Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 47

Tắm rửa xong đi ra, Kỷ Minh Tranh đã ngồi ở bên giường chờ nàng, cô đã thay đồ ngủ, tóc cũng sấy khô một nửa, phích cắm máy sấy chưa rút ra, đang chờ Bành Hướng Chi đi vào.

Cầm điện thoại mở Wechat, mở avatar một đóa hoa sen, cô bắt đầu gõ chữ.

"Mẹ, có lẽ chúng ta đều đoán sai."

Cô ấy không thích con, một chút cũng không.

Vốn con cho là có, nhưng con lại một lần nữa nhìn thấy cô ấy vì người khác mà buồn bã trước mặt con như vậy, cô ấy giống như không có quan tâm suy nghĩ của con, bọn con từng hôn, từng ôm, cũng từng làm chuyện con chưa bao giờ làm với người khác.

Nhưng cô ấy không có chút để ý, khi con nghe được những lời kia, nên dùng lập trường gì để khuyên giải an ủi cô ấy.

Có lẽ chúng ta đều đoán sai.

Kỷ Minh Tranh nhìn con trỏ nhấp nháy, nhấp nháy chừng mười cái, sau đó ấn nút xóa, xóa những lời chưa gửi đi.

Vốn những lời này, cũng không có được phép xuất thế.

Cửa phòng tắm mở ra, có tiếng bước chân rõ ràng. Bành Hướng Chi uống bia từ trước đến nay tỉnh táo rất nhanh, cũng chính là trướng bụng, đi vệ sinh xong mấy lần lại là một hảo Bành, vì thế lúc vào phòng ngủ, đã có thể tiếp tục thướt tha mềm mại đi thẳng tắp, còn chạy đến phòng khách muốn tiếp tục.

Nàng rất có phép tắc, không muốn làm ô nhiễm phòng Kỷ Minh Tranh, nhưng Kỷ Minh Tranh nói với nàng, vào trong uống đi.

Uống xong nếu chóng mặt có thể trực tiếp ngủ luôn.

Bằng không nếu như nằm liệt trên sô pha, cô có thể rất khó bế vào.

Bành Hướng Chi biết nghe lời phải đi vào, ngồi ở mép giường lau tóc, vuốt lung tung vài cái sấy khô, sau đó cầm lấy bia thổi vào chai.

Lúc nàng mặc đồ ngủ là ngoan ngoãn nhất, cổ tay áo thậm chí còn nhấc bóng, sau khi tẩy trang mắt liền phai nhạt đi, hai mí mắt rất to, lông mi lại nhạt, kính áp tròng xinh đẹp cũng đã tháo ra, con ngươi tựa như phai màu, vô thần, hoảng hốt, còn có một chút thanh thuần, giống như sinh viên đại học.

Nhưng động tác thổi chai của nàng rất xã hội, yết hầu nuốt từng ngụm một, giống như thi đua với người khác.

Kỷ Minh Tranh đắp chăn mỏng nằm xuống.

Bành Hướng Chi hỏi cô: "Hôm nay cậu không đọc sách sao?"

"Không đọc." Đọc không vào.

"Vậy, hay là tôi ra ngoài nhé, có phải sẽ ồn đến cậu không?" Bành Hướng Chi đứng lên, trong lòng cô lại khó chịu, khó chịu giống như trôi dạt về phương Bắc mười mấy năm còn không mua nổi nhà, giống như bị ghét bỏ ở đâu cũng vậy.

"Ngồi xuống." Kỷ Minh Tranh mở mắt, quay đầu nhìn nàng.

"Cậu, cậu sao lại hung dữ như vậy." Cồn dâng lên, vọt đến từng đợt oán giận, đột nhiên liền cảm thấy não trướng lên, hô hấp trướng lên, ánh mắt khó chịu, cổ họng cũng khó chịu.

Rượu cồn muốn làm phẫu thuật lục phủ ngũ tạng của nàng, bôi thuốc tê trước, rút hết cảm xúc ra, tê liệt.

"Tôi không hung dữ." Kỷ Minh Tranh bình tĩnh nói.

Cô chỉ có một chút buồn bã xa lạ.

Bành Hướng Chi muốn nói chuyện, lại nhịn xuống, yết hầu nuốt xuống, chua chát: "Xin lỗi, thời điểm này tôi vô cùng dễ phát điên, bình thường bọn họ đều thuận theo tôi, nhưng mà......"

Nhưng mà nàng đã quên trước mặt là Kỷ Minh Tranh, nàng quấy rầy đến Kỷ Minh Tranh.

