Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 161 - Chương 166: Lập Công Ty

Chương 166: Lập công ty Chương 166: Lập công tyChương 166: Lập công ty

Mặc dù một phòng ban rách nát của quận, nhưng nhà ăn nấu cơm nước khá ngon, khá giống với một câu ví von 'bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ.

Thật ra, chính quyên vẫn tính toán coi trọng dân ý. Một số vùng ở phía tây và phía bắc tài chính còn nghèo khó, đến mức tiền lương còn phát chậm, nhưng bên trong nhà ăn còn xa hoa hơn cả lâu năm góc.

Cơm nước xong xuôi, sau khi Trân Bồi Tùng trở lại văn phòng thì gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh, có một người cầm theo một túi da, tóc tai chỉnh tề, xem ra thuộc loại nhân vật rất biết cách xã giao.

"Gần chỗ cha làm việc có một ông chủ công ty tài chính, tên là Lâu Chí Viễn."

Trần Bồi Tùng nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ, giới thiệu một chút cho Trần Trứ.

"Chào lãnh đạo, ngài gọi tôi tới có gì sai bảo ạ?"

Lâu Chí Viễn bước vào văn phòng, liếc nhìn Trân Trứ một cái, sau đó khách sáo chào hỏi với Trần Bồi Tùng."

"Xin chào giáo đốc Lâu..."

Trân Bồi Tùng không hề giới thiệu thân phận của Trần Trứ, chỉ nói muốn giới thiệu cho công ty một mối làm ăn nhỏ.

Nhưng Lâu Chí Viễn là ai? Ông là người suốt ngày đi chạy nghiệp vụ, sao có thể không nhìn ra Trần Bồi Tùng với Trần Trứ có điểm hao hao giống nhau chứ? Chỉ có điều người ta đã không nói, mình cũng không thể nói thẳng ra.

"Trần Bồi Tùng có thể nói là cách làm việc vô cùng liêm khiết, danh tiếng trong khu vực quản lý cũng rát được, thì ra làm cho người ta thấy, còn đối với con cái vẫn thiên vị như thường."

Lâu Chí Viễn đã quá quen thuộc với những tình huống này rồi...

Cha làm quan, con trai mở công ty ở địa bàn cha quản lý, sau đó cha giới thiệu cho con một số công trình, tạo dựng sự nghiệp cho một đời trẻ tuổi, kiếm tiền một cách nhàn hạ.

Nhưng trong lòng Lâu Chí Viễn đang cực kỳ vui mừng. Loại chuyện lãnh đạo muốn để mình ra ngoài sáng làm việc thế này, thì cha con bọn họ ăn thịt, mình cũng húp được chút canh.

Chỉ có điều, Lâu Chí Viễn vẫn còn nghi ngờ, bởi vì con trai Trần Bồi Tùng còn quá trẻ, thật sự có thể đứng ra bao thâu công trình được sao?

"Ông chủ, cậu có muốn qua chỗ tôi làm việc ngồi nói chuyện không?"

Lâu Chí Viễn mỉm cười mời Trần Trứ: "Có một số chuyện cần phải nói rõ ràng một chút."

"Được."

Trần Trứ cần phải nói rõ cho Lâu Chí Viễn nghe phạm vi kinh doanh của công ty, kèm theo một số hạng mục nữa.

Trước khi ra khỏi văn phòng, Lâu Chí Viễn còn cố tình cam đoan với Trần Bồi Tùng: "Lãnh đạo yên tâm, tôi là loại người miệng mũi rất cứng, ngài cứ tin tưởng vào cách làm việc của tôi."

Trần Trứ quay đầu liếc nhìn, qua câu nói này hắn có thể hiểu được trong lòng Lâu Chí Viễn đang nghĩ gì.

Nhưng làm thế này đúng là xem thường mình thì phải?

Diện tích công ty tài chính của Lâu Chí Viễn cũng không lớn, bên ngoài có một vài nhân viên kế toán, bọn họ phụ trách việc tính toán sổ sách cuối tháng cho các công ty, còn phía sau là phòng làm việc độc lập của Lâu Chí Viễn.

Lâu Chí Viễn đang định pha trà, thì Trần Trứ vội ngăn lại: "Giám đốc Lâu, nói chuyện chính trước đi, chút nữa tôi còn phải về trường học."

"Trường học?”

Lâu Chí Viễn ngẩn người ra, ông tưởng rằng Trần Trứ thuộc loại người vô dụng, chỉ biết ở nhà ăn rồi chờ chết chứ?

"Vâng..."

