Chương 59: Hai người tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao?
Chương 59: Hai người tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao?Chương 59: Hai người tốt nghiệp xong sẽ kết hôn sao?
"Trần Trứ."
Bởi vì Trân Trứ mãi không tới, Mưu Giai Văn giống như con khỉ nhỏ tức giận, nhảy một cái đi đến gần hắn nói: "Này cậu kia, vì sao cậu lại giả vờ không nhìn thấy?"
"Mình làm bộ khi nào?"
Trần Trứ mỉm cười: 'Chẳng phải mình đang nói chuyện với cô Doãn sao?"
Không nhờ, chớp mắt Doãn Yến Thu đã 'bán luôn Trân Trứ, cô phất phất tay: "Đi đi, cô sớm biết tâm trí em bay ra ngoài rồi."
"Em...
Trân Trứ biết, bây giờ có giải thích cái gì đều không rõ. Hắn dự định có nên về nhà hay không, lại bất ngờ phát hiện Tống Thì Vi đang quay qua nhìn mình.
Với hiểu biết của hắn về cô gái này, nếu không có chuyện chắc chắn không nhìn người khác.
Có điều, hắn vừa bước ra tới hành lang, mấy bạn gái trong lớp đều mỉm cười: "Đi nào đi nào, bọn mình trả không gian riêng tư lại cho hai cậu đấy."
Với mấy câu trêu chọc kiểu này, nét mặt Tống Thì Vi không hề thay đổi, thái độ hững hờ.
Trân Trứ đứng bên cạnh, định nói vài câu khách sáo.
Dù sao, sau ngày mùng 3 tháng 6, đến bây giờ là 29 tháng 7, gân hai tháng rồi cả hai chưa gặp mặt, trong khoảng thời gian đó cũng chưa liên lạc lần nào. Không ngờ, cả hai vừa mới gặp mặt đã dính vào chuyện ồn ào, mà lại còn rất xấu hổ nữa chứ.
Tống Thì Vi thi được 671 điểm, vượt qua điểm sàn của Thanh Bắc tận 21 điểm, đồng thời so với thành tích thường ngày không chênh lệch lớn lắm.
Trân Trứ tằng hắng một tiếng, dự định chúc mừng Tống Thì Vi thi được điểm cao, không ngờ hắn vừa hắng giọng...
Thì Tống Thì Vi lại lên tiếng trước: "Cậu đổ hết tiền vào mua cổ phiếu tổng công ty đóng tàu Trung Quốc sao?"
Giọng nói của cô vẫn giống trước đây, vừa nhẹ nhàng lại kèm theo chút lạnh lùng.
"Sao cậu biết..."
Trân Trứ vừa nói được nửa câu, bỗng nhớ ra thân phận Tống Tác Dân, đã thế ông ấy cũng từng nói sẽ chú ý đến tài khoản của hắn.
Thật ra ở công ty chứng khoán có rất nhiều quy định liên quan đến bảo mật thông tin khách hàng, nhưng đối với một giám đốc như Tống Tác Dân lại chẳng có chút tác dụng nào. Mặt khác, trong suy nghĩ của Tống Tác Dân, đây là hành động quan tâm, lo lắng Trần Trứ còn nhỏ tuổi hành động cảm tính, khiến tài sản tổn thất nghiêm trọng.
Dù sao, Trần Trứ cũng ra mặt giúp con gái yêu của ông, còn suýt nữa bị đám lưu manh tẩn cho một trận.
Cho nên, ông muốn trả lại nhân tình cho người ta, cũng dự định khảo nghiệm tâm nhìn của Trân Trứ một chút.
Trân Trứ biết mình không nói dối được, chỉ đành nói thật: "Đúng, mình mua hết cổ phiếu đóng thuyền."
Nghe được câu này, Tống Thì Vi nhẹ nhàng xoa xoa cái cằm mượt mà nói: "Cha mình nói, đầu tư cổ phiếu không được đặt hết trứng gà vào một giỏ, làm như vậy mới chia rủi ra ra mức nhỏ nhất được."
Trần Trứ hiểu rồi, thì ra Tống Thì Vi tìm mình là vì truyền lại lời nhắc từ Tống Tác Dân.
Nếu bình thường, cách làm của Tống Tác Dân cực kỳ chĩnh xác.
"Không đặt hết trứng gà vào một giỏ có nghĩa là mua nhiều loại cổ phiếu. Như vậy, nếu như một trong số đó tụt xuống, thì những cái khác có cơ hội tăng lên.
Qua đó duy trì mức độ thua lỗ và lãi, nhằm hạn chế rủi ro.
