Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 66

Edit: phuong_bchii

________________

Lúc này Bành Hướng Chi không trang điểm cho Kỷ Minh Tranh, vẫn để cho cô mặc áo thun ngắn tay màu xám và quần jean rất mộc mạc, giày thể thao đế bằng, để mặt mộc đi luôn.

Lúc tới quán bar là 11 giờ tối, Kỷ Minh Tranh có hơi mệt mỏi, nhưng bị Bành Hướng Chi lôi kéo, lại bị tiết tấu kích tình mênh mông chấn động, trong nháy mắt tỉnh táo bảy tám phần.

Nhóm Bành Hướng Chi là bạn thân ở ký túc xá bên cạnh lúc nàng học đại học, đã hơn mười năm rồi. Khả Lạc là một người theo chủ nghĩa độc thân, thích chạy khắp thế giới, bạn bè lúc thì ở Châu Phi xem voi, lúc thì ở Iceland chờ cực quang. Bởi vì đam mê ngoài trời, phơi nắng thành màu lúa mì vận động mười phần, bởi vậy mọi người cũng không gọi cô ấy là Từ Khả, mà gọi là Khả Lạc (Coca).

Bành Hướng Chi mặc một chiếc váy thắt lưng màu đỏ nhạt, cắt may vừa vặn sóng gợn lăn tăn, quấn nàng như người cá mới ra khỏi mặt nước, chen chúc xuyên qua đám người, nắm tay Kỷ Minh Tranh, chào hỏi Khả Lạc bọn họ ngồi ở ghế dài.

Khả Lạc là cô gái Giang Thành điển hình, từ trang điểm đến phong cách ăn mặc đều rất nóng bỏng, quần đùi ngắn và áo hai dây lộ ra nửa bộ ngực, khăn lụa quấn bím tóc xương cá, trên cổ tay đeo gậy huỳnh quang không biết cướp được từ đâu.

Còn cắm một cái đai đeo trên vai cô ấy.

"Cậu làm gì vậy, cứ như cây chổi lông gà ấy," Bành Hướng Chi vui vẻ, đi lên liền đạp cô ấy một cái, "Tránh ra, cho chị qua đó."

"Ơ, đây là?" Khả Lạc nghiêng đầu, hứng thú quan sát Kỷ Minh Tranh.

Bành Hướng Chi không đáp, kéo Kỷ Minh Tranh ngồi xuống, nhìn bên cạnh một chàng trai tướng mạo thanh tú tóc ngắn cùng một cái hình xăm trên cổ: "Không phải cậu nên giới thiệu trước à?"

"Gia Tử," Khả Lạc chỉ chỉ cô gái, lại hất cằm với chàng trai, "Băng Tử."

Một bên là một chữ "Tử", rất đối xứng, Bành Hướng Chi cười chào hỏi hai người.

"Hello." Gia Tử ăn mặc có hơi trung tính, giọng cũng trầm, lại nhìn sang Kỷ Minh Tranh.

Bành Hướng Chi tùy tiện vươn cánh tay, vòng tay từ phía sau qua vai Kỷ Minh Tranh, có chút đắc ý: "Kỷ Minh Tranh, bạn gái mình."

"Thật hay giả vậy?" Khả Lạc quan sát Kỷ Minh Tranh từ trên xuống dưới, "Cậu cong rồi à?"

"Không tính là cong, mình chỉ thích cô ấy mà thôi." Bành Hướng Chi cười lấy một viên kẹo cao su trên bàn, hỏi Kỷ Minh Tranh có ăn không, Kỷ Minh Tranh lắc đầu, Bành Hướng Chi nhai một mình, nhìn quanh bàn một vòng, lại nhìn sàn nhảy.

Khả Lạc còn chưa phục hồi tinh thần lại, Bành Hướng Chi cong rồi, hơn nữa còn là... một cô gái khiêm tốn, tóc dài đen thẳng, đeo kính, mặc áo ngắn tay màu xám không có bất kỳ hoạ tiết nào, rất ngắn, gần như không tay áo, nhưng cánh tay lộ ra rất đẹp, thon dài nhẵn nhụi trắng noãn, so với gậy huỳnh quang trên cổ tay mình còn thu hút hơn.

