Chương 186: Thời kỳ ngủ đông kết thúc, bắt đầu tung cánh
Chương 186: Thời kỳ ngủ đông kết thúc, bắt đầu tung cánhChương 186: Thời kỳ ngủ đông kết thúc, bắt đầu tung cánh
Ban đêm, khi Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa đều đã trở lại phòng ký túc xá của mình, cả hai bắt đầu nói chuyện trong nhóm, thì Trân Trứ gửi đến một đường link trang web.
Www. Zhongdaxuexiwandg. com.
Vương Trường Hoa nghĩ thâm, Trần Trứ điên rồi, đã bảo nó đừng gửi vào trong nhóm rồi. Mặc dù mày có bạn gái rồi, nhưng cũng phải chú ý đến mặt mũi chứ.
Nhưng Vương Trường Hoa cũng giống như bao người xem phim heo, khi bắt đầu thường không quan tâm đến địa chỉ trang web.
Sau khi xả hết nỗi niềm, thậm chí trải qua một thời gian đấu tranh tư tưởng, nhủ thầm không nên làm thế nữa, thì mới nhớ ra cần ghim địa chỉ trang web lại.
Vương Trường Hoa cầm lấy cuộn giấy vệ sinh, xách laptop lên giường, lén lút nhấn vào đường link trong nhóm, nhưng sau đó mới phát hiện chuyện không như mình nghĩ.
Trang chủ là những hình tròn, phía bên trong đúng là ảnh chân dung của một người.
Nhưng con mẹ nó bọn họ đều mặc quần áo.
Cậu ta ấn vào hình ảnh trong khung tròn, bên trong đúng là thông tin của người đó.
Có trường học, môn chuyên ngành, môn người đó học giỏi nhất, còn có một dòng giới thiệu, kể cả phương pháp dạy học, hay cách giao lưu giữa trẻ nhỏ và giáo viên, để giúp công việc học tập được tốt hơn.
"Đây là... Một trang web về dạy thêm?"
Bây giờ Vương Trường Hoa mới hiểu ra, chẳng trách thằng chó kia nó giúp con người ta trưởng thành.
Học thêm thì không trưởng thành sao được?
"Gửi cái link chẳng có ý nghĩa mẹ gì lên nhóm làm gì..."
Vương Trường Hoa lẩm bẩm. Cậu ta không thuộc thành phần cần trang web học tập phục vụ, cũng không có khả năng trở thành gia sư, cho nên cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Nếu không phải Trần Trứ nhờ vả, thì đúng là mình chẳng thèm xem thêm 1 giây nào nữa.
Nhưng Du Huyền nhấn vào xem một lúc, thì chợt nhận ra trang web này có rất nhiều tiện ích, nên cả đám nhao nhao nói ra suy nghĩ của mình.
Du Huyền: Chủ nhiệm Trần, cậu tìm thấy trang web này ở đâu vậy? Mình có cảm giác nếu phụ huynh sử dụng trang web này sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Ngô Dư: Mình có cảm giác, trường chúng ta rất cần loại trang web này, rất nhiều sinh viên nghệ thuật muốn dạy thêm các bạn nhỏ, nhưng không biết phải làm thế nào.
Trân Trứ: Gần đây mình bận bịu làm trang web này đấy, các cậu thử đăng ký thông tin xem, có gì thì góp ý với mình.
Ngô Dư: Cả tháng nay cậu đề Du Huyền ở lỳ trong Quảng Mỹ, chỉ vì khổ sở làm trang web này thôi sao?
Hoàng Bách Hàm: Đừng coi thường, tốc độ xử lý của trang web này rất nhanh, mình có cảm giác thao tác rất mượt mà.
Trần Viên Viên: Anh Trần Trứ, ai cũng có thể đăng ký trong trang web này sao?
Trần Trứ: Đúng vậy, ngay cả Vương Trường Hoa cũng đăng ký được.
Vương Trường Hoa: Mày đang kỳ thị tao đấy à? Mày có tin tao đăng ký xong, sẽ có vô số gia đình khóc lóc muốn tao đến dạy con cái họ không?
Trân Trứ: Du Huyền, cậu đâu rồi?
Ngô Dư: Cậu ấy đang dùng máy tính để đăng ký thông tin, dùng hết sức mình để góp một viên gạch cho cậu.
Du Huyền: Hì hì, mình đăng ký được rồi, mà ID trong trang web còn được số 004 đấy. Vấn đề kỹ thuật thì mình không góp ý được, nhưng màu sắc trang web hơi đơn điệu thì phải, chút nữa mình tổng kết lại rồi sẽ gửi cho cậu.
Vương Trường Hoa: Tao cũng đăng ký được rồi, thế quái nào chỉ được ID 007 nhỉ, sao đám các người đăng ký nhanh vậy? SỐ -
Trần Trứ: 0072 Mày là điệp viên của trang web đối thủ phái đến nằm vùng sao?
Trân Trứ không chỉ gửi đường link vào nhóm Cos, mà hắn còn gửi đến cả nhóm Sweet, nhóm cấp ba, nhóm đại học, thậm chí cả nhóm của hội học sinh trường, để mọi người thử nghiệm và đưa ý kiến.
Nhóm Sweet:
Tống Thì Vi: Đây là trang web gia sư mà cậu nói trước đó sao?
Trần Trứ: Đúng, cậu và Mưu Giai Văn đăng ký thử xem, có gì nhớ góp ý.
Mưu Giai Văn: Trần Trứ, một tháng không thấy, lúc xuất hiện lại thêm cả trang web nữa sao?
Trần Trứ: Cậu có tin, 10 tháng không thấy mình có thể ôm theo một đứa bé nữa không?
Các nhóm khác, các bạn đều nhao nhao thảo luận.
Đám bạn học cấp ba đều giật mình, bởi vì phần lớn bọn họ chỉ đang tập thích ứng với cuộc sống đại học, thì Trần Trứ chẳng biết làm thế nào đã tạo ra một trang web. Ngay khi mọi người còn đang khen ngợi cuộc sống ở đại học của Trần Trứ đa dạng, thì đột nhiên có một người nói ra câu không phù hợp:
Khang Lương Tùng: Làm một trang web gia sư cũng không khó, khó ở chỗ mở rộng thị trường, nếu không chỉ là một trang web bỏ đi mà thôi.
Hoàng Bách Hàm: Mở rộng cũng phải tiến từng bước từ từ chứ, sao mày biết không làm được gì?
Khang Lương Tùng: Trang web về gia sư đã sớm xuất hiện ở Thủ Đô rồi, hiện tại bỏ không ở đó chẳng có ai quan tâm. Loại trang web này phải được biết đến rộng rãi mới có thể sống sót. Tao đánh cược với mọi người, sau khi Trần Trứ tốt nghiệp lượt truy cập vào trang web này không vượt quá 100 nghìn.
Tống Thì Vi: Trân Trứ, đã đăng ký thông tin xong rồi.
Toàn bộ bạn học: 2
Hoa khôi tống mà cũng phải dạy thêm sao? Hay là cậu ấy muốn ủng hộ Trần Trứ, dù sao Tống Thì Vi nhắn xong đoạn tin nhắn đó, Khang Lương Tùng giống như đột nhiên biến mất vậy.
Trong nhóm đại học, các bạn học đều đưa ra chút ý kiến. Chỉ là trong hội học sinh, một vị phó chủ tịch nữ chẳng hiểu tại sao lại ngăn cản.
Văn Thuyên: Đây là nhóm thảo luận công việc, không phải nhóm gửi mấy link rác vớ vẩn.
Trần Trứ: Xin lỗi chủ tịch Văn, đây là trang web do tôi thiết kế, nên muốn nhờ mọi người góp một chút ý kiến.
