Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 222 - Chương 228: Thế Giới Mới Sau Khi Trùng Sinh

Chương 228: Thế giới mới sau khi trùng sinh Chương 228: Thế giới mới sau khi trùng sinhChương 228: Thế giới mới sau khi trùng sinh

"Mình đang xem mấy hạng mục, xem có hạng mục nào thích hợp để đầu tư hay không."

Tống Thì Vi dịch máy tính ra cho Trần Trứ nhìn. Quả nhiên, bên trong có mấy trang web, trên đó có giới thiệu một số sản phẩm.

"Cậu muốn trở thành nhà đầu tư thiên sứ sao?"

Trần Trứ hiểu ý đồ của Tống Thì Vi, cô không muốn giữ khư khư số tiền 3 triệu trong người.

Khả năng, đây là những suy nghĩ bình thường của sinh viên tài chính Lĩnh Viện - Tiên cầm trong tay thì ngày sẽ càng giảm giá trị do lạm phát, chỉ có tung ra ngoài thị trường thì mới sinh ra lợi ích lớn nhất.

Trần Trứ hiểu và hoàn toàn đồng ý suy nghĩ này.

Chẳng qua, Trần Trứ cảm thấy, Tống Thì Vi không cần thiết tìm mình để hỏi vấn đề này: "Cậu hỏi ý kiến cha cậu xem, để chú ấy giới thiệu một vài công ty tiềm năng không tốt hơn sao?"

Con đường sự nghiệp của Tống Tác Dân phải quan hệ và phải nắm được rất nhiều tin tức. Nên cách tốt nhất, ông giới thiệu cho Tống Thì Vi mua cổ phần của các công ty chuẩn bị lên sàn.

Một khi công ty được lên sàn chứng khoán, thì chớp mắt những cổ phần đang sở hữu sẽ tăng mấy chục lần, cũng có thể mấy trăm lần.

Tống Thì Vi lắc đầu: "Buổi sáng, sau khi mình bán hết cổ phiếu, cha nói số tiền này do mình làm chủ."

"Tài, đúng là nhà có tiền, sử dụng tiền thoải mái thật."

Trần Trứ hơi giật mình, bởi vì số tiền lên tới 3 triệu, mà không phải 3 nghìn hay 30 nghìn.

Nếu cầm 3 triệu tệ này đến thành phố hạng hai, như Tô Châu, Vũ Hán, Thành Đô, thì thoải mái mua được một tòa nhà. Sau này, chỉ cần tòa nhà đấy cũng đủ giúp cô cơm no áo ấm rồi.

Có điều, Tống Tác Dân lại thoải mái cho Tống Thì Vi sử dụng, ngoại trừ chứng minh ông là một phụ huynh không hề bảo thụ, còn một điều nữa nói rõ ông là người cha có tiền.

"Cho nên, cậu muốn gọi mình đến để bàn bạc cách sử dụng số tiền này?"

Trân Trứ ngồi xuống cạnh Tống Thì Vi.

Hiện tại đã đến giờ ăn cơm tối, nên người trong thư viện đã đi gần hết tới nhà ăn. Đến ngay cả bàn có Tống Thì Vi mà chẳng có ai ngồi cũng, chỉ có Trần Trứ và Tống Thì Vi, nên cả hai nói chuyện khá thoải mái.

"Cậu có ý gì không?”

Tống Thì Vi gật đầu, coi như câu trả lời ý cô là vậy.

Trần Trứ im lặng suy nghĩ một chút: "Nếu như đầu tư có lời nhất, thì tất nhiên là những công ty CNTT mới nổi hoặc công ty bất động sản. Dù sao bây giờ, đây là hai ngành phát triển nhất."

Tống Thì Vi yên lặng lắng nghe. Cô là sinh viên Lĩnh Viện, tất nhiên biết CNTT và bất động sản là hai ngành nắm nền kinh tế trong tương lai.

"Nhưng, bất động sản giống như cái hang không đáy."

Trần Trứ tiếp tục nói: "Kể cả 3 triệu của cậu cũng giống như muối bỏ bể. Trừ khi lấy mặt mũi của chú Tống ra dùng, thì may ra cậu húp được chút nước. Nếu cậu không muốn dựa vào cha mình, thì theo ý mình, cậu nên đầu tư vào những công ty CNTT, để mình nghĩ xem nào..."

Trong trí nhớ của Trần Trứ, Meituan, Kuaishou, Pinduoduo và ByteDace đều được thành lập sau năm 2010. Còn BAT, NetEase, Sina đã trở thành công ty lớn trong ngành rồi, nên bỏ vốn dưới 1 triệu đô, họ chẳng thèm để ý.

Nhưng Trần Trứ rất rõ ràng, từ năm 2008 đến năm 2010 có rất nhiều công ty CNTT tiềm năng thành lập, cũng chắc chắn có công ty lên được sàn.

Nhưng nguyên nhân hắn không có ấn tượng với những công ty này, có lẽ sau này bọn họ gặp phải khó khăn gì đó mà dẫn đến phá sản.

Đây là chuyện cực kỳ bình thường. Năm đó Trương Triêu Dương Sohu mạnh thế nào, đến cả hai thiên tài họ Mã cũng không đủ tuổi ngồi chung mâm với ông ta. Nhưng năm 2024. thì những gì còn sót lại của Sohu là mấy tòa nhà chung cư đầu tư trước đó.

"Chuyện này cần phải nghiêm túc chọn lựa mới được."

Trân Trứ cẩn thận nói: "Cậu cũng không thể đầu tư bừa một cái được, để hai ngày này mình nghiên cứu xem sao."

Trân Trứ là người trùng sinh, nên để hắn nghiên cứu một công ty nào đó thì dư sức. Bây giờ có người hỏi hắn năm 2008 thì công ty CNTT nào mới thành lập, có lẽ hắn sẽ không nhớ được.

Nhưng, nếu công ty đó đưa ra kế hoạch phát triển cũng sản phẩm thúc đẩy, chắc chắn hắn sẽ nhớ ra chút gì đó.

"Nếu không tìm được công ty thích hợp để đầu tư thì sao?"

Tống Thì Vi đột nhiên hỏi.

"Hả?"

Trân Trứ ngây người ra, sao không tìm được? Hắn cảm giác hôm nay Sweet tỷ toàn nói một lời nhiều ý kiểu gì ấy.