Còn hành động của Trần Trứ chẳng khác gì mấy tay cờ bạc, kể cả bây giờ cổ phiếu này có khả năng tăng, cũng chẳng có ai chơi vậy.
Đáng tiếc, Trân Trứ không phải người thường. Hắn đã biết trước kết quả, nên hắn muốn lợi nhuận mình đạt được phải ở mức tối đa.
"Cảm ơn lời nhắc nhở của chú Tống."
Trân Trứ nói: "Có điều... Mình rất tin tưởng vào cổ phiếu này."
Tống Thì Vi nhịn không được nhíu cặp lông mày lá liệu. Cô cảm thấy Trân Trứ có tính cách thiên về bình tĩnh lý trí, không phải loại người muốn mạo hiểm.
"Mình... vẫn hi vọng cậu có thể cân nhắc lời khuyên..."
Rõ ràng, Tống Thì Vi không quá quen với việc khuyên bảo, nên lời khuyên có vẻ hơi thẳng khó thuyết phục.
Trần Trứ mỉm cười, nhìn thẳng hoa khôi Tống.
Tống Thì Vi sở hữu khuôn mặt tròn dịu dàng xinh đẹp, nên khuôn mặt này có vênh váo hung hăng cũng chẳng có tác dụng. Chỉ là, bình thường cô rất ít khi nói chuyện hay cười đùa, cho nên tạo cho người xung quanh cảm giác xa cách lạ lãm.
Nhưng, bởi vì cô quá xinh đẹp, thêm chút ánh sáng nhẹ chiếu lên hàng mi, kèm theo đôi mắt long lanh trong sáng. Nên hàng động nhíu mày của cô, giống như không hiểu vì sao Trần Trứ lại làm như vậy.
Hai người ở ngoài chỉ toàn nói chuyện cổ phiếu, còn các bạn trong lớp lẫn giáo viên chủ nhiệm, đang quan sát qua lớp kính cửa sổ. Bọn họ nhìn thế nào cũng thấy hai người kia xứng đôi.
"Tống Thì Vi và Trần Trứ..."
Đến ngay cả cô giáo chủ nhiệm Doãn Yến Thu cũng chậc lưỡi nói: "Thành tích vượt trội, dung mạo xinh đẹp, cuối cùng còn cùng nhau thi đậu trường học nổi tiếng..."
Thậm chí có giáo viên khác hùa theo nói: "Sau này, nếu phê bình các em học sinh yêu sớm, cũng có điển hình mà so sánh rồi."
"Yêu đương không phải chuyện không thể, nhưng phải nhìn Tống Thì Vi và Trân Trứ khóa 2007 ấy. Hai bạn ấy cùng nhau hẹn ước, cùng nhau thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại."
Hiện tại, kỳ thi đại học đã trôi qua, nên mấy giáo viên nói chuyện đều không che giấu gì, nhưng mà các học sinh đều không phản đối.
Lúc này, Tống Thì Vi và Trân Trứ dưới ánh mặt trời tắm rửa. Một người mỉm cười dịu dàng, một người nhíu mày lạnh lùng. Chỉ cần nghĩ thôi, đám người phía trong có thể tưởng tượng ra 4 năm đại học của hai người sẽ tốt đẹp nhường nào.
Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ ấy, chỉ dừng lại trong đầu mấy người đó.
Còn thực tế:
Trân Trứ: Đây là tư duy chơi cổ phiếu của mình.
Tống Thì Vi: Ồ.
Trân Trứ: Sẽ không thay đổi.
Tống Thì Vi: Im lặng rồi nhìn xa xăm.
Trân Trứ: Cũng bắt đầu im lặng.
Trân Trứ: Mình vào nói chuyện với cô Doãn chút, rồi về.
Tống Thì Vi gật đầu, xong tiếp tục im lặng.
Sau đó, Trân Trứ vào phòng học, đón nhận những lời trêu đùa chọc ghẹo.
"Ù ôi, các cậu không tiếp tục trò chuyện đi, cứ coi chúng mình không tồn tại là được...
"Bọn cậu định học xong bốn năm đại học, tốt nghiệp xong rồi kết hôn luôn à..."
"Tốt nghiệp xong kết hôn thì có gì lạ, chỉ sợ tốt nghiệp xong chuẩn bị có em bé..."
Trân Trứ cảm thấy câu nói dân dần không hợp thói thường, đang định muốn giải thích, vừa rồi mình và Tống Thì Vi chỉ nói về cổ phiếu thôi mà.
Đột nhiên, có một bóng người lao tới.
Là Kim Huy.
Cậu bạn này chính là người trong một lần kiểm tra, nhận được bài thi của Tống Thì Vị, nhưng kết quả bị Khang Lương Tùng cưỡng ép đổi mất. Năm nay, cậu ta thi đậu đại học Trùng Khánh, cũng là trường năm trong nhóm 985.
"Trân Trứ."
Mặt Kim Huy đỏ bừng, nhưng cậu ta không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nhất định phải nói hết lời muốn nói:
"Có thể nói trong số mấy người chúng ta, cậu là người vì Tống Thì Vi mà cố gắng nhiều nhất. Từ trước tới nay, mình chưa từng thấy có người nào trong thời gian ngắn như vậy, mà môn ngữ văn tiến bộ như thế, chúc hai người hạnh phúc."
"Không phải..."
Trân Trứ có cảm giác đầu mình hết đội nồi này đến nồi khác, khiến cho thân thể nhỏ yếu của mình khó có thể chịu đựng nổi.
"Quãng thời gian học cấp ba, hai đứa mình liên hệ quá ít."
Kim Huy nói tiếp, sau đó vươn tay ra: "Hi vọng sau này cậu và Tống Thì Vi có thể đến Trùng Khánh du lịch, để mình có cơ hội tiếp đãi chu đáo."
Trân Trứ cũng không biết trả lời thế nào, nhưng hắn nhìn thấy Kim Huy chân thành và nhiệt tình, cuối cùng đành thở dài đưa tay ra nắm, khó khăn lắm mới nói thành tiếng: "Vậy... Cám ơn cậu."
"Hay."
Không biết thằng chó nào vỗ tay đầu tiên, giống như hôm nay lớp học diễn ra một giai thoại hoàn hảo, còn chứng kiến khởi đầu một tình bạn.
Trân Trứ chìm nổi trong quan trường nhiều năm, bản thân đã xây dựng lên một tâm lý vững vàng bình tĩnh, như bây giờ tâm lý ấy có cảm giác chịu không nổi, đành vội vàng chào các bạn và cô giáo chủ nhiệm ra về.
"Đừng đi vội."
Có bạn học nữ gọi với theo: "Để lại QQ và số điện thoại di động đã chứ, chút nữa mình thêm bạn vào nhóm QQ của lớp, còn cả nhóm của trường học nữa. Hi vọng, các bạn có thể gặp lại bạn cùng trường trên đại học."
Trân Trứ đành quay lại lần nữa, hắn viết số liên lạc và QQ vào quyển số.
Lần này, cuối cùng hắn cũng được về nhà.
Trân Trứ bước ra ngoài, chào hỏi Tống Thì Vi một tiếng, sau đó cùng Hoàng Bách Hàm trở về.
"Ủa, không đúng."
Trong phòng học, các bạn trong lớp ngạc nhiên: "Trân Trứ... Đáng lẽ phải vê cùng với Tống Thì Vi chứ?"
Ngay thời điểm bọn họ đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, thì Mưu Giai Văn lớn tiếng nói: "Ai dà, hôm nay cha Vi Vi đến đón cậu ấy về, tất nhiên không thể đi cùng rồi. Thật tình, các cậu suốt ngày chỉ suy nghĩ vớ vẩn là giỏi..."
Mọi người nghe Mưu Giai Văn giải thích xong thì mới hiểu ra.
Thì ra bọn họ không muốn gặp mặt người lớn quá sớm, đây cũng bình thường mà, dù sao bây giờ còn chưa chính thức vào đại học.
Ra ngoài trường học, Đại Hoàng hâm mộ nói: "Mày thấy thế nào?”
Hoàng Bách Hàm nhìn thấy tình trạng của Trần Trứ bây giờ, đúng con mẹ nó là giấc mơ của mình trở thành nhân vật có tiếng trong trường đây mà...
Thành tích tốt, thi đậu đại học loại tốt.
Cao ráo, dáng người cũng đẹp trai.
Bình tĩnh tự tin, làm việc đến nơi đến trốn.
Quan trọng nhất là, hình như gái xinh đều dính líu đến cậu ta.
"Cảm giác gì?"
Trân Trứ nghĩ một chút, sau đó nhổ một bãi nước bọt: "Thì ra cảm giác bị người ta vu cáo thật sự không dễ chịu chút nào."
Còn có Mưu Giai Văn nữ chứ, cậu thích tưởng tượng đúng không?
Trân Trứ liếc nhìn thằng bạn thân bên cạnh.
Nghe nói, cậu và Đại Hoàng cùng học Hoa Công đúng không? Chờ đấy, tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác này.