Chương 135: Cãi nhau đều là do nhớ nhung
Chương 135: Cãi nhau đều là do nhớ nhungChương 135: Cãi nhau đều là do nhớ nhung
Thuyết phục giáo sư Tằng cũng không khó lắm, chuyện này hoàn toàn trong dự đoán của Trần Trứ, bởi vì hắn biết kết nối với người không thành công trong cuộc sống khá dễ dàng.
Trân Trứ chào tạm biệt Trịnh Cự, sau đó trở lại tòa nhà tổng hợp, đến khoa quản lý dự toán làm việc.
Thực tế, cuộc sống đại học của Trần Trứ vô cùng phong phú, phần lớn thời gian hắn không bỏ tiết, chỉ làm thêm vài việc ngoài giờ. Hơn thế nữa, trình độ viết công văn của hắn đã được Kỳ Chính và lão Uông đồng thời coi trọng.
Khởi nghiệp giống như ném đá dò đường, nhưng hiện tại vẫn chưa gặp khó khăn gì quá đáng.
Xem ra, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp hơn. Còn về vấn đề tình cảm...
Trần Trứ lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cá Lúc Lắc: "Cậu làm làm gì đấy?"
"Mình chuận bị...
Vốn dĩ trong giọng nói của Du Huyền có chút buồn ngủ, lười biếng. Nhưng đột nhiên, giọng nói trở nên rõ ràng: "Mình chuẩn bị đi tu, vào trong chùa làm ni cô tu hành."
"Vì sao?”
Trân Trứ nín cười hỏi.
"Chủ nhiệm Trần, cậu biết bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau không?"
Du Huyền thở 'phì phò hỏi.
Rất dễ tưởng tượng ra, bây giờ Cá Lúc Lắc đang thể hiện bản thân đang khá tức giận và tủi thân.
Trần Trứ biết, câu trả lời của mình tiếp theo sẽ trực tiếp quyết định, Cá Lúc Lắc giận hắn hay là bớt tủi thân đi.
"Chúng mình..."
Trân Trứ nhìn góc phải màn hình máy tính, đầu óc điên cuồng tính toán: "Đã 5 ngày rồi không gặp nhau."
Sau đó nhớ ra cách tính của Cá Lúc Lắc, nên vội vàng bổ sung thêm: "Đã 4 ngày 13 giờ kể từ sau khi chúng ta trở lại sau kỳ nghỉ quốc khác, và chúng ta không gặp nhau đã 5 ngày 2 giờ rồi."
Sau đó, Trân Trứ thở phảo một hơi.
Cám ơn me ruôt của con, đã sinh ra con có khả năng tính toán tốt như vây.
Du Huyền thấy Trần Trứ nói chính xác thời gian đến như vậy, thì sự tủi thân trong lòng cũng giảm bớt một nửa, nhưng vẫn buồn buồn nói: "Trong kỳ nghỉ lễ, cậu hứa sẽ thường xuyên đến Quảng Mỹ thăm mình mà?"
Trần Trứ thở dài: "Chẳng phỉ hai ngày trước định đi Quảng Mỹ thăm cậu sao, nhưng mình không thể nào bỏ qua chuyện của Đại Hoàng được, thể là đi một chuyến Hoa Công. Hôm đó mình có gọi điện cho cậu rồi mà."
"Ừ nhỉ"
Du Huyền ân cần hỏi thăm: "Thế chỗ Bách Hàm sao rồi?"
"Không sao rồi."
Trân Trứ tưởng Hoàng Bách Hàm và Mưu Giai Văn đang ở trong khoảng cách khó mà miêu tả rõ ràng được, nên chờ tình cảm hai người này ổn định rồi nói tiếp.
Du Huyền thấy Trần Trứ không muốn nói sâu vấn đề này, thì không tiếp tục hỏi han nữa, dù sao đây là chuyện riêng của Hoàng Bách Hàm.
"Chủ nhiệm Trần."
Giọng nói của Du Huyền lại trở nên dịu dàng: "Khi nào cậu có thể đến tìm mình đây?"
"Ngày mai nhá."
Trân Trứ cố ý nói như hỏi.
"Hả???"
Giọng nói Cá Lúc Lắc hơi nhỏ một chút.
"Tối hôm nay." Trần Trứ không trêu đùa nữa, nghiêm túc nói với Du Huyền.
"Ehèm'
Rốt cuộc, Cá Lúc Lắc cũng nghe được đáp án. Cô nghịch ngợm tằng hắng một cái, sau cũng dùng giọng nghiêm túc' to rõ ràng nói: "Chủ nhiệm Trần, cậu tiến bộ nhanh thật đấy, cho nên đề bạt lên thành hiệu trưởng Trần."