Trần Trứ nói: "Hiện tại, tôi đang học năm nhất ở Trung Đại. Hôm qua, trên mặt giấy tờ tôi mới đủ tuổi thành niên. Mà gần đây, trong trường học có cùng mấy bạn cùng trường làm chút hạng mục nhỏ, nên dự định thành lập công ty để vận hành cho đúng quy trình, lời hay lỗ không quan trọng, chỉ mong trải nghiệm một chút."

"Chỉ có vậy sao?"

Lâu Chí Viễn có cảm giác mình đang hiểu nhầm chuyện gì đó, bèn bật máy tính lên hỏi: "Cậu dự định thành lập công ty kinh doanh ngành nghề gì?"

"Phát triển công nghệ và mạng máy tính, xúc tiến công nghệ, chuyển giao công nghệ, tư vấn kỹ thuật, dịch vụ kỹ thuật, dịch vụ hệ thống và xử lý dữ liệu."

Trân Trứ đã ghi lại những ngành nghề này vào trong điện thoại di động.

Lâu Chí Viễn nghe xong đã biết mình hiểu lầm hoàn toàn rồi.

Nếu cậu ta muốn sử dụng mối quan hệ trong nhà để làm ăn kiếm tiền, thì phải đầu tư vào công trình, xanh hóa, các nghiệp vụ phòng cháy chứa chát, như vậy mới có không gian thao tác.

"Cậu định đặt tên công ty là gì?"

Lâu Chí Viễn nghiêm túc hỏi. Mặc dù ông ta tiếc nuối không được tham gia vào khu vực màu xám, nhưng bản thân không hề dám bỡn cợt, bởi vì cha người ta đang là người thét ra lửa ở khu vực này mà.

Nhưng quá trình đăng ký công ty là cố định, từ hành chính, tên công ty, ngành nghề kinh doanh, cơ cấu tổ chức.

Lâu Chí Viễn đoán là 'Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin Quảng Châu' gì đó. Hiện tại, ông cảm thấy có chút thú vị, không biết cậu học sinh năm nhất này sẽ dùng cái tên nào.

"Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin Suihui Quảng Châu."

Trần Trứ nhẹ nhàng trả lời, giọng nói vô cùng bình tĩnh, toát ra khí chất vượt quá độ tuổi này.

"Quay trở về?"

Lần đầu tiên Lâu Chí Viễn nghe thấy tên công ty kiểu thế này. Cũng không phải vì nó quá kỳ quái, chỉ là cảm thấy nó quá sâu xa, quá nhiều ý nghĩ, hay đơn giản đọc lên khiến người ta ngây người suy nghĩ vê số phận.

"Nếu tiện có thể trả lời giúp tôi, hàm nghĩa sâu xa của tên này là gì được không?"

Lâu Chí Viễn cực kỳ tò mò, nhưng lại lo lắng mình trêu vào người không nên trêu, nên mỉm cười nói thêm một câu: "Còn nếu không tiện cũng không sao, tôi chỉ thấy cái tên này hơi đặc biệt mà thôi."

"Ông biết bên trong Kinh Thi, có một bài thơ tên là 'Kiêm Gia' không?"

Trần Trứ cũng không ngại, nên hỏi ngược lại Lâu Chí Viễn một câu.

"Tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba."

Lâu Chí Viễn xấu hổ: "Vợ tôi tốt nghiệp ngành kế toán, còn tôi có trách nhiệm kiếm việc về."

Trần Trứ không quan tâm, chỉ nhẹ nhạng nói: "Bên trong bài thơ 'Kiêm Gia' có một câu thế này: Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Tố hồi tùng chi, đạo trở thả trường, tố du tùng chi, uyển tại thủy trung ương."

Lâu Chí Viễn nghe vẫn không hiểu gì.

Nên Trần Trứ tiếp tục giải thích: "Ý là: Nhìn từng bụi cỏ lau ven sông, tôi nhớ lại người kia luôn đứng chờ tôi ở đó, tôi nghĩ có thể ngược dòng theo đuổi nàng, mặc kệ con đường trở lại nguy hiểm và dài dằng dặc, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ."

"Cho nên, cậu muốn tìm lại hình bóng một cô gái nào đó?"

Lâu Chí Viễn không nghĩ con trai Trần Bồi Tùng lại đắm chìm trong tình yêu sâu như vậy, nhưng với độ tuổi này của cậu ta thì việc này cũng bình thường.

Trần Trứ dùng câu hỏi thay cho câu trả lời: "Tại không phải tìm về một khoảng thời gian nào đó?”

"Thế nhưng..."

Trân Trứ đã hết hứng muốn nói chuyện, nên lập tức đưa căn cước cho đối phương, khuôn mặt đã không còn nụ cười nữa: "Bao lâu thì xong?”

