Chương 125: Tắm một cái sẽ khỏe hơn
Chương 125: Tắm một cái sẽ khỏe hơnChương 125: Tắm một cái sẽ khỏe hơn
Tống Thì Vi còn tưởng mình nghe nhầm, nên ngẩng đầu lên nhìn Trân Trứ. Cô lộ ra vẻ mặt hoảng hốt mà đêm hôm đó ở bờ sông chưa bao giờ xuất hiện.
Cô há hốc mồm, lông mày nhỏ nhíu lại, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp còn tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
"Cậu ta muốn làm gì?"
Câu hỏi này lập tức xuất hiện trong đầu cô.
"Cạch."
Viên Viên đang định gửi tin nhắn, cũng bị dọa cho đặt cả điện thoại xuống bàn.
"Nhanh vậy sao? Vậy mà đã đến bước thuê phòng?"
Triệu Viên Viên không biết phải tả tâm trạng của mình bây giờ ra sao. Anh cùng chị Vi Vi đi khách sạn, vậy chị Cos phải như thế nào?
Anh Trần Trứ, anh là người như vậy sao?
Viên Viên ở trong gia đình có gia giáo cực tốt, lại chưa từng trải qua tình yêu, chỉ thường xuyên đọc tiểu thuyết tình cảm, cho nên thiếu đi một phần kinh nghiệm.
Trần Trứ nhìn phản ứng của Tống Thì Vi và Viên Viên, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ: "Mình muốn kiếm một chỗ mà đám người Hạ Dụ có thể vào mạng, có thể ở lại, có không gian riêng để thoải mái thảo luận. Chẳng phải phòng cho thuê ngắn hạn có thể đáp ứng mọi nhu cầu này sao?"
"Hả... Vậy sao?"
Đột nhiên Triệu Viên Viên thở ra một hơi, vừa rồi giật mình nên cơ thể căng cứng hết cả lên.
Thì ra anh Trần Trứ không phải tìm chỗ ngủ với chị Vi Vi, thật sự dọa chết người mà.
Miệng Tống Thì Vi bỗng giật giật, cô có cảm giác như muốn mắng người, nhưng bởi vì bản thân sẽ không chửi bậy nên cố nhịn xuống.
"Đề phòng chẳng may trên người mình không có đủ tiền, cho nên mới dủ cậu đi cùng."
Trân Trứ thản nhiên giải thích nguyên nhân.
"Biết."
Tống Thì Vi lạnh lùng cầm lấy ba lô, đi ra cửa phòng chờ Trần Trứ.
Hành động này chứng minh, thật ra cô không hề tức giận.
Đối với Tống Thì Vi, nét mặt của cô không đi đôi với tâm trạng của cô, còn tình hình thế nào phải xem cô hành động ra sao.
Có đôi khi cô cầm theo một con dao, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nhưng không biết chừng lại định dùng con dao đó gọt táo cho đối phương ăn.
Ở xung quanh đại học có rất nhiều khách sạn hoặc khách sạn mini. Có rất nhiều khách sạn mini là nhà của người dân bình thường, họ xây dựng lại tâng 2, tâng ba thành các phòng nhỏ.
Còn tầng một vẫn cho chủ nhà sử dụng.
Bởi vì đây không phải là những khách sạn xa hoa, thậm chí còn không được tính vào chuỗi khách sạn nhượng quyền, cho nên giá cả không phải quá đắt, là địa điểm sinh viên cực kỳ ưa thích.
Trung Đại cũng vậy, chẳng lẽ đại học 985 thì không có cặp đôi ra thuê phòng?
“Anh chàng đẹp trai thuê phòng sao?”
Trân Trứ vừa đi tới cửa một khách sạn mini, thì lập tức bà chủ đi ra mời chào.
"Đúng vậy, khách sạn của bà chủ cho thuê bao nhiêu tiền một giờ?"
Trân Trứ hỏi.
"10 tệ một giờ, 4 giờ là 30 tệ."
Bà chủ trả lời xong thì liếc nhìn Tống Thì Vi, trong lòng bà bỗng bất bình thay cho nữ sinh này. Xinh đẹp như thế mà phải đi tới loại khách sạn rẻ tiên này. Cho nên, mấy nữ sinh đại học dễ lừa thật, bởi vì các cô bé này quá tin vào tình yêu.
"Đắt thế sao?"
