Chương 52: Nắm tay
Chương 52: Nắm tayChương 52: Nắm tay
Yêu đương vào đầu óc bị sao vậy?
Nếu dùng câu nào để hình dung thì có mấy điều:
Không giấu được tình cảm.
Không giấu được nhớ nhung.
Cũng không giấu được mong ước nhìn người mình thích.
Du Huyền chính là như vậy.
Cô làm rất nhiều, có khả năng người khác hay ngay cả Trân Trứ cũng cảm thấy ngớ ngẩn, nhưng sau những chuyện đó chỉ có cô không cảm thấy gì.
Trân Trứ cầm trong tay túi bánh nếp bình thường, lại đột nhiên cảm thấy nặng nà.
“Dọn một chút, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Trân Trứ không thể làm gì, mặc kệ cô gái đang chìm trong yêu đương kia.
"Hả?"
Đột nhiên Du Huyền ngẩng đầu lên, hít một hơi rồi lộ ra nét mặt hiếm có dịu dàng năn nỉ nói: "Chủ nhiệm Trần, chờ mình tắm cái đã được không?”
Con gái là vậy, mặc kệ người đó có xinh đẹp hay là không, vẫn có thoi quen yêu thích sạch sẽ. Du Huyền ngồi trên xe lửa qua lâu, nếu không phải vì Trần Trứ, cô đã chạy ngay về nhà tắm rửa thay quần áo rồi.
"Cậu tắm thì mình làm gì bây giờ?"
Trân Trứ nghĩ chút rồi hỏi: "Mình đứng dưới này chờ cậu à?"
Thật ra, bên cạnh cũng có cửa hàng giá rẻ, trong khu chung cư cũng có ghế, nên có chờ cũng không mệt mỏi gì.
Nhưng, Trần Trứ rất mong chờ Du Huyền sẽ nói: "Vậy cậu lên nhà mình, ngồi ghế salon chờ mình cũng được.'
Sau đó, mình ngồi xuống ghế salon, còn ở phía trong phòng tắm, cách một cách cửa vang lên tiếng thay quần áo sột soạt, sau đó là tiếng vòi hoa sen tí tách nước chảy.
Tốt nhất, khi đi ra cậu ấy nên quấn khăn tắm...
Đây là những suy nghĩ chớp mắt Trần Trứ nghĩ ra, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nhíu mày vì thời tiết nóng bức. Mặc kệ có một mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp đang đứng cùng mình, cũng lộ ra cảm giác khó chịu, không muốn đứng ngoài thêm chút nào nữa.
Còn Du Huyền thì sao?
Cô không nỡ để Trần Trứ đứng đây phơi nắng, lại lo lắng Trân Trứ chờ quá lâu sẽ buồn chán, chi bằng tìm cho cậu ấy một chuyện để làm thôi. Đột nhiên, ý tưởng lóe lên,'Cốt" tỷ nghĩ ra một ý kiến.
"Trước tiên, cậu câm đồ này về nhà. Lúc cậu về đây, thì mình đã tắm xong rồi."
Lập tức, Du Huyền cảm thấy đầu óc không được thông minh của mình nghĩ ra ý kiến hay mà vui vẻ. Nhưng cô lại nhìn thấy mặt Trần Trứ đơ ra, giống như vô cùng hụt hãng.
"Cậu sao thế?"
"Không có gì.
Trân Trứ thở dài: "Đi ra ngoài không cầm theo tiên, nên không gọi xe được."
"Mình có mà..."
Du Huyền vội vàng lấy tiền từ cái ví đáng yêu ra.
Mình đã ám chỉ đến như thế rồi, mà Cosine vẫn không hiểu, Trân Trứ chỉ đành lắc đầu nói: "Không cần, trước khi ra ngoài mình có câm theo thẻ xe bus, để mình bắt xe bus cũng được.'
Trân Trứ nói xong, bèn cầm theo một túi lớn đồ ăn, từ thịt bò khô đến đồ ăn vặt tới bến xe bus.
"Chủ nhiệm Trân sao thế nhỉ?"
