Chương 175: Đón tiếp
Chương 175: Đón tiếpChương 175: Đón tiếp
Trân Trứ ở bên này vừa ăn mì vừa nhắn tin lại cho Du Huyền, sau đó mới trở lại trường học.
Vừa rồi, cảm giác cô đơn bỗng nhiên xuất hiện kia cũng đã biến mất. Lập nghiệp là con đường chính bản thân hắn lựa chọn, giai đoạn đầu chắc chắn phải tự mình làm rất nhiều việc, dù có mệt chút cũng là điều bình thường.
Trở về phòng ký túc, Trần Trứ suy nghĩ một chút, rồi bật máy tính lên nhắn tin với Đặng Chi.
Trần Trứ cần phải xác định một vài chuyện, ngày mai bên phía nhà báo tới mấy người, lúc ăn cơm có phải kiêng cữ món gì không?
Hỏi thăm con số để hắn còn biết mà đặt phòng nhà hàng.
Còn vấn đề ăn uống, đó đơn giản là vấn đề giao tiếp. Trong việc đón tiếp lãnh đạo, đừng bao giờ hỏi những câu kiểu Lãnh đạo, ngài thích ăn gì?.
Câu này nghe có vẻ như tôn trọng lãnh đạo, nhưng thực tế là đá câu hỏi này qua cho lãnh đạo.
Lãnh đạo chỉ có thể trả lời thế nào.
Tất nhiên bọn họ sẽ nói là ăn gì cũng được, nhưng trong lòng lại trách mình không hiểu chuyện. Cho nên trong lúc tiếp đãi, câu nên hỏi nhất là: "Ngài ăn uống có phải kiêng gì không?"
Thật ra, nếu biết cách ăn của đối phương thế nào, hay chỉ cần biết quê quán của người đó, sẽ rất dễ sắp xếp.
Xuyên Du, Tương Nam, Cán Tây thích ăn cay. Vùng Chiết Giang thích đồ ăn ngọt một chút, còn đồ Đông Mân Nam hơi nhạt hơn bình thường... Tóm lại chỉ cần thông tin, lúc gọi món sẽ ít mắc sai lầm.
Còn một vấn đề nữa, đó chính là uống rượu.
Trân Trứ đoán có lẽ đối phương không uống rượu, nhưng hắn cần phải xác nhận lại với cửa hàng, bên trong cửa hàng có rượu nho xa xỉ hay rượu đế?
Nếu đã dựa theo cách đón tiếp lãnh đạo mà thực hiện, vậy điều đầu tiên phải có suy nghĩ phòng chuyện chẳng may.
Cho nên, Trần Trứ nhắn tin hỏi thăm qua QQ rất kỹ, thời gian cụ thể, có mấy người, mọi người có kiêng ăn món gì không... Đăng Chỉ rất nhanh đã nhắn tin trả lời lại.
Chi Chỉ: Giữa trưa bọn chị sẽ đến, ăn ngay tại căng tin của trường bọn em là được rồi, đừng ra ngoài ăn làm gì. Em mới lập nghiệp, tiền còn chưa kiếm được, đã định nghĩ cách tiêu rồi sao?
Đến cả bây giờ, Đặng Chỉ vẫn đối xử với Trân Trứ như vậy, vẫn giống như khi còn bé. Cô là một học sinh cấp hai, nhìn xuống đứa em mới chỉ 5 tới 6 tuổi, cho nên trong giọng nói vẫn có một chút ý tứ dạy bảo.
Dù sao, người ta là một phó tổng biên của một chuyên mục, đã thế tờ báo lại còn lớn nữa. Còn một đứa chỉ là một sinh viên.
Trân Trứ nhìn tin nhắn Đặng Chỉ trả lời, thật ra ăn nhà ăn cũng được, nhưng tốt nhất vẫn nên ra nhà hàng.
Năm 2007. sinh viên lập nghiệp còn ít, cho nên người ngoài vẫn suy nghĩ đám người này còn chưa trưởng thành, nếu ăn ở trong nhà ăn trường thì quan niệm kia sẽ càng ăn sâu hơn.
