Chương 213: Sợ cướp bà chủ chạy mất
Chương 213: Sợ cướp bà chủ chạy mấtChương 213: Sợ cướp bà chủ chạy mất
Mấy nữ xinh trong đại học tụ tập với nhau thì nói những chuyện gì?
Tất nhiên là đồ trang sức, quần áo, đến cách phối đồ, đủ các thể loại trên trời dưới đất.
Trang Mộng Thị: Bà chủ, em làm tóc ở đâu mà tốt thế? Chắc phải thường xuyên chăm sóc tóc lắm nhỉ?
Du Huyền: Đâu có, em thấy việc đó quá tốn kém, nên trước nay không làm.
Ngô Dư: Các chị đừng lấy cậu ấy ra nói làm gì, từ nhỏ chất tóc đã tốt như thế rồi. Thời cấp ba, hai đứa em cùng nhau đi nhuộm tóc, em làm đủ mọi thứ, còn cậu ấy vẫn vô cùng mềm mại, đúng là khiến người ta tức chết mà.
Phương Tinh: Các người nhìn này, màu son này có hợp với mình không?
Ninh Luyến Luyến: Không phù hợp, màu sắc quá đậm.
Du Huyền: Em thấy chị và tiểu Dư có nét môi rất giống, khả năng cái cậu ấy đang dùng cũng phù hợp với chị.
Phương Tinh: Ngô Dư, em đang dùng màu son nào vậy, lấy ra chị xem chút nào.
Phương Tỉnh: Du Huyền, bộ quần áo trên người em mua ở đâu vậy? Khả năng phải đến 100 tệ đấy nhỉ?
Du Huyền: Em mua ở chợ Thiên Hà, giá sau khi mặc cả là 59 tệ.
Trang Mộng Thi: Ủa? Sao giá rẻ thế? Cửa hàng ấy tên là gì, để chị rỗi đi mua một bộ.
Ninh Luyến Luyến: Cậu từ bỏ ý định đó đi, cậu thấp hơn bà chủ tận 10 centimet đấy? Cậu mặc lên người bộ quần áo này có khác gì con nít mặc quần áo người lớn cơ chứ?
Trang Mộng Thi: Luyến Luyến, đề nghị của cậu rất tốt. Nhưng theo mình từ nay cậu đừng góp ý nữa.
Trong phòng làm việc, có sự xuất hiện của Du Huyền, mà từ một căn phòng im lặng tập trung làm việc, biến thành một nơi sống động cùng nhẹ nhàng.
Nhất là thời điểm sắp tan làm lại càng thoải mái hơn. Hạ Tuệ Lan tắt máy tính của mình, sau đó nói: "Bà chủ thật sự rất đẹp. Tôi chẳng biết các minh tinh trên truyền hình ở bên ngoài thế nào, nhưng bà chủ là cô gái đẹp nhất tôi nhìn thấy ở hiện thực."
“Cám ơn Dì."
Du Huyền quay đầu lại, vui mừng cảm ơn Hạ Tuệ Lan.
Trương Quảng Phong chỉ chờ cơ hội này. Bình thường, anh ta làm việc cũng đủ cần cù, nhưng bản thân có rất nhiều suy nghĩ, mà do bản thân làm trong thể chế rồi, nên có một vài thói quen vẫn còn đọng lại trên người.
Anh ta biết rõ, nếu trong công ty Trần Trứ là Đại Vương, thì 'Tiểu Vương' không phải giáo sư Tằng.
Vốn dĩ, Trương Quảng Phong tưởng tiểu vương có thể là chủ nhiệm Trần, hoặc bác sĩ Mao, nhưng hôm nay cuối cùng phát hiện người đó là bà chủ nhỏ.
"Bà chủ không chỉ xinh đẹp."
Trương Quảng Phong tiếp lời Hạ Tuệ Lan, tranh thủ nói: "Mà còn hiền lành, chẳng phải vừa rồi em ấy nói chỉ mua quần áo có 59 tệ đấy sao."
"Câu này..."
Trần Trứ âm thâm cười. Mặc dù Trương Quảng Phong ở trong thể chế vài năm, nhưng nghệ thuật nói chuyện chỉ mới chạm vào lớp da lông.
Khả năng anh ta muốn khen Du Huyền biết dùng tiền, biết tiết kiệm, lại giống một người vợ hiền... Nhưng câu nói này ra khỏi mồm hơi sượng, mà rất dễ khiến người ta khó chịu.
“Anh Phong."
Quả nhiên, Tống Tình ngồi bên cạnh quay đầu qua, trên mặt vẫn nở nụ cười, kèm theo giọng nói có phần đùa vui:
"Quần áo 59 tệ không mặc được sao? Bộ quần áo giả tây em đang mặc cũng có 50 tệ đây này, nhưng không ngờ bà chủ mặc bộ quần áo với giá tiền này lại đẹp như vậy. Khiến em cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc rất thoải mái."
"Tôi..." Trương Quảng Phong cũng nhận ra mình khéo quá hóa vụng, nên khuôn mặt đỏ chót, với lại chẳng biết nên trả lời thế nào.
Ngay khi bầu không khí có phần ngượng ngùng, Trần Trứ từ từ lên tiếng: "Có một số việc mọi người không biết. Tiên học đại học của Du Huyền là tự tay cậu ấy kiếm được. Bây giờ, cậu ấy còn đang làm thêm ở một trung tâm dạy vẽ."