Nàng và Kỷ Minh Tranh vốn không có quan hệ gì, ở trong mắt Kỷ Minh Tranh, cũng chỉ là trong khoảng thời gian này thân thiết hơn một chút, cô không hiểu về Bành Hướng Chi, hình như cũng không có hứng thú tìm hiểu, hiện tại mình mua say như chị dâu Tường Lâm, sao lại không phải là chuyện cười chứ?

Nàng dựa vào cái gì mà cảm thấy Kỷ Minh Tranh nhất định sẽ đứng về phía nàng.

Lòng chua xót chết đi được, nàng gần như kiềm chế không được liền muốn khóc.

Kỷ Minh Tranh ngồi dậy, vẫn là mái tóc đen mềm mại và làn da mịn màng, chưa từng bị ô nhiễm, cô im lặng nhìn người rối tinh rối mù trước mặt, nói: "Tôi cũng có thể theo phe cậu, nhưng nếu tôi theo phe cậu, phải nói gì?"

"Nói......"

"Cùng cậu mắng Lý Kiều, cậu có cần không?"

"Cậu cũng không biết mắng."

"Nếu tôi biết thì sao?"

Bành Hướng Chi sửng sốt, đầu óc hỗn độn, một hồi lâu không xoay chuyển lại.

"Không cần." Nàng nói. Sau đó đặt chai rượu xuống, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

"Tôi cũng cảm thấy vô vị, đã qua rồi," nàng cười một cái,"Ngủ đi."

Nhưng Kỷ Minh Tranh không im lặng, nhẹ giọng hỏi nàng: "Thật sự đã qua rồi sao?"

"Cậu nói cái gì?" Bành Hướng Chi nằm trên gối, nghiêng đầu, dùng giọng cực nhỏ hỏi cô.

"Tôi......" Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một lúc, ôn hòa nói, "Tôi không biết tôi có hiểu sai hay không, tôi có thể hiểu được cậu buồn, bởi vì cậu thấy ba năm trước không đáng giá, cũng có thể hiểu được cậu cảm thấy mất mặt, bởi vì ở trước mặt rất nhiều người không khống chế được cảm xúc, mặc kệ có phải lỗi của cậu hay không, cậu cũng sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị xỉ nhục."

Nàng không thích bị người ta xem náo nhiệt, không thích bị người ta chê cười, nàng rất kiêu ngạo.

"Nhưng mà," Kỷ Minh Tranh hạ thấp giọng, lúc ra khỏi miệng cũng có chút do dự, giống như sợ làm tổn thương nàng, "Tôi không hiểu lắm, sau khi cậu phát ti3t xong, vì sao đến bây giờ vẫn còn buồn."

"Bành Hướng Chi mà tôi biết, có thể kết thúc lúc ăn lẩu cay, có thể kết thúc lúc đi dạo sân thể dục, cũng có thể trở về uống qua hai ly rượu chửi ầm lên với hắn, sau đó bắt đầu tiếp tục xem phim."

Sẽ không phải sau khi tắm xong, vẫn không bỏ được rượu bên ngoài.

"Cậu còn thích hắn, phải không?" Kỷ Minh Tranh chưa bao giờ dùng loại giọng này nói chuyện, giống như dùng tấm lưới lấy thanh âm mỏng manh, nếu không cũng rất nhanh sẽ vỡ nát xuống đất.

Bành Hướng Chi say khướt nhìn cô, chớp mắt một cái, lại chớp một cái, đôi môi khô ráo tróc da, nàng không li3m, mà trực tiếp nhếch miệng cười, kéo đến vân môi khô nứt đau đớn.

"Tôi không thích hắn."

Nàng nói chắc như đinh đóng cột, sau đó lại do dự: "Chỉ là, bởi vì......"

Trong mắt tràn ngập hơi nước.

"Bởi vì điều quan trọng nhất, tôi còn chưa nói với cậu. Tôi chưa nói với bất kỳ ai."

Trong lòng Kỷ Minh Tranh co rụt lại: "Cái gì?"

Bành Hướng Chi quay đầu lại, nằm chính diện, đờ đẫn nhìn trần nhà, trong đầu trời đất quay cuồng, nàng nói: "Tôi vừa rồi nói chưa hết, không phải tôi nói, ngay từ đầu hắn chia tay với tôi, tôi còn quấn lấy hắn sao? Sau này cậu biết vì sao tôi chia tay không?"

Kỷ Minh Tranh lắc đầu.

