Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 159 - Chương 164: Tuyệt Phối

Chương 164: Tuyệt phối Chương 164: Tuyệt phốiChương 164: Tuyệt phối

Sau khi xuống xe bus, từ chỗ này đến Quãng Mỹ còn một đoạn đường nữa, nhưng dọc theo con đường này lúc nào cũng có rất nhiều người.

Rất nhiều sinh viên đang ngồi ven đường nói chuyện, thậm chí bọn họ còn cầm theo một chiếc bàn nhỏ để tiện ngồi lâu hơn. Đúng là không khí quyết định rất nhiều tới cuộc sống.

Kể cả khu vực giống như thành phố Nam Kinh, gió đêm tháng 11 đã se se lạnh rồi, rõ ràng không còn cảm giác nóng nực thế này, chứ đừng nói những thành phố khu vực phía bắc.

"Mình ở đây chờ cậu lên xe bus."

Du Huyền cầm tay Trần Trứ nói.

Cho nên, yêu đương là một quá trình vô cùng phiền phức. Thật ra, hai người ăn uống, đi xem phim ở nội thành xong, thì sau đó ai về nhà nấy, sẽ vô cùng tiện lợi.

Nhưng đây không phải hành động của một cặp đôi, chỉ là hành động của bạn bè khác giới bình thường mà thôi.

Yêu đương phải là, nam sinh đưa nữ sinh về trước, sau đó con trai mới một mình trở về.

Thật ra, Du Huyền thấy Trần Trứ như vậy, bản thân rất đau lòng. Trước đó, cô còn muốn đưa ra ý kiến đưa chủ nhiệm Trần về Trung Đại... Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị từ chối.

Cậu nói đùa cái gì đấy? Chuyện này nếu truyền ra ngoài mình còn mặt mũi nào nữa?

Trần Trứ có thể đoán được, người cười nhạo mình đầu tiên chính là Ngô Dư.

"Không cần ở đây chờ xe bus."

Trần Trứ nói: "Thời gian còn sớm, để mình đưa cậu về ký túc xá."

Vừa rồi, mắt Trần Trứ đảo như rang lạc, nhưng con mẹ nó khắp nơi toàn người là người, hắn không thể nào dùng miệng được.

"Không cần đâu, làm vậy sẽ khiến cậu mệt mỏi."

Du Huyền không muốn Trần Trứ vất vả tiễn mình vê.

Nhưng một thằng đàn ông, dưới tình huống đang bị kích thích thì làm gì biết mệt với mỏi là gì? Khả năng, sau khi thực hiện được ý đồ đen tối, thì đầu gối bắp đùi mỏi nhừ, thậm chí tư tưởng thánh nhân trỗi dậy, hối hận bản thân không cần quá miễn cưỡng.

"Không sao, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, nơi này ồn quá."

Trân Trứ nhẹ nhàng nói, mặt mũi vô cùng hiền lành.

Mặc dù, Du Huyền xót bạn trai, nhưng bản thân thật sự muốn hắn bên cạnh mình thì thâm to nhỏ, nên suy nghĩ chút rồi nói: "Vậy chút nữa mình sẽ đưa chủ nhiệm Trần ra bến xe bus."

"Ha ha."

Trân Trứ cảm thấy Du Huyền đúng là cô gái ngốc: "Mình đưa cậu, cậu đưa mình, đưa đi đưa lại tới vô cùng vô tận..."

Sau đó, hai người nắm tay nhau, mặc kệ ánh mắt hâm mộ của một vài nam sinh, nhẹ nhàng bước tới cổng trường Quảng Mỹ.

Bên trong trường học, có lẽ do diện tích khuôn viên trường quá lớn, nên cây cối mọc tươi tốt um tùm, so với khu vực hồi nãy thì yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thỉnh thoảng trên đường đi, trên một chiếc ghế đá ở trong bóng tối, nhẹ nhàng truyền đến tiếng xột xoạt, giống như hành động mở khuy áo thì phải.

Hai người bước đi xung quanh hồ nhân tạo, khắp nơi là bầu không khí yên tĩnh. Ánh mặt trăng như đóa hoa lớn nở rộ, đang tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi, giống như đang dệt thành một tấm lưới nhẹ nhàng cực lớn, che phủ vạn vật trong vòm trời này.

Bầu không khí ổn rồi.