Hắn quay qua liếc nhìn Tống Thì Vi, còn Tống Thì Vi thì câm lấy bình giữ nhiệt màu trắng uống nước, sắc mặt lạnh lùng, chẳng có gì thay đổi cả, chỉ đơn giản là miệng nhỏ hơi nhếch lên chút thôi.

Trân Trứ im lặng suy nghĩ rồi nói: "Nếu còn chưa tìm được, vậy mình đề nghị cậu đổi qua một loại hình kinh doanh khác. Ví dụ, lợi dụng toàn cầu đang rơi vào khủng hoảng, bắt đáy cổ phần của mấy công ty lớn..."

Nếu sử dụng loại hình này thì có rất nhiều lựa chọn. Hiện tại, trong nước có Tencent, nước ngoài có Tesla hay Apple, dù sao chỉ cần nhắm mắt mua là được, 10 năm sau số cổ phiếu này không chỉ tăng một vài lần.

Nhưng cách đầu tư này thu lợi nhuận khá chậm, với lại đây là đầu tư bình thường, chứ không nằm trong mảng đầu tư thiên sứ.

(Đầu tư thiên sứ: Đây là loại hình gọi vốn dành cho các công ty nhỏ mới thành lập, họ bán cổ phần nhất định cho nhà đầu tư để lấy vốn mở rộng kinh doanh. )

Quả nhiên, Tống Thì Vi không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng bỏ bình giữ nhiệt xuống.

Lúc này, trên bờ môi con quyến rũ đã thêm một chút ướt át, do vẫn còn dính nước vừa mới uống.

Tống Thì Vi cảm giác được ánh mắt Trần Trứ đang dừng lại trên vị trí môi của mình.

Nếu là người khác, Tống Thì Vi sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng đây là Trần Trứ nên bây giờ Tống Thì Vi chỉ đành bất lực, vì cô chẳng có lý do gì để cản việc này lại.

Ánh mắt bạn trai của mình không đứng đắn thì sao? Chẳng lẽ mình tức giận?

Tống Thì Vi bó tay, nên cô tỏ ra mình không nhìn thấy, đồng thời nói chuyện chính.

"Công ty CNTT mới thành lập, chẳng phải có Suihui trong đó sao?"

Tống Thì Vi nhẹ nhàng nói.

"Ạ "

Giờ Trần Trứ hiểu rồi. Tống Thì Vi vòng vo nửa ngày, đơn giản là muốn dùng số tiền kia đầu tư cho mình.

Nhưng Trần Trứ không đồng ý. Hắn nói: 'Mặc dù CNTT SuiHui đáp ứng đủ điều kiện đề ra, nhưng mình sẽ không đồng ý cậu đầu tư vào."

Trần Trứ phải đảm bảo, Suihui là công ty cổ phần có tính đơn nhất. Nếu hôm nay mình nhận tiền đầu tư của Tống Thì Vi, vậy sao đó Du Huyền có tiền cũng muốn để cô ấy đầu tư vào sao?

Nếu không làm vậy, sao hắn để sự việc ở mức cân bằng?

Cho nên, Trần Trứ chưa bao giờ để ý số tiền 3 triệu tệ kia, nên hắn không ngờ Tống Thì Vi chủ động nói ra.

Có điều, hắn không thể nói rõ sự thật được. Nhưng Tống Thì Vi hỏi quá đột ngột, khiến Trần Trứ chưa chuẩn bị cho việc này, nên nhất thời hắn không biết trả lời thế nào.

Còn Tống Thì Vi nhìn thái độ khó xử của Trần Trứ thì giống như bản thân chợt hiểu ra điều gì đó. Có chuyện gì khiến một người thường ngày bình tĩnh thong dong lại tỏ thái độ ngập ngừng như vậy chứ?

"Bởi vì người nhà mình? Mẹ mình?”

Giọng Tống Thì Vi thâm trâm, giống như hoa lan trong thung lũng, vô cùng cô độc: "Nếu như cậu nhận số tiền đầu tư của mình, sẽ lo lắng cách nhìn của mẹ? Đúng không?"

Bất ngờ Trần Trứ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Tống Thì Vi.

Trong suy nghĩ của Tống Thì Vi, không ngờ đã lo lắng đến cả khi hai người kết hôn? Điều này khiến Trần Trứ ngạc nhiên.

Hắn cúi đầu xuống suy nghĩ, cuối cùng buồn buồn nói: "Mình là con trai mà, sao có thể chịu được cách nhìn kia? Hôm nay, mẹ mình còn đặc biệt cảnh cáo, đã là nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời, chân đạp đất, nhất định không thể dựa vào người nhác."

"Nhất là con gái."

"Quả nhiên là vậy..."

Tống Thì Vi không bám vào chủ đề này nữa. Trước khi cô đưa ra đề nghị này, bản thân đã đoán Trần Trứ sẽ từ chối.

Nhưng, trong lòng cô không hề cảm thấy khó chịu.

Trân Trứ từ chối, chứng tỏ hắn để ý cách nhìn của người nhà mình.

Nói cách khác, hắn cực kỳ muốn gìn giữ tình yêu này.

Thêm vào đó, đứng dưới góc nhìn của người phụ nữ, họ luôn hị vọng bạn trai mình có thể độc lập phấn đấu, qua đó nhận được tôn trọng của tất cả mọi người, nhất là nhận được sự tán thành của người nhà có thành kiến với người ấy.

"Đi thôi, đi ăn cơm.”

Tống Thì Vi nghĩ kỹ rồi, nên cô bỏ qua vấn đề này, cuối cùng đứng lên chuẩn bị tới nhà ăn.

Trần Trứ thấy Tống Thì Vi không muốn đầu tư vào công ty mình nữa, thì trong lòng thở dài một hơi. Thậm chí, hắn còn nói đùa: "Người khác còn đang đau đầu vì đầu tư cổ phiếu thua lỗ, còn chúng ta thoải mái thoát khỏi tình huống này. Vậy nên phải ăn mừng chút chứ nhỉ..."

"ừỪ,"

Tống Thì Vi nhẹ nhàng trả lời, khuôn mặt lạnh lùng có thêm chút ấm áp, giống như vầng trăng khuyết yên tĩnh treo cao ngay tại đường chân trời.

Hai người ăn cơm tối xong, Tống Thì Vi tiếp tục đến thư viện, dù sao sắp thi tiếng anh cấp bốn rồi. Còn Trần Trứ đến văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ.

Thật ra, với trình độ của Tống Thì Vi, cô không ôn cũng rất dễ dàng vượt qua kỳ thi này.

Cô cũng không mở lời giúp đỡ Trần Trứ ôn tập tiếng anh. Bởi vì cô hiểu, thời gian gần đây Trần Trứ không thể nào dành thời gian học thuộc từ đơn tiếng anh được.

Mục đích cuộc thi lần này rất đơn giản, muốn sinh viên tập làm quen một chút với độ khó của bài thi mà thôi.

Đến văn phòng, ngoại trừ ba nhân viên cố định ra, còn có Phương Tinh, Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Thi nữa.

Mấy người trong này đang vui mừng nói chuyện, bởi vì quảng cáo trên kênh đài tiếng nói giao thông, mà lượt người ghé thăm trang web lại bắt đầu tăng trưởng.

"Hôm nay, hiệu suất đơn hàng lại cao hơn rồi."

Trương Quảng Phong thấy Trần Trứ đến thì lập tức nói giống như báo cáo: "Trước giờ nghỉ hôm nay, đã có 24 khách hàng đóng tiền, trở thành hội viên."

Trước đó, một ngày bọn họ chỉ thuyết phục được khoảng 15 khách hàng. Nhưng hôm nay, có sẽ dưới tác dụng thúc đẩy của quảng cáo, nên trước đó có một số phụ huynh ngập ngừng, thì nay đã đưa ra quyết định.

24 thành viên mới, tương đương với 24x399 là 9576 tệ. Đồng thời, gia sư muốn đến nhà phụ huynh dạy kèm còn phải trả tiền môi giới nữa.

"Còn đêm nữa."

Trang Mộng Thi vui mừng phấn khởi, lớn tiếng nói: "Ban đêm mới là thời điểm cao trào."

Bởi vì đêm đến là thời điểm các vị phụ huynh có thời gian nghỉ ngơi dài trong ngày. Bọn họ ăn cơm xong, dọn rửa bát đĩa, ngồi xuống nói chuyện một lúc, sẽ vô tình nhớ đến quảng cáo nghe được trên xe ô tô, hoặc nhớ lại đề cử của đồng nghiệp nào đó.

Lúc này, bọn họ sẽ mở ra trang web Học Tập, yêu cầu tư vấn một chút. Sau khi, bọn họ nhận được câu trả lời hoàn chỉnh, kèm theo một vài kỹ năng giao tiếp thuyết phục, rất nhiều người sẽ chuyển 399 tệ, để trở thành hội viên.

Bình thường, Tống Tình là người tăng ca nhiều nhất. Đơn hàng hoàn thành của cô luôn ở mức tối đa, bởi vì số liệu sẽ không lừa dối con người. Tháng nay, cô là người đầu tiên và khả năng là duy nhất đạt được mức lương thưởng trên 10 nghìn.

Điều này khiến Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong hâm mộ không thôi.

Bởi vì Trương Quảng Phong tan làm rất đúng giờ, vì ở nhà anh ta còn có trẻ nhỏ. Nhưng nếu thu nhập cao như vậy, anh cũng có lý do nói khiến vợ mình hiểu được.

Còn Hạ Tuệ Lan, bà phải về nhà nấu cơm cho con gái. Hiện tại, bà không chỉ muốn mình và lão Tằng cùng ăn ở trường, mà còn định đưa Tằng Dục Mãn đến đây làm thêm trong kỳ nghỉ đông.

"Thời gian này, mình cũng muốn tới đây làm nhiệm vụ chăm sóc khách hàng."

Phương Tinh đưa ra tuyên bố: "Dự định trong một tháng này, kiếm tiên đổi điện thoại mới."

"Cậu đến, mình cũng đến."

Trang Mông Thi không muốn yếu thế: "Dù sao, chúng ta đều là sinh viên năm ba, không thi nghiên cứu, không thi công chức, không du học, thì nên kiếm tiền sớm một chút sẽ tốt hơn."

"Các cậu đều đi, cũng đừng bỏ mình."

Tính cách Ninh Luyến Luyên hơi hướng nội, nên nhỏ giọng nói: "Gần đây, mình cũng muốn mua hai bộ quần áo, giá cả hơi đắt..."

Trần Trứ là người thảo¡ mái, hắn không vì nhìn thấy nhân viên làm việc chỉ chăm chăm vào tiền mà khó chịu.

Ngược lại, hắn vui mừng, vì bọn họ nghĩ Suihui là một con đường quan trọng trong việc thực hiện giấc mơ của mình.

Hắn nhìn thấy mọi người đang bừng bừng khí thế, thì không ngại tăng thêm một chút kích thích.

"Tăng thêm khách hàng là chuyện tốt, nhưng vấn đề phục vụ phải chỉn chu, phải đảm bảo thỏa mãn tất cả yêu cầu của hội viên."

Trần Trứ lớn tiếng nói: "Nhằm nâng cao chất lượng phục vụ khách hàng, nếu tài khoản của ai trong vòng một tháng không bị phụ huynh khiếu nại, thưởng 1000 tệ."

Trong trang web học tập, quyền lợi của hội viên rất lớn. Bọn họ không chỉ có quyền khiếu nại vấn đề gia sư, mà còn có quyền khiếu nại thái độ phục vụ của nhân viên chăm sóc khách hàng.

Dựa vào quy định Trân Trứ đưa ra, nếu trong một tháng, gia sư bị khiếu nại ba lần trở lên, sẽ bị xóa vĩnh viễn khỏi trang web.

Trong một tháng, nếu nhân viên chăm sóc khách hàng bị khiếu nại ba lần trở lên sẽ bị đuổi việc.

Nhìn thì có vẻ điều kiện này cực kỳ hà khắc, nhưng nếu người đó chân thành nhiệt tình giải quyết vấn đề của phụ huynh, thì bọn họ cũng chắc hết hơi đi khiếu nại làm gì.

Nên một tháng 3 lần khiếu nại đã là điều kiện cực kỳ thoải mái rồi.

Nhât là vừa rồi, Trần Trứ còn công bố một hạng mục được nhận thưởng, sẽ khiến mọi người càng trở nên tích cực hơn.

Phương Tinh hỏi thăm: "Trần tổng, trang web Học Tập và trang web An Cư, chắc chắn không phải là mục đích cuối cùng của cậu. Sau những hạng mục này, cậu còn có kế hoạch gì khác không?"

