Đều Thời Đại Nào Rồi

Chương 73

Edit: phuong_bchii

________________

Tám giờ tối, Bành Hướng Chi ở trong phòng ngủ nói tình hình với Vu Chu, Kỷ Minh Tranh ngồi ở bệ cửa sổ, nói chuyện với mẹ Kỷ.

Ban công "gây chuyện" rất yên tĩnh, giống như một xã hội không tưởng nho nhỏ, hoa và cành lá đều tự duỗi ra, hưởng thụ tưới tiêu của sương đêm. Kỷ Minh Tranh xếp bằng ngồi trên đệm hương bồ, đưa tay chạm vào nụ hoa, mềm mại, còn có chút ướt át, màu sắc không pha tạp chất, giống như trái tim chưa từng thật sự mở rộng của một cô gái.

Vào rất nhiều ngày đêm tịch mịch, Kỷ Minh Tranh cùng chúng nó chào hỏi, giống như đang chào hỏi tình yêu chính mình không muốn người khác biết.

Tình yêu của cô cũng đáng thương sinh trưởng trong bùn đất, không có rễ cây và cành lá rất mạnh mẽ, chất dinh dưỡng hấp thu cũng không thấy quá cường tráng, nhưng phải đối mặt với mưa gió.

Rất kỳ diệu, lần này lộ ra ánh sáng, cũng là bắt đầu từ những đóa hoa yếu đuối này.

Điện thoại vang lên ba tiếng, bên kia bắt máy: "Alo, Tranh Tranh."

Mẹ Kỷ có chút ho khan, nhưng bà nhịn xuống, âm cuối rất nhẹ.

Kỷ Minh Tranh đầu tiên là hỏi bà đã ăn tối chưa, lại hỏi có uống thuốc đúng giờ không, sau đó không đi lòng vòng nữa, nói thẳng: "Mẹ, con định công khai với cô ấy."

Cô nói "Con định" chứ không phải "Cô ấy định", sai một từ, nhưng rất khác.

Mẹ Kỷ im lặng.

Kỷ Minh Tranh nói: "Con có chút lo lắng, mẹ biết chuyện này từ trên mạng, hoặc là từ miệng người khác."

"Con sẽ không xử lý quá phô trương, chuẩn bị trong buổi livestream khéo léo nói một chút về chuyện này, cho nên phạm vi chắc sẽ không quá rộng, ba bình thường không lên mạng, chắc ba sẽ không biết, bà nội bên kia cũng vậy." Kỷ Minh Tranh ấn cổ chân mảnh khảnh của mình, ngồi như một con mèo được nuôi dưỡng tốt, chậm rãi chớp mắt, chậm rãi nói ra tình yêu với nhân loại.

Kỷ Minh Tranh lặp lại lời hứa với bà, mẹ Kỷ đứng dậy, nghe thấy tiếng xào xạc, bà lắc đầu: "Mẹ không muốn đồng ý với con, Tranh Tranh."

Hai cô sống chung chưa bao lâu, sẽ gặp phải áp lực bên ngoài, hơn nữa bà luôn lo lắng, đối phương chưa suy nghĩ thấu đáo.

Nhìn có vẻ là một cô gái hấp tấp như vậy, cười nhiệt tình nói chuyện cũng nhanh, không giống Kỷ Minh Tranh, người luôn hạ quyết tâm trước khi nói.

Kỷ Minh Tranh ngửa đầu nhìn sao, cô phát hiện Bành Hướng Chi lúc trước thật sự không lừa cô, cảnh đêm thật sự rất đẹp, mang theo một loại mập mờ khó có thể dứt, muốn cho tầm nhìn và suy nghĩ của người ta toàn bộ dừng lại vì trăng lạnh.

Mà Kỷ Minh Tranh, thật sự rất muốn Bành Hướng Chi dừng lại vì cô.

Có thể người khác chỉ nhìn thấy cô xinh đẹp, nhưng xinh đẹp thật ra là thứ không đáng nhắc tới nhất của Bành Hướng Chi, cô thẳng thắn, tiêu sái, bướng lại cố chấp, nhưng Kỷ Minh Tranh thích nhất, thật ra là "tính không khác biệt" của Bành Hướng Chi.

Lòng nàng rất lớn, nhưng mắt nàng rất nhỏ.

