Chương 119: Thân phận công chức chỉ là trước kia
Chương 119: Thân phận công chức chỉ là trước kiaChương 119: Thân phận công chức chỉ là trước kia
Trân Trứ xem bộ phim này mà đầu óc cứ mơ mơ màng màng, trong tai luôn văng vẳng câu nói kia của Du Huyền, cảm giác mình chơi không lại còn bị đùa giỡn.
Thỉnh thoảng Du Huyền sẽ thay đổi tư thế, đôi chân dài đan vào nhau, trong chớp mắt ấy sẽ vô thức lộ ra mắt cá chân. Khi đó, hình ảnh kia bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu Trần Trứ.
Một số thời điểm, trong lúc vô tình Du Huyền sẽ lộ ra biểu cảm mê người, thậm chí đẹp vượt qua mọi giới hạn, đánh thẳng vào tâm chí con người.
Mãi mới đến khi phim kết thúc, Du Huyền nắm tay Trần Trứ cùng đoàn người trong rạp nối đuôi nhau đi xuống. Du Huyền nói ra cảm giác không rõ ràng lắm: "Sao mình thấy cậu xem phim mà lòng không yên ổn vậy? Phim không hay sao?"
“Hay mà...
Trân Trứ nói một đằng nghĩ một nẻo, rõ ràng là phim của Hollywood, nhưng trong đầu hắn luôn hiện ra những hình ảnh hút hồn kia.
Cho đến khi hai người ra ngoài, từng cơn gió đêm thổi tới, lòng Trân Trứ mới dần bình tính lại.
Bởi vì thời gian không vội, cả hai đều muốn ở cùng đối phương lâu hơn chút nữa, cho nên rủ nhau đợi chuyến xe bus muộn cuối ngày.
Chuyến xe bus này thật lâu mới xuất hiện, nhưng Du Huyền cũng không ngồi không, cô lấy điện thoại di động ra, vui mừng phấn khởi nói: "Chủ nhiệm Trần, chúng ta chụp một bức ảnh kỷ niệm nào."
"Được.
Trân Trứ không từ chối, mà ghé sát người vào trong khung hình.
Người hiện đại chụp ảnh, đăng lên trang cá nhân, cũng giống như thi nhân thời xưa muốn làm thơ, mục đích để ghi lại kỷ niệm trong cuộc sống.
“Tạch, tạch."
Du Huyền nhấn chụp hình liên tục.
Mặc dù bây giờ là 10 giờ đêm, nhưng trong thành phố loại một thì phố xá vẫn tấp nập phồn hoa như cũ, các loại ánh đèn rực rỡ, chiếu sáng cả bâu trời.
Nhưng đây chỉ là bối cảnh cho bức hình, trong ảnh là Trân Trứ và Du Huyền đang mỉm cười, ở giữa có bó hoa 33 bông hồng. Khoảnh khác lãng mạn trong một ngày bình thường.
Bên cạnh mình có cậu, bên cạnh cậu có mình.
Cuối cùng xe bus cũng đã tới, thân xe nhẹ nhàng lắc lư dừng trước điểm dừng. Trên xe không hề ít như suy đoán của mọi người, có người làm thêm giờ này mới về, cũng có người tới thành phố này để du lịch, có có người giống Trần Trứ đang vui vẻ hẹn hò với người yêu.
Nó giống như chiếc giày mỗi người đang đi, mỗi người có mỗi con đường khác nhau.
Trên chỗ ngồi, Du Huyền cầm điện thoại tiệp tục chụp ảnh với Trần Trứ, nhưng vì xe thường xuyên xóc nảy, nên chất lượng ảnh kém những bức ảnh chưa lên xe quá xa.
"Mình chụp chủ nhiệm Trân xấu mất rồi."
Du Huyền tỏ ra không hài lòng.
Trần Trứ chẹp miệng, bản thân mình có phải là người mẫu đâu, khẳng định vì một chút ánh sáng không hiệu quả, cũng ảnh hưởng rõ rệt đến ảnh chụp rồi.
Với lại...
Trân Trứ ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình, Du Huyền đưa ngay lập tức, bởi vì ngay cả mật khẩu màn hình đều là ngày sinh của Trần Trứ, trong điện thoại chẳng có thứ gì Trân Trứ không thể xem.
"Mình dạy cho cậu một cách chụp ảnh."
Trân Trứ giơ điện thoại lên, vừa làm mẫu vừa nói: "Giữ điện thoại với mặt của mình ở một góc 45 độ, vị trí này chụp ảnh là đẹp nhất."
"Thật sao?”
Du Huyền thử chụp hai bức. Cô phát hiện đúng là ở góc độ này khuôn mặt mình trở nên mờ ảo hơn, thì ra mặt lớn cũng có thể chụp thành mặt nhỏ như vậy.
Còn vê khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Du Huyền, có thể chụp ra hình ảnh giống như miinh tinh trên quảng cáo.
"Chủ nhiệm Trần, sao cậu biết nhiều thứ vậy?”
Du Huyền không nghi ngờ gì, chỉ là thuận miệng hỏi ra tò mò của mình.
Trân Trứ thản nhiên trả lời: "Tại cậu chưa học hình học không gian thôi, đây chính là toán học trong ứng dụng thực tế."
"Hừ, mình học toàn rất kém, cậu cũng biết chuyện này mà..."
Mỹ nhân ngốc Cá Lúc Lắc, thế mà tin lời giải thích của Trần Trứ.