Kỷ Minh Tranh cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, bình tĩnh nhìn nhau, Khả Lạc cười, đưa rượu cho cô: "Uống không?"

Bành Hướng Chi nhận lấy, đặt lên bàn: "Hôm nay không uống, cho mình coca lạnh nhé, cô ấy......"

Nàng cúi đầu, lặng lẽ hỏi Kỷ Minh Tranh: "Cậu uống nước cam không? Hay là nước khoáng?"

Ơ, bộ dáng ngậm ở trong miệng sợ tan này, còn làm cho Khả Lạc mở mang tầm mắt hơn cả việc Bành Hướng Chi không uống rượu.

Kỷ Minh Tranh cũng quay đầu, bởi vì quá ồn ào, cô đến thật gần, nỉ non bên tai Bành Hướng Chi: "Nếu cậu muốn uống rượu, có thể uống một chút, nhưng đừng say, mình không có cách nào đỡ cậu về được đâu."

"Không uống, không muốn uống." Bành Hướng Chi lắc đầu, tay khoác lên vai Kỷ Minh Tranh hơi nhấc lên, chạm vào má cô.

"Này, mình nói," Khả Lạc hết chỗ nói rồi, rút gậy huỳnh quang trên vai mình ra, ném cho Bành Hướng Chi, "Mình đến xem hai người cắn tai ân ái đấy à?"

Bành Hướng Chi cười nhận lấy, lắc lắc trước mặt Kỷ Minh Tranh, ném lại cho Khả Lạc: "Làm gì, mình nói là ra ngoài uống rượu à?"

"Đến quán bar không uống rượu, cậu có bị sao không thế?"

"Vậy mình về nhé?" Bành Hướng Chi nằm xuống sô pha.

Kỷ Minh Tranh nhìn sườn mặt như cá gặp nước của nàng, ngay cả độ cong của son môi cũng cong vừa vặn, nàng trước giờ đều là đóa hoa đẹp nhất nở vào ban đêm, lúc trước cũng là ở một vũ trường tối tăm, nàng nửa dựa vào sô pha, nhấc chân bắt chéo buồn chán, ném một hộp bài tú lơ khơ chưa lấy ra khỏi hộp, thành thạo giúp mình giải vây.

Lúc bài tú lơ khơ kia dừng ở trên bàn, bài bởi vì quán tính bị rút ra một nửa, lúc ấy Kỷ Minh Tranh nghĩ, làm sao nàng đến cả chia bài tú lơ khơ cũng có thể hình thành độ dốc quy tắc lại đẹp như vậy.

"Mình mặc kệ, quy củ cũ, thua thì uống, một ngụm cũng được, một ly cũng được." Khả Lạc đưa hộp xúc xắc cho nàng.

Kỷ Minh Tranh tò mò nhìn một cái, Bành Hướng Chi nhận lấy, vừa lắc vừa giải thích: "Đoán điểm, bao nhiêu, cậu xem mình chơi một ván sẽ biết."

Xúc xắc ở trong hộp bị lắc lộp bộp rung động, Bành Hướng Chi vén tóc của mình, cúi người chơi với cô ấy, có thể là gần đây không có đến hộp đêm, không quen tay, thua liên tiếp ba ván, uống hai ly Chivas, miệng lưỡi của nàng liền ngập tràn mùi rượu.

Nghiêng mặt nhìn Kỷ Minh Tranh, hỏi cô: "Muốn chơi không?"

Nói xong giúp cô vén tóc hai bên vai ra sau, lại ở sau gáy thoáng dừng lại vài giây, một động tác kiềm chế vuốt ve, sợ cô nhàm chán, sợ cô ngơ đến miễn cưỡng.

Kỷ Minh Tranh quét mặt bàn một cái: "Mình thử xem sao."

