Chương 189: Nổi tiếng
Chương 189: Nổi tiếngChương 189: Nổi tiếng
Hắn muốn đa dạng số người đăng ký trở thành gia sư, nên cũng tự mình đăng ký một tài khoản, để các bậc phụ huynh có nhiều sự lựa chọn hơn.
Năng khiếu của hắn là toàn và vật lý, nhưng không ngờ có phụ huynh mắt sáng như đuốc, chọn ngay ông chủ của công ty.
Vì độ chuẩn chỉ của trang web, nên Trần Trứ sẽ không từ chối, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng dạy học.
Nhưng vị phụ huynh có nickname là 'Thời Gian Thấm Thoắt, khi nghe thấy số tiên 399 tệ một năm thì tỏ thái độ muốn suy nghĩ, nhưng sau đó chẳng thấy tin nhắn phản hồi.
Trần Trứ cảm thấy bình thường, đây mới là phản ứng nên có của các vị trụ cột gia đình - một khi gặp phải vấn đề cần tiêu tiên, bản thân phải suy nghĩ tính toán thật kỹ.
Vị phụ huynh Lạc Đà Cô Độc' vừa rồi chỉ tiêu rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến hắn nghĩ người này có ý đồ khác.
Rất nhanh, giao diện khung chat của Vịt Vịt lại sáng lên, tương đương với việc có phụ huynh cần tư vấn. Trần Trứ đang định trả lời thì điện thoại bỗng vang lên.
Du Huyền gọi tới, có lẽ cô đã nhìn thấy bài báo phỏng vấn của hắn.
"Chủ nhiệm Trần, mình vừa mới đọc bài phỏng vấn của cậu."
Giọng nói của Du Huyền đầy tràn sự vui mừng và kiêu ngạo. Có lẽ, cô đang ở trong phòng ký túc, nên ở đầu dây bên đó còn nghe thấy đám người Ngô Dư lớn tiếng thảo luận.
"Cái gì đấy? Vì sao chủ nhiệm Trần nhà cậu lại xuất hiện trong báo chiều Dương Thành' thế? Sao cậu ấy làm được?"
"Trần Trứ tạo thành làn sóng mới của sinh viên Trung Quốc, tạo ra một sân khấu vô cùng rộng lớn, để thực hiện ước mơ hoài bão một cách quang minh chính đại... Du Huyền, bài phỏng vấn này đánh giá bạn trai của cậu rất cao đấy."
"Phí hội viên là 399 tệ, vậy 100 hội viên đã tới 3 triệu 990 nghìn rồi sao? Ghê thật đấy, Du Huyền, bạn trai của cậu đúng là người có tiền?"
"Trình độ toán học của mấy người trong phòng ký túc của cậu đều như vậy sao?"
Trần Trứ mỉm cười hỏi.
"Hả?"
Du Huyền cảm thấy có chút mất mặt: "Cái đồ ngốc Lộ Điêm này, có 390 nghìn cũng tính không ra."
"Cả phòng toàn mỹ nhân ngốc."
Trân Trứ hít một hơi thật sâu.
Du Huyền thấy bài phỏng vấn thì kích động muốn hỏi thăm quá trình đăng báo thế nào.
Thật ra, không cần phải người yêu, đến ngay cả bạn bè khi nhìn thấy tên của người quen, bỗng nhiên xuất hiện trên tờ báo bán chạy nhất Quảng Đông, cũng sẽ muốn hỏi han một chút.
Thế là, Trần Trứ vừa trả lời khung chat phục vụ khách hàng, vừa nói chuyện với Du Huyền, sau đó một tiếng 'ồ vang lên.
"Sao thế?"
Du Huyền không biết chuyện gì xảy ra.
"Vừa rồi, có hai phụ huynh đồng thời đăng ký trở thành hội viên."
Chuyện này khiến tâm trạng Trần Trứ trở nên vui vẻ. Bởi vì một khi họ đăng ký trở thành hội viên, gân như đều sẽ lựa chọn gia sư, khi đó bọn hắn lại được thêm tiền trích phần trăm nữa.
Quả nhiên là vậy, một vị phụ huynh chọn gia sư môn toán, một người khác chọn môn hóa học.
Nhưng có một việc khá hài hước, đó là vị phụ huynh muốn thuê gia sư dạy hoa học có lẽ ở gần khu vực Ngũ Sơn, cách đại Hoa Công tương đối gần, nên chọn trúng Hoàng Bách Hàm. Thật ra chuyện này khá dễ hiểu, giai đoạn này sinh viên đăng ký dạy thêm khá ít, nên phần lớn đều là bạn bè của Trần Trứ tới giúp để bổ sung giao diện đầy đủ. Nhưng nếu bọn họ đã chọn, thì Trần Trứ cứ theo bình thường làm thôi.
Còn vị phụ huynh chọn gia sư toán, là một học trưởng tên là Lâm Thao đang học ở học viện Toán Trung Đại, có lẽ anh ta nhìn thấy bài hắn đăng trên diễn đàn.