Xã giao là gì, xã giao là hình thức từ từ thay đổi suy nghĩ của đối phương với mình. Hắn cần phải thể hiện cho mọi người thấy 'Công Ty Công Nghệ Thông Tin Suihui' không phải lập ra để chơi đùa.
Trần Trứ trả lời: Thật ra trong đoàn đội của bọn em có rất nhiều người, không phải chỉ có mình em. Đã thế, quản lý của công ty còn là giáo sư Tằng Khôn của học viện công nghệ thông tin. Thầy ấy cũng muốn mời bọn chị một bữa.
Trần Trứ lấy danh nghĩa Tằng Không ra mời lại lần nữa. Lần này, Đặng Chi không từ chối, nhưng trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải Trần Trứ là người sáng lập công ty sao? Vì sao hắn không đứng ra làm giám đốc?
Nhưng vấn đề này cứ để sau đã, khi gặp nhau cô sẽ hỏi kỹ càng, hiện tại không cần thiết phải vội.
Đặng Chi trả lời Trân Trứ rõ ràng, đi cùng cô sẽ có hai đồng nghiệp, một là lái xe, một là cấp dưới. Bọn họ cũng dễ nuôi, chỉ cần ăn món Quảng Đông bình thường là được.
Trần Trứ hiểu rồi, bên cạnh trường học có một nhà hàng nấu đồ Quảng Đông rất nổi tiếng tên là Hải Yến Lâu. Ngày hôm sau là ngày 20, sau khi Trân Trứ học xong các tiết buổi sáng, hắn lập tức đi đến nhà hàng nấu món Quảng Đông, nói với quản lý muốn đặt một phòng ăn vào trưa ngày mai.
Ngày 21 là thứ tư, là một ngày làm việc trong tuần, đã thế còn là bữa trưa, nên quản lý vui vẻ hỏi số người, sau đó dẫn trần Trứ đến một phòng ăn thích hợp.
Trân Trứ đẩy cửa vào xem. Hắn khá hài lòng với cách thiết kế của căn phòng này. Tiếp theo, hắn kiểm tra menu một lần, trên cơ bản là đầy đủ các món đặc sản Quảng Đông, hơn nữa rượu đế hay rượu vang đều có cả.
Người Trung Quốc thích nói chuyện trên bàn ăn, cho nên vấn đề 'ăn cơm trong khâu tiếp đón là chuyện quan trọng nhất.
Công việc tiếp đón là công việc cần tính cẩn thận. Đầu tiên là phải nhanh chóng đến kiểm tra khách sạn, quan trọng nhất là nhìn cách thiết kế, món ăn, giá cả... những cái này có thể khiến mình hài lòng hay không, nếu không còn có thời gian để thay đổi.
Trần Trứ đến quầy tính tiền của cửa hàng Hải Yến đặt cọc. Lúc này vị quản lý cửa hàng thấy Trần Trứ còn trẻ, nên nhịn không được trêu trọc một câu: "Anh bạn trẻ, cậu cẩn thận như vậy, chẳng lẽ đón cha mẹ vợ tới đây ăn cơm sao?"
"Đúng vậy."
Trân Trứ mỉm cười, thuận miệng nói: 'Cha mẹ vợ đến ăn có được chiết khấu thêm không? Ví dụ như sinh viên có thể giảm 80% chẳng hạn?"
Trưa mai, có khoảng 12 đến 15 người ăn. Hắn dựa theo giá cả của nhà hàng Hải Yến, cho dù bỏ qua những món hải sản nhập khẩu, thì mỗi người phải tốn khoảng 100 tệ.
Một bữa cơm này tiêu tốn mấy tháng tiền sinh hoạt của một sinh viên đại học. Khả năng với những gia đình điều kiện, số tiền này chẳng thấm tháp gì, nhưng đối với phần lớn sinh viên đây là ngưỡng cửa rất khó bước qua.
"Giá chúng tôi đưa ra đã rất thấp rồi, sao có thể giảm tới 80% được chứ."