Du Huyền chắc chắn không nghĩ ra được. Nhưng rõ ràng hai người còn chưa nắm tay, miệng còn chưa nói lời yêu thương, mà Trần Trứ đã muốn nhảy cóc, dự định theo cô đi tắm?...
Trân Trứ về nhà, ngoài ý muốn thấy lão Trân đang ở nhà.
-Hôm nay là thứ năm mà?”
Trân Trứ hỏi: "Cha không phải đi làm sao?"
"Chiều nay cha xin nghỉ."
Lão Trần đang đọc báo, bỗng nhìn con trai của mình nói: "Chiêu nay mẹ con cũng xin nghỉ, lúc đó cả nhà chúng ta ngồi chờ xem thành tích thi đại học của con."
"Vâng...'
Lúc này, Trần Trứ mới nhớ ra, trước kia cũng là như vậy. Ngày 28 thang 6, cha mẹ đều xin nghỉ ở nhà cùng mình đón chờ giây phút công bố điểm thi.
Khi đó, mình rất căng thẳng, cả mấy ngày trước đó đều ăn không ngon ngủ không yên. Sao giống bây giờ chứ, chút nữa còn định cùng Du Huyền đi dạo phố.
"Tay con cầm gì đó?"
Trân Bồi Tùng nhìn con trai câm cái túi khá nặng, nhưng không định đi lại giúp đỡ.
Trân Trứ không nói dối, thật thà trả lời: "Du Huyền vừa về quê lên, cậu ấy biếu nhà mình ít đặc sản."
Lão Trân ngạc nhiên: "Là cô bé hôm đó ở đồn công an, vì lo lắng mà chạy thở không ra hơi đấy à?"
Trân Trứ gật đầu.
Ánh mắt Trần Bồi Tùng liếc nhìn con trai mình, sau đó chuyển ánh mắt về phía tờ báo.
Trân Trứ không nghĩ nhiều. Bởi vì suy nghĩ của lão Trân, ngay cả trước khi mình trùng sinh còn không hiểu được, nói gì bây giờ.
Trân Trứ bỏ hết đồ ăn vào trong tủ lạnh, còn tranh thêu hắn đặt trên giá sách trong phòng, sau đó định ra ngoài lần nữa.
Nhưng hắn nhìn thấy lão Trân hình như chưa ăn cơm, bèn nói: "Cha, trưa nay con không ăn cơm ở nhà, nếu cha đói, trong tủ lạnh có đồ ăn đấy."
"Ừ"
Lão Trân không ngẩng đầu lên cứ thế trả lời.
Đợi khi Trân Trứ đóng cửa cạch một cái, tiếp theo là tiếng bước chân xa dần, thì lão Trân mới nhàn nhã khép tờ báo lại, mở tủ lạnh, lấy túi bánh nếp ra.
Ông mở ra, nhìn một chút, sau đó há mồm ra cắn một miếng nửa cái, vừa nhai vừa gật đầu, trông có vẻ rất hài lòng.
Nhưng món đồ từ gạo nếp này khá dính, còn Trần Bồi Tùng chỉ ăn bốn cái đã thấy no, bèn đứng dậy định lấy nước uống, có điều chẳng biết ông nghĩ cái gì, tự nhiên cười to hai tiếng.
Thăng nhóc này, chưa làm ra trò trống gì, đã biết biến nhà mình thành nhà hàng. ...
Trân Trứ không biết lão Trân giả vờ lạnh lùng làm gì. Dưới cái nóng oi bức, hắn lần nữa bắt xe đến khu nhà của Du Huyên. Vốn dĩ, hắn dự định đùa với cô một chút, kể đoạn đường đi đi lại lại này vất vả thế nào.
Thế nhưng, từ xa hắn đã thấy Du Huyền, thì lập tức nhớ ra.
Thật ra, cô câm theo một đống hành lý nặng nề, đi lại cả nghìn cây số để cho mình đặc sản, mà chưa hề phàn nàn câu nào.
Mặc kệ là nhắn tin trên QQ, hay là gặp mặt nhau, thậm chí cô còn không muốn mình giúp đỡ xách hộ hành lý.
