Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 188 - Chương 193: Nghệ Thuật Thu Mua Lòng Người Của Trần Trứ

Chương 193: Nghệ thuật thu mua lòng người của Trần Trứ Chương 193: Nghệ thuật thu mua lòng người của Trần TrứChương 193: Nghệ thuật thu mua lòng người của Trần Trứ

Trân Trứ khích lệ vị khách hàng nhỏ chuẩn bị thi đại học kia một câu. Nhưng trong lòng hắn rất hi vọng tất cả học sinh, mặc kệ bọn họ có sử dụng dịch vụ của trang web Gia Sư hay không, đều đạt được thành tích tốt trong kỳ thi sắp tới.

Ngày đầu tiên sau khi phỏng vấn tuy loạn xị hết cả lên, nhưng đã trôi qua.

Ngày thứ hai, số lượng người xem trang web đã bắt đầu giảm xuống. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao tờ báo cũng không thể ngày nào cũng đăng bài phỏng vấn được.

Nhưng về lực ảnh hưởng, nhất là lực ảnh hưởng trong trường học, lại đang dần dần lên men.

Buổi sáng, khi hắn vừa vào lớp học, các bạn trong lớp nhìn thấy Trân Trứ đều không hẹn mà gặp, đồng thanh cùng nhau chào 'ông chủ Trần.

Nếu như chỉ mình các bạn học thôi thì không tính, đằng này khi giáo viên dạy học, mỗi khi đặt câu hỏi đều nhìn về phía Trần Trứ hỏi: "Vấn đề này, chúng ta nghe câu trả lời của ông chủ Trân xem sao trước nhá."

Lúc này các bạn học sẽ tiếp tục mỉm cười. Đương nhiên, dù là thầy cô giáo hay là các bạn học, bọn họ chỉ muốn trêu đùa vui vẻ.

Khang Lương Tùng trợn trắng mắt, cậu ta không muốn Trần Trứ có được cảm giác thành công nào.

Nhất là bản thân từng châm chọc Trần Trứ ở trong nhóm, nào là trang web kiểu này không có ai biết đến chỉ là đống phân. Không ngờ, bản thân bị vả mặt nhanh thế, Trần Trứ nhận phỏng vấn của báo chiêu Dương Thành.

"Thằng chó này chắc chắn biết mình sẽ được đăng báo, không ngờ còn muốn làm trò con mèo trong nhóm. Mẹ nó, đúng là thằng gian xảo."

Ở trong lòng, Khang Lương Tùng không ngừng mắng chửi Trần Trứ đều trá, còn không biết tại sao Tống Thì Vi lại thích loại con trai này.

"Chắc chắn cô ấy bị lừa, rõ ràng không nhìn là bản chất thực sự của Trần Trứ-"

Khang Lương Tùng giống như một người tỉnh táo nhất trong một bộ phim truyền hình dài tập. Tất cả mọi người, hay ngay cả nữ chính đều đã bị Trần Trứ lừa gạt, chỉ có mình cậu ta mới nhìn thấy tâm tư của Trần Trứ, nhưng rõ ràng không ai muốn tin tưởng mình.

Trong lòng cậu ta cũng giống như Đường Tuấn Tài, cực kỳ khó chịu. Hôm nay, thứ mà Trần Trứ đang được mọi người khen ngợi, trong tưởng tượng của cậu ta nó phải là của mình.

Có điều, giữa Đường Tuấn Tài và Trân Trứ không có mối thù cướp vợ, nên bản thân có khó chịu nhưng không có tức giận. Sau khi tan học, cậu ta lại tiếp tục đến Thung Lũng Công Nghệ làm thêm, bởi vì bản thân đã muốn nổi bật, thì không thể lãng phí thời gian được.

Cậu ta ngồi xuống bàn làm việc của mình, bật máy tính lên, sau đó tìm danh sách trong đó, và lần lượt mời khách hàng đến trung tâm tiếng anh...

Cậu ta bận bịu đến khoảng 1 giờ trưa, mãi cho đến khi tổ trưởng nhắc nhở đi ăn cơm, thì Đường Tuấn Tài mới duỗi lưng một cái đứng lên. Bản thân cảm thấy thoải mái bởi vì mình đang làm việc, hay cảm thấy mình không lãng phí thời gian cho cuộc sống này.

"Vâng, em đi ăn cơm đây."

Đường Tuấn Tài nói với tổ trưởng một tiếng, sau đó đi thẳng tới nhà ăn của Thung Lũng Công Nghệ.