Người khác có thể nhìn thấy một ngọn núi, nàng chỉ có thể nhìn thấy một hạt cát.

Trong mắt nàng, không có giai cấp, không có tiền bạc, không có giới tính, không có quen thuộc hay không quen thuộc, không có cái gọi là đẳng cấp phân biệt giữa "thần tượng" và "fan". Chỉ cần nàng nhìn thấy bạn, nàng sẽ nhanh chóng cảm nhận được bạn, sẽ tranh luận vì những gì nàng cho là bất bình đẳng, cũng sẽ đồng cảm mãnh liệt với một người lạ trên mạng.

Cho nên mới sinh lòng áy náy với fan, cho nên mới không muốn phụ lòng bất cứ người nào đối tốt với nàng.

Nếu như nàng yêu một người, trong lòng nàng sẽ không dung nạp được cái gì khác, mà người kia lại càng thuận lý thành chương biến thành đệ nhất vũ trụ.

Cho dù cô vẫn chải kiểu tóc rất quê mùa, cho dù cô vẫn không biết cách ăn mặc, cho dù cô liếc mắt một cái vẫn không bắt mắt như cũ, nhưng vẻ mặt Bành Hướng Chi sẽ nói cho cô biết, cô tốt nhất, không cần thay đổi bất cứ thứ gì, không cần trang điểm bất cứ thứ gì.

Kỷ Minh Tranh từ nhỏ đến lớn đã thích giành vị trí thứ nhất, nhưng chỉ có tình yêu của Bành Hướng Chi mới khiến cô cảm thấy, vị trí thứ nhất này không cần cố gắng.

Không cần phải luyện đề cả ngày lẫn đêm, cũng không cần phải hoàn hảo làm presentation.

Cô chỉ cần tiến vào đường băng của Bành Hướng Chi, sẽ không có đối thủ, cho dù nhàn rỗi ngắm hoa, Bành Hướng Chi vẫn sẽ cười nâng vòng nguyệt quế lên.

Làm vị trí thứ nhất của Bành Hướng Chi, là vinh dự mà Kỷ Minh Tranh mong muốn nhất.

Đầu dây bên kia có hơi thở không nhẹ không nặng, Kỷ Minh Tranh đặt di động bên tai, mở miệng: "Mẹ, con ở phương diện khác, ở bất cứ phương diện nào, đều sẽ làm một đứa con gái không thể bắt bẻ."

Cô bình tĩnh nói xong, cười cười, không có câu thứ hai.

Nhưng mẹ Kỷ gần như không thể khống chế được hơi thở của mình. Bà hiểu rõ con gái mình nhất, trước giờ cũng không phải là người bảo thủ không chịu thay đổi, hơn ba mươi năm trước, bà phù hợp với mong đợi của rất nhiều người đối với "thành công", có điều là trùng hợp —— trùng hợp con đường bà đi, cùng người khác cực kỳ hâm mộ, khen ngợi, tán thành là cùng một con đường.

Cho nên, bà chưa bao giờ hùa theo hoặc để ý tới người khác.

Mà bây giờ, giờ phút này, Kỷ Minh Tranh đang thỏa hiệp.

Cô nói với mẹ rằng cô sẽ làm trái lại một lần, và sau đó còn lại bất cứ điều gì khác, cô sẵn sàng hạ thấp sự kiêu ngạo và làm vừa lòng "người khác".

Trấn an mẹ xong, sau khi cúp điện thoại, Kỷ Minh Tranh tự mình hồi phục tâm trạng, sau đó đi vào phòng ngủ.

Bành Hướng Chi nằm trong lòng cô, nghe cô nói chuyện với mẹ, phản ứng của mẹ Kỷ tốt hơn nàng tưởng tượng nhiều, tảng đá lớn trong lòng nàng mơ hồ rơi xuống, lại nghe Kỷ Minh Tranh hỏi: "Có cần thông báo với ba mẹ cậu không?"

Bành Hướng Chi nằm sấp trên người cô: "Ba mẹ mình còn lâu mới để ý đến mình."

"Không để ý đến cậu?" Lần đầu tiên nghe nàng nói về ba mẹ, Kỷ Minh Tranh muốn biết nhiều hơn.

