Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 60

Edit: phuong_bchii

________________

Bành Hướng Chi đưa tay ôm mặt hạ nhiệt độ cho mình, hai má nóng bừng, trong lòng cũng nóng.

Nàng chỉ có thể đào rồi đào, đào ra từng mảnh vụn ý nghĩ, bổ sung đầy đủ câu chuyện này: "Vậy, cậu nói, làm những thứ này là vì tiếp cận tôi, vậy nếu như, sau khi tôi tiếp xúc với cậu vài lần, vẫn không có ý đó, liền nói xin lỗi xong làm bạn bè bình thường, thì cậu phải làm sao?"

Kỷ Minh Tranh nâng mí mắt dịu dàng nhìn nàng, nở nụ cười: "Vậy thì quên đi."

Quên đi, trong những năm này rất nhiều lần đều nói với mình rằng quên đi, lúc nghe thấy nàng sắp bắt đầu mối tình tiếp theo, hay khi nghe tin nàng sắp kết hôn.

Còn đang suy nghĩ, lúc kết hôn tặng quà gì cho nàng đây? Bình thường đều gửi lì xì, nhưng cô muốn chọn một thứ khác tặng cho Bành Hướng Chi ngoài lì xì, có thể là một cặp ly, mà vẫn còn chưa nghĩ xong nữa.

Thật ra cô không phải là một người nhất định phải yêu đương, đối với tình cảm cũng không có tình thế bắt buộc như vậy, cho nên mới lấy thân phận người đứng xem nhiều năm như vậy, cho nên trong mấy năm nay, cũng không có thể hiện ra sự bài xích đặc biệt đối với đối tượng xem mắt do ba mẹ sắp xếp.

Nếu như Bành Hướng Chi kết hôn, cô cũng sẽ chôn vùi mối tình đơn phương không đi đến đâu này, xem mắt và kết hôn, vẫn là hai đường thẳng song song.

Làm cô không cam lòng, chính là Bành Hướng Chi khát vọng tình yêu, lại không có được tình yêu, còn cách khỏe mạnh bình an càng ngày càng xa.

Bởi vậy mới muốn một cơ hội, mà cái gọi là bố cục tinh vi, cũng chính là bởi vì cô không phải muốn có được Bành Hướng Chi trong ngắn ngủi, sau khi cùng crush của cô một thời gian liền vội vàng tan cuộc.

Kỷ Minh Tranh luôn ở dưới sân khấu, nếu chỉ vì nhảy một điệu, vậy thà rằng cô không đến.

Nếu tới, thì hãy mang đến khả năng lâu dài cho nàng và chính mình có thể có, nếu như nàng vẫn không có hứng thú, vậy thì quên đi.

Bành Hướng Chi cẩn thận hồi tưởng lại, Kỷ Minh Tranh mang đến mở màn, nhưng quả thật chưa bao giờ ép buộc mình làm gì, từ lúc nhổ răng quấn lấy Kỷ Minh Tranh chính là nàng, muốn chen chúc trong lều với Kỷ Minh Tranh chính là nàng, người muốn chuốc say Kỷ Minh Tranh mấy lần cũng chính là nàng.

Sau đó lừa Kỷ Minh Tranh cùng nàng điều trị, sống chung, sau đó lại yêu cầu cô ngủ cùng mình.

Mỗi lần Kỷ Minh Tranh ngồi bên giường đọc sách, ngay cả khoảng cách tới gần cô cũng không quá phận.

Về sau nữa, là Bành Hướng Chi rung động trước trong quan hệ bạn cùng phòng ngoài mặt, muốn hôn cô, mơ thấy giấc mơ khó có thể mở miệng, còn cùng bạn bè mưu đồ bí mật muốn theo đuổi cô.

Nhưng Kỷ Minh Tranh có thể làm bất cứ thứ gì nàng muốn, cho nàng nụ hôn đầu thật sự, cho nàng đêm đầu tiên say mê hương hoa thật sự.

Rất khó để nhớ lại lúc Kỷ Minh Tranh ở dưới người nàng có tâm trạng gì, nàng đến nhanh như vậy, chỉ sợ không chỉ là bởi vì dirty talk.