Trân Trứ thấy mình phải tiết kiệm, cho nên trả giá: "Nếu như bọn cháu thường xuyên mướn phòng, có thể cho mướn với giá 5 tệ một giờ không?”
"5B tệ?"
Bà chủ lắc đầu như đánh trống: "Chỗ chúng tôi cho thuê theo giờ với thuê phòng đơn là giống nhau, có điều hòa có mạng, còn có thể tắm nước nóng. 5 tệ một giờ còn không đủ trả chi phí hoạt động."
"Chúng cháu không cần tắm nước nóng."
Trần Trứ nói ngay.
Mấy người Hạ Dụ đến đây làm việc, nếu muốn tắm rửa thì về phòng ký túc mà tắm.
"Không tắm?"
Bà chủ chưa từng gặp tên con trai nào keo kiệt như cậu bé này, trả giá tiền thuê phòng cũng được, nhưng đến cả tắm nước nóng còn muốn tiết kiệm, nên không đành lòng nói: "Nếu thường xuyên mượn phòng mà không tắm, rất dễ bị bệnh phụ khoa đấy?"
"Bệnh phụ khoa?”
Trần Trứ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, tắm nước nóng sẽ khỏe mạnh hơn."
Bà chủ dùng một câu quảng cáo đã dùng rất quen thuộc, để khuyên các cặp đôi yêu nhau thời đại học.
Lúc này Trần Trứ mới hiểu ra. Hắn nghĩ bà chủ này đầu óc có vấn đề à? Trên người mình có mấy trăm nghìn, thì dẫn bạn gái đến chỗ này làm quái gì?
"Bó tay chịu chất..."
Trân Trứ nghĩ thâm một câu. Bây giờ hắn không còn tâm trạng để trả giá với bà chủ này nữa.
Đợi khi đi xa một đoạn, Trần Trứ mới tức giận nói với Tống Thì Vi: "Bà chủ này giúp mình hình dung sau này Mưu Giai Văn lớn lên sẽ thế nào."
Tống Thì Vi không nói chuyện, cô cúi xuống nhìn chân của mình, giấu đi đôi mắt đang như đang muốn cười.
Cô có cảm giác đi với Trần Trứ thật thú vị, giống như mỗi giây mỗi phú đều khiến cảm xúc mình phập phồng. Mặc dù có đôi khi cũng giống như tình huống vừa rồi trong phòng học, hơi giật mình chút xíu.
Nhưng kỳ lạ thay cô không hề cảm thấy tức giận.
Kể cả vừa rồi hai người bị bà chủ hiểu lầm. Nếu đổi lại là người khác, cô chắc chắn sẽ cách thật xa, hoặc rời đi để tránh cho mọi người hiểu lầm.
Nhưng đây lại là Trân Trứ, nên Tống Thì Vị rất muốn đi tiếp, để xem phía sau còn những tình huống thú vị' thế nào nữa.
Trần Trứ thì sao, vừa rồi vô tình hắn nhắc tới tiểu Mưu, bỗng tâm trạng nghĩ tới Hoàng Bách Hàm.
Hai ngày nay, bởi vì hắn quá bận rộn hạng mục, không để ý đến tình hình Đại Hoàng bên kia. Hôm nay, nếu hắn có thể tìm được căn phòng cho thuê giá hợp lý, thì ngày mai nhất định phải đến Hoa Công xem một chút.
Có cơ hội, hắn cũng muốn gặp lại Hứa Duyệt, xem dáng vẻ cô ta bây giờ thế nào.
Hai người, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình cứ thế bước đi, gặp khách sạn giá rẻ nào Trân Trứ cũng tiếp tục trả giá.
Cuối cùng, tại cuối con đường, có một khách sạn mini. Ông chủ bảo có một căn phòng không có phòng tắm, nhưng muốn đi tắm phải dùng nhà tắm công cộng, giá tiên là 5 tệ một giờ.
Trân Trứ cảm thấy căn phòng này rất phù hợp, bèn nói: "Cho cháu lên xem một chút."
Ông chủ dẫn theo hai người Trần Trứ đi lên. Cửa vừa mở ra, Trần Trứ đã đi khắp nơi xem xét, diện tích phòng không lớn, nhưng nhà vệ sinh khá sạch sẽ, còn có một bộ bàn ghế nhỏ có thể sử dụng, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Căn phòng này chỉ có ánh sáng không tốt lắm, đèn hơi mờ. Có lẽ, ông chủ muốn tiết kiệm tiền nên đổi thành loại đèn công suất thấp.