Thung Lũng Công nghệ có phòng ăn, cơm nước trong này nhất định ngon hơn và đắt hơn trong Trung Đại rất nhiều, nhưng trong suy nghĩ của Đường Tuần Tài, đây là thứ mình đáng được hưởng sau bao cố gắng.

Thời điểm các bạn cùng lứa còn đang ngửa tay xin tiên cha mẹ để ăn uống. Bản thân dựa vào cố gắng của mình, được công ty cho hưởng thụ suất cơm cao cấp hơn.

Đường Tuấn Tài đi về phía phòng ăn. Đây là thời điểm đầu giờ chiều, nên khu vực vốn đã yên tĩnh nay càng thêm yên tĩnh hơn.

Buổi chiêu mùa thu, mặt trời đã không còn nóng nữa, từng ánh sáng lười biếng xuyên qua từng ngọn cây, lại giống như bị từng nhành lá cắt đứt, chiều xuống mặt hồ nhân tạo phẳng lặng, kết hợp lại thành một vòng sáng nhẹ nhàng không hề khó chịu. "ít..." 1

Đường Tuấn Tài hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa làm việc vừa thư giãn này khiến tâm trạng con người ta thoải mái.

"Nếu như sau này mình mở công ty, chỉ cân một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông ở chỗ này, cũng đã sung sướng lắm rồi."

Đường Tuấn Tài nghĩ thâm trong đầu.

Mặc dù việc này rất khó khăn, bởi vì các công ty muốn vào Thung Lũng Công Nghệ phải trải qua xét duyệt rất cẩn thận, hơn nữa phải bỏ ra rất nhiều cổ phần.

Sau khi Đường Tuấn Tài ăn uống xong xuôi, cậu ta cũng không đi dọc theo đường cũ về văn phòng, mà đảo qua các phòng làm việc khác nhìn một chút.

Công ty chỗ Đường Tuần Tài làm việc được xắp sếp ở khu C, là một công ty không được đánh giá cao lắm. Bởi những công ty có tiềm lực phát triển, đêu được bố trí ở khu AB cả rồi.

Mỗi công ty muốn vào trong đó cần được chủ tịch Đầu Tư Sáng Tạo Trung Đại, đồng thời cũng là viện trưởng Lĩnh Viện, Thư Nguyên tự mình phê duyệt, chỉ có thể khiến ông hiểu rõ cách thức kinh doanh mới được nhận vào.

"Hiện tại, những công ty này tuy còn nhỏ, nhưng sau này nói không chừng có thể trở thành công ty lớn trên thị trường, nếu có thể vào làm thêm ở đây thì..."

Đường Tuấn Tài nhìn từng bảng hiệu của công ty, nhìn từng nhân viên đi đi lại lại, đột nhiên cậu nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.

"Trần Trứ?"

Đường Tuấn Tài không biết tại sao bạn cùng phòng của mình lại ở đây, xung quanh còn có mấy người cầm theo túi laptop, giống như là đoàn đội của Trần Trứ vậy.

Bọn họ đang đi cùng với trợ lý viện trưởng Mãn Vũ Phương, cả đám đang chỉ trỏ vào một văn phòng làm việc.

"Mày ở đây làm gì thế?"

Đường Tuấn Tài đi qua chào hỏi, nhưng trí tưởng tượng của cậu ta có lớn thế nào cũng không ngờ đến kết quả này:

"Viện trưởng Thư cho bọn tao một văn phòng để sử dụng."

Trần Trứ vừa nhiệt tình lại khiêm tốn nói: "Chị Mẫn dẫn bọn tao đi qua lựa chọn. Chuyện này thật sự khiến chị Mẫn vất vả, chị ấy bận rộn bao nhiêu việc, vậy mà còn phải giúp đỡ bọn tao việc này."

"Em nói cái gì đấy..."

Vị nữ trợ lý Mẫn Vũ Phương liếc nhìn Trân Trứ một cái rồi nói: "Công nghệ thông tin SuiHui đã vào đây, thì tất nhiên là đối tượng phục vụ của bọn chị, còn nói cái gì vất vả hay không làm gì chứ."

"Vào đây?"

Đầu Đường Tuấn Tài giống như bị thứ gì đó đập vào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Một công ty mới thành lập, vậy mà có cơ hội lựa chọn phòng làm việc trong khu nhà AB của Thung Lũng Công Nghệ?

Trân Trứ mỉm cười: "Vừa rồi tao đi một vòng, không ngờ bên trong Thung Lũng Công Nghệ còn quy mô hơn những gì tao tưởng tượng, thế mà Cát Tường Tam Bảo đều có hết."