Văn Thuyên: Đã nói đây là nhóm thảo luận công việc, cậu nói nhiều thế làm gì? Cậu là sinh viên của học viện nào?
Trịnh Cự: Cậu ấy là Trần Trứ năm nhất Lĩnh Viện. Tôi là giáo viên chỉ đạo hạng mục này. Văn Thuyên, nếu em có ý kiến gì cứ nói với tôi, để tôi phê bình Trần Trứ.
Văn Thuyên: Xin lỗi thây Trịnh, em không biết ngài là giáo viên chỉ đạo, em thật sự không biết...
Mọi người dựa theo mối quan hệ với Trần Trứ mà tỏ thái độ khác nhau với trang web Học Tập. Thậm chí, Trần Trứ còn đăng bài lên cả diễn đàn của trường 'đàn em mới tạo một trang web, mong các học trưởng học tỷ chỉ bảơ.
Đối với thái độ khiêm tốn, lại có tinh thần ham học hỏi này, mọi người chỉ động viên vài câu, sau đó cổ vũ hắn một chút rồi không thèm quan tâm nữa.
Trần Trứ cảm thấy ý định của mình không được thực hiện, bèn quyết định đổi tiêu đề bài viết.
"Trang web này quá hoàn hảo, ai có thể đưa ra ba ý kiến thì tôi, Vương Trường Hoa sẽ trực tiếp ăn cứt."
Sau đó, gần như sinh viên nào click vào xem bài viết thì đều để lại ý kiến.
Không cần quan tâm ý kiến này đúng hay sai, bọn họ chỉ muốn bạn học Vương Trường Hoa ăn cứt là được.
Còn nếu ai không đưa được ý kiến, thì bắt đầu chửi, chửi cho Vương Trường Hoa thối lại tiền luôn.
Một đêm qua đi, ngày hôm sau, Tằng Khôn gọi điện thoại cho Trần Trứ, nói tối hôm qua đột nhiên số lượt đăng ký vào trang web tăng mạnh, số lượng cao nhất lên tới 1000 người, còn có 50 người xin làm gia sư.
Trần Trứ bèn kể lại quá trình tuyên truyền của mình, đồng thời lọc một vài góp ý nói cho giáo sư Tằng nghe, để ông và đoàn đội của Phương Tinh làm thêm cuối tuần. Ngày mai là thứ 7, các sinh viên bình thường sẽ ngủ một giấc thật đã, sau đó có thể tới thư viện, đi đá bóng, hoặc đi hẹn hò.
Buổi trưa, Hoàng Bách Hàm và Vương Trường hoa đều đi tới, hai đứa đã mượn được máy tính của bạn cùng phòng rồi.
Có điều, Vương Trường Hoa còn dẫn theo bạn của mình đến, là một nam sinh trông khá lạ.
"Đây là bạn cùng phòng của tao."
Vương Trường Hoa bất đắc dĩ nói: "Thằng ngốc này cứ muốn tao dẫn đến Trung Đại, cho nên tao cho đi cùng."
"Mình muốn đến khảo sát mỹ nữ trong trường đại học tốt nhất Hoa Nam xem thế nào."
Trịnh Hạo cà lơ phất phơ nói.
Trần Trứ đã nghe nói vị bạn học thuê phòng từ tiền con gái' này rồi, một tên cặn bã thực thụ, nên không khỏi đánh ra thêm một chút.
Cậu ta cắt đầu đinh, thân hình được tính là cơ bắp, dáng người không thấp, khuôn mặt cũng tạm được. Trên chỗ lông mày bên phải có một vết sẹo, có lẽ từ rất lâu rồi, nhưng nhìn vào tổng thể lại thấy có nét đẹp trai phong trần.
Nếu như loại nam sinh này còn biết nói chuyện và đào hoa, thì lực sát thương với đám con gái trong quán bar là rất lớn, chẳng trách cậu ta kể rằng đi quán bar không phải mất tiền.
