Chương 218: Bị dư luận đẩy đến tình yêu?
Chương 218: Bị dư luận đẩy đến tình yêu?Chương 218: Bị dư luận đẩy đến tình yêu?
"Cám ơn, cháu có lòng rồi."
Tống Tác Dân nhìn hộp bánh dứa, không ngờ lại ngây người ra đúng một giây.
Vừa rồi, ông đánh giá Trần Trứ nhạy bén, khiêm tốn, có năng lực, có can đảm tiến lên không ngờ sau những tính tình này lại âm thâm thêm một cái nữa là 'chú ý chuyện nhỏ.
Tống Tác Dân nhớ kỹ, vừa rồi mình chỉ vô tình nói một câu vợ tôi rất thích hương vị bánh ở đây', không ngờ Trần Trứ nhớ câu này ở trong lòng.
Phải biết rằng, vợ ông đã từng gặp Trần Trứ, qua đó cũng nói rất nhiều lời uy hiếp, nhưng Trần Trứ có thể bỏ qua mà nhớ đến sở thích của bà ấy.
Tống Tác Dân không thèm quan tâm Trần Trứ thật lòng hay đang diễn, nhưng muốn đạt đến cấp bậc tâm lý này đều không phải người thường.
Nếu như hành động này của một người tâm 50 tuổi, Tống Tác Dân sẽ cảm thấy người này khi còn trẻ gặp được rất nhiều biến cố cùng khó khăn, nên hiện tại mới đạt tới cảnh giới này.
Nếu hành động này của một người 30 tuổi, Tống Tác Dân sẽ cảm thấy trong cuộc sống gặp được một vài may mắn, nên mới đạt được thành tựu như vậy.
Nhưng chuyện này lại xuất hiện trên một cậu bé mới 18 tuổi, từ tâm lý nhạy bén, khiêm tốn, chú ý việc nhỏ, can đảm thử thách, đều là những đức tính của người làm lớn. Vậy tương lại, người này nhất định có thành tựu.
Trăm phần trăm, giống như ván đã đóng thuyền, không giả được.
Nó giống như một khối ngọc tốt, dù tùy tiện làm ra một cái nghiên mực, thì giá trị của cái nghiên mực này cũng vượt trội hơn những nghiên mực khác.
Trong ấn tượng của Tống Tác Dân, dù Trân Trứ không lập nghiệp và duy trì đọc sách, thì sau này trên vấn đề học thuật hắn cũng có tiếng tăm.
"Nhưng Trần Trứ, cháu không nên trả tiền bữa ăn này chứ?"
Tống Tác Dân cảm thấy buổi tụ họp này do ông thúc đẩy, sao lại để một đứa con cháu đế thanh toán được?
"Chú Tống."
Trần Trứ mỉm cười: "Có một chuyện có lẽ chú Tống không biết, cháu thật sự muốn mời Tống... Vị Vị ăn một bữa. Nên bữa ăn này với cháu là cơ hội không dễ dàng, cháu cũng rất trân trọng nó."
Tống Thì Vi nghe được cách xưng hô Vi Vi' này, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh, thì hai hài lông mi dài bỗng chớp chớp, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên cô nghe Trần Trứ gọi mình như vậy.
Vi Vi... hình như không quen lắm thì phải, hay là cứ xưng hô như trước đây kiểu này', hoặc trong câu nói không có chủ ngữ vị ngữ đi.
"Hả? Vì sao?"
Tống Tác Dân ngạc nhiên, khuôn mặt đang khó chịu vì Trần Trứ tranh trả tiền, thì lúc này đã đỡ hơn một chút.
"Trong đoàn đội lập nghiệp của cháu, có một đội bỗng nhiên xuất hiện một vài vấn đề. Lúc đó, công việc của cháu đúng là bận không rời ra nổi, cho nên nhờ Tống Thì Vi qua đó hỗ trợ động viện bọn họ."
Trần Trứ nói đến chuyện Tống Thì Vi ăn cơm với đám người Hạ Dụ, sau đó hắn nói tiếp: "Còn có một lần, do cháu đang cần một số tiền gấp, nên đã hỏi Tống Thì Vi mượn 50 nghìn, không ngờ cô ấy chẳng thèm viết lấy một tờ giấy nợ..."
Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm trợn tròn mắt, bây giờ hai người mới biết thằng con trai của mình dám vay tiền Tống Thì Vi.