"Cái gì... Cát Tường Tam Bảo?"

Đường Tuấn Tài ngơ ngác hỏi. Trong ấn tượng của cậu ta, Cát Tường Tam Bảo chẳng phải là tiết mục cuối năm trên xuân vẫn 2006 sao?

Hình như là: Cha?

Hở?

Cha và Việt Việt đang giận nhau sao?

Làm sao con biết?... là một bài hát thiếu nhi.

"Bảo vệ, nhân viên vệ sinh, và người giúp việc được gọi là Cát Tường Tam Bảo." Trần Trứ vỗ vai thằng bạn cùng phòng nói.

"Hả..."

Trợ lý Mẫn Vụ Phương bị chọc cho bật cười, cô còn nhẹ nhàng đập vào người Trần Trứ một cái.

Đường Tuấn Tài nhìn cử chỉ thân mật của hai người này, thì chẳng khác nào người ngủ mơ còn chưa tỉnh.

Bình thường, trợ lý Mẫn đâu phải người dễ dàng nói chuyện thế này đâu nhỉ? Cô ở tòa nhà AB còn khách sáo một chút, nhưng đến tuần tra khu nhà C thì cực kỳ lạnh lùng.

Thật ra chuyện này cũng vô cùng dễ hiểu, bởi vì trang web Học Tập Trung Đại được viện trưởng Thư Nguyên coi trọng, đã thế Trần Trứ còn đầu tư cổ phiếu kiếm lời cả triệu tệ, đúng chuẩn triệu phú trẻ tuổi. Thêm vào đó, vẻ bề ngoài của hắn cao ráo đẹp trai, cách nói chuyện còn khá hài hước nữa.

Phụ nữ chưa hẳn có cảm giác gì với hắn, nhưng phần lớn sẽ vui lòng cười cười nói nói với hắn.

"Tôi thấy phòng làm việc này rất được. Mặc dù tổng thể chỉ rộng 55 mét vuông, nhưng chia làm hai phòng độc lập. Trân Trứ, cậu cũng có thể dùng nó làm phòng làm việc của riêng mình."

Bờ môi đã được tô son của Mẫn Vũ Phương lúc đóng lúc mở, cực kỳ hấp dẫn nói: "Nếu cậu cảm thấy hài lòng, tôi sẽ giúp cậu làm thủ tục."

"Hài lòng, vô cùng hài lòng ạ."

Trần Trứ lấy từ trong túi ra một bao lì xì, tiện tay đưa cho Mẫn Vũ Phương.

Mẫn Vũ Phương khua tay nói: "Trần Trứ, làm thế này là trái quy định..."

"Chị Mẫn, quy định là quy định, còn phong tục vẫn phải giữ."

Trần Trứ mỉm cười: "Người Quảng Đông chúng ta có phong tục tập quán, chuyển nhà hay khởi công đều phải tặng lì xì đỏ. Mà trong đó cũng không nhiều, chỉ cầu mong an vui."

"Người gặp cũng có phần, anh Đường một cái."

Trân Trứ lại móc từ trong túi ra một phong bao lì xì, sau đó nhét vào tay Đường Tuấn Tài.

Đương nhiên không có ai phát hiện ra, Trân Trứ có hai túi đựng bao lì xì.

Lì xì cho Mẫn Vũ Phương là túi bên trái, gọi là tiền trà nước, giá trị 1. 000 tệ.

Còn lì xì cho Đường Tuấn Tài là túi bên phải, gọi là phong bao tượng trưng, giá trị 5 tệ.

Mẫn Vũ Phương cũng không biết chuyện này, cô thấy Đường Tuấn Tài cầm lấy, cũng nghĩ chẳng đáng kể gì nên cũng cầm theo.

Nhưng khi cô trở lại văn phòng thì nhận ra độ dày không đúng. Cô nhịn không được mở lì xì ra xem, chỉ thấy bên trong có 10 đồng 100 tệ đỏ rực.

"bịch."

Tim Mẫn Vũ Phương đập nhanh một nhịp, sau đó cô nhìn xung quanh mình, thấy không ai phát hiện ra thì cô mới cẩn thận nhét lì xì vào trong túi của mình.

Cô làm việc ở vị trí trợ lý lâu như vậy, mà lân đầu tiên nhận được lì xì lớn như vậy.

"Đây là một nam sinh sẵn sàng chỉ tiền. Không, phải gọi cậu ta là đàn ông mới đúng."

