Chương 115: Ôm
Chương 115: ÔmChương 115: Ôm
Ngày hôm sau, mấy người bạn trong nhóm Cos hẹn gặp nhau lúc 2 giờ chiều, địa điểm là trung tâm dạy mỹ thuật trên đường Thị Đông.
Trân Trứ ăn cơm trưa xong, thì xuống dưới nhà đi dạo quanh mấy cửa hàng bán hoa phía dưới.
Đời trước hay năm 2007 hiện tại, Trân Trứ chưa từng mua hoa. Hắn cũng không hề giống với bài văn đã tả tại ngày lễ của mẹ em đã mua một nhành cẩm chướng để tặng.
Hay tả về cảm giác tặng hoa gần như là bịa đặt. Hắn thuộc kiểu ờ, cửa hàng hoa ở đó đấy, nhưng liên quái gì đến mình.
'Anh chàng đẹp trai mua hoa không? Tặng cho ai nào?"
Bà chủ là một người trung niên trông khá mập. Bà đang cắt tỉa bó hoa vừa mới làm, nhưng vẫn nhiệt tình mời chào Trần Trứ.
"Mua tặng bạn gái.'
Trân Trứ ngẩng đầu lên nói.
Bà chủ cửa hàng hoa cũng là người có kinh nghiệm. Bà đoán, Trân Trứ là học sinh lớp 12 hoặc năm nhất đại học, là đối tượng không có nhiều tiền, chỉ theo đuổi sự lãng mạn.
Thế là, bà chỉ vào khu vực đang chứa hoa hồng nói: "Một bông 3 tệ. Bình thường tặng bạn gái thì lấy 9 bông hoặc 11 bông là tốt nhất."
Trân Trứ nhìn lại, khu vực để hoa hồng này đều là loại không đẹp. Cánh hoa nhìn có vẻ hơi héo, màu sắc không còn đỏ tươi, thậm chí có một vài cánh hoa bị gãy, chẳng trách chỉ có 3 tệ một bông.
"Có con loại nào tốt hơn không ạ?"
Rõ ràng Trân Trứ không thấy hài lòng với cấp bậc này rồi.
"Tốt hơn?"
Bà chủ cửa hàng hoa đứng dậy, dẫn Trần Trứ đến vị trí gần với điều hoa hơn. Nơi đây đặt những bông hoa hồng đầy đặn mượt mà, màu sắc càng thêm đẹp đế ướt át.
Chỉ riêng màu đỏ thẫm giống như son môi cũng khiến người nhìn muốn lại gần sờ một chút.
"Cái này bao nhiêu tiền một bông?"
Trân Trứ thấy hài lòng nên vội hỏi.
"Một bông tệ, anh chàng đẹp trai đây đều là hàng nhập khẩu...
Bà chủ cửa hàng hoa vì muốn bán được hàng nên bắt đầu dùng mấy lời mê hoặc lòng người, cuối cùng hỏi lại: Cậu chọn 11 bông chứ?" "11 bông có nghĩa là gì?"
Đúng là Trần Trứ không hiểu nhiều về hoa cho lắm.
"Một lòng một dạ."
Bà chủ cửa hàng mỉm cười nói. Đây là một trong số chiêu trò mà giờ trẻ hiện tại cực kỳ thích.
nÀ "
Trân Trứ gật đầu, su đó móc tiền từ túi ra: "Nhưng... Cháu muốn mua 300 tệ."
Đây là tiền quỹ đen của lão Trân, mình tuyệt đối sẽ không ăn bớt số tiền này.
"Được, vậy thì 33 bông, có nghĩa là tình yêu vĩnh hằng tam sinh tam thế."
Bà chủ cửa hàng hoa nhảy số cũng nhanh. Lúc đầu, bà cứ nghĩ đây là cậu bé ít tiền, không ngờ vị khách này ăn chơi như vậy.
"Được."
Trân Trứ thoải mái đưa tiên, đồng thời dặn dò: "Cô gói cho cháu bó đẹp vào đấy nhá."
Hắn đợi ở cửa hàng hoa khoảng 30 phút, sau đó câm theo một bó hoa được gói rất đẹp, cánh hoa dày đẹp đẽ, màu sắc tươi mới thu hút ánh nhìn, rồi từ điểm dừng xe bus bước lên xe.
Cũng may, đây là giữa trưa nóng, trên xe không có nhiều người, nếu không chen chúc sợ chẳng mấy chốc bó hoa sẽ ảnh hưởng.