Quản lý nhà hàng khó xử, nhưng sau đó võ tay một cái nói: "Như vậy đi, tôi sẽ cho mỗi bàn bọn em một phần hoa quả tráng miệng, hi vọng em có thể chiếm được sự yêu thích của cha mẹ vợ."
Trân Trứ mỉm cười nói lời cảm ơn rồi rời đi. Chiêu nay hắn còn phải lên lớp, học xong hắn đến xưởng sản xuất ở Giang Nam kia, lấy về 5 hộp quà và 5 túi xách.
Phía trên hộp quà ghi rõ dòng chữ 'Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Công Nghệ Thông Tin SuiHui Quảng Châu' cùng với logo công ty. Mặc dù mấy món đồ này khá tốn kém, nhưng trong vấn đề tiếp đãi, thì bản thân nên chuẩn bị thêm mới được.
Trở lại ký túc xá, Vu Dự nhìn thấy trên tay Trần Trứ có cầm theo mấy món đồ, nên cầm lấy xem tới xem lui, sau đó buồn bực nói: "Lão Lục, mày tham gia hoạt động gì của công ty này vậy? Sao người ta cho mày nhiều USB làm kỷ niệm thế?"
"Đúng vậy, thầy Du thấy thế nào? Mày thấy món đồ kỷ niệm này có oách không?"
Trân Trứ cố tình hỏi, hắn muốn nghe ý kiến của một số người trung lập.
"Quá đẹp."
Vu Dự nói: "Công ty mà có quy cách đóng hộp quà thế này thì quy mô không phải dạng xoàng đâu."
"Ha ha ha..."
Trần Trứ vui vẻ mỉm cười, sau đó cầm điện thoại di động đi ra ngoài ban công.
"Lão Lục điên rồi."
Vu Dự chẳng hiểu mô tê gì: "Tao khen công ty kia, vì sao nó vui như vậy chứ? Mà tên công ty là Công Nghệ Thông Tin SuiHui, sao trước đó chưa nghe tên bao giờ nhỉ?"
Trần Trứ ở ngoài ban công, đầu tiên là nhắn cho Đặng Chi số phòng của cửa hàng Hải Yến, để bọn họ đi thẳng tới phòng này.
Tiếp theo, Trân Trứ nhắn cho Hạ Dụ, nhắc cô 11 giờ trưa kéo hết mọi người đến tập trung tại cửa hàng Hải Yến, nếu có tiết thì xin nghỉ, bởi vì đây là lần liên hoan đầu tiên sau khi thành lập đoàn đội.
Cuối cùng, Tràn Trứ gọi điện cho Trịnh Cự và Tằng Khôn. Thân phận hai người này khác biệt, cho nên có việc gì Trần Trứ sẽ lựa chọn gọi điện hỏi han trước, cố gắng hết mức có thể không nhắn tin thông báo.
Có điều, cả Trịnh Cự và Tằng Khôn sau khi nghe nói ngày mai có phóng viên của 'Báo Chiêu Dương Thành, thì cả hai đều giật mình.
Hai người đều là độc giả trung thành của Báo Chiều, nên biết rất rõ độ nổi tiếng của tờ báo này trong địa bàn Quảng Đông thế nào. Một công ty vừa mới thành lập, còn chưa có chút ảnh hưởng gì, vậy mà nhận được phóng viên 'Báo Chiều Dương Thành tới phỏng vấn?
Đã thế bọn họ còn biết được, bài phỏng vấn được đăng ở vị trí tiêu điểm đô thị, thì có thể khẳng định Trần Trứ có mối quan hệ mới xin được.
"Trần Trứ, bây giờ có thể coi chúng ta như chiến hữu trên cùng chiến thuyền."
Trịnh Cự đã không nhịn nổi nữa rồi: "Cậu nói cho tôi rõ ràng đi, trong nhà cậu có người thân làm ở bộ tuyên truyền thành phố đúng không?”
Bộ tuyên truyền là đơn vị trực tiếp chỉ đạo các hãng truyền thông, nếu chuyện này là thật, thì mọi chuyện dễ hiểu rồi.
"Không có."
Trân Trứ phủ nhận, đồng thời nói ra sự thật: "Cha em chỉ là một quan viên nhỏ ở quận thôi."
Tất nhiên Trịnh Cự không tin rồi, đã thế còn nói giọng giận hờn vu vơ, bảo là từ sau có bí mật sẽ không nói cho hắn nghe nữa.
Còn Tằng Không, ông không phản ứng thái quá như Trịnh Cự. Nhưng sau khi ông cúp điện thoại, thì đang trên giường bỗng ngồi bật dậy, mở máy tính lên làm việc.
"Không ngủ được sao?"
Vợ ông, Hạ Tuệ Lan hỏi. Từ sau khi chông ông nhận vị trí giám đốc kia, thì gân như mỗi ngày vê nhà đều muốn làm việc.
Có đôi khi ông sẽ làm việc đến rạng sáng. Mặc dù nhìn chồng vất vả, bà rất thương, nhưng trong ánh mắt của chồng bà thấy được hi vọng với cuộc sống, đã không còn cảm giác chán nản giống trước đây. Cho nên, Hạ Tuệ Lan cảm thấy đây là chuyện tốt.
"Bà cứ nghỉ ngơi trước đi."
Tằng Khôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không quay lại nói.
Hạ Tuệ Lan thở dài. Trong nhà không có thư phòng, máy tính để ở trong phòng ngủ. Chồng bà liên tục gõ máy tính cạch cạch, sao bà có thể ngủ được chứ.
Bà ra ngoài pha một ấm trà, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh Tằng Khôn, còn mình nằm trên giường lấy một quyển sách ra đọc.
Tằng Khôn làm một mạch tới tận 2 giờ sáng, lúc này mới đánh xong ký tự cuối cùng. Bản thân ông hài lòng duõi lưng một cái.
Nhưng lúc cơ thể vừa nghiêng quá đã thấy vợ còn chưa ngủ, ông biết việc mình làm ảnh hưởng tới bà ấy.
"Xin lỗi mình."
Tăng Khôn áy náy nói.
"Nói câu này làm gì."
Hạ Tuệ Lan lắc đầu, nhưng bà cũng khá tò mò: "Sao ông lại muốn làm thêm rồi? Chẳng phải vừa ăn cơm xong đã làm rồi sao?"
Tằng Khôn giải thích: "Ngày mai công ty liên hoan, hơn nữa còn có phóng viên Báo Chiều Dương Thành tới phỏng vấn. Nên tôi muốn chỉnh lại cho trang web Gia Sư lần nữa, như vậy ngày mai có thể cho nhà báo xem qua một chút."
"Báo Chiều Dương Thành?"
Hạ Tuệ Lan giật mình, phản ứng này giống hệt với Tằng Khôn khi nghe chuyện này.
"Đúng vậy." Tằng Khôn tỏ ra vô cùng phấn chấn, có lẽ hi vọng giúp con người sinh ra động lực, đồng thời có thể vì nó trả bất cứ giá nào.
Bây giờ, công ty mới có chuyện vui gì, để có thể khiến lão Tăng kích thích rất nhiều.
Hôm sau, ngày 21, phóng vấn đã được định sẵn sau bữa trưa.
Buổi sáng, Trần Trứ phải học 4 tiết, nhưng hai tiết sau hắn xin nghỉ, giáo viên dạy môn này cũng không nói gì.
Bình thường, Trân Trứ lên lớp học khá chăm chú, bài tập lớn làm theo nhóm cũng hoàn thành kịp thời. Đã thế, thằng bé còn là lớp trưởng, thỉnh thoảng có việc xin nghỉ cũng khá bình thường.
Bởi vì Trần Trứ xin nghỉ hai tiết, nên hắn là người đầu tiên đến Hải Yến Lâu. Hắn đặt sẵn 5 phần quà tặng ở trên ghế sô pha, sau đó nói nhân viên phục vụ mở điều hòa trong phòng ra. Hắn ngồi đó vừa uống trà vừa chờ đợi.
Không lâu sau, Tằng Khôn đến.
Trần Trứ nói chuyện được mấy câu với lão Tăng, thì Phương Tinh, Ninh Luyến Luyến và bạn cùng phòng của các cô là Trang Mộng Thi cũng tới.