"Vi Vi giúp đỡ cháu rất nhiều, nên quá trình khởi nghiệp mới thuận lợi hơn rất nhiều. Cho nên, cháu đi đến bước này cũng có một nửa công lao của cậu ấy."
Trần Trứ nói xong câu này bỗng có cảm giác quen quen, hình như mình nói câu này ở đâu rồi thì phải.
À? Du Huyền. "Nếu hai cô ấy mỗi người một nửa, vậy mình chính là công nhân làm thuê, hỗ trợ việc vặt thôi nhỉ?"
Trân Trứ tự giễu trong lòng một câu, sau đó nghiêm túc nói với Tống Tác Dân: "Cho nên, chú Tống à, cháu tranh thanh toán bữa cơm này, chủ yếu muốn trịnh trọng cảm ơn Vi Vi, mong là sau này cậu ấy sẽ không lấy tiền lãi đã cho cháu mượn."
50 nghìn thì được bao nhiêu tiền lãi chứ? Trần Trứ muốn nói một câu hài hước, để mọi người không tập trung vào vấn đề 'thanh toán' nữa.
"Được rồi, được rồi, ai thanh toán chả giống nhau, không cần quá khách sao đâu."
Mao Hiểu Cầm cũng giúp đỡ nói hộ, ý câu này rất rõ ràng, là người cùng một nhà không cần tính toán làm gì.
Tống Thì Vi cúi đầu xuống, nhờ sự giúp đỡ của tóc mái, cô lộ ra một nụ cười mỉm.
Tự dưng mơ mơ hồ hồ trở thành người một nhà, mà ngay cả lời tỏ tình chính thức còn chưa có.
Lúc này, Trần Bồi Tùng cũng lấy từ trong cốp xe ra gạo và cá khô đưa cho Tống Tác Dân: "Đây là đồ mà nhà ông ngoại Trần Trứ tự tay làm, có gạo và cá khô hồ Vạn Lục, là thức ăn tự nhiên không có một chút xíu ô nhiễm nào cả."
"Ồ, đây là những đồ rất tốt đấy."
Tống Tác Dân rất biết cách hưởng thụ, bởi những năm 2007 khi mọi người còn đang phấn đấu để ăn no mặc ấm, thì cấp bậc những người như Tống Tác Dân đã nghĩ đến vấn đề thực phẩm an toàn.
Cho nên, nếu có người tặng trà hay rượu cao cấp cho ông thì bản thân ông cảm thấy mình thường. Nhưng ai tặng ông quà là đồ vật thuần tự nhiên, sẽ khiến Tống Tác Dân hiểu được tâm ý của đối phương.
Lão Tống có cảm giác hơi áy náy, rõ ràng đây là bữa ăn mình chủ động mời, không ngờ bị con cháu tranh trả tiền, rồi vấn đề tặng quà cũng thấp hơn hẳn một bậc.
"Trần Trứ."
Tống Tác Dân suy nghĩ một chút, rồi ngay trước mặt Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm nói: "Chẳng phải cháu muốn quảng cáo tại đài truyền hình Quảng Châu sao? Vừa hay chú biết phó giám đốc ở đó, nên có thể giới thiệu một chút."
Trân Trứ biết vấn đề quảng cáo trên đài truyền hình không phải đơn giản, nhưng nếu có Tống Tác Dân giới thiệu, thì hắn tin trên vấn đề giá cả hoặc khung giờ quảng cáo, cho đến thời gian lên sóng cũng được hưởng lợi rất nhiều.
Còn Tống Tác Dân, bản thân ông không muốn chủ động nói ra vấn đề này. Thứ nhất, Tống Tác Dân muốn để mặc kệ Trần Trứ bơi, xem hắn bơi được đến đâu. Thứ hai, loại chuyện nhờ người giúp đỡ này, cần phải tự mình nói chuyện với đối phương, khi đó bản thân phải mắc nợ một ân tình.
Cho nên, khi Trần Trứ nhắc đến bước kế tiếp là muốn hợp tác với đài truyền hình, thì Tống Tác Dân coi như không nghe thấy.
Không ngờ, qua một hồi nói chuyện, rồi đủ các loại hành động liên tiếp diễn ra, khiến Tống Tác Dân cảm thấy mức độ thể hiện của mình thấp hơn hai vợ chồng Trần Bồi Tùng.
Mà mình thua kém cũng chẳng sao, có điều nếu ảnh hưởng đến con gái thì thế nào?
