Chương 142: Con bé này sao lại nóng như vậy chứ?
Chương 142: Con bé này sao lại nóng như vậy chứ?Chương 142: Con bé này sao lại nóng như vậy chứ?
Ngô Dư nhìn thấy thái độ này của Du Huyền, thì cô biết tính cách cố chấp của cô bạn mình lại nổi lên, không thể nào ngăn được nữa rồi. Cô chỉ đành hít một hơi thật sâu, sau đó đi cùng Du Huyền đến tận lớp của Hạ Nguyên Sướng.
Lớp Hạ Nguyên Sướng chính là lớp hội họa. Thực tế, cô muốn tìm lớp này rất dễ, nhưng thái độ của Hạ Nguyên Sướng khá bình tĩnh.
Có lẽ, anh ta cũng đoán ra Du Huyền sẽ tìm mình, nên đối mặt với chuyện này khá bình tĩnh và tự tin: "Em Du, có chuyện gì vậy?"
Có thể nói, Du Huyền ghét nhất những người có tính cách này, đến ngay cả Trần Trứ khi học lớp 12 cũng suýt bị cô tưởng là loại người như vậy.
Thậm chí, Du Huyền có cảm giác không thể nào kiềm được xúc động muốn tát một cái. Cũng may, Ngô Dư nhận ra vấn đề, nên vội vàng nắm chắc tay cô bạn thân của mình không buông.
"Lúc cấp ba, chúng ta còn chưa đủ 18 tuổi, tát người không sao, nhưng bây giờ không được."
"ừỪ,"
Du Huyền nhìn lại bạn bân, nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó cố gắng ép bản thân phải tỉnh táo.
Hạ Nguyên Sướng còn không biết mình vừa thoát khỏi một cú bạt tai. Anh ta vẫn giống như ngày thường, dùng ngón út vén mái tóc dài ra sau vành tai: "Xem ra, em Du biết lần này mình đạt giải nhì đúng không?"
"Trong cuộc thi lần này."
Du Huyền nhăn mặt, lạnh lùng nói: "Là anh nhờ mấy anh chị kia cố ý mắc sai lâm?"
"Ha ha."
Hạ Nguyên Sướng mỉm cười nhẹ nhõm, cố gắng tỏ ra mọi chuyện đang nằm trong lòng bàn tay của mình, khóe miệng nhếch lên tự tin nói: "Nói sao được đây, chuyện này chứng tỏ mọi người nể mặt mũi của anh..."
"Tôi chỉ hỏi anh, có đúng hay không?"
Du Huyền rõ ràng không muốn nghe mấy lời ngu ngốc của gã này.
Hạ Nguyên Sướng bị ngắt lời, thì trong đầu không nhảy số kịp, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cố tình để lộ ra trí tuệ bản thân: "Có thể nói là vậy, nhưng em nghe anh giải thích..."
"Tốt."
Du Huyền nói xong câu "Tốt, lập tức quay người rời đi.
"Hả? Có gì sai sai thì phải?"
Trong lòng anh ta đã suy nghĩ rất nhiều lời, từ việc mình có quan hệ rộng trong trường, đến các thầy cô giáo rất yêu quý anh ta, hay khen ngợi Du Huyền rất có tài năng trong bộ môn hội họa này, kể cả việc cô khao khát giải thưởng trong cuộc thi lần này...
Trên từng vấn đề, dưới đủ góc độ, anh ta dự định giải thích sao bản thân mình làm như vậy.
Chỉ có điều, anh ta không ngờ Du Huyền không muốn nghe, chẳng lẽ cô ấy không tò mò sao?
Hay là nói, trong lòng cô gái này mình chẳng có chút xíu hứng thú nào.
Thế nhưng, bản thân mình là sinh viên có tiếng trong Quảng Mỹ, lại sắp trở thành Đại Sư Huynh dẫn dắt toàn trường mà?
Nhưng lúc anh ta đang thất thần, thì Du Huyên đã gần xuống sân trường rồi.
Du Huyền khó chịu xuống dưới lầu, ngay cả quay mặt lại cũng không thèm.
Chỉ có nữ sinh tên là Ngô Dư, là sinh viên năm nhất có quay đầu nhìn lại. Nhưng trong ánh mắt lộ ra sự khinh miệt giống như nhìn một tên cặn bã.
"Cái quái gì đấy?"