"Với lại, nếu tôi chưa yêu ai, thì trên phương diện cuộc sống khá là qua loa."
Trọng giọng nói của Trần Trứ có phần tự giễu, cũng có chút áy náy: "Bình thường, cậu ấy hay mua cho tôi một vài thứ, tất nhiên tốt hơn nhiều so với bộ quần áo đang mặc trên người, đắt đỏ hơn nhiều."
"Thêm vào đó, cha mẹ tôi cũng không phải quá ủng hộ việc tôi mở công ty, cho nên tôi không muốn xin quá nhiều tiên vốn từ phía gia đình."
Giọng Trân Trứ không lớn, cứ từ từ tình cảm nói ra: "Nhưng vào ngày sinh nhật tôi tháng trước, cũng chính là ngày chính thức đăng ký công ty, Du Huyền đưa tất cả tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng cho tôi. Cho nên, công ty có thể thành lập và hoạt động, công thần lớn nhất phải kể đến Du Huyền..."
Người trong phòng dần dần bình tĩnh lại, đồng thời ai cũng cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ, loại cô gái xinh đẹp cỡ này đang ra phải được mọi người che trở chứ? Vậy mà cô gái ấy lại cố gắng đến mức độ này.
Du Huyền không ngờ, ngay trước mặt nhiều người thế này mà Trần Trứ lại kể chuyện nhỏ kia. Nhưng trong mối quan hệ yêu đương hoàn hảo, đơn giản là tôi tốt với anh, anh cũng phải nhớ rõ điều đó.
Du Huyền khit khịt mũi, nước mắt trực trào tuôn ra, nhưng cô cố gắng nhịn được, sau đó võ vỗ đầu gối Trần Trứ, rồi nhỏ giọng mắng yêu: "Nói chuyện này ra làm gì chứ..."
Trần Trứ nắm lấy tay Du Huyền, mỉm cười nói: "Trong lúc nhất thời, mình không nhịn được..."
Trần Trứ thản nhiên nói. Thứ nhất, hắn cần đề cao địa vị của Du Huyền trong đoàn đội trang web Học Tập'. Thứ hai, hắn có tính toán của riêng mình, hoặc là nói muốn đền bù cho cô, nên đầu tiên phải để mọi người phục cô ấy.
Vậy làm thế nào để bọn họ phục đây?
Đám người Trương Quảng Phong chỉ muốn nịnh nọt vài câu cho qua thôi. Nhưng hiện tại đã không phải nữa rồi, bởi trong đầu của bọn họ sẽ hiện ra một hình ảnh, khả năng mình có thể ngồi trong Thung Lũng Công Nghệ làm việc, thì chiếc thẻ ngân hàng của bà chủ góp công rất lớn.
Phương Tinh càng không cần phải nói, cô lập tức ôm lấy Du Huyền nói: "Mặc dù, chị là người được hưởng lợi ích, nhưng vẫn cảm thấy em không nên đối tốt với bạn trai như vậy, đương nhiên..."
Phương Tinh quay qua nhìn ông chủ của mình: "Trần tổng vẫn tạm được."
"Nếu tôi không có mặt ở đây, thì chị sẽ không nói nửa câu sau rồi đúng không?"
Trần Trứ mỉm cười nói.
"Ha ha ha."
Tất cả mọi người trong phòng cười phá lên.
Ngô Dư lắc đầu nói: "Yêu đương mù quáng, đã nhắc bao nhiêu lần rồi vẫn không nghe."
6 giờ tối, Tằng Khôn, Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong đều lục tục ra về. Bọn họ đã có gia đình, nên không thể nào giống Tống Tình chỉ cắm đầu vào làm việc được.
Nhưng bây giờ đã đến giờ ăn cơm, nếu đến chậm thì mấy món ngon trong nhà ăn sẽ bị đám sinh viên đói khát cướp sạch mất.
"Ông chủ, bà chủ."
Tống Tình nói: "Chúng ta cùng đi nhà ăn chứ?"
"Được."
Trân Trứ đứng lên. Nhiều người cùng nhau đi nhà ăn, cũng khá bình thường.
Nhưng Ninh Luyến Luyến, một người bình thường không nói nhiều, lại tỏ ra khó chịu khi nhớ tới chuyện gì đó, rồi chạy tới nói thầm vào tai Phương Tinh, chẳng biết nói cái gì.
Phương Tinh nghe được thì ngạc nhiên, sau đó gọi Trần Trứ và Du Huyền đang muốn đi ra ngoài: "Hay là... Chúng ta ăn ở nhà ăn ở Thung Lũng Công Nghệ cũng được." Trần Trứ nghĩ thầm. Mình còn chưa kịp nhát mắt, mà đám người này đã đoán ra được tâm tư của lãnh đạo rồi sao?
Nếu có năng lực này thì cần gì làm nhân viên kỹ thuật CNTT chứ? Thoải mái mà thi công chức thôi, ít nhất phải lên được cấp phó bộ(thứ trưởng).
"Vì sao?
Trân Trứ tò mò hỏi.
"Tôi sợ gặp đám người Hạ Dụ. Trần tổng, cậu không biết chứ, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ chạm mặt nhóm Hạ Dụ trong nhà ăn, nhưng từ xa đã nhận ra được ý thù địch."
Phương Tỉnh đi qua, nghiêm túc nắm lấy tay Du Huyền: "Bọn tôi chỉ có một vị bà chủ, rất sợ bọn họ cướp chạy mất"