Bành Hướng Chi ngồi phía sau cô, ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô, nhìn cô chơi.

"Ba cái hai." Khả Lạc nhìn bộ dạng chán ngấy của hai người, thở dài.

"Năm cái hai." Kỷ Minh Tranh ngẫm lại rồi nói.

Khả Lạc không do dự: "Sáu cái bốn."

"Bảy cái bốn." Kỷ Minh Tranh không nhìn xúc xắc, sâu kín nhìn cô ấy.

Khả Lạc nhấc hộp xúc xắc của mình lên, thoáng nhìn, lại nhìn Kỷ Minh Tranh: "Tám cái bốn."

"Mở." Kỷ Minh Tranh cười.

Cô không có cái bốn nào, Khả Lạc có bốn cái bốn. Thua.

"Được đó nha Tranh Tử!" Bành Hướng Chi ôm cô lắc tới lắc lui.

Chơi thêm mấy ván nữa, đối diện thay đổi ba người, Kỷ Minh Tranh vẫn nhiều lần chiếm thượng phong, chỉ số thông minh của cô cao, giỏi quan sát tổng kết, lại biết đánh tâm lý chiến giữ bình tĩnh, đối diện nhìn bộ dáng bất động của cô, căn bản đoán không ra điểm số trên tay cô.

Đặc biệt là, thỉnh thoảng cô còn cười không rõ ý tứ.

Bành Hướng Chi nhìn rất sung sướng, nhớ tới cuộc sống lúc trước mình bởi vì Kỷ Minh Tranh cười mà đoán mò, không thể ngờ được người này dùng để lắc xúc xắc tốt như vậy, hơn nữa dùng ở trên người người khác, sao lại làm cho người vui vẻ như vậy chứ.

Khả Lạc nhìn Kỷ Minh Tranh chậm rãi đẩy kính, hỏi Bành Hướng Chi: "Bạn gái cậu rất biết chơi đó."

"Cô ấy không biết," Bành Hướng Chi nhướng mày với Khả Lạc, "Chỉ có điều, cô ấy là tiến sĩ."

Nửa câu sau nói rất khiêm tốn, cũng nói rất lớn tiếng, Khả Lạc chịu không nổi, không chơi nữa, quay đầu cùng Gia Tử đoán mười lăm hai mươi.

Bành Hướng Chi bị lạnh nhạt cũng không tức giận, liền ôm Kỷ Minh Tranh dùng cằm vẽ vòng quanh vai cô: "Cậu thật lợi hại, ngầu quá."

"Vậy sao?" Kỷ Minh Tranh mím môi, uống một ngụm nước khoáng.

"Đúng vậy, có chút hối hận." Mùi rượu Bành Hướng Chi tập kích người.

"Tại sao?"

"Muốn cùng cậu......" Cô đến gần bên tai Kỷ Minh Tranh, gằn từng chữ, "Đại do đặc do."


Hài lòng nhìn thấy tai Kỷ Minh Tranh đỏ dần lên, nàng buông cô ra, đè xuống khó nhịn trong lòng, cắn ống hút uống coca lạnh.

Đột nhiên trên vai trầm xuống, một làn gió thơm lạnh lạnh, có cánh tay từ sau sô pha ôm lấy nàng, sau đó mặt cọ vào tai nàng, giọng nói giòn tan: "Bành Hướng Chi!"

Nàng kinh ngạc quay đầu, nhìn cô gái nhuộm tóc màu khói: "Mia."

"Ê, tóc cậu đẹp đó."

"Mình đã trôi dạt rất lâu rồi, mấy tháng rồi không gặp cậu." Mia ôm lấy cổ nàng.

"Đợi chút đợi chút, không thở nổi." Bành Hướng Chi vỗ tay cô ấy một cái, ý bảo cô ấy buông ra, sau đó nhìn Kỷ Minh Tranh, cô không nhìn bên này, bưng nước khoáng, quay đầu nhìn DJ phía xa.

"Đi, đi nhảy một lát." Mia ở phía sau vớt tóc Bành Hướng Chi.

