Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 165 - Chương 170: Thuê Người

Chương 170: Thuê người Chương 170: Thuê ngườiChương 170: Thuê người

Hiện tại, thời đại đang dần thay đổi, dưới tác dụng của nền kinh tế thị trường, dạy học không chỉ là việc truyên đạt lại kiến thức cho học sinh nữa rồi.

Trước tiên bỏ qua vấn đề giáo sư các trường nghệ thuật, bởi vì vòng tròn của bọn họ nhỏ mà vô cùng cao cấp. Con người mà, phải giải quyết xong vấn đề cơm áo gạo tiền, thì mới có sức để thưởng thức nghệ thuật được chứ.

Chúng ta chỉ xét riêng tới ngành học.

Giáo sư khoa xã hội hơi 'kém' một chút, bởi vì cách truyền đạt tri thức của bọn họ hay cách vận dụng tri thức hơi đơn điệu. Tóm lại, công việc chính của bọn họ là giảng dạy, viết sách, phần lớn dùng thời gian để đứng trên bục giảng, kiếm chút tiền đứng lớp.

Giáo sư khoa tự nhiên không hề giống, giáo sư càng nổi tiếng, công việc họ kiếm được càng nhiều.

Giáo sư sinh học, bọn họ không chỉ suốt ngày đắm chìm trong phòng thì nghiệm 'nghiên cứu Gier, mà có thể ra ngoài mở một công ty về thuốc, hoặc trở thành cố vấn của công ty dược lớn nào đó.

Chuyên ngành chế tạo máy, đây là những công ty nhà nước lũng đoạn, nên trong bộ phận nghiên cứu gần như là các giáo sư của các trường đại học 985.

Công nghệ thông tin, chuyên ngành này phần lớn đều là các nhóm giáo sư, bọn họ có thể ra ngoài mở công ty, sau đó tận dụng những nghiên cứu sinh, tiến sĩ sinh làm việc cho mình miễn phí.

Một công việc nữa là được các công ty trả lương cao, để bọn họ vận dụng mối quan hệ và tri thức của mình cống hiến cho công ty.

Các ngành nghề này không thể bỏ qua ngành y được, học viện Y của Trung Đại nằm trong top 10 trường đứng đầu trong nước, nhưng bên trong ngành cũng có một đoạn câu chuyện được lưu truyên khá rộng rãi.

Ví du như, có một vị giáo sư y khoa rất nổi tiếng, cả đời cưới 4 bà vợ. Bà vợ đầu tiên chính là người học cùng trường với mình, bà vợ thứ hai là y tá trong khoa, bà vợ thứ 4 chính là vị dược sĩ xinh đẹp, bà vợ thứ 4 chính là học sinh của mình...

Có điều, những chuyện này chẳng liên quan gì tới Tăng Khôn. Ông không phải là giáo sư, càng không hề hướng dẫn nhiều sinh viên, chớ đừng nói gì đến thành quả nghiên cứu khoa học.

Ngoài trừ danh hiệu phó giáo sư một học viên bên trong trường đại học tốt nhất địa khu Hoa Nam, thì hằng ngày ông đều phải chen chúc trên các chuyến tàu điện ngầm.

Ông nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp, sau đó ngơ ngác nhìn Trần Trứ.

Nói thật, lần đầu tiên ông nhìn thấy Trần Trứ văn phòng làm việc, ông cứ nghĩ đây là người giúp việc của Trịnh Cự, là loại sinh viên chuyên nịnh bợ giảng viên đoàn ủy, để sau này nhận được cơ hội kết nạp đảng.

Nhưng, sau khi mọi người trò chuyện trong nhà ăn, Tằng Khôn biết được Trần Trứ là thanh niên hiểu biết về xã hội cũ, mỗi câu mỗi chữ đều nói đúng tâm lý của Tằng Khôn.

Bởi vì ấn tượng tốt đẹp đó, lại thêm số tiền phí làm ban giảm khảo 2000 kia, nên Tằng Khôn mới quyết định trở thành ban giám khảo cuộc thi vừa rồi.

Hiện tại, đứa sinh viên này lại cho mình một tờ danh thiếp, phía trên in chức vụ của mình.

"Đây là... Có ý gì?"

Ý thế nào thì không cần nói cũng biết, nhưng Tằng Khôn có mơ cũng không dám nghĩ có công ty lại đi thuê mình? Mà chức vụ cho mình là 'Giám Đốc.

Có lẽ, thời điểm Tằng Khôn nhận được vị trí phó giáo sư, đã từng mơ đến cảnh tượng thế này.

Ông mơ mình sẽ được tham gia những hạng mục cấp quốc gia, bên dưới có vô số sinh viên đi theo học tập mình, đồng thời được một công ty công nghệ thông tin lớn thuê làm cố vấn.