Bản thân ông là người cha, tất nhiên không muốn con gái chịu bất kỳ thiệt thòi nào. Cho nên, hiếm thấy Tống Tác Dân chủ động muốn giúp đỡ Trần Trứ giải quyết vấn đề, hơn nữa còn trước mặt Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đưa ra lời cam đoan.
Vô tình, lão Trân đưa tay sờ lên mũi. Bản thân ông không phải quá ủng hộ khi mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, hoặc khi đôi bên chưa xác định mối quan hệ, mà người lớn trong nhà giúp con cái trong vấn đề sự nghiệp.
Tại sao lại nói là chưa xác định mối quan hệ, bởi vì ít nhất tất cả người thân trong nhà phải biết được mối quan hệ đó.
Ông chỉ sợ chẳng may, nếu chuyện này tương lại không thành, thì nhân tình này phải giải quyết thế nào đây?
Mặc dù thành đôi, người ngoài sẽ nghĩ Trân Trứ dựa vào bố mẹ vợ mới trở nên giàu có thì sao?
Còn một vấn đề nữa, nếu Trần Trứ nhận sự giúp đỡ này, thì cô bé Xuyên Du kia hết cơ hội rồi?
"Haizz.'
Trần Bồi Tùng âm thầm thở dài. Nhưng ông không lên tiếng, bởi bản thân không muốn xen vào lựa chọn của Trần Trứ. "Dạ không cần đâu ạ."
Kết quả, Trân Trứ từ chối cực kỳ dứt khoát: "Cám ơn chú Tống. Quảng cáo thôi mà, cùng lắm cháu thêm một chút tiền nữa, chứ tự nhiên thêm một ân tình vì chuyện này, đúng là quá lãng phí."
Trân Bồi Tùng nghe được câu trả lời của Trần Trứ, thì lông mày mới dần giãn ra.
Ánh mắt thằng con trai của mình vẫn đủ xa, không vì cái lợi trước mắt mà ảnh hương đến suy nghĩ.
Tống Tác Dân nghe được câu trả lời của Trần Trứ thì hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Dù sao, chú có mối quan hệ đó, nếu cháu cần thì gọi cho chú."
Tống Tác Dân nói xong thì chào hai vợ chồng lão Trần, sau đó chủ động bước lên ghế lái chiếc xe Mecerdes S600 xa hoa của mình.
Hôm nay, ông tổ chức bữa ăn gia đình, nên không gọi lái xe đi cùng.
"Chú Trần, dì Mao, hẹn gặp lại."
Tống Thì Vi bước tới, chào tạm biệt Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm.
Khả năng, Tống Thì Vi bị nhiễm một chút tật nói nhiều của phụ nữ trung niên Mao Hiểu Cầm. Nên nét lạnh lùng bị che đi rất nhiều, hành động lạnh lùng cũng biến mất, mà trên người vô tình xuất hiện một chút nhiệt tình hiếm có.
"Vi Vi à, hay cháu theo dì về nhà ngồi chơi một chút?"
Mao Hiểu Cầm quyến luyến không rời, thậm chí còn nói: "Cháu thích ăn gì, đêm Dì làm cho cháu ăn?"
Tống Thì Vi lắc đầu, nhưng cô không di chuyển, mà mặc cho Mao Hiểu Cầm nắm lấy tay mình không buông.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng dì Mao thích mình thật lòng, thậm chí thái độ này còn lớn hơn cả của Trần Trứ.
"Tay nghề của mẹ mình rất được đấy."
Trân Trứ ở bên cạnh mỉm cười nói: "Nói chung là hơn rất nhiều nhà hàng ở bên ngoài."
Tống Thì Vi quay qua nhìn Trần Trứ, rồi mới quay qua trả lời Mao Hiều Cầm: "Dì à, hôm nay cháu bận chút việc, nên để lần sau có được không ạ?"
Có lẽ do môi trưởng hoàn cảnh lớn lên, nên Tống Thì Vi đã học được cách khống chế cảm xúc của mình. Mặc dù trong lòng cô đối với Trân Trứ cảm thấy rất tủi thân, nhưng trước mặt có người lớn, nên hành động của cô vẫn phối hợp với thái độ của Trần Trứ.
"Vậy được, cháu nhớ nha...
Lúc này, Mao Hiểu Cầm mới buông tay ra, đương nhiên bà cũng nhìn ra chiếc Mercerdes kia đợi đã lâu.
Trần Trứ tiễn Tống Thì Vi một đoạn, sau đó nhanh tay mở cửa sau xe ra, rồi nhẹ nhàng nói: "Về nhà nhớ nhắn tin cho mình."
Tống Thì Vi đã trở về với khuôn mặt lạnh lùng bình thường, nên chỉ 'ừ' một tiếng lạnh tanh.
Trân Trứ gãi đầu, bởi hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của Tống Thì Vi.
Khi chiếc S600 lướt đi, Tống Thì Vi vẫn nhìn thấy Trân Trứ đứng đó nhìn theo, cũng khiến suy nghĩ của cô bắt đầu chập chùng.
Mối quan hệ giữa mình và Trần Trứ rất kỳ lạ. Ban đầu khi cả hai học cấp ba, đã dính tới một vài tin đồn vớ vẩn, đến cả giáo viên cũng tin vào lời đồn đó. Tiếp theo, cả hai bước lên đại học, bởi vì cậu ta hết tiền nên theo mình ăn chực, vì chuyện nó nên cứ theo thói quen tìm mình.
Còn mình thì sao, bản thân cảm thấy bình thường, với lại không hề khó chịu chút nào.
Có lẽ, vào đêm hôm đó, khi Trần Trứ đứng lên giúp mình cản lại đám lưu manh.
Có lẽ, Trân Trứ thường xuyên làm ra những hành đồng mới lạ và ý nghĩa, cho nên mình thấy thú vị.
Có lẽ, khi bản thân ở cùng Trần Trứ, thì thể xác và tinh thân được buông lỏng, được thoái mái rất nhiều.
Có lẽ, Trân Trứ không hề sợ hãi sự đe dọa từ mẹ mình...
"Đúng là mình thích cậu ấy... Nhưng mối quan hệ yêu đương của hai người, giống như bị dư luận cuốn đi tạo thành tình huống hiện tại."
Trong lòng Tống Thì Vi thật sự muốn cười, nào có chuyện yêu đương hài hước như vậy chứ? "Mình có nên bóng gió cho cậu ta biết cần phải chính thức tỏ tình không đây?"
Tống Thì Vi nhìn từng áng mây lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Tống Tác Dân đang lái xe, nhưng vẫn dựa vào kính chiếu hậu nhìn đứa con gái của mình. Ông nhìn ra cô bé đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không muốn quấy rầy.
Khoảng cách từ nhà hàng Bính Thắng đến Châu Giang Đế Cảnh, mất chừng 10 phút đi ông tô.
Thời điểm, Tống Tác Dân khiêng gạo và cá khô vào nhà, thì nhìn thấy Lục Mạn mặt mày phụng phịu ngồi ở phòng khách.
Hai cha con nhà này đúng là không thèm nói lời nào đã đến ăn cơm cùng với gia đình thằng bé Trần Trứ kia? Đến mình là người mẹ người vợ mà một chút tiếng nói cũng không có?
"Tình cảm vợ chồng rạn nứt, rồi đến con gái ngỗ nghịch không nghe lời..."
Giáo sư Lục cảm thấy sao cuộc đời mình khốn khổ như vậy.
Nhưng khi Lục Mạn nhìn thấy mấy món đồ trên tay Tống Tác Dân, thì lập tức lên tiếng châm chọc: "Đấy, tôi biết ngay gia đình Trần Trứ ở nông thôn, chỉ muốn đào mỏ gia đình chúng ta thôi mà. Ông đưa cho người ta một hộp sâm quý, còn người ta tặng lại gạo?”
Cả Tống Tác Dân và Tống Thì Vi đều không quan tâm lời Lục Mạn nói. Có điều, Tống Thì Vi vẫn nhẹ nhàng đặt hộp bánh trong tay xuống bàn, sau đó trở lại phòng mình.
"Bánh dứa Bính Thắng?"
Lục Mạn nhìn qua là nhận ra, miệng bà hơi giật giật một chút rồi hừ một tiếng, sau đó nói giúp việc giúp mình mở ra.
Cái nhà này, cả lớn lẫn bé đều không có lương tâm, còn may biết mình trưa nay tức giận ăn không ngon, vẫn biết mua bánh dứa để tạ lỗi.
Khi Tống Tác Dân từ trong phòng tắm đi ra, ông đã thay một bộ quần áo ngủ, rồi đến gần vợ mình hỏi:
"Ăn ngon không?"
Tống Tác Dân mỉm cưởi hỏi.
"Tạm được."
Lục Mạn đã không còn tức giận như vừa rồi, nên thái độ với chồng cũng tốt hơn chút.
"Đây là đồ Trần Trứ mua đấy."
Tống Tác Dân nói một câu đầy ý nghĩa.