Từ khi Phương Tỉnh và Ninh Luyến Luyến với thái độ tò mò, đã đồng ý dự định đưa trang web 'Gia Sư' kinh doanh. Sau đó, Trần Trứ yêu cầu các cô nhanh chóng hoàn thiện cơ bản trang web Gia Sư.
Nhất là su khi giáo sư Tằng Khôn tham gia vào, tiêu chuẩn đặt ra của hắn càng thêm nghiêm khắc. Bởi vì con người không đủ, cho nên Phương Tinh kéo theo cô bạn cùng phòng là Trang Mộng Thi tham ra hạng mục lần này, tạo thành đội quân ba nữ tướng.
"Sáng nay các chị có tiết không?"
Trần Trứ hỏi.
"GQó."
Người trả lời vấn là một Phương Tinh tự do phóng khoáng, cô che miệng nói: 'Nhưng Trần tổng yêu cầu bọn tôi đến trước 11 giờ, cho nên xin phép nghỉ sớm."
Hiện tại, Phương Tinh cũng bắt đầu giống Hạ Du rồi, cô cũng gọi Trần Trứ là Trân Tổng.
Thực tế, hai đoàn đội của hai hai mục này chưa từng gặp nhau, đây là lần đầu tiên.
Qua một lúc nữa, Trịnh Cự đầu đầy mồ hôi cũng bước vào phòng.
Anh ta cảm thấy khoảng cách giữa trường và nhà hàng cũng gần, nên định đi bộ tới. Không ngờ, thời tiết Quảng Châu tháng 11 vẫn khá nóng.
Nhưng có một chuyện khiến Trần Trứ không ngờ được, Hạ Dụ, Diệp Hiểu Phong, Mông Phóng và Quách Nguyên phải tới 11 giờ 30 mới tới. Mặc dù bọn họ vừa vào đã rối rít xin lỗi, nói hôm nay không tiện trốn học, vì giáo sư biết bọn họ...
Trịnh Cự vẫn cau mày nói: "Vì sao không xin nghỉ? Trần Trứ và đám người Phương Tinh cũng xin nghỉ được thì sao? Chẳng lẽ mọi người không biết đây là lần đầu tiên liên hoan, còn có phóng viên đến phỏng vấn sao?"
Đám người Hạ Dụ đối mặt với lời trách cứ của Trịnh Cự chỉ đành cúi đầu không nói lời nào. Nhưng trong lòng bọn họ đang tự hỏi: Phương Tinh là ai?
Mấy cô gái đeo kính gọng đen kia sao? Hình như các cô ấy cũng học bên kỹ thuật.
Còn có, Trần Trứ chưa từng nói qua có phóng viên phỏng vấn.
Trần Trứ cầm lên tách trà uống một ngậm. Vấn đề của đám người Hạ Dụ đã sớm bộc lộ. Nguyên nhân có thể do bọn họ quá quen với hắn, nên từ đầu đến cuối đều không tỏ ra rõ ràng đúng quy củ.
Hắn đã cho đám người Phương Tỉnh lộ ra. Khi đó, hắn sẽ nói rõ ràng cho hai đội ngũ này, dưới tình huống tài nguyên có hạn, mình chỉ có thể ủng hộ một bên.
Nhưng bây giờ không phải lúc làm việc này. Trân Trứ mỉm cười nói đùa với đám Diệp Hiểu Phong, còn việc đám người Hạ Dụ đến trễ thì tính sau.
Khoảng 11 giờ 45 buổi trưa, Trần Trứ giới thiệu một lượt thân phận của người trong đoàn đội với nhau. Lúc này, bỗng kẽo kẹt một tiếng, cách cửa phòng ăn của cửa hàng bỗng được mở ra.
Trần Trứ ngẩng đầu, nhìn vị mỹ nhân lóa mắt đi ở giữa. Hắn nhẹ nhàng bình tĩnh đi ra, vươn tay khách sáo nói: "Chị Chi Chi, sao chị không báo trước em một tiếng, để em xuống dưới đón chị."