Hạ Nguyên Sướng có cảm giác hình như mình làm sai thì phải. "Du Huyền, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Ngô Dư đi theo phía sau, nhưng cảm thấy Du Huyền đi rất nhanh, nên cô phải cố gắng lắm mới đuổi kịp.
Nếu Du Huyền đã xác định Hạ Nguyên Sướng giở trò, với lại hướng đi của cô hình như không phải muốn trở về phòng học.
"Đi tìm giáo sư Phí."
Du Huyền đi trước trả lời. Vốn dĩ cô đã đi rất nhanh rồi, nhưng sau khi trả lời thì cơn tức lại rực lên, khiến cô vô thức tăng tốc thêm lần nữa.
“Tìm giáo sư Phí làm gì?”
Ngô Dư không hiểu, mà cô cũng không muốn hiểu. Mình không thể để Du Huyền đi một mình được, nên thở dài một cái rồi vội vàng theo sau.
Du Huyền và Ngô Dư đi đến trước cửa phòng của Phí Duyệt Minh thì gõ cửa cốc cốc cốc ba tiếng.
Phí Duyệt Minh mở cửa thì phát hiện Du Huyền và Ngô Dư tới thì ngạc nhiên nói: "Chúc mừng em Du Huyên. Tôi nghe nói 'Ráng Chiều' của em đạt giải nhì?"
Hiện tại, Du Huyền ghét nhất nghe thấy hai từ giải nhì. Cô không những không trả lời, mà hàng lông mày do kích động quá lại nhíu vào, sau đó trực tiếp hỏi: "Giáo sư Phí, tác phẩm tham gia cuộc thi lần này của em để ở đâu?"
Phí Duyệt Minh không biết tại sao cô bé Du Huyền lại quan tâm vấn đề này, nhưng vẫn trả lời: "Cuộc thi lần này, ban giám khảo là giáo sư Bạch Hiểu Dương và giáo sư Lạc Ngọc Băng, chắc tác phẩm của em đang ở phòng làm việc của một trong hai người.
"Cho em hỏi phòng làm việc của hai giáo sư ở đâu ạ?"
Lần này, Phí Duyệt Minh đã cảm giác được một chút kỳ lạ, nên hỏi: "Sao thế?"
"Giáo sư Phí."
Ngô Dư ở bên cạnh xen vào: "Ngài không biết vì sao Du Huyền đạt được giải nhì sao? Lúc trước, ngài có nhận xét qua, tác phẩm của cậu ấy đạt giải ba đã là cực hạn rồi."
Phí Duyệt Minh bỗng trở nên nghiêm túc, sao bà không biết nguyên nhân được chứ.
Lúc trước, Bạch Hiểu Dương với Lạc Ngọc Băng chấm điểm, bởi vì nhận ra một số tác phẩm mắc phải sai lầm rất rõ ràng, nên đến tìm mình hỏi chuyện này.
Phí Duyệt Minh chỉ cần nhìn qua là biết mấy lỗi này do cố ý. Dùng màu sắc mà nói, chẳng lẽ một sinh viên mỹ thuật còn không biết phối màu? Đây chẳng phải là cấm ký trí mạng sao?
Thế nhưng, hết tác phẩm của sinh viên này đến tác phẩm của sinh viên khác, rõ ràng cả vườn hoa cúc vàng, lại xuất hiện một con bướm đen?
Phí Duyệt Minh nhìn thấy kỳ lạ, giống như bọn họ không muốn thêm vào con bướm này chút nào, chỉ là không muốn tác phẩm của mình đạt giải nhì mà thôi.
Sau đó, Phí Duyệt Minh nghĩ một chút là hiểu nguyên nhân. Nhưng bà chỉ đành thở dài một hơi, cũng không giải thích rõ ràng.
Trước mắt, Hạ Nguyên Sướng là một trong những hạt giống tuyên thủ ít ỏi, mà Quảng Mỹ có thể cử tham gia cuộc thi 8 trường mỹ thuật. Có một số giáo sư còn nói, cậu bé này có khả năng phá vỡ thế độc tôn của Ương Mỹ và Quốc Mỹ, nên bình thường đều che chở cho cậu bé này.
Tiếp theo, nghệ thuật cũng giống như các công việc khác, bên trong vòng tròn này cũng có những tấm màn đen. Một khi có người muốn tham gia vào vòng tròn ấy, cũng nên biết một chút để không bỡ ngỡ.
Cuối cùng, Phí Duyệt Minh cảm thấy Du Huyền cũng không thiệt thòi gì, bỗng dưng đạt được giải nhì, trong sân trường tăng thêm một chút thành tích, tại sao không nhận chứ?
Còn chuyện Hạ Nguyên Sướng dùng chuyện này để lấy lòng Du Huyền, khiến Du Huyền vướng vào những tin đồn không hay. Thì đúng là Phí Duyệt Minh không thèm để chuyện này trong đầu.
Trong quá trình nhận được chỗ tốt, đối mặt với một chút tổn thất thì có là gì.
"Tôi không biết toàn bộ quá trình, nhưng hiểu một chút."
Đầu tiên, Phí Duyệt Minh cố gắng để Du Huyền bình tĩnh lại: "Em không cần quan tâm quá trình thế nào, nhưng mọi thứ đều đang diễn ra tốt đẹp."
"Giáo sư Phí."
Trong đôi mắt trong veo của Du Huyền hiện ra một chút thất vọng: "Trong lúc tập huấn, cô chỉ dạy kiến thức cho bọn em, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bọn em phải làm người thật thà, dùng tâm huyết mà vẽ tranh. Vì sao, bây giờ cô lại nói ra những lời này?”
"Tôi...
Phí Duyệt Minh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
"Mong cô chỉ cho em văn phòng của giáo sư Lạc và giáo sư Bạch ở đâu ạ?"
Du Huyền hỏi, cô không muốn dừng lại ở đây. Mà ngay từ đầu cô đến đây chỉ muốn hỏi thăm bức tranh của mình đang ở đâu.
"Phòng đó nằm ở tầng này, từ thứ hai đếm ngược."
Phí Duyệt Minh trả lời theo bản năng.
Du Huyền không nói một lời đã lập tức rời đi. Mãi một lúc sau, Phí Duyệt Minh mới phản ứng kịp, bèn vội vàng chạy tới văn phòng kia.
Nhưng đã quá muộn, Phí Duyệt Minh vừa chạy đến, đã nhìn thấy Du Huyền đang tìm trong đống tác phẩm, sau đó rút ra bức tranh 'Ráng Chiều' của mình.
Ngay tại ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Hiểu Dương và Lạc Ngọc Băng, trước khi Phí Duyệt Minh muốn lớn tiếng ngăn cản lại.
Du Huyền đã cầm bức tranh, mặt mũi lạnh tanh, lập tức xé nát bức tranh Ráng Chiều, để những mạnh vụn từ từ rơi xuống đất.
"Em học sinh này, em đang làm cái gì đấy?"
Bạch Hiểu Dương lập tức đứng dậy.
Ông và Lạc Ngọc Băng không nằm trong tầng lớp giáo sư có thâm niên. Lúc đầu, với cấp bậc cuộc thi lần này, chỉ cần một vị giáo sư và một phó giáo sư làm ban giám khảo là được.
Sau khi chấm ra giải nhất, nhì, ba thì việc còn lại là lấy những tác phẩm được giải thưởng, đến viện bảo tàng mỹ thuật, treo những tác phẩm ấy lên khoảng chừng một tháng là đủ rồi.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ được, có học sinh lại muốn xé tác phẩm của mình.
"Xong rồi."
Khi Phí Duyệt Minh nhìn thấy những mảnh vụn trên đất, thì trong lòng trở nên lo lắng.
Mặc dù cuộc thi lân này không lớn, nhưng kết quả đã được công bố và phải báo cáo với lãnh đạo của trường.
Một khi lãnh đạo đã đồng ý kết quả, thì kể cả tác phẩm kia của ai, cũng không được phép làm hư hại tác phẩm đó.
Nhưng bà nhìn thấy Du Huyền xe tác phẩm của mình, còn dùng hai tay xoa xoa, giống như sợ mấy thứ bẩn thỉu dính lại trên cơ thể mình. Bây giờ, cuối cùng cô đã rửa sạch, nên tỏ ra vui mừng.
Phí Duyệt Minh cảm thấy đau đầu. Em vui sướng như thế, nhưng có biết mình gây ra hậu quả gì không?
Em cứ việc vui vẻ nhận giải nhì thì tốt biết bao, vì sao làm người nhất định phải trắng đen rõ ràng thế làm gì?
Trong tình huống vô cùng lo lắng, Phí Duyệt Minh nhịn không được vỗ một cái vào đùi Du Huyền nói: "Con bé này, sao tính cách lại nóng như vậy chứ?”