Giống như, những chuyện này với cô, đều là những chuyện nhỏ không có gì đang nhắc tới.
Trong suy nghĩ của cô, đơn giản mà thực tế, thích một người là như vậy.
"Đúng là dính vào con đĩ tình yêu."
Trân Trứ cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ tranh công' của mình vừa rồi. Hắn đi mấy bước tới trước mặt Du Huyên.
Cô vừa tắm xong, mái tóc còn ướt sũng, nên để xõa ngang vai. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc dân chuyển qua màu hạt dẻ lung linh. Phía trên, cô mặc một cái áo thun màu đen hình bông hoa, phía dưới mặc một cái váy dài qua đầu gối, kiểu váy xếp nếp. Còn trên chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, để lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn.
Kiểu phối đồ khỏe khoắn đơn giản giống như sức sống sung mãn của thanh xuân. Du Huyền nhìn thấy Trần Trứ thì vui vẻ ra đón, đôi mắt nheo lại cong thành hình trăng khuyết: "Chủ nhiệm Trần, bây giờ đi đâu đây?”
"Quảng trường Trung Hoa."
Trân Trứ xoay người bước trước, đồng thời đưa tay trái lên che trán.
Làm như vậy có hai nguyên nhân:
Một là ngăn ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt.
Hai là nếu Du Huyền không đồng ý, mình sẽ giả vờ không mất mặt đến vậy.
Bởi vì tay phải của hắn, âm thầm giơ về phía sau, rồi để im một góc 45 độ.
Giống như Khổng Tước tới kỳ trưởng thành tìm đối tượng, hành động của Trần Trứ giống như mời nắm tay.
Chỉ có điều, hắn cảm thấy mờ mịt, nếu Du Huyền không để ý, hoặc cô không đồng ý, Trân Trứ định giả vờ mình đang tập bước một hai, để hóa giải xấu hổ.
"Ba... hai... một... không phẩy năm... không phẩy bốn..."
Sau khi tự đếm một hồi, Trần Trứ vẫn cảm thấy tay mình đang lơ lửng trên không, trong lòng âm thầm đếm ngược.
Có phải hơi sớm rồi không?
Du Huyền nhìn qua là cô gái mạnh mẽ gợi cảm, nhưng tính cô rõ ràng và khá bảo thủ.
Nếu không thì thôi, giả vờ đi đều một hai, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Trân Trứ coi như từ bỏ hi vọng khi đếm đến 0. 2,0. 1, đang định rút tay phải trở về.
Thì...
Đột nhiên từ ngón tay hắn cảm nhận được một chút mát mát, rồi từng ngón tay tinh tế tỉ mỉ trơn mềm, đang nắm lấy tay mình.
Trân Trứ không kìm được, miệng khẽ cong lên.
Có điều, cảm giác kỳ lạ ập đến. Hình như vào mùa hè, tay của các cô gái xinh đẹp đều khiến người được nắm cảm thấy mát lạnh, cũng không biết nguyên nhân là gì.
Trân Trứ vừa đi vừa cảm nhận bàn tay Du Huyên.
Ban đầu, ngay cả Du Huyền cũng thấy căng thẳng, cô chỉ nắm hai ngón tay của Trần Trứ.
Nhưng đi một lúc, cô dần quen thuộc, nên bắt đầu nghiên cứu lòng bàn tay của hắn. Cô ấn ấn gam bàn tay, vuốt ve một chút chỗ vết chai do thường xuyên cầm bút... Trân Trứ mặc kệ cô thích làm gì thì làm, cả hai không nói lời nào.
Trời nóng khiến con người ngột ngạt, có điều bầu trời phía trên lại xanh thẳm, không một gợn mây. Ánh mắt chiếu vào tán cây lập lòe, giống như những tỉnh linh nhỏ bé đang chơi đùa, khiến lòng người thoải mái một chút.
Trân Trứ không quay đầu lại, Du Huyền không nói gì.
Du Huyền nhìn xem hai cái bóng dưới ánh mặt trời, cô nhìn thấy một cái là bóng của mình, một cái khác cũng là bóng của mình nốt.