Nhưng việc này chẳng liên quan gì tới Trần Trứ cả, hơn nữa còn là bạn của Vương Trường Hoa, cho nên hắn khách sáo gật đầu chào hỏi.
Trịnh Hạo cũng gật đầu đáp lại, sau đó tự mình đi dạo quanh sân trường. Còn Trần Trứ dẫn theo Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm tiếp tục công việc phát tán tin đồn trong diễn đàn trường.
Sinh viên quản lý diễn đàn không thể nào nghĩ ra được, sự kiện hôm qua lại xảy ra lần nữa. Ngay thời điểm cậu ta đang nghỉ trưa, thì giáo viên phụ trách gọi dậy, nói trên diễn đàn lại xuất hiện bài viết nói xấu giáo sư Trịnh Duy Địch nữa kìa.
Vị sinh viên quản lý này vội vàng bật máy tính lên, đầu tiên là xóa bài viết, sau đó là cấm IP.
Nhưng hai ngày liên tiếp, trong diễn đàn đều xuất hiện một sự kiện là giáo sư Trịnh Duy Địch và công ty Công nghệ thông tin Mẫn Hành. Mà đám sinh viên Trung Đại đâu phải người ngốc, đã có sinh viên lén lút trao đổi với bạn của mình ở học viện Công nghệ thông tin tìm hiểu sự thật rồi.
Việc viện trưởng Trịnh cho công ty Mẫn Hành sử dụng máy chủ miễn phí ở bên trong học viện Công nghệ thông tin là 'bí mật' mà tất cả mọi người đều biết.
Chỉ có điều, chuyển này chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người. Cũng giống như mọi người đều biết, quán bán đồ ăn vặt ở trường cấp ba chắc chắn có họ hàng với hiệu trưởng, nhưng mọi người chỉ âm thầm chửi bới sau lưng, chứ chẳng ảnh hưởng đến ai cả.
Hiện tại, có người công khai chuyện này ra ánh sáng, mặc dù chẳng ai biết là gì, nhưng 99% mọi người sẽ vui vẻ hóng hớt.
Còn 1% kia tất nhiên là bản thân giáo sư Trịnh Duy Địch rồi.
Ngày hôm sau là chủ nhật, bởi máy tính hôm qua của Vương Trường Hoa và Hoàng Bách Hàm đã bị khóa, cho nên chỉ đánh tiếp tục mượn máy tính đến Trung Đại.
Có điều, chuyện buồn cười đã xảy ra, khi Vương Trường Hoa nhấn đăng bài viết vừa gõ chữ xong, thì lập tức biến mất, hơn nữa IP cũng bị khóa luôn.
"Cái quái gì thế này?.
Vương Trường Hoa giật mình kêu lên.
"Điều này chứng minh có người đang đứng ra xử lý việc này."
Trân Trứ hiểu rõ, từ khóa 'Trịnh Duy Địch' và 'công ty Mẫn Hành đã được liệt vào từ cấm. Nhưng nếu suy nghĩ rộng hơn, nếu đã có phản ứng gay gắt thế này, nói không chừng đã có lãnh đạo trường học nghe thấy, nên mới chỉ đạo giám sát việc này chặt chế như vậy.
"Chuyện tốt."
Trần Trứ nghĩ thầm, tiếp theo hắn cũng không cần đăng bài thăm dò nữa. Mà hắn lập tức đi tìm Tằng Khôn và đám người Phương Tinh, để mọi người cùng nhau hoàn thiện trang web Học Tập.
Cuối tuần nhẹ nhàng trôi qua, thứ hai cũng thế. Đúng lúc Trần Trứ cho rằng ngày thứ ba cũng chẳng có gì biến động xảy ra, thì đột nhiên Đăng Chi liên lạc với Trân Trứ.
Cô nói, bài phỏng vấn hôm trước sẽ được lên báo vào ngày mai.