Trần Trứ đột nhiên dừng lại, còn Du Huyền phía sau nhìn hắn ngơ ngác không hiểu gì. "Ôm một cái."

Trần Trứ nói.

"Nơi này có người."

Mắt Du Huyền chớp chớp, khuôn mặt vừa có chút thẹn thùng, lại có chút kích động.

"Vậy chúng ta đi qua bên kia một chút."

Trân Trứ nắm tay Du Huyền kéo vào trong rừng cây, sau đó nhẹ nhàng ôm Các Lúc Lắc vào trong ngực.

Tại trong bóng đêm dịu dàng vô tận, hai người nghe rõ tiếng tim đập của nhau, khiến Du Huyền thỏa mãn hạnh phục vô cùng.

"Chủ nhiệm Trần, thật tốt biết bao."

Du Huyền thủ thỉ.

Trần Trứ đặt tay lên vòng eo nhỏ, cảm nhận cảm giác đàn hồi ngất ngây.

Bình thường, hai người ôm nhau một chút, sau đó luyến tiếc tách rời nhau ra.

Du Huyền tưởng quá trình hôm nay cũng như vậy, và cô cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Thật ra, đối với con gái, ôm cùng nắm tay sẽ khiến bọn họ có cảm giác hưởng thụ hơn.

Nhưng hôm nay, tâm trạng của Trân Trứ đã bị xúc động. Lúc này, Các Lúc Lắc đang nép mình vào ngực bạn trai, đột nhiên cảm giác được nhịp tim của Trần Trứ đập nhanh hơn, to hơn, giống như tiếng trống trận kêu gọi tiến công vậy.

"Chủ nhiệm Trần..."

Du Huyền ngẩng đầu lên, vừa vặn va chạm với ánh mắt Trần Trứ đang nhìn xuống.

Ngay lập tức, Du Huyền nhận ra ánh mắt của Trần Trứ rất lạ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt bá đá và có tính xâm lược như vậy, nó không còn giống ngày thường ngoài bình tĩnh ra chỉ còn bình tĩnh. Bây giờ, nó giống với mọi ánh mắt nguyên thủy nhất của nam giới.

Cá Lúc Lắc chưa yêu đương bao giờ, nhưng thời cấp ba đã học đủ các tiết giáo dục giới tính. Mà nữ sinh năm 2007 phần lớn đã hiểu biết cái gì gọi là dục hỏa khó nhịn.

"Chủ nhiệm Trần, mình về đây.

Du Huyền hiểu, ngày này kiểu gì cũng phải đến, cô sẵn sàng đón nhận, bởi vì toàn bộ thế giới này chỉ có Trần Trứ. Nhưng hiểu là một chuyện, còn khi đối mặt cô vẫn vô cùng hoảng hốt.

"Còn chưa nói chuyện xong mà."

Giọng nói của Trần Trứ vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng hai tay của hắn đã nâng khuôn mặt của Du Huyền lên.

Du Huyền có thể cảm nhận được, Trần Trứ đang thở rất gấp, từng hơi nóng phả lên khuôn mặt cô, khiến cả mặt lân tai của mình có chút ngưa ngứa. Đầu cô dần trở nên mơ màng, thân thể bắt đầu nghiêng về phía sau, kết hợp với vòng eo tạo thành hình chữ C€.

Nhưng do Trần Trứ vẫn đang ôm lấy cô, cho nên cô không thể nào thoát ra được. Ngay lúc đó, Trần Trứ hôn cô, Cá Lúc Lắc lúng túng nhắm mắt lại.

Trần Trứ hôn lên môi của cô một chút, sau đó nhìn xuống khuôn mặt của cô, nhịn không được mỉm cười nói: "Sao vậy? Sao mặt cậu sợ hãi giống như đứa bé đi chích ngừa(tiêm phòng) vậy?"

Du Huyền không trả lời, cô không hiểu chích ngừa nghĩa là gì, nên đành vùi đầu vào trong ngực Trần Trứ.

Một lát sau, cô mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt trái xoan sinh đẹp pha thêm một chút ráng đỏ. Còn đôi mắt hút hồn kia giống như bình rượu ngon ủ lâu lắm, chỉ cần nhìn qua đã khiến con người phải say mê.