Nhưng thực tế lại khác, ông trải qua hơn chục năm tâm thường, đã thế ở nơi làm việc còn bị chèn ép, Tằng Khôn đã dần trở thành một người khó chịu với đời, một vị trung niên hết ý chí phấn đấu, thất bại trong cuộc sống.

Vì sao trong đầu của ông chỉ toàn hình thanh niên trí thức đời trước, bởi vì cuộc sống hiện tại quá khó khăn.

Thời đại này không cho ông đủ hạnh phúc khiến ông điên cuồng nhớ lại thời đại cũ, những năm tháng hào hùng đã trôi qua từ rất lâu.

Một khi cảm giác hạnh phục ập đến, sẽ sớm quên đi quá khứ. Giống như hiện tại, Trân Trứ đang trải qua cuộc sống hạnh phúc, bên cạnh không thiếu mỹ nữ, cho nên nhớ sao được những bạn nữ từng quen.

"Giáo sư Tằng."

Ánh mắt Trần Trứ vô cùng bình tĩnh, nhưng thái độ thể hiện ra cực kỳ chân thành: "Nếu như thầy không chê, em muốn mời thây đảm nhiệm vị trí giám đốc của Công Ty Công Nghệ Thông Tin Suihui. Công ty này vừa mới thành lập, là một công ty thiếu một vị lãnh đạo đủ tâm ảnh hưởng để khiến người ngoài tin tưởng, dẫn đầu bọn em vượt qua đầu sóng ngọn gió của thời đại này."

"Tại sao là tôi? Bên trong học viện có rất nhiều giáo sư tên tuổi mà?"

Ánh mắt Tằng Khôn vô cùng phức tạp, giống như vô tình nhặt được thỏi vàng ven đường, mặc dù rất thèm muốn. Nhưng suy nghĩ đầu tiên của ông là, phải chắc chắn thỏi vàng này từ dưới đất mọc lên, mà không phải ai đó cố tình bỏ nó ở đây.

Đâu Trần Trứ bắt đầu nhảy số liên tục, hắn nghe trong lời nói của giáo sư Tằng sự cảnh giác cao độ.

Trân Trứ bắt đầu phân tích, nếu lúc này hắn bịa ra một câu chuyện nghe qua có vẻ sướt mướt, nhưng rất có thể khiến Tằng Khôn lùi bước.

Hiện tại, ông ấy như một người con gái tổn thương vì tình, trong lòng có vô vàn vết sẹo.

Nhưng hắn nhìn ra được từ trong ánh mắt của ông, vẫn có khát vọng cháy bỏng với tình yêu.

Thứ tình yêu này không phải là tình yêu nam nữ, nó giống như một danh vọng một địa vị có thể khiến xã hội tán đồng.

Cho nên, Trần Trứ quyết định bỏ qua những lời nói sáo rỗng, dùng sự chân thành để nói chuyện. Dù sao, một người bị con gái làm tổn thương, thì sự lừa dối nào cũng đã trải qua rồi.

"Công ty của em vừa mới thành lập, mà nhóm các giáo sư lại không thiếu tài nguyên, nên rất khó thuyết phục bọn họ đến làm việc."

Trần Trứ thành thật trả lời.

Quả nhiên, Tằng Khôn nghe được câu trả lời thẳng thắn này, thì sắc mặt mới dịu lại một chút. Lý do vô cùng hợp lý.

Nhưng ông vẫn còn nghi ngờ: "Những vị phó giáo sư trẻ tuổi thì sao? Bọn họ còn trẻ, sở hữu năng lực nghiên cứu khoa học, mà tài nguyên cũng không có nhiều."

Trần Trứ cảm thấy suy nghĩ của hắn là đúng, nên tiếp tục trả lời: "Những vị phó giáo sư trẻ tuổi có nhiều sự lựa chọn lắm, có khả năng bọn họ chỉ xem công ty như bước đệm, chưa hẳn dùng hết toàn tâm toàn lực phục vụ cho công ty."

Lại là một câu trả lời hợp lý.

Tằng Khôn nở nụ cười.

Trong lòng Trịnh Cự cũng thấy vui mừng, nở nụ cười chứng tỏ đã đồng ý.

Nhưng nét mặt của Trần Trứ vẫn bình tĩnh như thường, hắn cảm thấy chưa chắc đã đồng ý.

Quả nhiên, mặt giáo sư Tằng đang mỉm cười bỗng trở nên lạnh lùng: "Cho nên các người cảm thấy tôi không có tài nguyên, lại không có tương lai đúng không?”

"Móa."

Suýt chút nữa Trịnh Cự mắng ra tiếng. Chẳng trách, ông ở trong học viện chẳng ai đoái hoài, chẳng ai quan tâm, sao tính tình giống đàn bà vậy chứ?