Xe bus dừng lại, nơi đây cách nhà Du Huyên chỉ mấy bước chân.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, hai người nắm tay nhau, đến ngay cả cái bóng cũng dính sát vào nhau.
Đến dưới nhà, Du Huyền lưu luyến nói: "Chủ nhiệm Trần, mình phải về nhà đây."
Từ sau khi Trần Trứ trùng sinh, thì thân thể giống như được đả thông huyệt tình yêu, hoặc là nói hắn chỉ hơn đời trước là kinh nghiệm và suy nghĩ của lãnh đạo, sau đó dùng kỹ năng này để suy đoán tâm tư con gái.
Dù sao, Trần Trứ chỉ cần nghe câu này thì lập tức não bộ đưa ra hành động tiếp theo.
Thế là hắn mỉm cười giang rộng vòng tay.
Du Huyền đến gần, đặt đầu lên vai của hắn.
Gió đêm thổi lên, từng đuôi tóc uốn lượn, giống như đang kích thích Du Huyền.
"Mặc dù biết cậu rất bận, nhưng mình thực sự rất thích, rất rất thích cảm giác được cậu đưa về nhà."
Chẳng biết do hoàn cảnh kích thích hay không, Du Huyền bắt đầu thủ thỉ: "Chủ nhiệm Trân, sau này cậu có thể thường xuyên đưa mình về nhà không, mình cũng sẽ đối xử tốt với cậu."
Ai có thể ngờ được, một cô gái như Du Huyền, trong tình yêu chỉ cần sau buổi hẹn hò với bạn trai, được người ấy đưa mình về nhà, hơn nữa còn đau lòng lo lắng bạn trai mình vất vả.
"Sau này suốt ngày đưa cậu về nhà, làm vậy cũng không hay lắm."
Trân Trứ do dự nói.
"Vì sao?"
Du Huyền không hiểu được, giọng nói còn có chút tủi thân.
"Bởi vì..."
Trân Trứ mỉm cười nói khẽ: "Mấy năm sau hi vọng không cần phải đưa cậu về nhà, mà chúng ta cùng về nhà."
Câu nói này vào năm 2007 có mức độ lãng mạn không thua gì câu chúng ta kết hôn nha, khiến ngay cả cô gái dám yêu dám hận như Du Huyền cũng phải thẹn thùng.
Cô nhón chân lên để nói vào tai Trân Trứ, giọng nói kèm theo hơi thở ấm áp, rồi âm thanh vang lên: "Chủ nhiệm Trân, mình có cảm giác bây giờ cậu rất tốt, hoàn toàn không hê giống thời cấp ba."
Cô nói xong, bèn quay người chạy về nhà.
"Cấp ba?"
Hắn nghĩ thâm, hai năm rưỡi học cấp ba hắn khác gì một đứa tàng hình? Chỉ có nửa năm cuối cùng phải cố gắng thích nghi với cuộc sống, về phần thân phận phó phòng cấp tỉnh, chẳng phải là chức vụ kiếp trước sao? Mình chỉ kế thừa kinh nghiệm, năng lực và trình độ mà chức vụ này mang lại.
Về phần gò bó, mình một chút cũng không muốn.
Trân Trứ về đến nhà, mặc dù đèn trong phòng khách đã tắt, những vẫn có tia sáng chiếu ra từ phòng ngủ của cha mẹ. "Trần Trứ về đấy à?"
Mao Hiểu Cầm lớn tiếng hỏi.
"Vâng, là con."
Trân Trứ trả lời.
Mao Hiểu Cầm xác định là con trai về thì không nói gì nữa, mà quay qua nói với chống: "Hai hôm nay kỳ lạ thật đấy, Trân Trứ không phải đêm hôm khuya khoắt ra ngoài thì vê nhà khá muộn. Thằng bé này đang bận rộn cái gì vậy?"
"Sao tôi biết được."
Trân Bồi Tùng đang ngồi viết gì đó trên bàn: "Bà cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, con trai đã về, bà có thể yên tâm mà ngủ ngon rồi."
"Thăng bé sẽ không xác định mối quan hệ yêu đương đấy chứ?"
Mao Hiểu Cầm không ngủ được, bà vẫn có điều canh cánh trong lòng.
"Nếu bà lo lắng thì đi mà hỏi."
Lão Trần mỉm cười: "Để xe thằng bé có muốn trả lời câu hỏi của bà không?"
Nếu là trước kia, Mao Hiểu Cầm đúng là sẽ hỏi bóng hỏi gió điều tra một chút, nhưng kể từ sau khi biết con trai đầu tư cổ phiếu thắng lớn, cùng với dần nổi bật ở trường học, thì Mao Thái Hậu bỗng xuất hiện một loại cảm giác.
Mình có hỏi, cũng không hỏi được gì.
"Sao ông chẳng có chút lo lắng nào vậy?"
Mao Hiểu Cầm nhìn dáng vẻ tươi cười của chồng, mà trong lòng không khỏi tức giận.
Trân Bồi Tùng giống như bị phát hiện ra ý đồ xấu, bởi vì ông đoán hai ngày hôm nay có lẽ con trai của mình hẹn hò với cô bé Xuyên Du kia. Với lại, tiền trong thị trường cổ phiếu nhiều thật đấy, nhưng làm gì rút ra được, tiền mua hoa còn phải xin mình đây.
Nếu là Du Huyền, việc vì mình phải lo lắng.