'Chủ nhiệm Trần là tên mà hắn được Du Huyền và Ngô Dư đặt cho. Bởi vì hắn còn nhỏ tuổi mà nói chuyện với dáng vẻ như ông cụ non, rất giống chủ nhiệm khóa Tào Kinh Quân, cho nên mới gọi là chủ nhiệm Trần, còn bây giờ đã được thăng lên thành hiệu trưởng.
"Đêm nay, không biết hiệu trưởng Trần có kéo cậu được vào rừng không đây?"
Trân Trứ cười ha hả hỏi.
"Chui vào rừng làm gì?"
Du Huyền không biết thế nào.
Lúc này, Trân Trứ mới nhớ, đây là năm 2007. chui vào rừng còn chưa phổ biến trên mạng, nên mỉm cười nói: “Chui vào rừng ôm một cái chứ sao."
"Ôm à?"
Du Huyền đã hưởng qua cảm giác ôm ấp, nên cảm thấy vô cùng thích thú, ngọt ngào mê hoặc nói: "Ừ, mình cũng cực kỳ muốn ôm chủ nhiệm Trần một cái."
Cô gái đến từ Xuyên Du có đôi khi sẽ thẹn thùng, cũng có lúc sẽ thẳng thắn nói lời yêu thương với Trần Trứ.
Trần Trứ nghe mà cảm thấy ấm áp, bèn hỏi: "Cậu không giận chứ?"
"Không giận."
Du Huyền trả lời ngay.
Mặc dù, hằng ngày, hai người sẽ gọi điện thoại, nhắn tin QQ cho nhau, nhưng không thể nào bằng gặp mặt, nên Du Huyền thỉnh thoảng sẽ có một vài cảm xúc đáng yêu nhẹ nhàng.
Ví dụ như hôm này, rõ ràng nói muốn 'nghỉ ngơï, nhưng không ngờ lại nói muốn vào chùa đi tu.
Mỗi lần Trần Trứ sẽ dỗ dành, một lúc sau Cá Lúc Lắc sẽ lại vui vẻ trở lại. Mặc dù, tính cách của Du Huyền mạnh mẽ, nhưng cô là một cô gái cực kỳ truyền thống, cô sẽ hiểu cho bạn trai của mình, biết cậu ấy đang bận rộn việc chính đáng.
Với lại, Trần Trứ cũng biết.
Cãi nhau, hay giận hờn vu vơ, chính là cách thể hiện sự nhớ nhung.
Cúp điện thoại, sau khi Du Huyền biết Trần Trứ sẽ đến gặp mình, thì không còn cảm giác mệt mỏi nữa, mà ngồi dậy bước xuống giường.
Cô bước từng bước xuống bậc thang giữa hai giường. Bởi vì trong ký túc xá nữ, nên Du Huyền mặc một chiếc áo thun rộng rãi, còn phía dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Lúc này, đôi chân dài thẳng tắp được lộ ra, đẹp đến mức người nhìn không chớp mắt nổi. Tiếp phía dưới là bàn chân đang đi một đôi tất màu trắng, vừa vặn trùm lấy che đi đôi mắt cá chân.
Du Huyền xuống giường, lập tức các bạn cùng phòng phát hiện, các cô lần lượt nhấc màn lên nhìn.
"Người đẹp Du."
Lộ Điềm ngó đầu ra mỉm cười hỏi: 'Cậu đừng soi gương ăn mặc chỉn chu nữa, chừa lại chút không gian cho chị em sống với chứ? Mấy cô gái bình thường như bọn mình cũng cần sống mà, chúng mình cũng cần yêu đương nữa."
"Yêu đương cũng không an toàn đây.
Một bạn cùng phòng khác là Hứa Mộng Trúc ngó đầu ra nói:
"Hôm trước, bạn trai mình đến trường tìm mình, không ngờ anh ấy mới nhìn Du Huyền một chút, mà sau khi về trường còn bóng gió hỏi thăm tin tức Du Huyền. Anh ta tưởng rằng mình nghe không hiểu sao? Thật sự muốn xóa kết bạn với anh ta quá."
Bạn trai Hứa Mộng Trúc học ở Ky Đại. Hai người yêu nhau từ thời cấp ba và duy trì mối tình này cho đến đại học.
Hứa Mộng Trúc rất hay nói đùa, thế là mấy người trong phòng đều cười đùa mắng chửi anh bạn trai kia. "Xem ra, đêm nay chủ nhiệm Trân của cậu đến chơi rồi đúng không?"
Ngô Dư nhìn dáng vẻ bạn thân của mình, lập tức hiểu tên đàn ông của cô bạn mình chuẩn bị xuất hiện rồi.
Bình thường, Du Huyền chẳng quan tâm lắm tới vẻ bề ngoài, thỉnh thoảng chấm một lớp chống nắng mỏng là xong, nhiều nhất là tô thêm một chút son môi.
"ừỪ,"
Du Huyền mím môi, liếc nhìn Ngô Dư, trong mắt lộ hẳn ra nét vui mừng vô cùng hút hồn.
"Cô gái chết dâm này, cậu giống như rời xa Trần Trứ thì không sống nổi vậy."
Ngô Dư thở dài, sau đó chỉ lên bàn của mình nói: "Hôm qua mình mới mua hai thỏi son, đỏ nhạt là của mình, hồng cho cậu. Nhớ kỹ đừng tô quá dày, nếu không chủ nhiệm Trần của cậu ăn nhiều thủy ngân sẽ bị trúng độc đấy."
Đây là cô ám chỉ hai người ngấu nghiến nhau quá, nên lập tức các bạn cùng phòng bắt đầu trêu chọc Du Huyền.
Có một vài trường hợp, các cô gái xinh đẹp vượt trội trong phòng ký túc sẽ bị xa lánh, bình thường sẽ tồn tại hai loại tình huống.
Thứ nhất, tính cách cô gái này quá nhu nhược, xinh đẹp mà nhu nhược, nó chẳng khác gì thạch tín hòa với mật ong. 8,9 phần mười trên người cô gái này sẽ xuất hiện bi kịch.
Thứ hai, cô gái quá mức vênh váo, ỷ vào mình có vẻ bề ngoài xinh đẹp, nghĩ mình hơn người khác một bậc. Loại người này dần dần sẽ bị người trong phòng ký túc xa lánh.
Du Huyền là người thẳng thắn không hề biết mưu mô xảo quyệt là gì, hơn nữa cô còn nhiệt tình giúp đỡ người khác. Cô cũng không dựa vào bề ngoài của mình mà tỏ ra kiêu kỳ, nên phần lớn mọi người sẽ vui vẻ ở chung với cô.
"Ăn cái gì chứ?"
Du Huyền nháy mắt mấy cái, sau đó cũng hiểu ý là gì.
Cô hơi xấu hổ một chút, nhưng mình và chủ nhiệm Trần còn chưa tới bước đó mà. Nhưng cô có cảm giác được, ngày này sẽ tới rất nhanh thôi.
Du Huyền sẽ không phản khác, cùng Trần Trứ cô sẽ không từ chối bất cứ điều gì.
Buổi chiêu, Du Huyền học hai tiết chuyên ngành là vẽ người.
Vẽ người là một phong cách trong hội họa. Loại hình này đơn giản dùng người làm mẫu, mục đích là vẻ ra dáng người, lẫn thần thái. Đây được coi là môn học chuyên ngành của tất cả sinh viên mỹ thuật.
Sau khi học xong hai tiết, những bạn học sinh khác có thể nghỉ ngơi, nhưng Du Huyền và Ngô Dư thì không được, bởi vì hai người phải đến trung tâm mỹ thuật để tham gia khóa tập huấn.
Hai cô đến khóa tập huấn này còn đúng giờ hơn cả mấy môn học chính, bởi vì giáo sư Phí dạy khóa này vô cùng nghiêm khắc.
Có rất nhiều người vẫn lầm tưởng, giáo viên trong trường nghệ thuật đều khá nhẹ nhàng.
Thực tế lại ngược hoàn toàn, mặc kệ giáo viên âm nhạc hay mỹ thuật, hoặc một chuyên ngành biểu diễn nào khác, những giáo viên dạy bộ môn này còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với các học viện khác, mà một khi đã phê bình đều không chừa lại chút mặt mũi nào.
Có một vài lời chỉ cần nói ra ở Trung Đại, rất có thể gây ra mâu thuẫn giữa thầy và trò, nhưng ở học viện nghệ thuật lại vô cùng bình thường.
Hai người đến trung tâm mỹ thuật khá sớm, nên giáo sư còn chưa tới. Bỗng có một người từ bên ngoài đi tới, trông dáng vẻ có chút đẹp trai.
Người này cắt kiểu đầu giống Trịnh Y Kiện, trên khuôn mặt nở một nụ cười, hướng đi trực tiếp đến chỗ Du Huyền.
"Phiên thật đấy, mình đã nói không biết bao nhiêu lần là mình có bạn trai rồi, không ngờ vẫn quấn lấy không thôi."
Du Huyền cau mày nói với Ngô Dư.
Tính cách Cá Lúc Lắc rất thẳng thắn, cô thấy phiền, chứng tỏ là phiền thật.