Trân Trứ thật sự không muốn nụ hôn đầu đã hôn kiểu Pháp ướt át kia, hắn cảm giác được phải tiến từ từ từng bước, thế nên đùa giỡn một câu giúp Cá Lúc Lắc bình tĩnh trở lại: "Đề nghị cậu lần sau không được đánh nhiều son như vậy nữa, để tránh việc mình ăn quá nhiều vào trong bụng."

"Ăn nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng sao?"

Đúng là Du Huyền ngốc nghếch, học hóa chắc cũng chẳng đâu vào đâu. Đúng là cô không biết ăn nhiều son môi sẽ gây ra hậu quả gì. "Ăn một chút không sao, nhưng ăn nhiều sẽ khiến thủy ngân tích tụ trong cơ thể."

Trân Trứ nói đùa: "Chờ mình già đi, bị trúng gió sẽ liệt toàn thân. Khi đó, mình sẽ ngồi trên xe lăn, nhìn cậu cũng những lão già khác nhảy múa trên quảng trường."

"Ha ha ha."

Du Huyền bị chọc cho cười thành tiếng, nên đã đánh động đến mấy đôi uyên ương đang lén lút trong bóng tối.

Du Huyền nhìn thấy đám người này đứng dậy, chỉnh lại quần áo thì lập tức trở nên thẹn thùng, nên vội vàng kéo Trần Trứ chạy thẳng về ký túc xá.

Trên đường đi, Trần Trứ không ngừng phổ cấp thêm cho Du Huyền. Thật ra, hiện tại ngành nghề sản xuất son môi đã khá phát triển rồi, căn bản không thể gây ra vấn đề nhiễm độc thủy ngân.

Du Huyền biết, đây là chủ nhiệm Trần muốn mình sau này cứ thoải mái mà ăn mặc, không cần lo lắng nhiều như vậy.

Một số thời điểm, con gái rất hay bị cảm động bởi những chỉ tiết nho nhỏ, nhất ra người đó lại là người yêu của mình.

Tại cổng ký túc xá, Trần Trứ nhìn thấy ánh mắt Du Huyền sáng rực, chẳng hiểu tại sao kỳ lạ như vậy.

'Sao....

Trân Trứ đang định đặt câu hỏi.

Thì đột nhiên, Du Huyền nhón chân lên, bờ môi của cô in lên mặt mình một dấu vết, sau đó quay người chạy thẳng một mạch vào bên trong ký túc xá.

Trần Trứ ngẩn người ra, sau đó mỉm cười, rồi quay người bước đến bến xe bus.

Năm phút sau, Du Huyền mới vội vàng gọi điện thoại tới: "Chủ nhiệm Trần, cậu đâu rồi. Vừa rồi mình cuống qua, quên mất phải đưa cậu đến bến xe bus."

"Không sao."

Trân Trứ trêu đùa: "Mình mang theo vết son đỏ của cậu, nên cảm thấy bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, đã ra ngoài trường học rồi."

Hôm nay, đối với Trân Trứ mà nói, đúng là một ngày sinh nhật trọn vẹn.

Lên xe bus, bản thân hắn vẫn còn rất hưng phấn, nên muốn lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin với đám bạn bè giết thời gian.

Không ngờ, hắn vừa mở QQ lên, thì một tin nhắn lập tức xuất hiện.

Hình ảnh lấp lóe, rồi hiện ra avarta của Tống Thì Vĩ.

Trần Trứ ngạc nhiên, bình thường Tống Thì Vi tìm mình thường là chuyện gì đó, không biết cô xảy ra vấn đề gì rồi?

Hắn mở giao diện nhắn tin, không ngờ Tống Thì Vi nhắn tới tin hỏi han: Cậu đón sinh nhật với người nhà, đêm nay có trở lại trường học không?

Trân Trứ nhìn thời gian, tin nhắn mới gửi trước đó 30 phút, tức là gửi khoảng 9 giờ 30 phút.

"Mình đang trên xe trở về."

Trân Trứ đang định gửi tin nhắn trả lời như vậy.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Hắn nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra, kỳ lạ là lộ trình.

Từ nhà mình về trường học, nếu không kẹt xe thì khoảng 20 phút. Nhưng từ khu đại học về trường phải mất 1 tiếng đồng hồ. Thế là Trần Trứ dừng lại một chút, sau đó mới nhắn tin lại: 'Khoảng 11 giờ mình có mặt ở trường học.”