Cho đến giờ phút này, Trần Trứ luôn dùng cách nhìn của 'một người phụ nữ tổn thương vì tình để áp dụng lên người Tằng Khôn. Hắn nghe câu hỏi của ông chẳng khác nào câu tức giận: "Có phải các người thấy tôi đã ly hôn, bên cạnh còn có con nhỏ, nên cảm thấy tôi rất bẩn đúng không?"

Con gái chính là như vậy, lúc này cô không phải từ chối, mà cần một lời hứa hẹn.

Lời hứa ấy như thế nào, mới có thể khiến nữ nhân như vậy bình tĩnh lại?

Đó chính là mái ấm gia đình. Cho nên, Trần Trứ lập tức trả lời: "Giáo sư Tằng nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi chọn ngài, bởi vì thấy ngài có đủ phẩm chất ưu tú, có thể đối xử với công ty như với gia đình của mình."

Câu trả lời này nghe qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng nó lại trúng vào trái tim lão Tằng.

Có đôi khi trong suy nghĩ của ông, việc ông nghèo khó không có tiến triển gì, đêu đổ hết lên việc mình không thông đồng làm bậy, nên mới không thuận tiện như vậy.

Trần Trứ thấy Tằng Khôn im lặng không nói gì, thì lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước ra: "Giáo sư Tằng, ngài suy nghĩ một chút. Nếu như cuối cùng đồng ý, thì ký vào phía dưới bản hợp đồng này."

"Còn nếu ngài cảm thấy công việc này không phù hợp với mình, vậy thì không cần trả lại em số tiền 10 nghìn trong phong bì."

Trần Trứ mỉm cười nói: "Dù sao, số tiền này chuẩn bị để trả lương cho ngài mà."

Trần Trứ nói xong thì nháy mắt với Trịnh Cự, cả hai người ra khỏi văn phòng.

"Không ngờ, trong phong bì kia cậu bỏ 10 nghìn tiền lương?"

Trịnh Cự không biết trong phong bì kia bỏ nhiều tiền như thế.

10 nghìn đấy, nhiều hơn hai tháng tiên lương của mình.

Gia đình Trần Trứ thật sự không đơn giản, ngay cả loại người như giáo sư Tằng cũng được trả số tiền lớn như vậy.

Mặc dù công việc hiện tại của Trịnh Cự rất ổn định, nhưng giờ phút này cũng bắt đầu xao động rồi.

"Sẽ đồng ý chứ?"

Trịnh Cự có chút lo lắng.

Nếu không đồng ý, chẳng phải mất 10 nghìn uổng phí rồi sao?

Còn Trần Trứ lại không lo lắng vấn đề này, chẳng qua hắn thấy câu hỏi của Trịnh Cự rất giống đối thoại trong Manga.

Sẽ thắng sao?

Sẽ thắng.

"Sẽ đồng ý."

Trần Trứ trả lời. Đến hắn cũng không tìm ra lý do gì khiến Tằng Khôn từ chối.

Đúng như Trần Trứ dự đoán. Tằng Khôn ngồi ở bàn làm việc, nhìn tiên, danh thiếp, còn có hợp đồng đã chuẩn bị kỹ càng.

Tương lai, ông không biết công ty này sẽ đi vê đâu, nhưng hiện tại thái độ của người ta rất chân thành, cũng vô cùng tôn trọng mình.

Không có một khuyết điểm nào lại khiến người ta do dự. Dù Tằng Khôn rất muốn đồng ý ngay, nhưng ông cảm thấy mình vẫn nên suy nghĩ thêm một buổi tối nữa cái đã.

Cuộc sống đã cho ông rất nhiều đòn đau, khiến cảm giác hăng hái, tự tin và quyết đoán của thời tuổi trẻ đã sớm biến mất từ lâu.

Đấn giờ tan tâm, Tằng Khôn khoác lên chiếc cặp công văn bằng da màu đen đã tróc rất nhiều chỗ, từ tốn bước vê phía ga tàu điện ngầm.

Giờ này, tàu điện ngầm làm gì có chỗ để ngồi, nhưng Tằng Khôn đã quá quen rồi. Ông cầm lấy một chiếc vòng treo, bản thân giống như cá mòi chen lấn giữa đám người. Theo từng đoạn lắc lư của tàu điện, suy nghĩ của ông cũng đung đưa theo.

Đến trạm dừng, Tằng Khôn bước vào bước đã đến khu nhà của mình.

Đột nhiên ông hít một hơi thật sâu, từ từ đứng thẳng cái lưng đã hơi còng của mình, hơn nữa ông còn đứng soi gương chỉnh lại một chút nhan sắc của mình.

Mặc kệ trong trường học mình trở thành bộ dạng thế nào, thì ở trong nhà lão Tăng có một cô vợ hiền lành. Đặc biệt, ông còn có một cô con gái khiến ông tự hào.
Bình Luận (0)
Comment