"Mình bận chút nhé.”
Trần Trứ định liên lạc với Hoàng Bách Hàm và Lâm Thao, để sắp xếp công việc.
"Ừ"
Du Huyền ngoan ngoãn đồng ý. Hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, không chỉ bởi vì Trần Trứ được đăng báo.
Còn có...
"Cám ơn chủ nhiệm Trần, vì cậu đã tỏ tình."
Du Huyền ngọt ngào nói.
"Cái gì?'.
Trân Trứ ngạc nhiên. Sau đó hắn nhớ đến bài phỏng vấn hôm trước, hình như có một câu hỏi.
Hỏi: Trần Trứ, bây giờ cậu đang còn độc thân sao?
Trả lời: Tôi đã có nữ sinh yêu mến.
"Cậu vui là được rồi."
Trần Trứ bật cười nói: "Vậy mình cúp máy trước nhá."
Sau đó, Trần Trứ nói thời gian địa điểm dạy thêm cho Hoàng Bách Hàm và Lâm Thao.
"Mịa, nhanh vậy tao đã phải đi tiếp khách à?”
Hoàng Bách Hàm chưa từng dạy kèm, trong lòng vừa nôn nóng muốn thử sức, cũng có một chút lo lắng.
"Mày cứ làm như bình thường là được. Tới đó, mày truyền đạt lại kiến thức giúp mày đạt số điểm cao trong kỳ thi đại học là được. Mày đừng nói là quên hết rồi đấy nhá?"
Trân Trứ hỏi.
"Mới thi đại học được bao lâu chứ, sao quên nhanh thế được."
Đại Hoàng tự tin trả lời.
Trần Trứ cũng không nói thêm gì nữa, sau đó nhắn tới một tin nhắn, để Đại Hoàng trả lời hai từ 'Đồng Ý'.
"Tin nhắn gì thế? Sao lắm chữ vậy?"
Hoàng Bách Hàm liếc nhìn rồi hỏi.
"Đây là phương pháp đề phòng mày sau khi nhận đơn hàng, đến trễ về sớm, hoặc bỏ bê công việc."
Trân Trứ giải thích một lần: 'Không có lý do đến trễ về sớm, trừ vào tiên dạy kèm 40%, cấm không được xuất hiện trong danh sách gia sư một tuần. Nếu bỏ bê công việc hai lần trở lên, cấm vĩnh viễn không được dạy học trên trang web Học Tập."
Đại Hoàng vẫn là người có tinh thần trách nhiệm. Bản thân chưa bao giờ nghĩ, sau khi nhận đơn sẽ bỏ bê công việc, chỉ phàn nàn một chút vì trừ tiền quá nhiều khi đến muộn về sớm thôi.
"Đại ca à, đây là làm ăn, chứ đâu phải mày mời khách ăn cơm đâu? Nếu như có chuyện chỉ cần báo một tiếng, làm vậy chẳng phải không bị tính đến trễ sao?"
Trân Trứ cũng không biết nói gì cho phải.
Hắn hiểu sinh viên thời đại này, vừa lười nhác lại không đúng giờ. Nếu như hắn không đưa ra thưởng phạt hợp lý, thì bọn họ sẽ chẳng dồn tâm trí vào làm việc được đâu.
Cho nên, hắn tổ chức một buổi họp nhỏ trong đoàn đội, đưa ra một yêu cầu là: Trước khi gia sư tới cửa dạy kèm, phải gửi đoạn tin nhắn này đến cho người đó, đồng thời yêu cầu đối phương trả lời hai chữ 'Đồng Ý' mới được. Làm như vậy mới đạt được mục đích răn đe.
"Biết rồi." Hoàng Bách Hàm bị dạy dỗ một trận, chỉ đành gào khóc trách móc rồi cúp điện thoại.
Cậu cũng biết những trang web thế này, danh tiếng là thứ vô cùng quan trọng. Chỉ khi nào nổi tiếng mới thu hút được khách hàng, mà khách hàng quen lại có tác dụng tuyên truyền, cuối cùng đứng vững trong thị trường gia sư.
Trân Trứ báo cho Hoàng Bách Hàm và Lâm Thao xong, lại mở ra giao diện Vịt Vịt phục vụ khách hàng vừa nhấp nháy kia. Từ khi bài phỏng vấn của hắn được đăng lên, thì gần như liên tục nhận được yêu cầu tư vấn từ phụ huynh hoặc chốt đơn.
Cho nên, lực ảnh hưởng của 'báo chiều Dương Thành thật sự rất lớn. Tại thời đại điện thoại di động còn chưa bành trướng, thì lưu lượng đều bị báo chí, ti vi , thậm chí cả quảng cáo truyền thống như môi giới khống chế.