Trân Trứ bước lên xe, rồi cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Du Huyền.
Trâm Trứ: Cậu đang ở trung tâm dạy vẽ sao?
Cá Lúc Lắc: Không, bây giờ mình mới chuẩn bị ra khỏi nhà. Cậu ăn cơm chưa?
Trâm Trứ: Mình ăn rồi.
Hai người cứ như vậy trò chuyện suốt cả quãng đường đi. Nhưng Trần Trứ đến trung tâm dạy vẽ sớm hơn Du Huyền, hắn muốn tạo bất ngờ cho Cá Lúc Lắc.
Giữa trưa, nên nơi này khá yên tĩnh, Trần Trứ ngồi ở ghế bên ngoài trung tâm, có lẽ đây là ghế để cho cha mẹ đến đón trẻ nhỏ nhà mình.
Thời điểm Du Huyền nói mình chuẩn bị đến, Trần Trứ câm bông hoa đứng dậy. Rất nhanh, Du Huyền đội mũ lưỡi trai bước từ trên xe bus xuống.
Không ngờ, còn có một tên con trai trẻ tuổi lẽo đếo theo sau. Anh ta đang tỏ vẻ đau khổ cầu xin: "Người đẹp, em là nữ sinh đẹp nhất mà anh gặp được. Từ bến xe bus anh theo em đến tận đây, em có thể cho anh làm quen được không?
"Ai muốn làm quen cùng anh?"
Du Huyền chẳng thèm khách sáo trả lời: "Tôi nói mình có bạn trai rồi, không biết anh theo làm cái gì, khó chịu thật đấy." Giọng nói quen thuộc, thái độ quen thuộc, khiến Trân Trứ nhớ lại vào một ngày tháng 3, Du Huyền đứng trước mặt mình nói: "Thời điểm này, sao cậu không cố mà học hành cho giỏi, chứ đừng ngu ngốc suốt ngày đòi bắt chuyện với con gái...
Nhưng lúc đó, Du Huyền là Du Huyền.
Còn bây giờ, cô ấy là Cá Lúc Lắc của mình.
Trân Trứ gọi một tiếng.
"Chủ nhiệm Trần."
Du Huyền xoay người lại, kéo mũ lưỡi trai cao lên, lộ ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Vừa rồi, cô còn tỏ ra khó chịu bực bội, thế nhưng vừa mới nhìn thấy, đôi mắt lập tức biến thành nửa vầng trăng, miệng mỉm cười tự nhiên.
"Sao cậu bảo mình mới ăn cơm xong mà?
Du Huyền còn chưa nói xong, đột nhiên có một bó hoa hồng rất to hiện ra trước mặt mình.
Ba mươi ba đóa hoa đỏ tươi đẹp đẽ cùng xuất hiện một chỗ, giống như ngọn rửa đang cháy hừng hức, đốt cháy tình yêu mãnh liệt.
"A...
Du Huyền nhịn không được kích động kêu lên.
Không có cô gái nào là không thích hoa, cũng có thể nhiêu người không thích hoa, mà thích người ấy tặng hoa cho mình.
Du Huyền ngửi bó hoa, cặp lông mi dài bỗng nhiên run rẩy. Giọng nói có một phần trách mắng, nhưng 9 phần con lại là vui mừng: "Không phải bảo cậu không cần mua sao?"
Trân Trứ không giải thích, đây là con trai bộc lộ tình cảm nên không giải thích, mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Chúc chúng ta sau này, đều ôm hoa tươi và lãng mạn."
Đột nhiên, mắt Du Huyền như xuất hiện một màng nước mắt thật mỏng, sau đó tạo thành từng giọt lăn trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Thích không?'
Trân Trứ hỏi, hắn cảm giác được Cá Lúc Lắc đang rất vui mừng.
"Ừ"
Giọng mũi của Du Huyền mêm mãi giống như người đang rất say rượu.
Trong lòng Trần Trứ, tim đang đập thình thịch, tỏ ra hắn rất lo lắng. Giống như bản thân đang đứng trước hội nghị phát biểu, với một lãnh đạo có kinh nghiệm phong phú sẽ dừng lại, chờ cho mọi người đồng loạt võ tay.
Lúc này, Trân Trứ cảm thấy thời điểm đã thích hợp rồi, nên cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, rồi giang hai tay ra nói: "Chúng ta ôm một cái nào." Du Huyền nhìn Trân Trứ. Dáng vẻ hung hăng vừa rồi đâu còn nữa, khuôn mặt bỗng chốc đỏ như hoa hồng, sắc đỏ kiêu diễm ướt át, tựa như cầu vồng trong ánh bình minh, lại có chút chói mắt của ráng chiều.