Bành Hướng Chi liếc cô một cái, nước mắt trong mắt đầm đìa: "Haizz, cậu muốn nghe chuyện xưa, có phải phải trả giá chút gì không?"

Còn có tâm tư nói giỡn, cà lơ phất phơ.

"Cậu muốn cái gì?"

"Cậu ôm tôi."

Kỷ Minh Tranh vươn cánh tay, Bành Hướng Chi nâng cổ lên, để mình gối vào trong lòng cô, thật sự rất thơm, đêm nay là mùi sơn chi.

"Hắn nói với tôi, Bành Hướng Chi cô đừng theo tôi đòi sống đòi chết, có thể yêu bao nhiêu thì có thể thích bấy nhiêu à, ba năm cũng không cho chạm vào người, tôi làm sai gì với cô, cô muốn cứu vãn, được, hai ta làm một lần." Nửa câu sau rất th ô tục, Bành Hướng Chi thuật lại không được.

"Tôi lập tức bừng tỉnh lại, cậu biết không, trước đó hắn chưa từng vì chuyện này mà ép tôi, cho nên mặc kệ hắn xằng bậy thế nào, tôi luôn cảm thấy có thể hắn không giống, tôi vẫn muốn kết hôn với hắn."

"Cậu......" Kỷ Minh Tranh có chút hoang mang, ngón tay ôm nàng khẽ động.

Bành Hướng Chi rụt vào trong lòng cô, nhỏ giọng nói: "Tôi lãnh đạm."

Ba chữ này nói rất nhanh, sợ bị người ta nghe rõ.

Nàng có thể nghe thấy trên đỉnh đầu Kỷ Minh Tranh kéo dài mà yếu ớt hô hấp, đây chính là lý do nàng muốn ôm, nàng có thể giấu mặt trong lòng Kỷ Minh Tranh, không cần nhìn biểu cảm của cô.

"Nhưng mà......"

"Nhưng mà tôi nhìn rất lẳng lơ, một chút cũng không giống, đúng không?" Bành Hướng Chi lại cười, hai má cọ vào cổ áo Kỷ Minh Tranh.

"Những tên đàn ông kia cảm thấy như vậy."

"Nhưng tôi không biết tại sao, tôi không có cảm giác gì cả, tôi cũng không ướt, cậu là bác sĩ, cậu biết đấy, nếu rất khô, đó quả thực là chịu hình phạt, tôi thì không được, thế nào cũng không được."

"Cho nên mỗi một đoạn, mỗi một đoạn của tôi, đều rất ngắn, rất nhiều đàn ông kiên nhẫn so với bọn họ còn nhỏ hơn, mỗi lần ở bên nhau, liền muốn lên giường. Có đôi khi tôi nói chậm một chút, tiếp xúc tiếp xúc, liền lộ mặt, nói tôi đã lẳng lơ thành như vậy, giả vờ cái gì."

"Dù sao lời khó nghe gì cũng đã nghe qua," Bành Hướng Chi cười tự giễu, "Cái gì, Bành Hướng Chi cô còn là con gái sao?  Cô yêu đương cái quái gì hả cô đang lừa gạt đúng không?"

"Có một người bạn đại học của tôi giới thiệu, nhìn một người đàn ông rất thành thật, tôi nói hay là chúng ta chờ sau khi kết hôn hãy làm cái kia, hắn rất ngại ngùng nói không được, nói trước khi kết hôn không "kiểm hàng", ngộ nhỡ muốn "trả lại", thì thành kết hôn lần hai mất."

"Còn có người đặc biệt biết bắt cóc đạo đức, hỏi tôi, rốt cuộc có phải thật lòng thích hắn hay không, nếu phải, thì chứng minh đi."

"Tôi còn ngu ngốc muốn dùng việc giặt quần áo nấu cơm để chứng minh, kết quả người ta chứng minh là muốn mở trên giường."

Bành Hướng Chi vừa nói vừa vui, nàng còn nhỏ giọng hỏi Kỷ Minh Tranh: "Cậu nói xem, tên cặn bã này kinh nghiệm phong phú, có phải có thể đi viết một bộ《Sách tranh về tra nam》 rồi không?"

"Có lẽ sẽ hot lắm nhỉ?"

Nàng nói, nước mắt liền rơi xuống.

Nàng nghe thấy Kỷ Minh Tranh thở dài, đặt cằm lên đ ỉnh đầu lông xù của nàng, hơi dùng sức ôm lấy nàng.