Cái gì mà 'nghe nhạc hiệu đoán trương trình, Trần Trứ nghe qua đã hiểu ý của Phương Tỉnh.

Bởi vì trong suy nghĩ của cô đang cân nhắc đến khả năng sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục ở lại SuiHui làm việc, chuyển từ nhân viên bán thời gian thành nhân viên chính thức.

Trần Trứ suy nghĩ một chút, nếu ngựa Thiên Lý' đã có tình, thì Bá Nhạc' cũng không thể qua loa.

"Tôi cực kỳ muốn tạo một ứng dụng Chat Messenger." Trần Trứ quyết định mở lòng, thoải mái trò chuyện một chút. Hắn nói: "Chính là ứng dụng trên điện thoại có thể gửi tin nhắn, gửi hình ảnh. Là một phần mềm phục vụ việc xã giao."

"Hả? Đây không phải ứng dụng giống QQ sao?"

Phương Tinh giật mình nói.

"QQ quá phực tạp, còn chưa đủ đơn giản."

Trần Trứ chán ghét QQ nói: "Nếu làm, tôi hi vọng nó phải cực kỳ dễ sử dụng, đến ngay cả cha mẹ, hoặc ông bà nội ngoại có tuổi đều có thể sử dụng."

"Fetion?"(Dịch vụ truyền tin China Mobile: Nhắn tin, gửi ảnh SMS, giọng nói - từ điện thoại qua PC và ngược lại)

Trương Quảng Phong không hiểu kỹ thuật, nhưng bây giờ trên thị trường chỉ có Fetion là giống với miêu tả của ông chủ.

"Fetion là dịch vụ độc quyên của viễn thông rồi."

Trân Trứ lập tức phủ định, thật ra trong lòng của hắn còn hiện ra một câu vô cũng phũ phàng: "Fetion sinh ra là để phần mềm giết chết."

Fetion là một ứng dụng do các công ty viễn thông tung ra thị trường, cho nên nó chỉ cho phép các nhà mạng di động sử dụng. Tóm lại nếu không có sim sẽ không sử dụng được.

Cho nên, thời đại mà số điện thoại là phương thức liên lạc chủ yếu này, sẽ không có người nào vì một phần mềm mà phải thay đổi sim cả.

Cách thức tiếp cận thị trường này quá nông cạn, thêm vào đó trung ương mong muốn thông qua hình thức này để dễ dàng quản lý, nên Trần Trứ không thèm để phương thức Fetion này vào trong mắt.

Thậm chí, Trần Trứ là một thành phần bên trong thể chế, nên hắn chẳng cần nghe ngóng đã biết. Đội ngũ nghiên cứu phát minh là hệ thống Fetion còn chẳng phải là nhân viên biên chế của công ty viễn thông, mà bọn họ đẩy công việc này cho một công ty bên ngoài nào đó.

Hắn là người hiểu rất rõ cách thức vận hành của các xí nghiệp nhà nước.

Cho nên, đến lúc đó hắn dùng tình để hấp dẫn, lại tạo ra môi trường hợp lý, thêm vào đó dùng tiền lương khủng đề chào mời, thì sợ gì không tuyển được nhân tài xuất sắc.

"Ngay cả các cụ lớn tuổi đều có thể sử dụng?"

Lúc này, Tống Tình xen vào một câu: "Vậy chẳng phải là phổ cập toàn dân sao?"

"Người đăng ký sử dụng phải trên 800 triệu người."

Trần Trứ chân thành nói.

"Ha ha ha."

Tất cả mọi người đều cười, bởi họ tưởng rằng Trần Trứ đang nói đùa.

Bây giờ, trang web học tập chỉ mới có 10 nghìn người đăng ký sử dụng, hội viên còn chưa tới 1000 người, thế mà ông chủ dám mơ đến con số 800 triệu người sử dụng?

"Tôi thấy mục tiêu của phần mềm này rất lớn."

Phương Tinh cười xong thì đột nhiên nhận ra chút gì đó: "Trần tổng, ngài nghĩ ra một câu Slogan thật hoành tráng đi, để chúng tôi có thêm lòng tin."

Trần Trứ không từ chối. Hắn đi ra ngoài cửa, nhìn bầu trời đầy sao. Trên đó chẳng có chút hào quang nào của ban ngày, giống như ánh mặt trời nóng bỏng ban ngày, thoáng chốc đã hóa thành vầng trăng giữa màn đêm.

Cải thiên hoán nhất, đấu chuyển tinh di.

Hắn lại nghĩ đến mọi thay đổi sau khi trùng sinh. Bản thân đã bước trên một con đường hoàn toàn khác biệt, từ cách xử lý sự nghiệp đến vấn đề tình cảm, khiến Trần Trứ không khỏi thở dài lâm bẩm: "Thế giới... hoàn toàn mới."

Nếu đây là thế giới mới, thì tương lai thế nào không ai biết được. ...

Hôm qua, thời điểm đóng giao dịch thì thị trường chứng khoán giảm 9%. Nên sáng nay, khi thị trường chứng khoán mở lại, khiến dân chơi cổ phiếu đều thấp thỏm mong chờ.

Vẫn bình thường. Không tiếp tục giảm.

Thậm chí lúc đóng giao dịch trưa còn tăng 1,6%.

Lúc này, thì hơn một nửa người chơi cổ phiếu đểu nhẹ nhàng thở phào. Vì ai cũng cảm thấy sớm hay muộn sẽ tăng trở lại thôi.

Nếu bây giờ họ bán cổ phiếu đi, thì tiền lời sẽ kiếm ít hơn rất nhiều. Đã là dân nghiện cờ bạc thì ai chẳng tham.

Nhất là buổi chiều, khi thị trường mở lại, sàn chứng khoán vẫn bình ổn, khiến rất nhiều người chơi cổ phiếu yên tâm.

Ngày mai là thứ bảy rồi, buổi tối sau khi tan làm có thể mua một chút đồ nhắm ngon ngon, về nhà ăn uống giải tỏa sau hai ngày thấp thỏm lo lắng rồi.

Trần Trứ cũng chú ý tới thị trường chứng khoán, hắn hiểu đây giống như một chiêu trò của trap girl, rõ ràng biết hết còn giả vờ thẹn thùng.

Trước khi đâm cho người ta một cái đau thấu tận trời, thì dùng lời ngon tiếng ngọt tán tỉnh.

Nhưng bây giờ Trần Trứ đã bán hết, nên trong lòng vô cùng thoải mái, đã thế còn lạnh lùng nhìn xem 'trap girl này biểu diễn đến trình độ nào.

Không ngờ, chiều hôm đó, Đặng Chỉ đột nhiên gọi điện tới.

"Trần Trứ."

Cách nói chuyện của Đặng Chi lúc nào cũng tỏ ra vội vàng, giống như thời gian của bản thân luôn không đủ dùng: "Chị dự định viết một bài báo đưa ra quan điểm của thị trường chứng khoán, trong đó có cả ý kiến của em. Em có muốn cùng chị ký tên hay không?”

"Em có thể ký tên sao?"

Trân Trứ ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên có thể."

Đặng Chi nhanh chóng nói: "Chỉ là, bài báo này đăng lên chắc chắn sẽ nhận áp lực rất lớn. Bởi vì chiều nay thị trường cổ phiếu vấn có xu hướng tăng lên."

"Loại chướng khí mù mịt này dùng để che mắt thôi, báo hiệu thời điểm sụp đổ sắp đến rồi."

Trần Trứ tự tin nói, nhưng vẫn đưa ra một yêu cầu: "Chị Chi Chi, trước khi ký tên, em có thể thêm một vài câu được không?”

"Em muốn tuyên truyền một chút trang web Học Tập đúng không?"

Đặng Chi mỉm cười nói: "Đơn giản thôi."

Cô nói xong lập tức cúp điện thoại. Bản thân cô cũng muốn giúp Trần Trứ, nhưng lo lắng áp lực gây ra nên muốn gọi điện thông báo một chút.

Xem ra, hắn bỏ ra một hộp trang điểm Estee Lauder 2888 tệ, mà nhận được tác dụng vượt xa số tiên 2888 làm được.

Đêm đó, một bài viết liên quan đến thị trường chứng khoán được công bố. Nó xuất hiện trên chuyên mục tiêu điểm thành thị' của báo chiều Dương Thành.

"Nhận định rõ tình huống, từ bỏ ảo tưởng, thị trường chứng khoán không gắng gượng được."

Phóng viên phỏng vấn: Đặng Chi.

Giáo sư kinh tế học viện Ky Nam: Chu Khai Sơn.

Người sáng lập trang web Học Tập, sinh viên năm nhất Lĩnh Viện Trung Đại: Trân Trứ.

Bài viết này nói rất rõ ràng, thời điểm thị trường chứng khoán sụp đổ đang ở ngay trước mắt. Người dân cần phải tỉnh táo, muốn không mất tiền, hãy nhanh chóng bát hết cổ phiếu đi.

Bài báo được đưa ra, do mức độ tiêu thụ của Báo Chiêu Dương Thành, nên tạo ra vụ nổ rất lớn ở địa khu Hoa Nam.

Thậm chí có một số dân chơi cổ phiếu mất lý chí, còn gọi điện đến tòa báo nhằm công kích Đặng Chi không hiểu thị trường cổ phiếu, dám đưa ý kiến của một đứa sinh viên lên mặt báo. Mọi người còn bảo chuyện này nếu ảnh hưởng đến kinh tế, Đặng Chị phải chịu trách nhiệm thế nào?

Nhưng chuyện khó chịu nhất chính là...

Hai ngày thứ bảy và chủ nhật, thị trường chứng khoán dừng giao dịch, nên Đặng Chi và Trần Trứ còn chẳng có cơ hội để chứng minh, hay khiến mọi người chống mắt lên nhìn. Hai người chỉ đành chịu đựng hai ngày bị mắng chửi.

Đặng Chị đã đoán được việc này từ trước, nên cô chỉ lo lắng Trần Trứ không chịu nổi áp lực mà thôi.

Thật ra, Trần Trứ đâu phải kiểu người yếu ớt như vậy. Cuối tuần, hắn còn sắp xếp tụ tập với đám bạn thân của mình nữa cơ. Chương 229: Lại gặp chuyện “bắt cá hai tay'

Trước kia, mấy người bạn thân tụ tập lại với nhau, đơn giản là chém gió mấy chuyện vớ vẩn.

Nhưng lần gặp nhau cuối tuần này, Trần Trứ còn có cả nhiệm vự'. Một là trả lại tiền, hai là tặng quà theo sở thích của từng đứa.

Nhưng hắn lại không muốn cho Du Huyền biết mình đã vay tiên, cho nên đã nói qua với Hoàng Bách Hàm, Triệu Viên Viên và Vương Trường Hoa trước rồi.

Đơn giản là mình giúp bọn họ đầu tư cổ phiếu, kiếm được tiền thu về cả gốc lần lãi. Tiền lãi coi như dùng để mua điện thoại, máy tính, hoặc xe đạp' gì gì đấy.

Sáng thứ bảy, Trần Trứ vừa rời khỏi giường, bước ra khỏi phòng ký túc, thì thấy thời tiết hôm nay rất đẹp.

Tháng 12 ở Quảng Châu, thời tiết đã bắt đầu lạnh, nhưng còn chưa lạnh lắm.

Mặt trời giống như được bọc bởi lớp vỏ cam, khiến ánh sáng nhẹ nhàng, chiếu lên người thì ấm áp.

Thời điểm con người bước đi trên đường, lại có hơi lạnh phả vào mặt. Nên lạnh cùng nóng giao thoa vào nhau, tạo ra một không khí vô cùng thoải mái, khiến mọi người chỉ muốn hét lên sung sướng.

Đầu tiên, Trân Trứ đến Thung Lũng Công Nghệ. Hắn thấy cả nhân viên làm fulltime và parttime đều đầy đủ trong văn phòng, mỗi người đều tập trung nhìn vào máy tính, nhằm trả lời tất cả câu hỏi của phụ huynh.

"Thế này mới tốt chứ, chỉ có các người đủ cố gắng, thì tôi mới nhanh được lái Ferrari chứ."

Trần Trứ suy nghĩ trong lòng.

Tống Thì đột nhiên lên tiếng: "Ông chủ, sao từ tối hôm qua, cố một số khách hàng yêu cầu tư vấn. Nhưng bọn họ chẳng hỏi vấn đề gì liên quan đến gia sư mà chỉ hỏi toàn là vấn đề thị trường cổ phiếu. Bọn họ còn nói..."