"Ừ"
Du Huyền dịu dàng nói.
"Quả nhiên, thời điểm rất quan trọng."
Trân Trứ nghĩ thâm, sau đó bước lên phía trước, ôm Du Huyền vào trong lòng.
Mặc dù Du Huyền mạnh miệng đồng ý, nhưng khi cơ thể tiếp xúc với ngực của Trần Trứ, bỗng cơ thể cô trở nên căng cứng, cảm giác cánh tay của mình chẳng biết nên để đâu.
Nhất là khi hai tay Trân Trứ ôm lấy lưng của mình, Du Huyền lo lắng đến mức hít thở dồn dập, bắp chân cũng sắp mềm nhũng ra, giống như chỉ cần Trân Trứ buông lỏng cô sẽ lập tức ngã xuống.
Thế nhưng, hình như cô nhớ tới điều gì, nên vội vàng dẩy Trân Trứ ra một chút.
"Sao thế?"
Trân Trứ cúi đầu hỏi.
"Đừng ép bản thân mình tiêu sài hoang phí thế chứ."
Du Huyền đỏ mặt nói.
"... Giờ cậu còn quan tâm đến chuyện này làm gì?"
Trân Trứ kéo Du Huyền vào.
Lần này, giống như cô đã có vẻ quen quen rồi, với lại vừa rồi Trân Trứ nói chuyện còn thở vào tai mình, khiến cô có cảm giác tê tê nhưng kèm với đó là cảm giác an toàn.
"Chủ nhiệm Trần."
Giọng nói Du Huyền có chút mơ màng.
"ừ2"
Trân Trứ trả lời.
"Mình cảm giác tim của cậu đập hơi nhanh thì phải."
Du Huyền hồn nhiên nói.
Trân Trứ cười cười không trả lời. Du Huyên cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng dựa vào vai của Trân Trứ.
Nhịp tim khi thì rộn ràng khi thì nhẹ nhàng, giống như đang tấu lên khúc nhạc dạo đầu.
Vừa rồi, tên con trai còn lẽo đếo theo sau Du Huyền xin cách thức liên lạc đã đi từ lúc nào, ai không có việc gì đến mức xem mỹ nữ cũng với bạn trai người ta làm mấy chuyện yêu đương.
Một lúc sau, người phụ trách trung tâm dạy mỹ thuật đi tới. Đột nhiên bà nhìn thấy một cặp đôi đang ôm nhau.
"Cô Sử”
Du Huyền vừa chỉnh lại mái tóc vừa chào.
Ha ha... Chào em."
Sử Ngọc Thu tò mò đánh giá Trân Trứ: "Du Huyền, đây là bạn trai mà em hay nói sao?"
"Vâng."
Du Huyền có chút lưu luyến không muốn thoát khỏi vòng tay Trần Trứ, nhưng cô vẫn dùng một tay nắm tay Trần Trứ, tay còn lại ôm bó hoa hồng, mỉm cười nói với Sử Ngọc Thu: "Đây là bạn trai mua cho em đấy, cô thấy có được không?"
"Rất đẹp."
Sử Ngọc Thu mỉm cười. Du Huyền đã ở chỗ cô luyện tập hai năm, bản thân cô cực kỳ thích cô bé xinh đẹp này, một cô bé đến từ Xuyên Du dám yêu gám hận.
Nên bây giờ thái độ của cô với Trân Trứ cũng rất tốt: "Tiểu Trần, Du Huyền thường xuyên nhắc đến em ở chỗ tôi đấy..."
Cũng không lâu lắm Ngô Dư đi tới.
Du Huyền lập tức chỉ vào bó hoa hồng, nói với bạn thân: "Chủ nhiệm Trần tặng, được không?"
Sau đó, Hoàng Bách Hàm và Viên Viên cũng tới.
Du Huyền cũng nói với bọn họ như vậy: "Trân Trứ tặng, đẹp không?"
Đến ngay cả Vương Trường Hoa cũng không trốn được bữa cơm chó này. Cậu ta bước đến thì tỏ rõ trình độ của mình ngay lập tức: "Chụp cho Du mỹ nhân ôm bó hoa hồng đó một kiểu ảnh, sau đó quảng cáo ở đài truyền hình 24 giờ, để cho toàn thể thế giới biết hai người đang hạnh phúc đi."