Mắt Bành Hướng Chi lại cay cay, nàng nhìn Kỷ Minh Tranh, lại cúi đầu nhìn tay cô, trắng noãn như ngọc, xinh đẹp như điêu khắc ra.

Nàng nhỏ giọng nói: "Thật là kinh khủng."

"Tôi......" Kỷ Minh Tranh hít một hơi, cắn chặt môi, không nói gì.

Bành Hướng Chi vẫn còn nóng trong lòng: "Cậu thích tôi lâu như vậy, vẫn luôn quan sát tôi, thật sự rất khủng khiếp."

"Ví dụ như, tôi nhớ lúc tôi còn trẻ, không triệt lông bằng laser, có đôi khi có ria mép, có đôi khi lười tẩy lông chân sạch sẽ, cũng không biết cậu có thấy hay không." Nàng xoa sau gáy.

Cái này...... Kỷ Minh Tranh không ngờ nàng sẽ nói cái này, sửng sốt, cảm giác nóng bừng sau lời thẳng thắn lại càng nghiêm trọng hơn, không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không đoán được thái độ của Bành Hướng Chi, chỉ có thể nói: "Ừ...... Thật ra tôi thấy cũng không rõ ràng lắm."

"Sao cậu lại thấy không rõ ràng lắm? Cậu đeo mắt kính mà." Bành Hướng Chi ngẩng đầu, nhíu mày.

"Tôi......"

"Sao vậy, câm rồi, vừa rồi không phải rất biết nói." Bành Hướng Chi không hiểu liền trừng cô.

Kỷ Minh Tranh há miệng muốn nói, Bành Hướng Chi giành nói trước: "Còn nói 'tôi' nữa thì cậu ra ngoài đi."

Kỷ Minh Tranh ngậm miệng lại.

Bành Hướng Chi ngồi xếp bằng trên giường, tay phải ôm má, đầu óc vẫn còn hỗn độn, quá sức, thật sự quá sức, giống như đang mộng du vậy.

Hơn nữa tệ nhất chính là, cơ thể nàng nhanh hơn não, giống như đã hoàn toàn tin tưởng và tiếp nhận chuyện Kỷ Minh Tranh thích mình nhiều năm, bất giác vênh mặt hất hàm sai khiến cô.

Không xong rồi, vừa rồi còn gào khóc trước mặt cô, rầm rì ôm cô nói, "Rất nhớ cậu Tranh Tử".

...... OMG.

Bành Hướng Chi cắn cắn khóe miệng bên trái, lại cắn cắn khóe miệng phải, liếc mắt nhìn Kỷ Minh Tranh đang ngồi yên tĩnh, thật sự rất thuần sắc, hoàn toàn chính là loại tiên khí bồng bềnh không nhiễm một hạt bụi này, trời ạ trời ạ trời ạ, tiểu nhân trong lòng lại chạy tới.

Mặt không chút cảm xúc mà chạy, không có nhảy nhót, cũng không có phẫn nộ.

"Vậy, nếu đã là tình huống như vậy, tại sao mẹ cậu lại nói, cậu thích nam?" Nàng cố gắng bình tĩnh hỏi rõ ràng.

Hại nàng suy nghĩ lung tung suốt một ngày, khóc đến nước mũi chảy tèm lem.

Kỷ Minh Tranh đầu tiên là nhìn sắc mặt nàng, sau đó suy tư nói: "Tôi chưa từng nói với mẹ tôi, đối tượng tôi thích là nam."

"Hả?"

"Tôi chỉ là, trước đó đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ, nếu như, ngộ nhỡ cậu muốn ở bên tôi, liệu có băn khoăn thái độ của người nhà hay không, tôi đã tra qua trên mạng, loại chuyện này không phải một sớm một chiều, huống chi tôi lại chưa từng yêu đương, muốn cho người nhà của tôi bắt đầu tiếp nhận tình yêu tự chủ của tôi, chậm rãi tiếp nhận tôi có người mình thích, có người rất thích, không phải cô ấy thì không là ai, sau đó, nếu như muốn công khai, có lẽ sẽ khá hơn một chút."