Bành Hướng Chi kéo lại: "Không đi không đi không đi, có việc rồi."

Mia hỏi cô ấy muốn một ly rượu, bưng lên liền đi, Bành Hướng Chi đặt tay lên đùi Kỷ Minh Tranh, lắc một cái, lại gần: "Nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn bọn họ nhảy." Kỷ Minh Tranh lại uống một ngụm nước, thản nhiên nói, vẫn không nhìn Bành Hướng Chi.

Toang rồi toang rồi toang rồi, trong lòng Bành Hướng Chi vang lên cảnh báo, lại dịch người dán vào cô, nhỏ giọng hỏi: "Làm gì vậy."

"Kỷ Bảo ~"

Kỷ Minh Tranh bình tĩnh quay lại nhìn nàng một cái: "Mình không thích mùi hương này."

Trên người nàng có mùi nước hoa Mia dùng, rất xa lạ, không thích.

Bành Hướng Chi ôm lấy cô: "Vậy cậu nhuộm mùi thơm của cậu cho mình đi, mình cũng thích mùi của cậu hơn."

"Không phải thích hơn," Kỷ Minh Tranh sửa lại, "Không có so sánh."

Bành Hướng Chi cười đến mi mắt cong cong: "Được, không so sánh, chỉ thích thôi."

"Chỉ thích cái gì?"

"Chỉ thích Tranh Tử, chỉ thích Kỷ Minh Tranh." Bành Hướng Chi nói bên tai cô.

"Mình thích cam (Tranh Tử) ngọt, cam (Tranh Tử) chua mình cũng thích, rất thích."

Bên tai Kỷ Minh Tranh mềm mại tê dại, lại trải lên một lớp da gà nhợt nhạt, nhưng cô cũng không kháng cự loại cảm giác này, nghiêm túc, an tĩnh hưởng thụ.

Bành Hướng Chi ôm lấy cô từ phía sau, thu hai tay lại: "Về được không? Thật sự rất nhàm chán. Hơn nữa ngày mai cậu còn phải đi làm."

"Được, mình sao cũng được." Kỷ Minh Tranh nói.

Bành Hướng Chi lại không vội vã: "Trước khi trở về, muốn làm một việc."

"Cái gì?"

"Lần trước ở quán bar, có chuyện chưa làm xong."

Vì thế bướm hoa Bành Hướng Chi kéo cô, đến phòng vệ sinh màu đen bên cạnh kiều diễm nhất trong thông đạo, hoàn thành nụ hôn lần trước không có tận hứng.

Nàng tựa vào bên tường bóng loáng vô cùng có cảm giác khoa học kỹ thuật, giống như đóa hoa xinh đẹp mọc ra từ bùn đất tối tăm, sau đó nàng dùng ngón tay dẫn Kỷ Minh Tranh đến hái nàng, tay phải khoác lên vai Kỷ Minh Tranh cầm mắt kính đã tháo xuống, nàng bị hôn đến ý loạn tình mê, động tác thưởng thức mắt kính lại càng triền miên.

Bên cạnh cũng có cả trai lẫn gái uống say loạn tình đang phóng thích dục vọng, đang hôn môi, đang vuốt ve, đang trầm luân, đang sa đọa.

Kỷ Minh Tranh là người ở giữa, sạch sẽ đến mức nhìn không hợp chỗ.

Nhưng cô ở đây thành kính mà hôn người yêu của mình.

Bành Hướng Chi nâng chân trái lên, dựa vào Kỷ Minh Tranh, không dùng sức mà cọ.

Tay Kỷ Minh Tranh đặt bên hông nàng tự nhiên hướng xuống, theo đường cong làn váy, vuốt ve đùi nàng.

"Được rồi." Bành Hướng Chi lưu luyến kết thúc nụ hôn này, một lần nữa đeo kính cho Kỷ Minh Tranh.

Phần còn lại để dành cho những đêm an toàn hơn.

"Về nhà thôi." Nàng khàn giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment