Chương 144: Gặp lại cái tên Trân Trứ
Chương 144: Gặp lại cái tên Trân TrứChương 144: Gặp lại cái tên Trân Trứ
Sau khi Đồng Lan báo cáo chuyện này cho hiệu trưởng xong, thì trở lại văn phòng lần nữa. Bà tuyên bố quyết định có phần giống như võ về Bạch Hiểu Dương và Lạc Ngọc Băng.
"Quyết định sơ bộ là thế này, vì tính nghiêm túc của cuộc thi, cũng đề phòng ngăn chặn hành vi không tốt."
"Hủy bỏ kết quả của Hạ Nguyên Sướng và Du Huyền trong cuộc thi lần này, bổ sung những vị trí này bằng những sinh viên khác."
"Đồng thời, bởi vì bạn học Du Huyền không kiểm soát được hành động khi đang kích động, cho nên phải viết một bản kiểm điểm."
Sau khi Đồng Lan nói xong, bèn nhìn mọi người nói: "Cách xử lý này, mọi người cảm thấy thế nào?"
Tiêu Vĩnh Chi nghe được kết quả xử lý, thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Xem ra lãnh đạo trường học cũng không thể quá bất công được, bởi vì người làm sai đầu tiên là Hạ Nguyên Sướng.
"Viết một bản kiểm điểm không ảnh hưởng gì quá lớn, còn giải thưởng hủy bỏ thì hủy bỏ thôi."
Tiêu Vĩnh Chi nghĩ thầm. Lúc đầu, mình chỉ định Du Huyền tham gia, thì trong đầu cũng không hi vọng quá nhiều.
Thứ nhất, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ trường học đề ra, không đến mức cả lớp không ai tham gia.
Thứ hai, nhân cơ hội này mọi người được giáo sư có tiếng trong trường chỉ bảo một chút.
Nhưng, Phí Duyệt Minh nghe xong đột nhiên nói: "Hiệu trưởng Đồng, các vấn đề khác tôi thấy không vấn đề gì. Nhưng việc viết bản kiểm điểm có thể bỏ qua được không?"
"Vì sao?"
Đồng Lan nghỉ ngờ hỏi, thật ra bà và Phí Duyệt Minh học cùng một người thầy, Đồng Lan là sư tỷ còn Phí Duyệt Minh là sư muội.
"Tôi hiểu rất rõ đứa học sinh này."
Phí Duyệt Minh nhớ lại sắc mặt Du Huyền khi đến văn phòng tìm mình, dũng cảm mà quyết tâm, thế nên lắc đầu nói: "Nếu con bé nghĩ mình không sai, chắc hẳn sẽ không biết bản kiểm điểm này."
"Giáo sư Phí."
Bạch Hiểu Dương tức giận nói:
"Tôi biết cô yêu quý tài năng, nhưng bạn học này chắc chắn làm sai. Chỉ đơn giản viết một bản kiểm điểm, cũng không phải xử phạt quá lớn."
"Việc này có lẽ toàn trường đều đã biết."
Bạch Hiểu Dương chỉ vào đống mảnh nhỏ của 'Ráng Chiều' trong sọt rác, tức giận nói: "Nếu như không trừng phạt, thì sau này có học sinh bắt chước thì sao?"
"Ai dà."
Phí Duyệt Minh thở dài. Bà nghĩ thầm, bởi vì toàn trường đều biết, nên với tính cách mạnh mẽ như Du Huyền, nhất định cô bé sẽ không viết kiểm điểm.
Làm vậy chẳng phải bản thân thừa nhận mình mắc sai lầm sao?
"Được rồi, không nói nữa."
Đồng Lan ngăn sư muội và Bạch Hiểu Dương tranh luận, quyết định nói: "Quyết định vậy đi. Cô Tiếu, sau khi về lớp cô có trách nhiệm đốc thúc Du Huyền viết bản kiểm điểm này."
Tiêu Vĩnh Chi gật đầu. Dù sao, kết quả này có thể chập nhận được, bởi vì phía sau người ta là viện trưởng Hạ Nho Tài cơ mà? Người trong giới chỉ cần giậm chân một cái...
"“Reng reng reng.'
Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, khiến bầu không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng. Đồng Lan nhận ra là điện thoại của mình. Bà lấy điện thoại ra, đột nhiên theo bản năng đứng thẳng dậy.
Loại phản ứng này giống như một người lười biếng đang nằm trên sa lông xem tỉ vi, đột nhiên có một người có thân phận cực kỳ quan trọng gọi điện đến, khiến thân thể vô thức ngồi thẳng dậy.
"A lô, cô Quan."
Đồng Lan bấm nút call, sau đó trừng mắt nhìn sư muội Phí Duyệt Minh.
Ý tức rất rõ ràng, bà hỏi có phải em đâm bị thóc chọc bị gạo không?
Phí Duyệt Minh nhún vai, giống như bảo 'em có thể làm sao được đây?'.
"Tiểu Đồng."
Trong điện thoại vang lên một giọng nói thản nhiên, nhưng cực kỳ nghiêm túc.
Giọng nói này mặc kệ là trực tiếp nghe, hay nghe qua điện thoại, cũng đều khiến Đồng Lan nhớ tới sinh viên mình đã trải qua môi trường nghiêm khắc thế nào, thậm chí bà đã quên mất thân phận phó hiệu trưởng của mình.
"Cô Quan."
Đồng Lan dùng tay che lấy ông nói, rồi nhanh chóng suy đoán mục đích cô giáo tìm mình.
"Chuyện kia xử lý sao rồi?"
Bà trực tiếp hỏi.
"Ngài nói chuyện nào ạ?”
Đồng Lan vẫn chưa xác định rõ ràng, nhưng có một chút giống đứa trẻ chơi tiểu xảo trước mặt người lớn, tưởng rằng mình có thể qua mắt được.
"Hừ..."
Nhưng, chỉ một tiếng 'hừ' giống như đã nhìn thấu tâm tư của Đồng Lan.
Hiệu trưởng Đồng chỉ còn cách có gì nói nấy: "Cô Quan, chỉ là chút chuyện nhỏ nên không muốn quấy nhiễu ngài. Em dự định xử lý..."
Thế là, Đồng Lan kể lại quyết định một lần nữa, sau đó hỏi: "Ngài cảm thấy thế nào?"
"Tôi thấy chẳng khác gì đánh rắm."
Bên trong điện thoại vang lên câu trả lời.
"Cô, sao cô nói thẳng vậy chứ."
Đồng Lan bĩu môi. Nhưng cô có cảm giác câu nói này cách mình rất gân, không giống như vang lên trong điện thoại.
Đồng Lan nhịn không được ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy một người mặc bộ âu phục màu xám giản dị, mái tóc hoa râm, một vị họa sĩ hơn 50 tuổi, gân 60 tuổi, đột nhiên câm điện thoại đứng trước cửa văn phòng.
"Lạch cạch."
Tất cả mọi người trong phòng làm việc, không cần biết giữ chức vụ gì, nhưng khi nhìn thấy một người bình thường giống như một bà cụ quét dọn trong bảo tàng mỹ thuật, thì tất cả đều đứng lên, vội vàng chào hỏi: "Giáo sư Quan, giáo sư Quan...
Chỉ có Đồng Lan và Phí Duyệt Minh gọi: "Cô Quan."
Có một vài người nhanh nhẹn, vội vàng đặt ghế đến nói: "Mời giáo sư Quan ngồi."
Bà cụ giống như không nhìn thấy mà đến thẳng chỗ Phí Duyệt Mình vừa ngồi, kéo ghế ra, lúc này bà mới thật sự ngồi xuống.
Đồng Lan vội vàng đưa một cốc nước qua, bà chỉ hơi e ngại một chút còn đâu là đau lòng: "Trời nóng thế này, ngài tới làm gì, có chuyện gì thì nói trong điện thoại là được, chẳng lẽ em không nghe lời ngài sai bảo?"
Bà cụ uống một hớp nước, sau đó hững hờ nói: "Vốn dĩ ngồi trong phòng điều hòa đã thấy lạnh rồi, nhưng nghe được một câu chuyện lại càng khiến cơ thể lạnh hơn, nên quyết định ra ngoài hưởng thụ chút không khí hơn 40 độ."
Mùa hè ở Quảng Châu rất nóng, thời tiết thường xuyên trên 40 độ, nói chung nhiệt độ này cực kỳ khó chịu.
Mọi người ở đây hiểu rồi, thì ra giáo sư Quan đến đây để mỉa mai học trò của mình. Đồng Lan liên tục nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Phí Duyệt Minh.
Phí Duyệt Minh nghĩ thầm, người bị chửi là sư tỷ chứ đâu phải mình. Mình chỉ kể cho cô nghe một câu chuyện, nhưng cô giáo của mình cực kỳ ghét con trai bắt nạt con gái, một khi bà biết sẽ không bỏ qua.