A cái này...... Cô đã nghĩ đến việc come out rồi sao? Cũng không chắc chắn có thể theo đuổi được Bành Hướng Chi hay không, trước tiên đã dọn sạch hết chướng ngại của chính mình?

"Vậy cậu nói với mẹ thế nào?"


"Tôi nói với mẹ, cũng là cậu hôn tôi, tôi động lòng rồi."

"Ê...... Tôi không có hôn cậu nha." Bành Hướng Chi nỗi oan Thị Kính.

"Nếu đồng thời tiến hành hai câu chuyện, quá trình ghi nhớ rất dễ bị xáo trộn. Mẹ tôi rất thông minh."

"?"

"Hơn nữa, tôi rất hiểu mẹ tôi, nếu tôi thể hiện bị động và bối rối trước mặt bà ấy, bà ấy sẽ cổ vũ tôi."

"Thật ra, tôi luôn cảm thấy, lần trước cậu dẫn tôi về nhà, dì ấy đã nhìn ra một chút rồi." Bằng không, nếu là vì tò mò chàng trai kia, cũng không giống lý do mời Bành Hướng Chi một mình về nhà ăn cơm.

Kỷ Minh Tranh nhíu mày suy tư.

Bành Hướng Chi sợ ngây người, trong cuộc chiến của cáo lớn cáo nhỏ này, nàng là con heo ở giữa?

Còn ở trước mặt bà đoán tới đoán lui?

Kỷ Minh Tranh thấy sắc mặt nàng sai sai, ngẩng đầu, lại nhìn nàng.

Bành Hướng Chi giơ tay lên lau đôi mắt đã khóc của mình, lại xoa xoa cái mũi, ợ một cái, nói: "Tôi không có vấn đề gì."

"Vậy......"

"Tôi muốn đi ngủ một lát." Nàng nói.

Thái độ này khiến Kỷ Minh Tranh có chút lo lắng, thử hỏi: "Cậu chưa ăn gì, tôi làm cho cậu chút gì ăn nhé?"

"Không cần, tôi trực tiếp ngủ luôn, ngày mai rồi ăn."

"Vậy tôi cùng cậu."

Bành Hướng Chi khẽ cắn môi: "Tôi tự ngủ một mình."

Kỷ Minh Tranh cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, không nói gì.

Bành Hướng Chi thở ra một hơi, sống lưng cũng buông lỏng: "Rối quá rồi, cậu để tôi ngẫm lại một chút đi."

"Ừ, vậy cậu ngủ trong phòng này hay phòng kia?" Kỷ Minh Tranh quay đầu, nhìn ngăn tủ bên cạnh, không có mục đích gì, chỉ nhìn lung tung một cái.

"Tôi đến ngủ phòng ngủ phụ." Bành Hướng Chi nghĩ nghĩ, đứng lên.

Kỷ Minh Tranh gật đầu, nhìn nàng xỏ dép: "Được."

Bành Hướng Chi ra cửa, vào phòng ngủ phụ, đóng cửa, Kỷ Minh Tranh lẳng lặng nghe, không theo sau nữa, ngồi một lát, mới mở đèn bàn trên tủ đầu giường, lấy điện thoại ra, bên trong có tin nhắn của chủ nhiệm khoa.

Cô chọn mấy tin quan trọng rồi trả lời, sau đó lại buông xuống, ngẩn người nhìn tủ đầu giường.

Trong phòng ngủ có tiếng chăn sột soạt, đương nhiên Kỷ Minh Tranh không nghe thấy.

Bành Hướng Chi lăn lộn trong chăn, nghĩ nghĩ, nằm úp mặt vào gối, lấy điện thoại ra bắt đầu gõ chữ.

"Wow wow wow Vu Chu, Kỷ Minh Tranh yêu thầm tôi sáu năm!!!!!!"

Sáu dấu chấm than, đại diện cho sáu năm.

Bình Luận (0)
Comment