Nhưng mấy người kia là dân IT, ai cũng có máy tính riêng, nên vấn đề ánh sáng không ảnh hưởng quá nhiều.
Trân Trứ mượn điều khiển điều hòa, kiểm tra xem có đủ độ mát hay không, rồi sau đó kiêm tra tới đường truyền mạng.
Ông chủ nhìn Trần Trứ kiểm tra quá cẩn thận, mà phía dưới còn có chuyện cần làm, nên ông vội nói: "Cậu cứ kiểm tra từ từ, hôm nay khuyến mãi cho các cậu một giờ dùng thử, tôi phải xuống dưới nhà đây."
Tiếp theo là cửa phòng đóng lại, trong không gian chật hẹp bỗng nhiên chỉ còn lại một đôi cô nam quả nữ.
"Cậu chờ mình chút."
Trần Trứ nói xong, hắn định dùng điện thoại kiểm tra đường truyên mạng xem thế nào.
Tống Thì Vi gật đầu, đây cũng là lần đầu cô được trải nghiệm căn phòng khác xa nhà mình, nên trong lòng cũng khá tò mò. Thế là cô kiểm tra xem đệm có cứng không, sau đó vặn mở nút đèn bàn xem sáng thế nào.
Đột nhiên, cô nhìn thấy trên chiếc tủ ở đầu giường có bày đồ ăn vặt, bên trong có đặt vài chiếc hộp vuông màu đỏ, màu xanh đủ các màu.
Tống Thì Vi câm hộp lên xem, thì nhìn thấy mấy chữ:
"3G rất nhanh, nhưng anh có thể chậm lại.
Durex tận hưởng cực hạn cuộc sống, giá bán lẻ đề nghị 12 tệ."
Tống Thì Vi không nói câu nào, vội vàng bỏ lại chỗ cũ. Cô đang định giả vờ như không thấy gì, thì giọng của Trần Trứ như ma quỷ xuất hiện từ phía sau: "Đây là cái gì vậy??"
Tống Thì Vi bị dọa cho cả người run lên, sau đó cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói: "Không có gì."
Vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn của cô bỗng chốc đỏ ửng hết cả lên.
"Không có gì là sao?"
Trân Trứ nghĩ thầm, đây là câu trả lời kiểu gì vậy?
Câu trả lời này giống như đi thì tiếp tục đi, không được thì không đi nữa, tự dưng bảo nghỉ một chút' sẽ khiến người nghe càng thêm tò mò.
Lúc này, Trân Trứ đã đo đường truyền xong rồi, nên dự định đi qua nhìn xem có gì.
"Có gì đẹp đâu mà xem.”
Ánh mắt Tống Thì Vi nhìn về phía khác, nhưng thân thể lại ngăn ở trước mặt.
"Cái gì đấy?"
Trần Trứ bứt dứt không chịu nổi, thế là vòng qua hoa khôi Tống, mặc kệ những lời khuyên ngăn trước đó. Sau đó hắn cũng không nói tiếng nào mà đặt cái kia lại chỗ cũ.
Trước đó, mỗi lần hắn đi họp đều được chính phủ đặt trước khách sạn năm sao, nên chưa từng gặp trường hợp món đồ này vứt ngổn ngang thế này.
"Đi thôi."
Trần Trứ vừa nói vừa bước ra cửa.
"Hả..."
Tống Thì Vi vội theo phía sau.
Hai người một trước một sau xuống nhà, cả đoạn đường không nói một câu nào, với lại trong hoàn cảnh này cũng không biết nói thế nào cho phải.
Đến dưới sân, ông chủ tỏ ra khá ngạc nhiên, ông ta nghi ngờ eo và thận của Trần Trứ có vấn đề: "Chẳng phải khuyến mãi hai người một tiếng sao? Sao hai người nhanh vậy đã xong việc rồi."
"Lại một người suy nghĩ bậy bạ.'
Trần Trứ không còn cách nào khác, chỉ đành nói ra ý định thuê căn phòng này của mình, không phải để ngủ mà để học tập. "Thuê phòng để học á?"
Ông chủ ngây người ra: "Trước kia, tôi nghe nói có người đến phòng KTV để học, không ngờ có người ra khách sạn thuê phòng để học đấy?"
"Vậy tôi cho ông biết thêm một kiến thức."