"Ba mình đi qua bên kia, mẹ mình căn bản không quan tâm trạng thái của mình, chỉ cần mình không ở trước mặt làm phiền bà ấy." Nàng nói rất mịt mờ, ba mẹ ly hôn, qua lại với ba cũng chỉ có ngày lễ với ngày tết, vốn dĩ ở chung với mẹ nàng, mẹ nàng không muốn nàng làm công việc này, cứ luôn cằn nhằn, vì vậy nàng dọn ra ngoài.

"Thành tích đại học của mình không tốt, nên chạy ra ngoài đi làm, khi đó ai biết nhân viên lồng tiếng là gì chứ, mẹ mình luôn cảm thấy làm cái thứ công việc không đàng hoàng này làm chậm trễ việc học tập của mình, suýt chút nữa không tốt nghiệp, sau đó không tìm được việc làm, đó là bà ấy cảm thấy, thật ra là mình không muốn tìm."

"Mình muốn làm cái này, nhưng lúc ấy không có cơ hội nào cả, cậu cũng biết mà, chúng ta đi một chuyến cũng chưa chắc có đủ tiền một ly trà sữa, có lúc ở bên ngoài phòng thu ngoan ngoãn chờ đợi, chờ đợi là đợi hết một ngày, kết quả người đi ra nói, cô không biết nói tiếng Xuyên Thành à? Chúng tôi muốn tuyển người biết nói giọng Xuyên Thành, cô đây nói giọng Giang Thành nặng quá, không được."

Kỷ Minh Tranh ôm lấy nàng, nghe nàng kể chuyện quá khứ.

"Sau này có lần mình kiếm được ba đến năm trăm, mình đã mua cho mẹ mình một cái váy, tưởng rằng mẹ mình sẽ rất vui, nào ngờ mẹ mình nói 'Bành Hướng Chi con là muốn tức chết mẹ à, con xem chị họ con một tháng bao nhiêu tiền, con đường đường là sinh viên đại học, tiền làm một tháng mua cho mẹ một cái váy, con cảm thấy em sẽ vui đúng không?"

Nàng cười cười, khi đó mẹ nàng tức giận đến mức muốn lấy chổi lông gà đánh nàng, nàng la lên gà bay chó sủa, ra sức trốn sau lưng bà ngoại.

Sau đó nữa, khá hơn xíu, cũng có thể kiếm chút tiền đổi TV cho gia đình, điều hòa gì đó, sắc mặt mẹ nàng đối với nàng cũng khá hơn một chút, nhưng vẫn không hiểu: "Con chơi cái này, có thể làm được bao lâu? Qua mấy năm nữa con già rồi, con có thể làm gì?"

"Dây thanh quản là cơ quan lão hóa muộn nhất, con có thể làm rất lâu." Bành Hướng Chi nói.

"Con có thể làm rất lâu, cho dù là diễn viên, đến tuổi đều phải đi diễn người mẹ, chớ nói chi là một người lồng tiếng như con, cái studio kia của các con, có thể đảm bảo cơm con ăn bao lâu?"

Sau đó mẹ nàng cũng lười để ý đến nàng, trở về quá muộn cũng sẽ hâm nóng cơm cho nàng, nhưng bình thường sắc mặt cũng không tốt gì, bát đập lên bàn một cái, khoác áo ngủ lại đi vào.

"Bà ấy căn bản không hiểu những thứ này, bách hợp ngôn tình đam mỹ gì đó bà ấy đều không hiểu, căn bản không biết mình đang làm cái gì." Bành Hướng Chi thở dài.

Một lát sau lại ngước mắt lên, chọc cằm Kỷ Minh Tranh: "Làm gì? Cậu lại đau lòng vì mình, ha ha."

"Cậu nhìn mình xem, cha không thương mẹ không yêu, sau này cậu có ý định thu nhận mình lâu dài không?" Bành Hướng Chi nhỏ giọng hỏi cô, ánh mắt trong suốt trong đêm tối giống như cún con.

"Ừ." Kỷ Minh Tranh nói.

"Tranh Tử," Bành Hướng Chi cọ cọ vai cô, "Có phải mình quá xúc động hay không, nếu không cậu quản mình đi, nếu suy nghĩ này của mình không đúng, cậu nói cho mình biết, cậu dạy mình, mình nghe lời cậu."

"Thật ra," Kỷ Minh Tranh chậm rãi nhìn nàng, "Mình cũng muốn công khai."

"Hả?"

"Mình chưa từng yêu ai, nhưng đôi khi cũng tự hỏi, cùng giới tính với nhau, có thể dùng nghi thức gì để chứng minh cho nhau đây?" Đám cưới, nhà thờ, lời thề, những thứ này đối với họ mà nói, theo một ý nghĩa nào đó giống như câu chuyện cổ tích tự lừa mình dối người.

Như vậy, người khác sẽ nhìn thẳng vào và chúc phúc sao? Cũng không phải.

Sau đó cô nghĩ, hẳn là chính mình, là từ đáy lòng tự nhận mình, cho rằng nó căn bản là không có gì ghê gớm, cũng không có gì nên kiêng kị, cùng lắm là một đôi bình thường nhất trên đời này mà thôi.

Có lúc cô nhìn thấy các cặp tình nhân đồng tính tương tác phô trương trên mạng, cũng sẽ nghĩ, điều bọn họ muốn có được, có lẽ cũng không phải người khác phát biểu một câu khen ngợi về "ngọt" hoặc là "đẹp đôi", mà là bầu không khí bình thường đến không chút kinh ngạc này.

Bọn họ ở cùng một chỗ, ồ, bọn họ hẳn là ở cùng một chỗ, Kỷ Minh Tranh và Bành Hướng Chi, hẳn là ở cùng một chỗ.

"Vậy có ảnh hưởng gì đến cậu không?" Bành Hướng Chi hỏi cô.

"Có lẽ có."

"?"

"Có thể, có một ngày Bành Hướng Chi cả ngày đều không có xuất hiện, sẽ có người đến nhắn tin riêng cho mình, Kỷ Minh Tranh, Bành Hướng Chi đâu?" Kỷ Minh Tranh mím môi cười.

"Cũng có thể, sau khi mình biến mất nửa tháng, có người nhắn tin riêng cho cậu, nói là xin hãy nói với Kỷ Minh Tranh một tiếng, nên kinh doanh rồi."

Giọng nói của cô rất dịu dàng, cũng rất nghiêm túc, trái tim đóng chặt của Bành Hướng Chi như bị lột ra, ngứa ngáy mềm mại nở rộ, nở rộ thành một đóa hoa nhỏ, nàng cười ôm Kỷ Minh Tranh nói: "Thật sao? Mình rất thích kiểu như vậy."

"Ừ," Kỷ Minh Tranh gật đầu, "Lúc cậu livestream, còn có người hỏi, bạn gái chị đâu rồi?"

"Bành Hướng Chi, bạn gái chị đâu?" Kỷ Minh Tranh cúi đầu, nhìn nàng đỏ mặt cười.

"Ở đây, bạn gái tôi đang ôm tôi này." Bành Hướng Chi cũng cười.

"Vui không?" Kỷ Minh Tranh đưa tay chạm vào chóp mũi nàng.

"Vui chết đi được."

"Có khi nào trong lúc mình hẹn hò với người khác, có người ghen giúp cậu, nói Kỷ Minh Tranh chị lo lắng đi?" Bành Hướng Chi lại hỏi.

"Vậy mình phải xen vào sao?"

"Cậu cứ trả lời một cái icon, hoặc là một dấu câu, có vẻ lạnh lùng một chút, nhưng biểu thị cậu đã biết."

"Được."

"Vậy liệu có ai nhắn riêng cho mình 'hai người nhất định phải thật hạnh phúc' không."

"Sẽ."

"Làm sao cậu biết?" Lời nói của Bành Hướng Chi chìm trong bóng đêm.

"Nếu không có, mình sẽ nhắn riêng cho cậu." Kỷ Minh Tranh nói, "Bạn có acc phụ."

Bành Hướng Chi phì cười, gãi eo cô: "Mấy acc phụ của cậu? Sao còn có acc phụ thế?"

"Muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

"Quả nhiên, bánh trôi vừng đen nhà cậu."

Nhưng thật ngọt ngào, Bành Hướng Chi cảm thấy mỹ mãn gối lên cánh tay cô, san bằng nếp nhăn giữa lông mày, ngủ thiếp đi.

Bình Luận (0)
Comment