Tống Thì muốn nói lại thôi.

"Bọn họ nói, một đứa sinh viên miệng còn hôi sữa, vậy mà dám phát biểu về tình hình kinh tế quốc gia. Đúng không?”

Trân Trứ mỉm cười bổ sung câu còn thiếu.

Tống Tình thấy Trân Trứ tự mình nói ra thì mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Không sao, đừng quan tâm đến bọn họ."

Trần Trứ khoát tay, nhưng vẫn giải thích một chút: "Hôm qua, tôi có lời phát biểu được đăng lên 'Báo Chiều Dương Thành, liên quan đến thị trường cổ phiếu. Nên một số dân chơi cổ phiếu có ý nghĩ ngược lại, mà tìm không được tôi, cho nên muốn phát tiết bực tức bằng cách vào thẳng trang web của chúng ta."

"Hả?"

Mấy người đều tỏ ra lo lắng. Phương tinh lập tức kiểm tra lưu lượng truy cập trang web, không ngờ cô nhịn không được nói: "Con mẹ nó, từ hôm qua đến giờ có 60 nghìn lượt xem?"

"Các đồng chí đầu tư cổ phiếu nhiều vậy sao?"

Trần Trứ xoa xoa cằm, thản nhiên nói.

"Ông chủ."

Trương Quảng Phong cẩn thận hỏi: "Chuyện này có thể ảnh hưởng đến công ty hay không?"

Hôm qua, anh ta về nhà có bàn bạc với vợ mình, sẽ toàn tâm toàn ý tham gia vào công ty. Mà bây giờ bỗng xuất hiện một nhân tố không ổn định.

Trong nhà anh ta còn có con nhỏ, bản thân không sợ tăng ca, không sợ khổ, chỉ sợ công việc không ổn định.

"Yên tâm đi."

Trần Trứ võ vỗ vai Trương Quảng Phong an ủi: "Tôi chỉ là đồng ký tên, phía trên còn có giáo sư kinh tế Quảng Ky to đùng đúng kia kìa. Mà hơn nữa, kể cả tôi đơn độc đứng ra phát biểu thì sao chứ? Tôi là một sinh viên Lĩnh Viện, còn là một nhà đầu tư chứng khoán, chẳng lẽ không thể nói ra cách nhìn của mình đối với thị trường chứng khoán sao?"

"Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Trương Quảng Phong mỉm cười. Nhưng đây giống như cách cười bên trong thể chế, tuy cười mà giống như không cười.

Trân Trứ cảm thấy thú vị. Lão Trương mới chỉ là nhân viên tạm thời, vậy mà hành động giống nhân viên công chức hơn cả mình.

Không biết, có phải mình đã làm lãnh đạo từ lâu, nên có rất nhiều chuyện không thèm để ý. Còn Trương Quảng Phong luôn là nhân viên tạm thời, nên ở dưới tâng lớp này sẽ có vài toan tính kiểu vậy.

Cho nên, cuộc sống luôn kỳ lạ, người ở trong bốn bức tường vây quanh thì muốn ra ngoài, còn người ở bên ngoài lại cực kỳ mong muốn vào trong.

"Có một vài khách hàng nói chuyện rất cực đoan, nhưng mọi người phải làm tốt công việc phục vụ của mình, hay coi đây là một cơ hội, mặc dù bị mắng nhưng tăng lượt người xem."

Trần Trứ khẳng định: "Nhiều nhất là đến cuối tháng, tiếng xấu sẽ hóa thành tiếng tốt. Nên trong khoảng thời gian này, mọi người cứ coi là một trải nghiệm để tăng cao nghiệp vụ bản thân. Nhưng xin mọi người nhớ một điều, đừng để bị khiếu nại đấy."

Trân Trứ căn dặn xong thì đi luôn, mặc kệ cấp dưới tự mình bơi lấy.

Thực tế, Trần Trứ biết rất rõ, lần 'nhịn nhục' này sẽ rất khó khăn. Bởi vì, bất kể thời đại nào, thì giang cư mận vẫn là thứ gì đó rất hãm, đến hắn cũng không nghĩ ra được bọn họ sẽ dùng ngôn ngữ gì để lăng mạ.

Con mẹ thằng ngu này? Mày ngu vừa thôi chứ? Biết cái gì về đầu tư cổ phiếu mà ẳng?

Mày làm trang web học tập thì tập trung vào làm cho giỏi đi, đọc được vài chữ trong sách đã đòi đứng ra chỉ chỏ, mày xứng sao?

Ông mày muốn report trang web ngu ngốc này?

Trân Trứ đúng không, mày cứ chờ đó cho bố mày, chút nữa tao phi đến Trung Đại chém chết con mẹ mày luôn. ...

Trân Trứ ra khỏi văn phòng, trong lúc chờ xe bus còn cố tình mua một tờ 'Báo Chiêu Dương Thành.

Hắn cũng không phải muốn đọc, mà đơn gian định dùng cái này để khoe khoang với đám bạn thân mà thôi.

Cả đám hẹn nhau tại Thiên Hà Thành, bởi vì đây là trung tâm mua sắm của Quảng Châu. Đối diện là quảng trường và bên cạnh là siêu thị máy tính Cương Đỉnh. Nếu xét vê mức độ ăn chơi giải trí, thì Thiên Hà Thành đang dần bỏ ra Đông Sơn Khẩu và phố đi bộ Thượng Hạ Cửu.

Trần Trứ vừa đến đã thấy Du Huyền, Ngô Dư, Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa đang ngồi trong cửa hàng trà sữa nói chuyện. Nhưng có một chuyện khá bất ngờ, là trong lần tụ tập này có cả bạn cùng phòng của Vương Trường Hoa là Trịnh Hạo.

"Không có việc gì, gọi cậu ta theo làm cái gì?"

Trân Trứ không hiểu nổi.

Thỉnh thoảng đến một hai lân còn được, đằng này tên đó có phải bộ phận quan trọng đếch gì đâu, mà suốt ngày Vương Trường Hoa phải đem theo bên mình vậy?

Nhưng Trần Trứ thuộc loại tính cách âm hiểm, hắn sẽ không trực tiếp hỏi thẳng chuyện này, mà vẫn mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Du Huyền.

Hôm nay, Du Huyền mặc một chiếc thu đông bằng len rộng rãi, cũng với chiếc quần tất màu đen, để lộ ra cái cổ vừa cao vừa trắng. Còn ngón tay giống như chiếc lô tóc, đang vo tròn mái tóc của mình, tạo thành nếp xoăn dài đến tận ngực. Theo bản năng, tay cô không ngừng xoay tròn, nhưng vẫn tập trung nghe Triệu Viên Viên nói chuyện.

Khuôn mặt hút hồn, đôi môi đỏ ngọt ngào, cùng làn da trắng như tuyết. Chẳng biết cô nghe được chuyện vui gì, mà nở cụ cười rất tươi, khiến hai hàm răng trắng đều tăm tắp hiện ra, trông vô cùng đáng yêu.

Sau khi cô thấy bạn trai của mình đến, thì ánh mắt lập tức chỉ tập trung về phía Trần Trứ. Đôi má bỗng nhiên ửng đỏ, xinh đẹp giống như cánh hoa đào.

"Tắc đường sao?"

Du Huyền tự nhiên nắm lấy tay Trần Trứ, rôi đặt lên đầu gối của mình. Lúc này, cô mới phát hiện ra tay trái Trần Trứ cầm theo một tờ báo. "Cũng hơi tắc thôi, sáng thứ 7 mà, không đến nỗi nào."

Trần Trứ âm thầm gãi gãi lòng bàn tay Du Huyền, đây cũng coi là bí mật của riêng hai người.

"Cái gì đây?

Du Huyền chỉ vào tờ báo.

"À, lúc chờ xe nên mua đọc đỡ buồn ấy mà."

Trân Trứ thản nhiên nói, sau đó mở tờ báo ra đưa cho Du Huyền.

"Trần Trứ, bây giờ mày còn thích đọc báo nữa sao?"

Vương Trường Hoa trêu đùa: "Lúc cấp ba, cha mẹ tao muốn tao thi điểm văn cao, nên ép tao phải đọc báo. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, ai còn đọc báo nữa chứ, chẳng phải dùng điện thoại sẽ tiện hơn sao?"

Câu nói này giống như mở một chủ đề mới, khiến tất cả mọi người hứng thú kể ra những câu chuyện khác nhau, bởi vì cũng có người muốn thi được điểm văn cao, nên thường xuyên đọc báo.

"Chủ nhiệm Trần, mình thấy tên của cậu này."

Đột nhiên Du Huyền ngạc nhiên nói.

“Thật sao?”

Trần Trứ giả vờ giật mình nhìn qua: "Ồ, đúng tên của mình này, sao lại được đăng báo thế nhỉ?"

Con chó này còn nhấn mạnh chữ Lại' nữa chứ.

Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa cũng nhìn lướt qua. Chỉ có con trai mới hiểu con trai nhất, lập tức hai thằng này nhận ra điều gì đó, nên lần lượt từng thằng một chỉ trích Trần Trứ, đây là buổi tập trung của bạn thân, không ngờ thằng này còn làm trò huênh hoang.

Chỉ có mỹ nhân ngốc Du Huyền lúc này mới phản ứng kịp. Nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ, nên cầm tờ báo giơ giơ trước mặt Ngô Dư, mỉm cười nói: "Tiểu Dư, cậu nhìn thây, chủ nhiệm Trần lại được đăng báo."

"Mình không xem."

Ngô Dư ngửa cao đầu lên: "Đây là mấy trò vặt vạch của bạn trai cậu, nhằm khoe khoang thôi, đừng mơ mình hâm mộ cậu ta."

"Không được."

Du Huyền cười ha ha, rồi ôm lấy vai bạn thân của mình, ép buộc cô bạn phải đọc báo mới được.

Ngay tại thời điểm hai cô gái đùa giỡn, Trân Trứ gọi Hoàng Bách Hàm đến quầy gọi món, bởi vì Trần Trứ nói tiền ăn chơi hôm nay do hắn mời.

"Ba cốc trà sữa matcha trà xanh, một cốc trà đào cam xả..."

Trần Trứ gọi món xong, lập tức hỏi Đại Hoàng: "Sao Trịnh Hạo lại đến đây?"

Hoàng Bách Hàm đang chìm đắm trong niềm vui sướng sắp có điện thoại mới, nên không thèm quan tâm chuyện này: "Không biết, tao đến đã thấy nó ở đó rồi."

"Chút nữa, mày hỏi Vương Trường Hoa xem."

Trần Trứ nghĩ chút rồi nói: "Tại sao nó luôn dẫn theo Trịnh Hạo tới làm gì? Tao để ý thằng này mấy lần rồi, không giống đi một lần cho biết."

"Nếu tao hỏi trực tiếp như vậy chẳng phải gây thù với Trịnh Hạo sao?"

Hoàng Bách Hàm do dự nói.

"Mày sợ gây chuyện với nó à?"

Trần Trứ hỏi ngược lại một câu, sau đó giải thích: "Tao muốn ở ngay trước mặt mọi người tỏ rõ bản thân đang khó chịu, cũng nhắc nhở Vương Trường Hoa, đừng gọi người không liên quan tham gia vào chuyện này."

"Được."

Hoàng Bách Hàm suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Mọi chuyện Hoàng Bách Hàm đều vui vẻ phối hợp, chỉ trừ vấn đề của Hứa Huyền là thằng này tương đối kháng cự.

Hai người cầm theo đồ uống và bánh ngọt về chỗ ngồi. Trần Trứ mỉm cười đưa lần lượt cho tất cả mọi người, bao gồm cả Trịnh Hạo.

Mọi người vừa uống trà sữa, vừa ăn đồ ngọt, sau đó thoải mái bàn tán về album mới của Châu Kiệt Luân.

Hoàng Bách Hàm hút một hơi thật lớn cà trà sữa, sau đó đặt ly xuống nói: "Vương Trường Hoa, vì sao mỗi lần cả nhóm tụ tập mày lại gọi theo Trịnh Hạo vậy? Hai đứa mày đang yêu đương với nhau à?”

Năm 2007. đã có một số sinh viên bộc lộ giới tính gay của mình. Tuy ngoài mặt, mọi người đều tỏ ra tôn trọng, nhưng sau lưng sẽ thậm thụt nói vài lời lẽ không hay.

Có điều, chuyện tiếp theo khiến cả Trần Trứ cũng ngạc nhiên. Vì Vương Trường Hoa cũng tức giận, sau đó nói: "Không phải tao gọi nó đến. Mà tao cũng rất tò mò, vì sao nó đến đây, có điều hỏi mãi nó không nói.

"Cái gì?"

Lần này, đám người Trần Trứ đều nhìn về phía Trịnh Hạo, chẳng lẽ có chuyện trùng hợp vô tình gặp nhau?

Đúng lúc này, Trần Trứ nghe được có người hắng giọng, rồi thẳng thắn nói: 'Là mình gọi cậu ấy tới."

"Ngô Dư?”

Trân Trứ nhíu mày, chuyện này đúng là không ngờ tới.

Hắn nhìn qua Du Huyền, đến cả Du Huyền cũng ngây người ra không hiểu gì, bởi vì cô cũng không biết chuyện này.

"Là như vậy..."

Trịnh Hạo đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc của mình: "Mình nghe Ngô Dư nói, chiêu nay mọi người rủ nhau đi xem triển lãm tranh. Mà mình lớn đến từng này tuổi rồi, mà chưa biết triển lãm tranh là thế nào. Cho nên mình mặt dày xin đi theo, nếu mọi người cảm thấy mình là người dư thừa, vậy mình sẽ đi ngay bây giờ."

Đột nhiên, nét mặt Ngô Dư có chút khó coi. Đây là bạn cô mời tới, nếu phải đi như vậy, chẳng phải mình mất mặt lắm sao?"

Cô bèn tức giận nhìn Hoàng Bách Hàm nói: "Đại Hoàng, ý cậu là gì? Có phải mình không thể gọi bạn bè đi cùng đúng không?”

"Mình..."

Hoàng Bách Hàm sao dám cãi nhau với con gái, nên bắt đầu nói cà lăm.

"Nói cái này làm gì chứ?”

Trần Trứ mỉm cười tới trước mặt Trịnh Hạo: "Đại Hoàng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Tất cả mọi người ở đây là anh em tốt, sao động một chút là làm mấy trò trẻ con được chứ? Cho mình mặt mũi đừng nói chữ 'đỉ' này, trưa nay mọi người cùng nhau ăn cơm?”

Trần Trứ đứng ra nói chuyện giúp mình, nên Trịnh Hạo vui mừng nói: "Cám ơn anh Trần."

"Tuổi của tôi nhỏ hơn cậu nữa ấy chứ, gọi tôi là Trần Trứ được rồi."

Trân Trứ nhẹ nhàng nói.

Lúc này, Hoàng Bách Hàm cúi mặt xuống uống trà sữa, nhưng trong lòng không ngừng mắng chửi thằng chó Trân Trứ này, vì sao mình là người xấu, còn nó lại nhảy ra làm người tốt?

Nhưng cậu ta chửi cho bố tức thôi, như chẳng thèm để ý làm gì.

Bởi vì, hai đứa là bạn thân, chuyện này không thể nào bỏ được. Sau nữa, Hoàng Bách Hàm cũng biết, nếu mình là người xấu thì Trần Trứ còn đứng ra được, nếu Trần Trứ làm người xấu thì ai đứng ra giảng hòa đây?

Cho nên, chuyện cứ thế trôi qua, chí ít ngoài mặt mọi người đối với việc Trịnh Hạo có mặt ở đây sẽ không nói gì.

Chỉ là Du Huyền thường xuyên chu cái môi đỏ xinh đẹp ra, tò mò nhìn cô bạn thân của mình.

Ngô Dư cũng nhận ra, nên âm thầm lại gần: "Cái cậu này, không cho phép đoán lung tung. Chuyện không như cậu nghĩ đầu, chút nữa về ký túc xá sẽ kể cho cậu nghe."

Cả Vương Trường Hoa cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhưng tính cách cậu ta cẩu thả, không cần thận như mấy cô gái, nên bản thân giống như rơi vào một vùng toàn sương mù.

Khoảng 11 giờ 30 phút, có một đoàn người kéo nhau đi tìm một cửa hàng bán đồ Quảng Đông.

Nhưng lúc này lại xuất hiện vấn đề, bình thường nhiều người cùng nhau ăn cơm thì không sao. Có điều, mỗi lần tụ tập hội nhóm 6 người này, đều là Trần Trứ và Du Huyền ngồi cùng nhau, Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên ngồi bên còn lại.

Nguyên nhân thế nào thì Trân Trứ đã từng nói qua rồi.

Vì trước đó Hoàng Bách Hàm không quen Vương Trường Hoa, lại cảm thấy Ngô Dư khá xinh đẹp, mà ngồi cùng gái xinh rất áp lực, nên cậu ta thà ngồi với Viên Viên còn hơn.

Cuối cùng, Ngô Dư và Vương Trường Hoa, hai đứa hay cãi nhau nhất là được xếp ngồi cùng một chỗ.

Cũng không biết thói quen này hình thành từ bao giờ, mà mọi người cứ như vậy tự nhiên ngồi xuống.

Cho nên, khi Ngô Dư kéo váy ngồi xuống, thì Vương Trường Hoa vừa chém gió với Trần Trứ xong, định đi lại bên này ngồi, thì đột nhiên thấy Trịnh Hạo ngồi xuống bên cạnh Ngô Dư.

Lúc này, Vương Trường Hoa đột nhiên ngây người ra. Giống như có một đồ vật gì đó của mình, khả năng bản thân không để ý, mà sắp bị người khác lấy mất. Nên cậu bỗng nhiên có cảm giác lo lắng trống rỗng...

Rồi bất chợt nhận ra, mình vẫn con rất thích món đồ chơi đó.

Thật ra, thời điểm Trịnh Hạo ngồi xuống, đến Ngô Dư cũng thấy khó chịu, kể cả cô không ghét Trịnh Hạo.

Những người trên bàn cũng cảm thấy ngạc nhiên, mãi cho đến khi Trịnh Hạo nhận ra có gì đó không ổn, bởi vì mọi người đồng loạt nhìn về phía mình. Anh ta không tự tin mấy, nên nhìn lướt qua một lượt rồi hỏi: "Chỗ này muốn giữ lại làm chỗ để thức ăn lên sao?

"Không có, không có..."

Bây giờ, cả đám mới dần khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhưng ai nấy trong lòng đều có 'quỷ, dù cầm cốc trà lên nhấp cũng chẳng nhận ra có chút vì trà nào cả.
Bình Luận (0)
Comment