Chương 129: Tiểu Mưu thẹn thùng
Chương 129: Tiểu Mưu thẹn thùngChương 129: Tiểu Mưu thẹn thùng
"Bộ trưởng Hứa, đây không phải bạn học của em."
Hoàng Bách Hàm giới thiệu một chút về Trần Trứ: "Đây là bạn cùng bàn cấp ba của em, cậu ấy đang học ở Lĩnh Viện Trung Đại."
"Lĩnh Viễn."
Mắt Hứa Duyệt chớp chớp mấy cái, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nếu hiện tại đang đứng ở Quảng Tài hoặc Quảng Đại thì có lẽ Trân Trứ sẽ nhận được rất nhiều sự hâm mộ, nhưng đây là Hoa Công cũng nằm trong nhóm 985, nên có là Lĩnh Viện thì cũng không giật mình cho lắm.
Nhưng có một chuyện khiến Hứa Duyệt thấy kỳ lạ, người bạn cùng bàn cấp ba với Hoàng Bách Hàm này, ánh mắt không hề giống với một đứa học sinh năm nhất, trong đó rất khó nhìn thấy loại ngây thơ và ngu ngốc kia.
Ngược lại, trong con ngươi lộ ra sự bình tĩnh và từng trải, kết hợp với nụ cười luôn nở trên môi, khiến người thiếu niên toát ra khí chất trưởng thành hiếm có.
Có một điều phải công nhận, vị nữ cặn bã này sở hữu ánh mắt cực kỳ đặc biệt. Cô chỉ cần nhìn một chút đã có thể nhận ra một chút khí chất trên người Trần Trứ.
Nhưng những người đàn ông thông minh bọn họ đến với loại người như cô chỉ vì muốn chơi đùa, ai sẽ nghĩ tới kết hôn chứ?
Cho nên, sau khi cô trải qua một vài biến cố đời trước, cuối cùng lựa chọn người trung thực như Hoàng Bách Hàm để kết hôn. Đương nhiên, đây cũng là kỹ năng đặc biệt của cô, không ngờ có thể thuyết phục được Đại Hoàng.
"Bách Hàm, vậy em chiêu đãi tốt bạn của mình nha."
Hứa Duyệt chu đáo dặn dò: "Nhớ là đưa cậu ấy đến khu nhà ăn phía Tây đấy, chỗ đó nấu đồ ăn khá được."
Hứa Duyệt nói xong thì gật đầu coi như chào hỏi với Trần Trứ, sau đó bước đi trên đôi giày cao gót, nhẹ nhàng xuống tầng.
Có điều, cô gái này giống như biết, Trần Trứ và một số người con trai khác ở phía sau đang nhìn mình. Cô cố tình ưỡn ngực lên, phô bày lợi thế của mình cho cả thế giới ngắm nhìn.
Đúng là Trần Trứ đang nhìn đôi chân cô gái này. Lúc đầu, hắn nghĩ một cô gái cao chưa tới 1 mét 6 này sẽ có bắp chân to mới đúng.
Không ngờ, bắp chân Hứa Duyệt nhỏ nhắn gọn gàng. Cùng với đó, Trần Trứ nhận ra cô gái này thường ngày luyện tập với giày cao gót rất nhiều, kết hợp với dáng người không cao nhưng cực kỳ cân xứng, đúng là thứ khiến con trai muốn chinh phục một lần.
"Sao mày nhìn người ta chằm chằm thế?"
Hoàng Bách Hàm giơ tay xoa xoa trước mặt Trần Trứ, sau đó còn trêu ghẹo: "Du Huyên với Tống Thì Vi, một trong hai cô gái nào chẳng đẹp hơn chị ta cả trăm nghìn lần. Có phải mày nhìn quen mỹ nữ rồi, nên đột nhiên có cảm giác với cô gái không nằm trong cấp bậc kia?"
Trần Trứ nghe được Hoàng Bách Hàm nói câu này, rốt cuộc cùng thở ra một hơi. Hiện tại có thể khẳng định, thằng bạn thân của mình chẳng có một chút hứng thú nào với Hứa Duyệt.
"Mày cảm thấy Hứa Duyệt là kiểu con gái gì?"
Trần Trứ tò mò, hắn muốn nhìn xem nếu lịch sử đã thay đổi, Hoàng Bách Hàm có nhận xét thế nào đối với nữ cặn bã.
"Chị ấy là một cô gái dịu dàng."
Hoàng Bách Hàm suy nghĩ chút rồi nói: "Phó bộ trưởng Hứa rất tốt với đám người mới bọn tao. Có đôi khi, bộ trưởng tức giận mắng chửi bọn tao, chị ấy sẽ đứng ra hòa giải."
Ha ha...
Trân Trứ mỉm cười, nụ cười này không phải ý của năm 2007. mà là của năm 2024.