Đúng lúc này, đột nhiên Mao Hiểu Cầm cũng gọi điện đến. Vừa kết nối bà đã không giấu được giọng điệu vui mừng, mà nhỏ giọng hỏi:
"Sao con được đăng báo cũng không báo cho mẹ? Mãi khi đồng nghiệp đọc báo hỏi thăm, hình như thằng nhóc nhà chị tên là Trân Trứ đúng không?"
Giờ này, bác sĩ Mao vẫn còn đi làm, nên thỉnh thoảng vang lên tiếng loa mời bệnh nhân đến phòng bác sĩ.
"Hả? Cha không nói gì với mẹ sao?"
Trân Trứ tưởng rằng, lão Trần nói chuyện hắn đăng báo cho Mao Thái Hậu nghe rồi chứ?
"Ông ấy biết à? Mà, gần đây mẹ và cha con đang cãi nhau..."
Mao Hiểu Cầm tức giận nói một câu.
"Đều là vợ chồng già rồi còn chấp nhau làm cái gì."
Trân Trứ nhịn không được bật cười nói.
"Còn không phải tại con sao?"
Mao Hiểu Cầm Tức giận: "Có một ngày, mẹ và cha con đang xem tỉ vi, chẳng hiểu tại sao lại nói đến chuyện Tống Thì Vi và Du Huyền. Hai người không ai chịu ai, nên cãi âm lên. Cuối cùng, mẹ đuôi cha con đến thư phòng ngủ."
"Con cũng chịu mẹ đấy..."
Trân Trứ nhịn không được nói: 'Mẹ, mẹ xem gia đình Tống Thì Vi điều kiện thế nào. Mẹ nghĩ kỹ lại đi, một chút khả năng còn không có..."
Trần Trứ muốn ám chỉ, mình và Du Huyền sẽ tốt hơn. Không ngờ, Mao Hiểu Cầm ngắt lời luôn: "Ai nói? Hai ngày trước, Tống Tác Dân còn nhắn tin cho mẹ, chờ ông ấy vê Quảng Châu sẽ mời gia đình chúng ta ăn cơm?"
Mao Hiểu Cầm có số điện thoại của Tống Tác Dân, bởi vì hôm bà mở tài khoản cho Trần Trứ ở chứng khoán Trung Tín ở Quảng Châu vô tình gặp Tống Tác Dân.
"Giám đốc Tống?"
Trân Trứ nghĩ thâm, mình vừa mới lừa vợ ông ấy trở thành lái xe, mà Tống Tác Dân đã định tìm đến trả thù rồi sao?
Nhưng có lẽ là không phải, cấp bậc như Tống Tác Dân, không thể nào vì chuyện nhỏ này mà làm thế được.
Vậy thì vì sao chứ?
"Ông ấy không định hỏi thăm Mao Thái Hậu và lão Trần làm gì đấy chứ?.
Trần Trứ suy đoán lung tung một chút, thì Trần Bồi Tùng cũng nhắn tin tới.
Tất nhiên lão Trân chín chắn hơn, nên khi nhìn thấy con trai được lên báo, ông sẽ không gọi điện đến chúc mừng, mà chỉ gửi tin nhắn:
Trân Bồi Tùng: Không được kiêu ngạo, làm gì chắc đó. Vừa mới có tiếng, phải có một trái tim không kiêu ngạo.
Trân Trứ: Con nhớ rồi cha. Chị Chi Chỉ vừa giúp con một ân tình lớn, lúc đầu con chỉ định đăng lên trang B17, không ngờ chị ấy giúp con đăng lên trang B03.
Trân Bồi Tùng: Đây là ân tình của em, chính con tự nghĩ cách là được.
Trần Trứ: Vâng, con biết rồi.
Từ khi bài bào được đăng lên, Trân Trứ làm việc luôn tay luôn chân, nào là phục vụ khách hàng, liên lạc với khách hàng, liên lạc với gia sư được chọn... Không có một phút giây nào được nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng còn phải nghe điện thoại, có Du Huyền, có cha mẹ, có bạn bè, có bạn cũ. Bọn họ muốn kiểm tra xem có phải hắn được đăng báo không, sau đó nói vài câu chúc mừng.
Đột nhiên, có một số lạ gọi điện tới.
Trân Trứ mở loa ngoài, dự định vừa nói chuyện vừa nhắn tin với khách hàng.
"A lô, xin hỏi ai vậy ạ?"
Trân Trứ hỏi.
"Chào cậu, cho hỏi đây có phải số của Trần Trứ không?..
Đối phương là nữ, giọng nói khá dịu dàng. Sau đó cô nói tiếp: "Tôi làm ở phòng làm việc của viện trưởng."
"Phòng làm việc của viện trưởng?”
Trần Trứ đang tập trung thuyết phục phu huynh đăng ký hội viên, thì lập tức cầm máy lên nói: "Viện trưởng học viện nào?"
"Viện trưởng Lĩnh Viện."
Đối phương mỉm cười trả lời.
"Hả?"
Lúc này, Trân Trứ mới ngớ người ra: 'Là viện trưởng Thư ạ?"