Trân Trứ không muốn nói nhiều. Mặc dù cái giá 5 tệ là rất thấp rồi, nhưng quá trình trả giá không thể bỏ.
Trải qua một trận chém giết, cuối cùng hắn đã mặc cả từ 5 tệ xuống 4 tệ. Nhưng Trân Trứ muốn đặt mướn trước 100 giờ, sau này đến đây học tập bao nhiêu sẽ trừ dần.
"Cách làm này không khác lắm với việc nạp tiên ở quán nét."
Trần Trứ nghĩ thầm, sau đó nhìn Tống Thì Vị với ánh mắt xin trợ giúp, vì trên người hắn làm quái gì đủ tiền.
Tống Thì Vi hiểu ý, lập tức lấy từ trong ví ra 400 tệ trả tiền.
Ông chủ không ngờ, cô gái xinh đẹp vậy mà lúc trả tiền vô cùng hào phóng, nên không nhịn được liếc nhìn mấy lần. Sau đó, ông tò mò hỏi một câu: "Mỹ nữ, cái ví này có phải của Prada không?"
Tống Thì Vi không trả lời, đưa tiền xong lập tức đi ra ngoài.
"Đừng để ý, người có tiền đều như vậy cả."
Trân Trứ mỉm cười nói một câu.
"Không sao, tôi thật sự bái phục người anh em đấy."
Chủ khách sạn lộ ra bộ mặt hèn mọn kiểu 'chỉ có tôi hiểu cậu: "Dùng việc học tập, lừa con gái nhà người ta tới thuê phòng, chỉ có cậu mới nghĩ ra được."
"Ha ha."
Trân Trứ chỉ cười chứ không có trả lời.
Hắn cùng Tống Thì Vị trở lại trường học, trên đường đi hắn nói rõ nguyên nhân vì sao phải thuê một căn phòng, còn phải đặt trước thời gian cố định.
"Có lẽ cậu cũng đoán được mình dùng hết tiền để đầu tư cổ phiếu rồi đúng không?"
Trân Trứ nói.
Tống Thì Vi ừ một tiếng. Giống như việc hắn có thê nhìn ra gia đình Tống Thì Vi có vấn đề, thì Tống Thì Vi cũng nhìn ra được hành động ăn chực khắp nơi của Trần Trứ là hắn hết tiền.
"Hiện tại, thị trường cổ phiếu đang rất tốt, phải cuối năm mình mới bán được."
Trần Trứ thở dài nói: "Cho nên, mình không có cách nào trả lương cho mọi người, nhưng vì để bọn họ yên tâm tiếp tục làm việc, chỉ có thể cố làm ra vẻ mình có rất nhiều tiền."
Cái này rất giống mấy công ty đa cấp chuyên lừa gạt, bọn họ sẽ thuê một phòng tại trung tâm thương mại cỡ lớn. Nhìn thì có vẻ lộ ra tiềm lực kinh tế cực khủng, để mấy nhà đầu tư có thể yên tâm mà đầu tư vào.
Đương nhiên, Trần Trứ không phải lừa đảo, hắn cũng không phải con người bủn xỉn vắt cổ chày ra nước, nhưng bây giờ hắn quả thực không bỏ ra nổi.
Nhưng đám người Hạ Dụ sao biết được, bọn họ sẽ nhìn thấy 'Trần tổng' vung tay một cái, trực tiếp thuê một căn phòng trong khách sạn, để bọn họ có môi trường làm việc tốt nhất.
Thực tế, Trần Trứ đã sớm suy tính rồi, bọn họ làm việc ở khách sạn, 6 giờ chỉ tốn 24 tệ.
Nhưng nếu mấy người này làm việc ở trong trường học, sau đó còn phải dẫn bọn họ đi ăn cơm, thì chắc chắn số tiền vượt qua con số 24 tệ kia.
Tống Thì Vi hơi ngạc nhiên về khả năng dẫn dắt con người. Nhưng thứ khiến cô kinh ngạc hơn cả là Trần Trứ dự định bán hết cổ phiếu cuối năm nay.
Chẳng lẽ Trần Trứ cho rằng, xu hướng cổ phiếu năm sau sẽ không tốt?
Cái này hình như không đúng lắm, bởi vì các chuyên gia kinh tế trong công ty của tra đều đã nói, thị trường chứng khoán vẫn giữ nguyên tốc độ tăng trưởng cho đến cuối năm 2009.