Nhưng nếu Đại Hoàng không bị lừa gạt giống trước kia, Trần Trứ sẽ không giải thích, chỉ thuận miệng nói: "Hứa Duyệt học khoa tiếng Nhật đúng không?” "Đúng vậy... Mẹ nó, sao mày biết?"
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên hỏi.
"Vừa rồi tao nghe chị ta giới thiệu, mày không nghe thấy à?"
Trân Trứ nhún vai, bình tĩnh nói: 'Chút nữa ăn cơm, có mời Mưu Giai Văn không?"
"Phải gọi chứ."
Nói đến Mưu Giai Văn, đầu óc Hoàng Bách Hàm lập tức thay đổi mục tiêu, nhưng cu cậu nhíu mày hỏi ngược lại: "Chẳng phải lần này mày tới để giúp tao tỏ tình sao?"
"Chưa phải lúc."
Trần Trứ lắc đầu, nghĩ thật kỹ từng câu từng chữ rồi mới nói: "Lần trước tao đã nói với mày rồi, Mưu Giai Văn không giống các cô gái khác, mày phải tiến từng bước chắc chắn, nếu không sẽ dọa cậu ấy đấy."
"Vì sao cậu ấy không giống?"
Hoàng Bách Hàm hỏi ngược lại.
Từ sau lần Trần Trứ động viên mình tỏ tình với Mưu Giai Văn, thì trong lòng cậu đã ngứa ngáy không chịu nổi rồi.
"Chút nữa mày gọi cậu ấy tới ăn cơm, cứ nhìn tư thế đi vào nhà ăn của cậu ấy là biết."
Trân Trứ bình tĩnh nói.
Sau khi gọi điện cho Mưu Giai Văn, không lâu sau cô gái này đã đạp xe đạp thẳng đến khu phía Tây.
Hai người nhìn thấy Mưu Giai Văn lạng lách đánh võng vượt qua biển người ở khu vực này, mà không chạm vào người nào cả.
Có lẽ cô nàng này đang tưởng tượng ra bản thân là một tay đua siêu hạng, đang vượt qua con đường bão táp để đến nhà ăn.
Cô tùy tiện để xe vào một góc, sau đó tự tin nhếch miệng khoe đôi răng khểnh ra, lúc này mới cảm thấy hài lòng với hành động vừa rồi.
Mưu Giai Văn ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Bách Hàm đang đứng đợi ở cửa phòng ăn, sau đó vừa vẫy tay vừa nhún nhảy chạy tới.
"Mày cảm thấy, dáng vẻ này đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bước vào tình yêu chưa?"
Trần Trứ lên tiếng hỏi.
Theo lẽ thường, một cô gái 20 tuổi sẽ trưởng thành sớm hơn con trai. Nhưng Mưu Giai Văn là một ngoại lệ, nhìn cô như một đứa trẻ, ở một số phương diện có khi còn ngây thơ hơn cả Viên Viên.
Đối với một cô gái như vậy, mà có có người tỏ tình với cô, thì phản ứng đầu tiên của cô là ù té chạy.
Hiển nhiên, Hoàng Bách Hàm sao nhận ra được điều này, vẫn cố cãi cho được: "Sau này nếu cậu ấy yêu đương vào sẽ điềm tĩnh hơn."
Trân Trứ vô cùng kiên nhẫn, không hề vì Hoàng Bách Hàm chưa hiểu mà tỏ ra nóng vội. Hắn võ võ vai Đại Hoàng, vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo: "Chờ một thời gian nữa đi, bạn học tiểu Mưu là người rất được. Cá nhân tao luôn ủng hộ mày, cũng thích tổ hợp Bách Văn này."
"Nhưng với tính cách như Mưu Giai Văn, nếu mày hấp tấp tỏ tình, tao sợ ngay cả làm bạn cũng không được. Thôi thì mày cứ đợi tao nói bóng nói gió xem đã, để tao xem cậu ấy có ấn tượng với mày thế nào?"
"Nếu như người ta có chút cảm giác với mày, tao cảm thấy có thể thử một lần. Nhưng nếu người ta chẳng có cảm giác gì với mày, chúng ta cũng đừng cố quá, mà dấu tình cảm đó ở trong lòng, vui vẻ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè là được rồi."
Trong chuyện Mưu Giai Văn lần này, tất nhiên Trần Trứ sẽ đứng bên cạnh người bạn thân Hoàng Bách Hàm. Hắn sẽ quan sát, giúp đỡ Hoàng Bách Hàm phân tích, làm thể nào tỏ tình thích hợp nhất.
Nói trắng ra, hắn sẽ phát huy hết mức có thể tác dụng của một quân sư quạt mo. Thời học sinh, ai chẳng có một người như vậy bên cạnh.
Hoàng Bách Hàm nghe lời khuyên của Trần Trứ, tuy trong lòng vẫn không phục, nhưng sẽ không gân cổ lên cãi nữa, mà buồn buồn nói: "Vậy tao chờ thêm một thời gian nữa."
Rất nhanh, Mưu Giai Văn đã chạy tới bên cạnh hai người, sau đó còn ngó nghiêng tìm kiếm: "Vi Vi đâu? Sao cậu ấy không đi cùng cậu tới đây?"
Nhắc đến chuyện của mình và Tống Thì Vì, Trân Trứ có cảm giác lực bất tòng tâm. Bởi vì lời đồn của mình và Tống Thì Vi, có một nửa công sức từ vị chuyên gia tình yêu tiểu Mưu này.
"Không biết, có thể Tống Thì Vi bận chuyện gì đó ở trường."
Trần Trứ trả lời cho có lệ, sau đó đi cùng Đại Hoàng vào nhà ăn.
Sau khi ba người tìm được chỗ, Đại Hoàng quay qua hỏi Mưu Giai Văn: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"
"ẠÀ "
Mưu Giai Văn phông má lên suy nghĩ, rồi nói: "Gà xé nhỏ xào với đậu tương, canh trứng cà chua, thêm một món rau nữa là được."
Hoàng Bách Hàm nhớ rõ món Mưu Giai Văn gọi, cũng không hỏi Trần Trứ ắn gì, mà đi thẳng tới chỗ xếp hàng.
Anh em với nhau, hỏi làm gì mất công, mình ăn gì nó ăn đấy.
Trân Trứ nhìn theo Hoàng Bách Hàm, giống như vô tình hỏi: "Đại Hoàng chủ động hỏi cậu ăn gì rồi đi mua, mày mà mình biết hai cậu đấy, nếu không sẽ nghĩ hai người đang yêu nhau không chừng."
"Hả?"
Mưu Giai Văn đang lướt các nhóm QQ, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác, sau đó đột nhiên cười lớn tiếng: "Cậu cũng biết nói linh tỉnh cơ à? Ai sẽ nghĩ như cậu chứ, đừng có mà gán ghép lung tung, ha ha ha."
Trần Trứ nghe được câu này, khuôn mắt trắng trẻo giống như bị đen đi, gán ghép lung tung là cậu mới đúng, con mẹ nó cậu mới là chúa đồn nhảm.
Có điều, qua phản ứng của Mưu Giai Văn, giống hệt phán đoán của Trần Trứ. Hiện tại, cô gái này rõ ràng chưa nghĩ đến chuyện yêu đương.
"Không hề gán ghép."
Trần Trứ mỉm cười: "Mình thấy Đại Hoàng cũng được, tính cách cẩn thận thật thà, hơn nữa cậu ấy giống mình, chưa hề nóng giận bao giờ. Mặt khác, cậu ấy đúng chuẩn một tên yêu đương mù quáng, đã yêu ai sẽ suốt ngày nghĩ đến người đó, mình thấy cậu ấy rất phù hợp với cậu đấy."
Loại chuyện này muốn thăm dò cứ nửa thật nửa đùa mà nói, kể cả đối phương có tức giận cũng vin vào là đang nói đùa.
"Miệng cậu cũng thối lắm."
Mưu Giai Văn cảm thấy khó chịu, đang định mắng Trần Trứ mấy câu.
Lúc này, Hoàng Bách Hàm đã bưng một đĩa thức ăn tới, bên trong không chỉ có mấy món Mưu Giai Văn đã gọi, còn nhiều thêm một bát canh sườn mướp đắng.
Hắn xoa xoa mồ hôi vì vừa xếp hàng, mỉm cười nói với Mưu Giai Văn: "Hôm qua cậu nói mình bị nóng trong người, vậy uống một chút canh khổ qua đi."
Mưu Giai Văn giật mình, hình như mình chỉ nhắn tin trong nhóm có một câu, không ngờ Hoàng Bách Hàm đã nhớ kỹ chuyện này.
Trần Trứ cẩn thận nhìn tình huống này. Hắn chờ Hoàng Bách Hàm tiếp tục xếp hàng mua cơm, thì mỉm cười nói: "Thế nào, có phải bát canh mướp đắng này bỗng nhiên trở nên ngọt ngào đúng không?”
Mưu Giai Văn vừa uống một ngụm nhỏ nước canh, vừa giả vơ giơ tay lên muốn đánh Trần Trứ.
Nhưng chẳng biết tại sao, lần đầu tiên Trần Trứ nhìn thấy một vài cử chỉ thẹn thùng xuất hiện trên người bạn học tiểu Mưu.
Lời tác giả: Mặc dù là tuyến nhân vật phụ không nằm trong nội dung chính, nhưng bản thân muốn viết một bộ tiểu thuyết mà các nhân vật đều có cuộc sống trọn vẹn, rất nhanh thôi sẽ quay về nhân vật nữ chính.