Lâu Chí Viễn không ngờ người trẻ tuổi này đổi sắc mặt nhanh như vậy. Ông có cảm giác, người này khống chế không khí và kỹ năng diễn xuất thực sự quá đáng sợ, khiến bản thân hơi lúng tùng một chút, bèn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cầm lấy căn cước xem tên tuổi. Trần Trứ. _

"Nếu có địa điểm công ty, chỉ cần ba ngày là xong."

Lâu Chí Viễn dự định tập trung xử lý việc này. Nguyên nhân đầu tiên bởi vì Trân Bồi Tùng, nhưng trong đó còn một nguyên nhân nữa, là ông ta không nhìn thấu cậu sinh viên trước mặt này.

Trân Trứ lắc đầu: "Địa điểm làm việc giai đoạn này của chúng tôi đều ở trong trường học, còn chưa có địa điểm bên ngoài. Có điều, tôi nghĩ các ông có thể xử lý được chuyện địa chỉ đăng ký này chứ?"

"Việc nhỏ."

Đây là vấn đề Lâu Chí Viễn thường xuyên gặp phải, nên dõng dạc nói: "Cách giải quyết là thuê một căn phòng, nhưng giá cả vô cùng rẻ, mỗi tháng chỉ cần trả 100 tệ là được."

Trần Trứ không cần nghĩ cũng biết, với giá tiền này sẽ thuê được loại văn phòng thế nào? Nếu không phải là nhà tập thể rách nát, thì cũng là một nơi hẻo lánh âm u, nằm trong một ngõ nhỏ nào đó.

Hắn có thể khẳng định, nơi này không thể làm việc, nhưng lại đủ pháp lý để đăng ký địa chỉ công ty. Rất nhiều công ty ma lập ra để lừa đảo cũng dùng cách này để lách luật.

Chuyện này không sao, chờ sau này mình kiếm đủ tiên sẽ ra ngoài thuê một phòng trong trung tâm thương mại, sẽ thay đổi địa chỉ sau cũng được.

"Tiền thuê nhà thế là được rồi, nhưng đừng thuê ở khu Việt Tú, các khu khác đều được."

Trân Trứ đưa ra yêu cầu này, bởi vì lão Trân đang làm việc ở khu Việt Tú. Nên dựa vào nguyên tắc công tác, Trân Trứ không muốn dính líu đến người thân.

Nếu đổi lại thành người khác, Lâu Chí Viễn chắc chắn không đồng ý, bởi vì mối quan hệ của ông phần lớn nằm ở khu Việt Tú.

Nhưng đây là con trai lãnh đạo, nên một vài yêu cầu đơn giản coi như không có gì.

"Vậy khoảng 1 tuần là được rồi."

Lâu Chí Viễn cầm lấy thẻ căn cước của Trân Trứ nói: "Nên căn cước công dân này phải để lại chỗ tôi, Trân tổng chắc yên tâm chứ?"

Chẳng mấy chốc nữa giấy tờ pháp lý sẽ hoàn thiện, nên cách xưng hô Trần tổng này sẽ trở thành sự thật, Lâu Chí Viễn lấy lòng gọi trước cũng chẳng sao.

"Ông cứ cầm đi."

Trần Trứ đứng lên nói. Nếu Lâu Chí Viễn còn muốn làm ăn ở khu vực này, vậy cáp vàng ông ta cũng không dám gây thù chuốc oán với lãnh đạo địa phương.

Khi mọi thứ đã giải quyết xong, Trần Trứ định trở về trường học. Nhưng trước khi đi, hắn bỗng quay lại hỏi Lâu Chí Viễn xem, gần đây có công ty in ấn hay thiết kế quảng cáo nào không?

Lâu Chí Viễn nhìn lại Trần Trứ. Ông ta nghĩ thầm, dù sao đây cũng là người trẻ tuổi, mặc dù trên một số phương diện xử lý bình tĩnh tự tin, nhưng có một vài chuyện không thể nhẫn nhịn được, mà muốn khoe với bạn học mình đã mở công ty rồi.

"Gần đây có, để tôi dẫn cậu đi."

Lâu Chí Viễn nhiệt tình dẫn Trần Trứ tới một cửa hàng in ấn.

Mặc dù, Lâu Chí Viễn cảm thấy chuyện này mình sẽ chẳng kiếm được chỗ tốt nào, với lại hai người cũng chẳng trò chuyện được nhiều, nhưng cũng đủ khiến Lâu Chí Viễn cảm thấy người trẻ tuổi tên Trân Trứ này không đơn giản. Thêm vào đó, chỗ mình đang làm việc vẫn nằm trong khu vực quản lý của cha người ta, nên Lâu Chí Viên muốn dùng tâm để kết bạn.