Đồng Lan đã quá quen với tình huống này. Từ xưa đến giờ, phong cách nói chuyện giáo viên nhà mình có hơi khó nghe, thậm chí có thể nói là 'cay nghiệt, móc mỉa'.
Nhưng Đồng Lan biết, cô giáo mình thuộc kiểu khẩu xà tâm phật. Với lại, một người đã bị nói như vậy hơn 20 năm rồi, chẳng lẽ còn chưa thích ứng được?
"Mắng chửi cũng được."
Đồng Lan tự an ủi bản thân, bởi vì bà cụ có thể mắng chửi được, chứng tỏ cơ thể bà vẫn còn khỏe, đây là chuyện tốt.
"Cô, ngài thấy con xử lý không tốt sao?"
Đồng Lan thấy cô giáo của mình đã uống nước xong, thì vội vàng câm lấy chén nước trong tay bà, rồi hỏi một câu: "Vậy ngài cảm thấy việc này nên xử lý thế nào?"
"Một người từng làm viện trưởng như tôi, bây giờ lời nói vẫn có tác dụng sao?”
Bà lão liếc nhìn học sinh của mình.
Mặc dù câu nói của bà vẫn khá móc mỉa, nhưng bên trong thêm một chút hài hước, khiến Đồng Lan không nhìn được, mà mấy người trong văn phòng cũng cười theo.
"Ngài nói là được."
Đồng Lan không muốn tranh luận với cô giáo của mình, dù sao người thua thiệt vĩnh viễn là mình.
"Tôi cảm thấy, chuyện nào đúng là đúng, sai là sai, sao lại xử lý nhất bên trọng nhất bên khinh thế được?"
Lần này, bà cụ không còn chế nhạo Đồng Lan, mà chân thành nói:
"Đã muốn phạt cô bé năm nhất kia, vậy cũng phải phạt đứa học sinh của lão Hạ chứ? Cậu ta đáng bị hình phạt nghiêm trọng hơn, làm như vậy mới công bằng công chính, đạt tới hướng xử lý nhìn thẳng vào vấn đề."
"Cô Quan..."
Đồng Lan đang định nói gì.
Nhưng Đồng Lan bỗng thấy bà cụ vẫy tay, ra hiệu Đồng Lan từ hay nói, rồi bà cụ nói tiếp: "Tôi biết em muốn nói gì. Đứa học sinh của lão Hạ kia có hi vọng kéo con thuyền Quảng Mỹ về phía trước. Nhưng tôi hỏi em, chẳng lẽ từ trước đến nay Quảng Mỹ đóng cửa sao?"
"Bởi vì một vài nguyên nhân Ương Mỹ và Quốc Mỹ mới luôn đứng ở trên đỉnh. Đây là thứ mà chúng ta không thể so sánh được, tôi cũng hiểu các em có tinh thần cầu tiến, nhưng..."
Giọng bà cụ bỗng nhiên to hơn, khiến Đồng Lan và Phí Duyệt Minh bỗng theo phản xạ đứng thẳng người lên.
"Không nhất thiết phải gửi gắm hi vọng vào một sinh viên mà đạo đức có vấn đề."
Mái tóc hoa râm của bà cụ bị hơi lạnh của điều hòa thổi qua tung bay, nhưng bản thân bà lộ ra tinh thần và khí chất của một người từng đứng đầu.
Giọng nói của bà có uy lực, vang vọng cả văn phòng:
"Đứa học sinh của lão Hạ phải xử lý cảnh cáo, nếu lão Hạ có ý kiến, cứ bảo đến tìm tôi."
"Ngoài ra, cuộc thi Đá Chén Trắng lần này phải tổ chức thi lại lân nữa. Ngoại trừ đứa học sinh của lão Hạ, tất cả sinh viên tham gia đều phải chuẩn bị tác phẩm mới, lần này ai còn dám giở trò dối trá, xử lý hết cho tôi."
"Về cô bé năm nhất kia, có hành vi không đúng mực trước mặt giáo viên, thì..."
Bà lão có một chút do dự.
Đồng Lan theo bà cụ hơn 20 năm, nên vừa nhìn đã biết bà cụ nhà mình có vẻ thích cô bé tên Du Huyền kia.