(bố nhà ông, vừa hôn con người ta xong, lại muốn một cô khác biết mình không phải từ nhà đến trường, thì bắt đầu văn vở)

Rất nhanh, Tống Thì Vi nhắn tin lại.

Với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không hỏi kiểu 'sao muộn vậy cậu mới về', mà đơn giản chỉ một từ: "Ừ”" Trần Trứ không hiểu mô tê gì cả, sao giống như mình bị điều tra vị trí thế nhờ? Với lại cậu còn chưa nói, tại sao hỏi mình vậy mà?

Trân Trứ ném nghi ngờ này ra chỗ khác, thì ảnh avarta của Vi Vi lại nhấp nháy, hắn mở tin nhắn cô mới gửi đến: "Cậu đến chỗ ký túc xá bọn mình, mình gửi quà sinh nhật cho cậu."

"Hả?"

Trân Trứ hoàn toàn không ngờ Tống Thì Vi sẽ tặng quà sinh nhật của mình. Nhưng bây giờ hai người là bạn bè, ngày sinh nhật của mình cô ấy tặng quà cũng bình thường mà.

10 giờ 50 phút, Trần Trứ xuống xe bus, đi thẳng vào khu ký túc xá Tây Uyển của nữ sinh.

Nhưng trước khi hắn gọi điện cho Tống Thì Vi, giống như có thứ gì đang nhắc nhờ mình, Trần Trứ đột nhiên lau sạch vết son môi trên mặt của mình.

"Ủa, mình làm vậy để làm gì nhỉ?"

Trần Trứ cũng thấy khó hiểu, chẳng lẽ tâm lý của mình đang bị những thước phim lạc hậu thời đại này ảnh hưởng?

Hắn gọi điện cho hoa khôi Tống xong, cũng chờ không lâu lắm, thì một dáng người cao ráo gầy gầy bước ra khỏi cửa ký túc.

Tống Thì Vi vừa tắm xong, định nằm lên giường, nên trên người chỉ mặc một bộ quần áo ngủ, mái tóc thẳng để xõa tự nhiên.

Gió thu thổi lên, làm lớp áo ngủ ép sát vào cơ thể, khiến từng đường cong trên cơ thể hiện ra rõ ràng.

"Tặng cậu."

Tống Thì Vi đặt một cái vì lên tay Trần Trứ, sau đó lạnh lùng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Nói xong, cô đang định quay người rời đi.

"Đi luôn sao?”

Trân Trứ giật mình. Hình như hoa khôi Tống chưa hề tặng quà sinh nhật cho ai thì phải, cho nên cô không biết phải nói gì bây giờ.

Hắn cúi đầu nhìn cái ví. Con mẹ nó là LV?

Nếu bây giờ là thời điểm hắn tham gia công tác, chỉ cân hắn sử dụng cái ví này, thì phòng Thanh Tra Kỷ Luật sẽ mời mình đi uống trà ngay lập tức.

"ẠÀ

Đột nhiên Trần Trứ gọi Tống Thì Vi lại.

Tống Thì Vi quay đầu, lộ ra góc nghiên khuôn mặt lạnh lùng, yên lặng chờ đợi Trần Trứ nói chuyện.

Trân Trứ cảm thấy món quà này mình nên nhận, dù sao bây giờ có phải là công chức đâu. Nhưng nếu nhận quà của người ta mà chẳng làm gì, nó giống như có người kính rượu mình, còn mình không đi kính rượu lại vậy.

"Sinh nhật của cậu vào ngày nào?"

Một lúc sau, cuối cùng Trân Trứ mới hỏi được câu này.

"Ngày 1 tháng 3."

Tống Thì Vi nói xong, giống như lại đợi, xem Trần Trứ có lời nào khác muồn nói không. Khi cô thấy không còn gì nữa mới quay người bước vào trong ký túc xá.

"Ngày 1 tháng 3."

Trần Trứ âm thầm tính toán, đây chẳng phải chòm sao Song Ngư sao? Mình là chòm sao Bọ Cạp, đúng là tuyệt phối 100%.

Nhưng, Du Huyền sinh ngày 7 tháng 7 là chòm sao Cự Giải, cũng là tuyệt phối của Bọ Cạp.
Bình Luận (0)
Comment