thể không cách quần áo không?"

"Nếu cậu muốn, tôi cũng cho cậu nếm trước."

Nàng ưỡn ngực, có chút sợ Kỷ Minh Tranh từ chối, trước hết khẩn cấp trình lên trân tu của mình.

Bành Hướng Chi trầm luân giống như một con cá con sắp chết, so với ngày xưa giãy dụa càng cuồng dã, so với ngày xưa giãy dụa càng tuyệt vọng.

Muốn liều mạng nắm lấy kh0ái cảm giống nhau.

Kỷ Minh Tranh nghiêng đầu, hơi nhắm mắt lại: "Nhưng tôi không biết."

"Vậy để tôi trước."

Bành Hướng Chi cúi người xuống.

30 giây lại 30 giây, 30 giây lại 30 giây, Kỷ Minh Tranh tại vặn đồng hồ trong lòng chính mình, vặn đến trái tim đều lên men.

Nhưng giọng của cô coi tính là bình tĩnh, cổ ở trên gối đầu chống ra đường cong hơi trơn nhẵn, thở dài hỏi nàng: "Xong chưa?"

Tai Bành Hướng Chi đỏ bừng, vốn được Kỷ Minh Tranh hình dung là tóc "lông xù xù", lông xù chân chính vuốt v e xương ngực Kỷ Minh Tranh, giống như đang yểm trợ cho môi lưỡi của cô.

Không đợi được câu trả lời của Bành Hướng Chi, có lẽ là môi nàng đang bận rộn.

Kỷ Minh Tranh đỡ lấy bả vai nàng, thoáng tách nàng ra, sau đó tay đi xuống, muốn vuốt v e đùi nàng.

Bành Hướng Chi bỗng nhiên nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt còn ướt đẫm nước nhưng vẻ mặt một lát liền tỉnh táo.


Nàng lẳng lặng th ở dốc, cẩn thận nhìn Kỷ Minh Tranh, hít hít mũi, lại nuốt nước miếng, môi khép lại rồi mở ra, mở ra rồi khép lại.

Sau đó nàng thấp giọng hỏi: "Có thể, tôi, chỉ làm cậu thôi sao?"

"Tôi... chỉ làm cậu thoải mái, được không?"

Mái tóc dài xoăn rũ xuống, tôn lên nàng một cách đáng thương, và thậm chí có một chút đau đớn khi nói điều đó.

Kỷ Minh Tranh nhìn nàng, thu tay lại, đầu ngón tay chạm vào môi Bành Hướng Chi, ý bảo nàng đừng cắn nữa, sau đó rũ mi mắt cười cười, đỏ mặt nói: "Hôm nay đến đây thôi."

"Tôi......"

Kỷ Minh Tranh không có ý định an ủi nàng, cũng không nói thêm gì liên quan đến chủ đề, chỉ đột nhiên hỏi nàng: "Ngày mai có đi làm không?"

"Có."

"Mấy giờ?"

"Buổi chiều."

"Sáng mai tôi đi làm, tôi đặt chuông báo thức." Kỷ Minh Tranh xoay người lấy di động, cẩn thận ứng phó với màn hình.

Mái tóc dài của cô rủ xuống gối, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Bành Hướng Chi dựa vào, ôm lấy cô từ sau lưng, cho đến khi Kỷ Minh Tranh rút vào trong chăn, nàng cũng không buông ra.

Kỷ Minh Tranh không xua đuổi nàng, ngoan ngoãn để nàng ôm.

Bành Hướng Chi rất biết ơn cô, mu bàn chân ấm áp dán lên, chống lại cổ chân Kỷ Minh Tranh.

"Sáng mai tôi nấu cơm cho cậu nhé?"

"Dậy nổi không?"

"Chuyện nhỏ."

"Được."

"Ngủ ngon, Tranh Tử."

"Ngủ ngon."

Bình Luận (0)
Comment