Quả nhiên, bà cụ nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi thấy cô bé này rất thẳng thắn, nên đừng viết kiểm điểm nữa, cứ bảo con bé tới đây xin lỗi hai vị giáo sư là được."
"Nhanh gọi Du Huyền." Phí Duyệt Minh lập tức nhắc nhở Tiêu Vĩnh Chỉ.
Lúc này, Tiêu Vĩnh Chi mới phản ứng kịp, nên vui mừng gọi điện cho Du Huyền.
Đây mới gọi là người xấu nên chịu hậu quả, kể đầu têu phai chịu kỷ luật, còn Du Huyền chỉ cần xin lỗi là được.
Thật không ngờ, giáo sư Phí vì chuyện này mà mời cả ngọn núi lớn kia đến.
Giáo sư Hạ là người chỉ dạy tiến sĩ, hay người dẫn đầu ngành học thì thế nào?
Giáo sư Quan đã sớm dạy ra tiến sĩ từ lâu. Hiệu trưởng Đồng và giáo sư Phí đều là học sinh của bà, thậm chí hiệu trưởng Đồng được chính bà huấn luyện từ một sinh viên cho tới vị trí phó hiệu trưởng này.
Mặt khác, giáo sư Quan là học giả uyên bác, được bộ giáo dục trao tặng danh hiệu 'học giả Trường Giang), hưởng thụ trợ cấp từ nhà nước.
Sở dĩ bà từ nhiệm vị trí viện trưởng Quảng Mỹ, bởi vì trong nước chuẩn bị tổ chức thế vận hội Olympic lịch sử, là lần đầu tiền trong suốt một trăm năm. Nên nhà nước kêu gọi binh cường tướng mạnh để thiết kế logo, hình ảnh in trên quần áo, ...
Giáo sư Quan được chỉ định, nên không có thời gian xử lý việc trong Quảng Mỹ, nên từ nhiệm vị trí viện trưởng.
Nhưng với thân phận của bà, vị trí viện trưởng không có ý nghĩa lớn lắm.
"Du Huyền..."
Tiêu Vĩnh Chỉ lập tức gọi nói chuyện với học sinh của mình, bảo cô bé tới xin lỗi, sau đó sẽ bỏ qua chuyện này.
Nhưng, Tiêu Vĩnh Chi nói điện thoại xong, thì lập tức trở nên khó xử.
"Sao thế?"
Phí Duyệt Minh nhận ra có gì đó không ổn.
"Du Huyền nói xin lỗi là đúng, bởi vì bản thân làm vậy trước mặt giáo sư Bạch và giáo sư Lạc là không được."
Tiêu Vĩnh Chỉ thở dài:
"Nhưng, con bé nói không cần tham cuộc thi lần nữa.
Giáo sư Quan Vịnh Nghi nghe xong thì cau mày nói: "Con bé mất đi lòng tin với trường học sao? Cảm thấy đám giáo viên chúng ta giở trò dối trá?"
"Không có, không có."
Tiêu Vĩnh Chỉ bị dọa sợ, nên vội vàng nói: "Để em khuyên cô bé thêm lần nữa."
Tiêu Vĩnh Chi nói xong bèn ra ngoài gọi điện thoại.
Trong văn phòng, Đồng Lan nhỏ giọng nói với giáo sư Quan: "Tính khí bướng bỉnh của cô bé này rất giống ngài."
"Ừ.'.
Không ngờ Quan Vịnh Nghi gật đầu: "Xét một cách tổng thể, hành động của con bé còn quyết đoán hơn tôi thời trẻ."
Cũng không lâu lắm, Tiêu Vĩnh Chi bước vào phòng. Lần này, trên mặt của cô đã có chút vui vẻ, nhưng nụ cười trên môi chẳng biết đang cười hay đang khóc.
"Du Huyền nói đồng ý tham gia cuộc thi lần nữa, nhưng lần này sẽ không lấy tên mình. Cô bé nói trong tất cả cuộc thi sau này sẽ dùng tên bạn trai của mình."
Lần này, đến cả giáo sư Quan cũng mỉm cười, nhịn không được nói: "Ai quan tâm con bé dùng tên nào chứ. Bạn trai cô bé tên là gì, đừng có khó nghe quá là được."
"Hình như..."
Tiêu Vĩnh Chi nhớ lại rồi trả lời:
"Tên là Trần Trứ thì phải."
Lúc đầu, ba thầy trò trong phòng thấy bình thường, nhưng rất nhanh sắc mặt đã thay đổi.