"Thật ra," Bành Hướng Chi nghẹn ngào nói, "Tôi rất sợ, cậu thấy tôi hình như rất không quan tâm, rất chảnh, rất không chịu thiệt, nhưng mỗi lần tôi đều sợ, có thể có chút PTSD gì đó, mỗi khi đến bước kia liền căng thẳng, mỗi khi đến bước kia liền lo lắng, lại càng không được, sống chết không được."

Thật ra nàng càng sợ, là người nàng cho là thật lòng đối đãi, bởi vì nàng không có cảm giác, nên nghi ngờ tình cảm của nàng, vài lần sau không kiên nhẫn dùng ánh mắt nhìn nàng như kẻ lừa đảo.

Đúng vậy, Bành Hướng Chi nàng vốn lẳng lơ vô biên, nhìn qua tựa như một tên đạo tặc.

"Vì vậy sau này gặp được Lý Kiều, hắn không vì chuyện này mà so đo với tôi, tôi rất cứng đầu, không giấu gì cậu, tôi còn coi hắn như là ân nhân, khi đó tôi quá ngu ngốc, sau đó hắn muốn chia tay với tôi, tôi vẫn nhớ kỹ việc này, luôn cảm thấy hắn có thể có chút thật lòng với tôi."

"Sau này mới biết, đều giống nhau, hắn muốn lấy cái khác trên người ta." Hơn nữa hắn chưa bao giờ ngừng cưỡi lừa tìm ngựa, "râu ria" bên người này, vừa là hình tượng thâm tình, lại là bảo mẫu miễn phí, hắn một chút cũng không thiệt thòi.

"Cho nên Tranh Tử à, người tôi không qua được chính là bản thân tôi, mỗi lần nhớ tới ba năm này, tôi đều cực kỳ chán ghét chính mình, nếu không phải hắn đánh tôi một đòn cảnh cáo, tôi cũng không biết, chuyện này trong lòng tôi có bóng ma lớn như vậy, cho nên tôi tìm được một người nhìn như không ngại việc này, liền choáng váng, bồi thường nhiều như vậy cũng bằng lòng."

Nàng giống như một người nghiện cờ bạc, làm cho người ta cảm thấy ác hình ác trạng, cũng không phải số tiền thắng thua, mà là tâm lý dân cờ bạc bất kể giá nào.

Loại chuyện này làm cho nàng cảm thấy vừa riêng tư vừa tủi nhục, không thể bày lên mặt bàn nói, thậm chí sau khi nghe được lời của Lý Kiều, phản ứng bản năng của nàng là xoay người rời đi chứ không nói thêm một câu.

Nhiều năm như vậy, tận lực tránh hợp tác với hắn, nhưng hôm nay hắn muốn cùng mình uống một ly, buồn nôn năm đó không nuốt xuống liền nhịn không được phun ra.

Sau khi phun ra, lại càng chán ghét chính mình.

"Tôi không nói rõ được Kỷ Minh Tranh, tôi rất choáng váng." Bành Hướng Chi nói.

"Nhưng cậu có thể giữ bí mật cho tôi không, tôi chưa từng nói với bất cứ ai." Nàng sụt sịt mũi, khàn giọng nói.

"Vậy, tại sao cậu lại nói với tôi?" Kỷ Minh Tranh thấp giọng hỏi nàng.

"Bởi vì cậu hỏi lý do tôi buồn, có hai cái, vừa rồi chỉ nói một cái."

"Vẫn còn một cái nữa?"

"Còn một điều nữa là, Lý Kiều nhỏ giọng nói với tôi, có phải tôi không kiếm được đàn ông nên đi......" Nàng nói không nên lời.

Kỷ Minh Tranh trầm mặc một lúc, dùng giọng rất nhẹ bình tĩnh bổ sung: "Đi làm với Kỷ Minh Tranh."

"Tôi nghe thấy rồi." Cô nói.

Bành Hướng Chi ở bên cổ cô hô hấp, những lời này của Lý Kiều hoàn toàn tổn thương lòng tự trọng của nàng, cũng xỉ nhục Kỷ Minh Tranh. Nàng rất rõ ràng, chính mình không phải bởi vì trốn tránh, lại càng không phải bởi vì tìm kiếm an ủi, mới cùng Kỷ Minh Tranh ôm nhau sưởi ấm, nhưng mà......

"Nhưng Tranh Tử, tôi cũng sợ cậu không tin tôi."

"Bởi vì tôi...... thật sự sẽ ướt với cậu." Bành Hướng Chi c ắn môi dưới, nói.
Bình Luận (0)
Comment