Cửa hàng in ấn ở ngay bên cạnh, nên Lâu Chí Viễn đã quá quen rồi, qua nói chuyện cũng là việc vô cùng đơn giản.

Đã thế, ông còn muốn thể hiện mối quan hệ của mình, nên mới vào đến cửa đã hét lớn: "Lão Chu, bạn của tôi muốn in danh thiếp, ông phải dùng hết tâm sức vào làm việc đấy. Ông làm tốt, tiền đánh bài tối qua ông thua cũng không cần trả."

"Người bạn này là cha ruột ông sao?” Chủ của hàng này cũng đang độ tuổi chung niên, nhưng không ngờ Lâu Chí Viễn lại thoáng như vậy, ngay cả tiền nợ cũng có thể không cần lấy nữa.

"Ông im mẹ mồm vào."

Lâu Chí Viễn đá một cái vào cửa của cửa hàng in ấn.

Sau đó, Trần Trứ nói ra yêu cầu của mình.

"Tằng Khôn, giám đốc công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin SuiHui Quảng Châu."

Nhưng bên dưới còn có hàng chữ nhỏ giới thiệu: Phó giáo sư học viện công nghệ thông tin thuộc Trung Đại, hướng dẫn thạc sĩ, lãnh đạo hiệp hội người sử dụng máy tính của tỉnh.

"Không phải in danh tiếp cho cậu ta."

Lâu Chí Viễn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng khi ông ta nhìn thấy một đống danh hiệu của Tằng Khôn, thì bản thân có chút giật mình hoảng sợ.

Đúng như Trần Trứ đã từng phân tích, mặc kệ hoàn cảnh của Tằng Khôn ở trong trường thế nào, dù ông ta bị đối xử ghẻ lạnh ra sao, thì khi bản thân bước ra bên ngoài xã hội, thì với danh hiệu của mình ông tuyệt đối có thể dọa phần lớn người không biết tình hình cụ thể.

Còn mặt trái của danh thiếp chính là Logo và ngành nghề.

"Logo là chữ ghép của hai từ 'Tố Hối, nhưng phải dùng công nghệ 3D khiến người nhìn thấy được khoa học tiến bộ, lại thần bí giống như bên ngoài vũ trụ. Tốt nhất vừa thể hiện sự bá đạo vừa nổi bật..."

Trần Trứ giải thích một lúc lâu, mà ông chủ tiệm in ấn lẫn Lâu Chí Viễn đều không hiểu gì. Nên hắn dứt khoát cầm lấy một tờ giấy, vẽ ý tứ của mình ra.

"Cái này làm được."

Ông chủ cửa hàng in ấn vẫn khá chuyên nghiệp. Ấn tượng đầu tiên với logo đúng như Trần Trứ vừa miêu tả vừa rồi, quả nhiên thể hiện ra trình độ khoa học kỹ thuật lẫn có gì đó thần bí.

Còn vấn đề hoành tráng và bá đạo thì ông chưa cảm nhận được.

"Tất nhiên rồi."

Trân Trứ vô cùng hài lòng. Từ khi hắn có ý định khởi nghiệp, thì trong đầu không ngừng suy nghĩ đến vấn đề tên công ty và logo đại diện cho công ty.

"Chất liệu danh thiếp phải tốt."

Trần Trứ cố tình dặn dò: "Không thể dùng loại vật liệu mỏng như tờ giấy A4 được, mà khiến người cầm cảm thấy đầy đặn, sờ tới sờ lui vẫn thoải mái."

"Vậy giá thành sẽ đội lên không ít đâu."

Ông chủ cửa hàng in ấn tốt bụng nhắc nhở.

"Con mẹ nó, ông nói lời vô dụng này làm gì?”

Lâu Chí Viễn ở bên cạnh lẩm bẩm: "Sẽ không thiếu tiền của ông đâu, trước tiên phải làm thật tốt trước cái đã."

Có bạn đánh bài Lâu Chí Viễn giới thiệu, nên ông chủ cửa hàng chẳng cần tiền đặt cọc, còn đảm bảo ba ngày sau hắn có thể tới lấy danh thiếp.

Làm xong chuyện này, Trần Trứ mới trở về trường học.

Hiệu suất làm việc của Lâu Chí Viễn công nhận tốt, mới qua ngày thứ năm ông ta đã gọi điện thoại tới, báo cho hắn biết đã làm xong giấy tờ thủ tục.

Trong lòng Trần Trứ cảm thấy vô cùng vui mừng, chuyện mình đang làm cuối cùng đã không còn là đám nghiệp dư nữa rồi.

Bắt đầu từ bây giờ, là thời điểm để mình xông về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment