Chương 61: Trân Trứ, mày phải trở thành sinh viên nổi tiếng Trung Đại
Chương 61: Trân Trứ, mày phải trở thành sinh viên nổi tiếng Trung ĐạiChương 61: Trân Trứ, mày phải trở thành sinh viên nổi tiếng Trung Đại
Buổi họp lớp cấp hai này, Trần Trứ nói không đi thì nhất định không đi, ngay cả Vương Trường Hoa gọi điện tới hai lân, mà Trân Trứ cũng từ chối.
"Mẹ nó."
Vương Trường Hoa cúp điện thoại, lẩm ba lẩm bẩm: "Nếu mày không đi, vậy hè này để tao thể hiện."
Vương Trường Hoa nói xong, lập tức mặt vest và quần âu vào, sau đó đứng trước gương xịt một ít nước hoa.
Thằng này vừa đến cửa, đã nhìn vào chiếc túi đựng đàn ghita, do dự một chút nhưng vẫn quyết định không đeo trên lưng.
Hôm nay là họp lớp cấp hai, dù sao mọi người đã ba năm không gặp nhau rồi, nên Vương Trường Hoa quyết định thể hiện mình là người 'trưởng thành, nên đeo món đồ chơi này trên lưng có phần trẻ con.
Đối mặt với từng loại người, một người biết thể hiện, thì phải dùng từng cách khác nhau.
Địa điểm tụ họp lần này là một nhà hàng có phòng ăn riêng.
Thời điểm mọi người còn học cấp hai, địa điểm hẹn nhau phần lớn là cửa hàng KFC hoặc MacDonal.
Nhưng khi mọi người đã tốt nghiệp cấp ba, thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn nhà hàng có phòng ăn độc lập. Mặc dù chẳng có ai dạy bọn họ như vậy, nhưng trong quá trình lớn lên của con người luôn có những hành động bắt chước tự nhiên trong đầu.
Vương Trường Hoa vừa đến cửa phòng, chẳng biết suy nghĩ gì mà lấy điện thoại di động ra, đổi số điện thoại tổng đài 10086 thành 'Tiểu Hoàng Chứng Khoán Trung Tín, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Sau đó từ điện thoại vang lên: “Chào quý khánh tôn quý...
Vương Trường Hoa vừa cầm điện thoại, vừa đẩy cửa bước vào: "Alo? Nghe rồi nghe rồi... Tôi đang đi họp lớp với các bạn, nếu đầu cổ phiếu kia còn không tăng giá, thì bán đi, bán hết toàn bộ đi..."
Bộ quần áo Vương Trường Hoa đang mặc quả thực giống một doanh nhân, lại thêm cái gì là cổ phiếu, bán đi, ... ' toàn là những danh từ mà mấy học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp ba không hiểu được.
Vốn dĩ trong phòng riêng đang rất ồn ào thì chớp mắt yên tĩnh lại, rồi cả đám đổ dồn ánh mắt về phía Trường Hoa.
Vương Trường Hoa cứ nghiêng cổ bên này nghẹo cổ bên kia, giống như chẳng nhìn thấy ai, chỉ quan tâm nói chuyện trong điện thoại, đồng thời nhíu mày nói: "Tiểu Hoàng, sau này làm việc gì nhớ suy nghĩ chút, nếu không việc gì cũng gọi cho tôi thế này phiền lắm."
Cuối cùng, trước ánh nhìn của tất cả bạn học, thằng này dứt khoát cúp điện thoại, sau đó tỏ vẻ mới nhận ra các bạn đang ngồi hết trong này:
"Thật xin lỗi các cậu... Cổ phiếu... Thi đại học xong không có việc gì làm, nên chơi cổ phiếu..."
"À, ừ"
Lúc này, mọi người mới hiểu ra, nhao nhao gật đầu.
Cụm từ cổ phiếu đối với học sinh mới tốt nghiệp cấp ba có hơi xa lạ, lại có chút cảm giác cao vời.
Vương Trường Hoa giả bộ một chút, sau đó lên tiếng chào hỏi mọi người: "Đại Xuân, đã lâu không gặp... A Hào, cậu ngày càng đẹp trai đấy... Ồ, đây không phải hoa khôi lớp chúng ta Biện Tiểu Liễu sao..."
Vương Trường Hoa vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Biện Tiểu Liễu, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bạn cùng lớp, rồi khen ngợi vài câu: "Tiểu Liễu vẫn giống như trước, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cậu đã có bạn trai chưa?”
Mặc dù, Vương Trường Hoa từng nói, Biện Tiểu Liễu còn không xứng làm người hầu cho vợ kế cho vợ cả Du Huyền.
Tuy đây là lời nói thật, nhưng đó là đối với Du Huyền, còn với người bình thường Biện Tiểu Liễu vẫn là cô gái xinh đẹp.
Biện Tiểu Liễu mỉm cười, cẩn thận nói: "Trước khi học xong đại học mình không có ý định nghĩ đến yêu đương."
"Tiểu Liễu muội muội thật là trong sáng."
Vương Trường Hoa còn muốn dụ dỗ, thì không ngờ các bạn khác đã cướp lời.
Tên Vương Trường Hoa phét lác này, vừa mới vào cửa đã bắt đầu bốc phét, bốc phét chán xong còn muốn dụ dỗ hoa khôi lớp. Thằng này tưởng rằng người ngồi đây tất cả đều ngu sao?
Lập tức, có cậu bạn như cười như không nói: "Trường Hoa, nếu mày đang nghiên cứu thị trường chứng khoán, vậy cho anh em biết một chút mấy cổ phiếu có khả năng tăng giá đi."
"Mịa."
Trường Hoa nghỉ thâm hỏng rồi. Mấy danh từ riêng trong cổ phiếu đều là mình học lỏi từ Trân Trứ trong mấy bữa ăn cơm thôi mà.
Chứ thật ra, thị trường chứng khoán hay đồ thị hình nến là gì, cậu ta đâu biết? Khi các bạn học chất vấn, Vương Trường Hoa chẳng hề hoảng hốt chút nào. Trước kia, cậu ta thường xuyên bị người khác vạch mặt, nên tố chất tâm lý đã luyện đến mức rắn rỏi: "Thị trường cổ phiếu quá thâm ảo, nói ra sợ mọi người không hiểu..."
Thằng này vừa nghĩ cách kéo dài thời gian, vừa lấy điện thoại di động ra nhắn tin cầu cứu Trần Trứ:
Vương Trường Hoa: Cứu mạng.
Trân Trứ hỏi chấm?
Vương Trường Hoa: Năm nay, giá cổ phiếu của bên nào tăng trưởng mạnh nhất, nhanh nhanh nhanh.
Một phút sau.
Trân Trứ: Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc 600150. Công ty cổ phần Thực Nghiệp 600595. Dược Phẩm Quảng Tế 000952.
Vương Trường Hoa: Dãy số đằng sau là gì?
Trân Trứ: Mã chứng khoán.
Vương Trường Hoa: Đang họp lớp, rảnh sẽ nói chuyện sau.
Trân Trứ nhắn lại số 1.
Vương Trường Hoa hỏi 1 là gì? Trong biểu đồ hình nến có ý nghĩa gì?
Trân Trứ: Không phải. 1 có nghĩa là Yes, tao lười gõ chữ.
Vương Trường Hoa: Ờ.
"Thị trường cổ phiếu phức tạp lắm, mình sợ nói nhiều quá các bạn cũng không nhớ được, nhưng nếu các bạn muốn nghe..."
"Có mấy mã cổ phiếu khá được. Ví dụ như: Tổng Công Ty Đóng Tàu Trung Quốc 600150. Công Ty Cổ Phần Tích Nghiệp 000960. Chắc hẳn các cậu không biết dãy số đẳng sau có nghĩa gì đâu? Đây là mã cổ phiếu đấy..."
Vương Trường Hoa từ tốn nói. Phải nói, thằng này có năng khiếu bốc phét thật sự, nói ra một tràng khiến các bạn học cấp hai nhìn cu cậu như người trời.
Mãi cho đến khi Biện Tiểu Liễu nhẹ nhàng ngắt lời: *ương Trường Hoa, cậu giỏi như Vậy, năm nay thi đậu trường gì vậy?"
Khi Vương Trường Hoa còn đang sung sướng, câu hỏi này giống như bị chặn họng, chỉ đành xoay bả vai nói: "Nếu như tai nghe không bị hỏng, thì phân nghe môn Tiếng Anh đã không bỏ trống rồi. Tính ra mình có thể vào học trường 211 rồi đấy."
"2"
Biện Tiểu Liễu nhanh nhẹn hỏi: "Vậy cậu đậu trường nào?"
"Đại học Quảng Châu." Vương Trường Hoa cảm thấy Biện Tiểu Liễu hết đáng yêu rồi. Người khác chẳng ai hỏi, con mẹ nó cô còn nhất định hỏi đến cùng làm mẹ gì?
Thời điểm, Vương Trường Hoa đưa ra câu trả lời, thì chút hâm mộ thiên tài chứng khoán vừa rồi bỗng chốc tan thành mây khói. Tất cả mọi người đều mới tốt nghiệp không lâu, nên hai từ thành tích học tập' vẫn còn cắm rễ rất sâu trong suy nghĩ mọi người.
Ngay lập tức, ánh sáng lại quay trở lại những bạn học thi đậu 'Trung Đại và 'Hoa Công. Nhưng Vương Trường Hoa sao có thể chịu đựng tình huống này được, nên vội vàng nhắn tin cho Trân Trứ:
Vương Trường Hoa: Tao nhớ trước đó mày hay an ủi các bạn không thi tốt, thì an ủi thế nào?
Vương Trường Hoa: Đại ca, huynh lập tức nghĩ cho tiểu đệ hai câu, đậm chất giang hồ vào nhá, xin đấy.
Hai phút sau.
Trân Trứ: Chỉ là mày vô duyên với bảng vàng, cũng không phải dưới chân không còn đường nào. Thành tích thi tốt nghiệp cấp ba chỉ đại biểu cho kết quả một lần thi cử mà thôi.
Trân Trứ: Lúc thi đại học, làm sai một bài, có lẽ vì ông trời muốn chúng ta gặp đúng người. Còn làm đúng đề nào, chẳng phải vì muốn mình gặp người tốt hơn bản thân.
Vương Trường Hoa: 1.
Vương Trường Hoa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người bạn nói lần thi này mình làm không tốt lắm, nguyện vọng 1 đã trượt, chỉ đành đến một ngôi trường khác.
Những bạn học khác an ủi vài câu qua loa.
"Không nên nản chí."
Đột nhiên, Vương Trường Hoa khí thế bừng bừng nói: "Cậu phải biết mình vô duyên với bảng vàng, không có nghĩa hết đường dưới chân..."
Cô bạn ngẩng đầu, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vương Trường Hoa: "Cậu phải biết, thi đại học làm sai...'
Từ khi biết bản thân thi không được, cô bạn đã nghe rất nhiều người ai ủi, nhưng không một ai sánh bằng những lời an ủi đầy triết lý và ngập tràn hi vọng giống Vương Trường Hoa, nên nhịn không được cầm cốc rượu lên nói: "Cám ơn cậu, Trường Hoa."
"Anh hùng không chán nản thành bại. Tuy lần này mình thi cử không phát huy hết thực lực, nhưng con trai mà không thành vấn đề. Mình không hề từ bỏ cố gắng, mà tiếp tục định hướng cho tương lai, nên dành thời gian nghỉ hè muốn học lái xe."
'Học lái xe' là chuyện Trân Trứ làm, nhưng ai bảo cậu ta không đến chứ?
Bản thân bước vào giang hồ, thân phận do mình lựa chọn. "Vương Trường Hoa, cậu cũng học lái à?”
Biện Tiểu Liễu ngạc nhiên nói: "Hè này mình cũng đi tập lái đấy, còn gặp được Trần Trứ nữa."
"Cái gì?
Vương Trường Hoa ngạc nhiên, tai sao Trân Trứ không kể chuyện này cho mình, chỉ đành gật đầu: "Vậy hai người có duyên với nhau thật đấy. Cấp hai ngồi cùng bàn, học lại xe cùng trường lái, sau này còn học cùng trường đại học.
"Cái gì mà cùng trường đại học?”
Biện Tiểu Liễu không hiểu: "Mình học Trung Đại, cậu ấy học Quảng Kim, cách nhau xa mà?"
"Quảng Kim?"
Vương Trường Hoa nhìn Biện Tiểu Liễu như nhìn người đần, nói: "Trần Trứ thi đại học được 652 điểm, thư báo trúng tuyển Lĩnh Viện Trung Đại đã gửi đến tay, có thần kinh mới đến Quảng Kim, kể cả mời đến làm hiệu trưởng cũng không làm."
"Thật hay giả?"
Phản ứng đầu tiên của Biện Tiểu Liễu chính là Vương Trường Hoa nói dối mình.
Mấy bạn học cấp hai nghe được điểm số 652, thì ai đang ăn, đùa giỡn, nghịch điện thoại... Tất cả đều từ từ dừng động tác lại.
652, là số điểm mà không một ai trong phòng ăn này vượt qua được.
Lần họp lớp này, có lớp trưởng lớp cấp hai là Dương Cẩm Tường, cũng không thể tin nổi: "Cậu nói, Trân Trứ thi được 652 điểm?"
Dương Cầm Tưởng thi được 634 điểm, được viện nghiên cứu chủ nghĩa Mác Trung Đại tuyển chọn. Số điểm này trong số các bạn học đã là cao nhất rồi.
"Cái này có gì mà kỳ lạ?”
Vương Trường Hoa tỏ thái độ 'đúng là mấy con ếch ngồi đáy giếng, nhịn không được lớn tiếng nói: "Thời điểm hai đứa bọn mình thi vào Chấp Tín. Mình là bỏ tiền, còn Trần Trứ dùng trình độ của mình mà thi đậu lớp bồi dưỡng của Chấp Tín. Vậy chuyện cậu ta thi đại học được 652 có gì mà lạ?”
Thời điểm Trấn Trứ học cấp hai, dáng người thấp bé, lại không thích nói chuyện, còn thường xuyên bị người thích Biện Tiểu Liễu bắt nạt, đến mức mọi người tổ chức họp lớp cũng không gọi cậu ta.
Lúc đầu, Vương Trường Hoa còn không cảm thấy gì, nhưng nghe giọng điệu của đám bạn này, giống như cực kỳ xem thường Trần Trứ vậy.
Lập tức, đầu Vương Trường Hoa nóng lên, có loại cảm giác bạn mình chịu nhục, mình còn khó chịu hơn cả bạn. “Trường Hoa, đừng kích động."
Dương Cẩm Tưởng không hổ là học sinh thi đậu Mã Viện, lập tức giảng hòa: "Lần này do mình sơ sót, sau này nếu học đại học, mình có thể kéo theo Trân Trứ đi chơi cùng, để cậu ấy tự tin giao tiếp hơn chút."
"Dẫn Trần Trứ đi chơi?"
Mắt Vương Trường Hoa trợn sắp lồi cả ra rồi, lạnh lùng nói: "Người ta có bạn gái rồi, còn cần đi theo cậu?”
Biện Tiểu Liễu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Hai người học lái xe với nhau tận 50 ngày trời, vậy mà cậu ta lừa mình học ở Quảng Kim, đã thế còn âm thầm có bạn gái?
"Bạn gái cậu ấy cũng học ở Trung Đại sao?"
Biện Tiểu Liễu lạnh lùng hỏi.
“Đúng, cũng là Lĩnh Viện.'
Vương Trường Hoa thấy mình nên nói ra thông tin này, để Biện Tiểu Liễu nên học cách tôn trọng Trần Trứ.
Không ngờ, Biện Tiểu Liễu nhớ lại câu chuyện hôm qua ở trường lái. Trần Trứ nói đến các cô gái thi đậu Trung Đại, có lẽ là cậu ta bộc lộ cảm xúc thật của mình. Thế là, Biện Tiểu Liễu thoải mái ngồi nghịch móng tay, thản nhiên nói:
"Vậy bạn gái cậu ấy chắc xấu lắm nhỉ, trên mặt toàn mụn với nhờn, bởi vì thức đêm nhiều quá nên không cao lắm, tóc tai khô như rơm dạ..."
-Ha ha ha....
Đột nhiên Vương Trường Hoa phá lên cười, thậm chí cười đến mức nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Có người nói Tống Thì Vi lạnh lùng, cũng có người nói Tống Thì Vi có rất ít bạn bè, nhưng cậu chưa từng nghe có người nào chê Tống Thì Vị xấu cả.
Mù à? Thật con mẹ nó, cậu chỉ nên đi học khoa Đàn Nhị của trường âm nhạc thôi.
Đột nhiên, Vương Trường Hoa chẳng muốn giải thích, ngay cả cơm nước đều không muốn ăn nữa. Ngay trước mắt đám bạn học, Dương Cẩm Tường, Biện Tiểu Liễu, cầm lấy áo vest đang khoác trên ghế rời đi. Còn đám bạn học ở lại ngơ ngác khó hiểu.
Cậu ta đi ra khỏi quán ăn, chỉ cảm thấy cái nắng nóng này thật độc ác. Chẳng biết ông trời thổi cơn gió gì tới, gây ra một loại dịch bệnh, khiến mấy người cao ngạo phía trong kia trở nên ngu xuẩn đến vậy.
Vương Trường Hoa lấy điện thoại ra gọi cho Trần Trứ.
"Họp lớp kết thúc nhanh vậy sao?"
Cũng không lâu lắm, giọng Trần Trứ nhẹ nhàng vang lên từ đầu giây bên kia.
"Trần Trứ." Vương Trường Hoa gắn từng tiếng nói: "Cho mày hai năm... Không, một năm rưỡi thôi, may nhất định phải trở thành sinh viên và tất cả Trung Đại phải ngước mắt lên nhìn. Mày phải mạnh mẽ giãm đám người kia ở dưới chân cho tao." Chương 62: Nô lệ tình yêu
Mặc dù Trần Trứ không biết vì sao Trường Hoa lại tức giận như vậy, có thể nhận phải đả kích gì đó trong buổi họp lớp.
Nhưng không sao, hắn vẫn đồng ý.
Có lẽ không cần phải chờ tới 1 năm rưỡi đâu.
Trong khoảng thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, Trần Trứ không tiếp tục luyện lái xe nữa, cho nên không biết người bạn cùng bàn lớp hai của mình là Biện Tiểu Liễu ngày nào cũng đến trường lái.
Cô dự định gặp Trân Trứ hỏi một chút, tại sao hắn lại lừa mình, còn cố ý nói thi đậu một trường đại học hạng hai?
Trên thực tế, cô đang che giấu cảm giác mất giác tự nhiên xuất hiện kia, thậm chí là cảm giác bồn chồn ngứa ngáy.
Bởi vì, đã từng có một người thi đại học được 652 điểm, là người bạn ngồi cùng bàn cấp hai thi đậu Lĩnh Viện Trung Đại, lại cùng mình học lái xe nhiêu ngày như thế, nhưng bản thân chẳng hề hay biết gì.
Mãi cho đến khi người đó không xuất hiện nữa, mình mới biết sự thật.
"Chỉ còn cách chờ ngày khai giảng thôi..."
Biện Tiểu Liễu nghe được thầy dạy lái nói, Trân Trứ đã kết thúc khóa học lái xe rồi, nên chỉ đành thất vọng từ bỏ.
Nhưng cô vẫn không phục.
Hôm họp lớp đó, cô nhìn thấy thái độ của Vương Trường Hoa, chứng tỏ bạn gái Trần Trứ có vẻ vô cùng xinh đẹp, thật sự muốn gặp một lần cho biết quá.
Đầu tháng 8, Trần Trứ tham gia lần tụ họp cảm ơn các thầy cô giáo, thật ra buổi họp này do mấy người trong lớp thi đậu các trường mong muốn đứng ra tổ chức, mời giáo viên bộ môn của lớp và cô giáo chủ nhiệm tham gia.
Đương nhiên, hắn và Tống Thì Vi được xếp ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng còn có bạn đến trêu chọc và chúc mừng.
Giữa tháng tám, hắn đi một chuyến về thăm ông ngoại. Bà ngoại Trân Trứ mất từ khá sớm, nên trong ký ức của hắn chỉ còn sót lại một vài hình ảnh khi ở chung, nhưng tình cảm của hắn với ông ngoại rất tốt. Hàng năm, thời gian nghỉ hè và nghỉ đông, hắn đề về đây chơi mấy ngày.
Ông ngoại hắn ở Hà Nguyên, là một vùng nông thôn non xanh nước biếc, thuộc vùng nghèo khó, nên tiết tấu sinh hoạt vô cùng chậm, bên cạnh là hồ chứa nước Tân Phong, là hồ cung cấp nước sạch lớn trong nước.
Nhà ông ngoại nằm cạnh hồ Tân Phong. Mỗi khi chiều về, từng đợt khí nóng nhanh chóng rút lui, nên Trân Trứ bước từ căn nhà nhỏ ra ngoài đi dạo.
Ven đường là những hàng cây cỏ hay mọc ven sông khá rậm rạp, cỏ lau chập chờn trong gió, giống như những mũi tên nhẹ nhàng dưới ánh chiều tà, đang hướng thẳng về hướng bầu trời...
Có đôi khi, Trân Trứ sẽ nhắn tin với bạn bè, hoặc ngồi nhìn các bạn trong lớp trò chuyện trong nhóm QQ.
Nhóm chat này vừa mới được lập không lâu, nhưng đây là nhóm của những tân sinh nên ai nấy đều đang rất hưng phấn. Nên có ngày, hắn còn chẳng đọc hết nổi thông tin bên trong.
Nhưng nói chuyện nhiều nhất vẫn là Du Huyền.
Cô vừa mới nhắn cho hắn một tin chủ nhiệm Trân đang làm gì đấy?'.
Trân Trứ nói mình đang ngắm cảnh, thuận tiện Trân Trứ gửi đi bức ảnh hồ Tân Phong. Nói chung ảnh chụp ra từ chiếc Haier có độ phân giải thấp cũng chẳng ra gì.
Mà bây giờ chưa có Wechat, còn muốn gửi ảnh bằng QQ phải thông qua hệ thống hỗ trợ thì mới gửi tin được.
Mẹ nó, gửi một ảnh màu phải tốn cả tệ.
Du Huyền bên kia nhận được tin nhắn từ Trần Trứ, bỗng nhiên buồn rầu không vui.
"Sao đấy?"
Ngô Dư đang vẽ bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt trông khá buồn ngủ: "Trần Trứ vẫn ở Hà Nguyên à?”
Một ngày, Du Huyền nói 10 câu với bạn thân thì có đến 8 câu liên quan đến Trần Trứ, nên Ngô Dư cũng nắm rõ lịch trình của Trần Trứ chẳng khác nào Du Huyền.
"Ừ"
Du Huyền xoay xoay cổ tay có phần ê nhức: "Cậu ấy nói phải ở đó hai ngày nữa mới về."
"Thế chẳng phải càng tốt à? Vậy chúng ta dùng khoảng thời gian này tiếp tục luyện vẽ chứ?"
Ngô Dư thở dài, cũng đâu phải không gặp nhau nữa, với lại trường đại học của hai người trong một thành phố mà?
Mặc dù, Trung Đại ở Hải Châu, còn Quảng Mỹ trong thành phố đại học Phiên Ngu, nhưng khoảng cách hai bên cũng đâu quá xa, chỉ cần đi taxi 30 phút là có thể gặp nhau mà?
Du Huyền chẳng biết giải thích cảm giác của mình bây giờ thế nào, dù sao Ngô Dư cũng chưa có bạn trai.
Bây giờ, Du Huyền chẳng còn tâm trạng vẽ tranh, nhìn xem dưới đất cả đống tranh vẽ không thành công, mặt mày ủ dột. Cô cận thẩn thu dọn mọi thứ, rồi ngồi xuống ghế nghịch điện thoại.
Chớp mắt, cảm giác mệt mỏi kia lập tức biến mất.
Thêm chút nữa, trên mặt đã xuất hiện nụ cười.
Lại thêm chút nữa, giống như từng cử chỉ, từng sợi lông sợi tóc đều ánh lên hương vị hạnh phúc.
Ngô Dư cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Cậu xem gì đấy, giống như vừa được thứ gì đó tiếp sức, khiến tinh thân khoan khoái."
Du Huyền chẳng hề xấu hổ, thẳng thắn nói: "Mình đọc lại tin nhắn đã nhắn tin với Trân Trứ."
Ngô Dư không hiểu: "Toàn là chữ, có gì mà phải xem?"
"Cậu không hiểu đâu."
Du Huyền vui mừng nói: "Mỗi lần mình cảm thấy khó chịu, thì sẽ xem lại tin nhắn từ những ngày đầu tiên của hai đứa, làm vậy mình sẽ lại thích Trân Trứ thêm một lần."
Ngô Dư nhìn bạn thân đang dần lún sâu vào vũng lầy tình yêu mà chẳng biết làm gì, chỉ đi qua bóp bóp khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, bất lực nói: "Ba thương trước, người nào đó còn mạnh miệng nói chỉ hơi thích thôi mà?"
Du Huyền ngẩng đầu lên, mặc cho khuôn mặt trái xoan đang bị bắt nạt, còn đường hoàng phản bác: "Lúc ấy mình không biết, hiện tại chỉ cần nhìn thấy Trân Trứ giống như nhìn thấy ánh sáng vậy."
"Ồ, vậy chúc mừng cậu."
Ngô Dư cúi xuống nhìn Du Huyền, nhìn xuống khuôn mặt mà ngay cả là con gái cũng cảm thấy quá xinh đẹp, nên nhẹ nhàng thở dài: "Cậu nhìn thấy ánh sáng, đồng thời cũng trở thành nô lệ của ánh sáng đó."
"Hả..."
Du Huyền mỉm cười: "Trân Trứ đâu phải siêu nhân Điện Quang, còn mình đâu phải tiểu quái thú đâu?"
"Trần Trứ là siêu nhân Điện Quang, thì hẳn là Siêu nhân TiGa, vì hai người trông có nét đẹp trai khá giống nhau."
Ngô Dư cũng đùa theo.
Có đôi khi cũng bạn bè trò chuyện, có thể giúp trong lòng vơi bớt nỗi nhớ nhung.
Nhưng cũng có lúc cùng bạn bè nói chuyện cũng không giải quyết được gì, Du Huyên sẽ lựa chọn nhắn tin với Trần Trứ.
Du Huyền: Trần Trứ, hôm nay mình thấy mệt quá, nếu có cậu bên cạnh thì mình sẽ tốt lên. Trân Trứ nhìn thấy tin nhắn này, sẽ suy nghĩ cách trả lời.
Có điều, tin nhắn thứ hai của Du Huyền lại đến, khả năng cô sợ Trần Trứ hiểu lâm, nên vội vàng giải thích.
Du Huyền: Không phải mình trách cậu đâu, chỉ là trong chớp mắt, mình nhớ cậu nhiêu hơn bình thường.
Trân Trứ đang đi dạo quanh hồ, đột nhiên trái tim như hồ Tân Phong xả lũ. Thế là, hắn suy nghĩ chút, rôi dự định trở về sớm mấy hôm.
Trước tiên, Trân Trứ báo cáo với Mao Thái Hậu một tiếng.
Mao Hiểu Cầm còn đang làm ở Quảng Châu, không ngờ con trai nói ngày mai trở về, thì ngạc nhiên hỏi: "Ngày mai mới 20, chẳng phải con đặt vé 24 rồi à?"
"Con đổi lại được mà."
Trần Trứ trả lời qua loa.
Nhưng không ai hiểu con bằng mẹ, Mao Hiểu Cầm dừng lại một chút, sau đó hỏi: "Vì cô bé nào sao?"
Trân Trứ mỉm cười: "Không phải, vì con nhớ cơm mẹ nấu thôi."
"Hừ, mẹ con tuy già, nhưng đầu óc vẫn còn dùng được."
Mao Hiểu Cầm vừa nghe con trai vê nhà sớm hơn dự định, vốn dĩ không hài lòng lắm.
Bởi vì từ trước tới nay, Trân Trứ không thân lắm với anh em bên nhà ngoại, cho nên bà muốn con trai ở lại thân thiết hơi với đám anh em của mình rồi mới về.
Nhưng sau khi bà nghe Trần Trứ nói chuyện, thì bỗng thay đổi suy nghĩ, không thân cũng chẳng sao. Có đôi khi giữa người với người còn cần phải duyên số nữa.
Nên bà đồng ý nói: "Vậy mai con mua vé trở về, à mà..."
Mao Thái Hậu bổ sung thêm: "Nhớ cầm về ít đậu hũ."
Đậu hũ là đặc sản Hà Nguyên. Hắn tưởng rằng lão Trân và Mao Thái Hậu muốn ăn, không ngờ Mao Hiểu Cầm nói thêm: "Trước đó, Du Huyền cho nhà chúng ta bánh dẻo, giờ con cũng phải câm quà về cho con bé chứ."
Thì ra, mẹ mình cái gì cũng biết.
Trân Trứ đang định nịnh mẹ vài câu, không ngờ nghe được Mao Thái Hậu lẩm bẩm: "Cũng không biết giám đốc Tống có thích ăn đậu hũ Hà Nguyên không? Người ta giúp con giám sát quá trình đầu tư cổ phiếu, mẹ cảm thấy nên tặng cho người ta chút gì đó chứ."
"Được rồi, được rồi..."
Trân Trứ vội vàng cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Trần Trứ chào ông ngoại để về, còn cầm theo một thùng xốp bỏ đậu hũ và đá lạnh dùng bảo quản ra ga xe lửa.
Hơn 3 giờ ngồi tàu lửa, tâm 7 giờ Trần Trứ đã về tới ga Quảng Châu, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Du Huyên.
Trân Trứ: Nghe nói cậu vừa bị cảm, đã uống thuốc chưa?
Hu Huyền: Không uống thuốc.
Trân Trứ: Uống đi, mình rất nhanh trở vê Quảng Châu, sau đó sẽ dẫn cậu đến một hiệu thuốc nấu dược liệu trị cảm rất tốt.
Du Huyền: Cậu về Quảng Châu sao, vui quá! Nhưng mà chủ nhiệm Trân, mình không muốn uống thuốc đâu, đắng lắm...
Trân Trứ: Thuốc nhà này không hề đắng, mà dược liệu vô cùng đặc biệt, trực tiếp bỏ vào nổi sắt đun sôi lên, nghe nói còn rất thơm.
Du Huyền: Thật? Hiệu thuốc đông ý đó tên là gì?
Trân Trứ: Lẩu Tứ Xuyên.