Mẫn Vũ Phương bắt đầu đánh giá Trần Trứ vượt qua lẽ thường, thậm chí cô còn sinh ra một chút hâm mộ với bạn gái của hắn.

Trần Trứ có cô gái trong lòng, đây là vấn đề ghi rất rõ trong bài phỏng vấn.

Sau khi Mẫn Vũ Phương rời đi, Trân Trứ để lại Đường Tuấn Tài đứng đó, mà dẫn theo đoàn đội của mình vào trong phòng làm việc thuộc khu A.

Tại sao hắn phải lôi kéo vị nữ trợ lý này, Trần Trứ cảm thấy việc này không hề dư thừa chút nào.

Không chỉ sau này hắn ở trong Thung Lũng Công Nghệ cần Mẫn Vũ Phương giúp đỡ, mà cô còn là thân tín bên cạnh viện trưởng Thư. Chỉ bằng hai vấn đề này, hắn đã cảm thấy số tiên 1000 còn quá nhỏ, hồi báo chắc chắn vượt xa số tiền này.

Nhưng đối với chuyện này hắn không cần giải thích với đồng bọn, nên Trần Trứ bước chân theo đồng nghiệp, bắt đầu dạo quanh phòng làm việc mới. Quả nhiên, trong phòng làm việc có bàn ghế, có mạng miễn phí, còn có cả điều hòa không khí, nên tại sao nói chỉ cân cầm theo hành lý vào ở, đúng là không hề nói khoác chút nào.

Phương Tinh, Ninh Luyến Luyên và Trang Mông Thi rõ ràng không nghĩ tới bản thân lại có nơi làm việc nhanh như thế. Bọn họ vẫn nghĩ rằng nơi làm việc của mình vẫn chỉ xoay quanh ký túc xá hoặc là thư viện thôi chứ.

Nhưng bọn họ đều có cảm nhận đối với văn phòng công ty này. Nó giống như việc một người mua được một căn phòng trong thành phố, kể cả căn phòng đó ở khu vực ngoại thành, thì bản thân bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh lòng yêu mến với thành phố này hơn.

Ba cô gái ai cũng nghĩ vậy, bởi vì nơi làm việc ở Thung Lũng Công Nghệ quá cao cấp, khiến mấy cô gái hết ngồi dựa lưng vào chỗ này một chút, lại chạy đến chỉ trỏ cách thiết kế. Có lẽ từ giờ phút này, các cô nghĩ cuộc sống của mình sẽ buộc chặt cùng với chỗ này.

Trần Trứ và Tằng Khôn cùng đi vào phòng làm việc riêng kia. Tâm nhìn nơi này rất đẹp, mở cửa sổ ra là có thể đón nhận từng đợt gió thu thoải mái, phía dưới là hồ nước, từng hàng cọ núi, hay bãi cỏ mềm mượt hấp dẫn ánh nhìn.

"Ở chỗ này làm việc, không cần tiền lương cũng được."

Tằng Khôn mỉm cười nói.

"Tiên lương chắc chắn phải có rồi. Nhưng trang web Học Tập mới được tung ra thị trường, nên cần nhờ giáo sư Tằng tăng ca làm việc mỗi đêm."

Trần Trứ chống hai tay lên cửa sổ, mỉm cười nhìn cảnh tượng ở bên ngoài.

"Tất nhiên rồi..."

Tằng Khôn đang muốn nói thêm, đột nhiên cảm giác được trong lời nói của Trần Trứ có ý tứ khác.

"Tôi không cần phòng làm việc này."

Trần Trứ quay đầu lại, trong ánh mắt hiện rõ sự tín nhiệm: "Giám đốc Tằng, ngài đến đây đi."

"Sao thế được."

Tằng Khôn lớn tiếng nói.

"Sao lại không thể, ngài là giám đốc của SuiHui. Sau này còn rất nhiều chuyện muốn ngài quản lý."

Trần Trứ mỉm cười nói: "Tôi muốn làm việc cùng một chỗ với mấy chị Phương Tỉnh. Nói thật, tôi cảm giác ngồi làm việc cùng con gái, dù là làm việc hay sáng tạo đều vô cùng thoải mái."

Tằng Khôn nhận ra Trần Trứ không phải khách sáo mới nói như vậy. Trong đầu hắn thật sự muốn tặng phòng làm việc này cho mình.

Việc đã đến nước này, thì còn gì để nói chứ?

Vẫn là câu nói cũ: Lang thang cả đời, cuối cùng gặp được mình chủ. Tằng ta nguyện từ nay dốc hết tâm huyết, vì Suihui mà thổi bùng cháy chút hơi nóng cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment