Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A (Dịch)

Chương 66 - Chương 67: Lớp Kinh Tế

Chương 67: Lớp kinh tế Chương 67: Lớp kinh tếChương 67: Lớp kinh tế

Trân Trứ và Cá Lúc Lắc trò chuyện vui vẻ. Khi đó, cửa ban công trong phòng ký túc đang mở, thỉnh thoảng từng đợt gió nóng bay thẳng vào vị trí quạt trần, hòa cùng làn gió mát của quạt trần. Tiếng quát kẹt kẹt hòa cùng với tiếng giở sách vở...

Nhưng những âm thanh này có hiệu quả thôi miên cực cao.

Trân Trứ cầm điện thoại nghịch, nhưng trên điện thoại bỗng dừng lại giao diện hình Thiên Giới là khung chát với Cá Lúc Lắc, còn bàn thân ngủ lúc nào không hay.

Hắn có cảm giác mình đã nằm ngủ thật lâu, nhưng vừa mở mắt ra vẫn cảm thấy từng cơn gió nóng bên ngoài thổi vào. Màn cửa bị gió thổi cuộn lên, còn hai bạn cùng phòng vẫn đang đọc sách. Du Huyền nhắn lại cho hắn một tin "Chắc cậu ngủ gật rồi, vậy ngủ thêm một lát nữa đi."

Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ nếu thời gian dừng lại tại thời điểm này' bản thân sẽ vô cùng thỏa mãn.

Trân Trứ lười biếng nằm trên giường, vừa kiểm tra điện thoại, vừa chờ đợi cho tinh thần tỉnh táo lại.

Bên trong nhóm chát của lớp 12 11 khá rôm rả, bởi vì hôm nay Trung Đại khai giảng, mà trong lớp không chỉ có Trần Trứ và Tống Thì Vi thi đậu trường này.

Trong lớp hắn có chừng 10 bạn thi đậu Trung Đại, nên kéo theo rất nhiêu bạn trong lớp cùng nhau thảo luận câu chuyện gặp được ngày khai giảng.

Trân Trứ cho rằng, bên trong Lĩnh Viện chỉ có mình à Tống Thì Vi, bởi vì điểm số hai người thuộc top cao nhất.

Kết quả, Trần Trứ đột nhiên nhìn thấy một cái tên mà mình không tài nào hiểu nổi.

Khang Lương Tùng: Đến chậm có chút mà bỏ lỡ buổi tọa đàm của giáo sư Chiêm Huy, tiếc thật đấy.

Khang Lương Tùng: Đồ ăn ở phòng ăn số 5 không tài nào nuốt nổi.

Khang Lương Tùng: Mình được điều đến ký túc xá Đông Uyển, nhìn bề ngoài rách nát, nhưng bên trong tạm được.

"Con mẹ nó, đầu thằng này có vấn đề à?”"

Trân Trứ biết lần thi đại học vừa rồi Khang Lương Tùng phát huy không tốt, từ số điểm thường ngày trên 680 điểm biến thành 672 điểm, nguyện vọng học viện Quang Hoa của Đắc Đại đã trượt.

Lúc mọi người đến nhận thư báo trúng tuyển, ai nấy cũng tiếc cho thằng này.

Trân Trứ tưởng Khang Lương Tùng lựa chọn học lại, với trình độ của cậu ta đậu Thanh Bắc không khó, cần gì phải chọn nguyện vọng 2 chứ? Nguyện vọng hai của Khang Lương Tùng, vốn là tùy tiện điền theo Tống Thì Vi, cũng là Lĩnh Viện Trung Đại. Nhưng điểm số của thằng này quá cao, khiến nguyện vọng hai nhưng vẫn được Trung Đại tuyển thẳng vào đợt đầu.

Không phải vì Tống Thì Vi mà đưa ra lựa chọn này đấy chứ?

A Lương à A Lương, mày đến mức này rồi sao?

Thời điểm Trân Trứ còn đang ngơ ngác khó hiểu, thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, sau đó cửa phòng 520 bị đẩy ra.

Hắn thấy người ta cầm theo bao lớn bao nhỏ, do tính cách luyện được trong thời gian công tác, khiến hắn không thể nào nằm ì ở đó tỏ ra không nhìn thấy gì được, nên đành nhảy xuống giúp đỡ.

Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ thấy vậy, cũng không tiếp tục đọc sách nữa.

Có điều, hai thằng này hành động chắc khác gì Trân Trứ trước kia, học thì giỏi đấy, nhưng khả năng giao tiếp lại chẳng có nhiều, chỉ đành đứng đó đan tay vào nhau không biết làm gì, mồm há hốc cũng không biết nói gì, có cảm giác thân thể mình quá thừa thãi rồi thì phải.

Nhưng ai cũng nhìn ra được, bọn này từ sâu trong lòng thật sự muốn giúp đỡ.

Sau khi mọi thứ ổn thỏa, cha mẹ hai cậu bạn này cũng giống như Mao Hiểu Cầm, dịu dàng hỏi thăm Trần Trứ, Từ Mộc và Chử Nguyên Vĩ, từ hộ khẩu, tuổi tác, đến thành tích thi đại học...

Cùng lúc đó, trợ thủ của thầy chủ nhiệm, Lưu Kỳ Minh cũng trở về, có lẽ sự việc nhộn nhịp hôm nay đã kết thúc.

Thế là phòng 520 đã tập hợp đông đủ, một đám người nói chuyện vài câu, sau đó cha mẹ hai đứa bạn vừa đến cũng rời đi, nhường lại không gian này cho mấy người trẻ tuổi.

Có điều vừa rồi thật thú vị, dưới những câu hỏi của cha mẹ hai bạn mới, bâu không khí trò chuyện thật vui vẻ.

Nhưng khi mấy người này rời đi, phòng ký túc bỗng chốc trở nên vắng vẻ. Trừ tiếng dọn dẹp giường và đồ đạc ra, thì cảm giác lúng túng khó xử bắt đầu tràn ngập ra cả phòng.

Trân Trứ cảm thấy tình hình không ổn, dù sao đây là ngày đầu tiên là khúc nhạc dạo đầu, làm vậy sao trải qua bốn năm cùng nhau được chứ?

Hay là mình đề xuất mọi người tự giới thiệu bản thân lần nữa, coi như đây là một chủ đề.

"Khu..."

Trần Trứ hăng giọng định lên tiếng.

Không ngờ, Lưu Kỳ Minh bên cạnh đột nhiên nói: "Chúng ta có cảm giác còn chưa hiểu về nhau nhiều, chi bằng chúng ta giới thiệu lại một lần nữa, thuận tiện nói một chút dự định cùng kế hoạch bản thân tiếp theo thế nào nhá?”

Trân Trứ nhìn qua Lưu Kỳ Minh, tên này được đấy, lời này mình cũng định nói...

Có điều, qua một vài lần tiếp xúc đơn giản, Trân Trứ biết Lưu Kỳ Minh là người nói chuyện làm việc khá trưởng thành.

Nếu Lưu Kỳ Minh đã nói trước, vậy để cậu ta là người đầu tiên giới thiệu đi.

"Mình tên là Lưu Kỳ Minh, người Giang Môn tỉnh Việt Đông. Thật ra, mình không phải người yêu thích học tập cho lắm, nên lớp 12 phải học lại một năm, kế hoạch lớn nhất của mình là trở thành lớp trưởng, sau đó gia nhập hội học sinh, tốt nhất là được lựa chọn vào danh sách điều động sinh."

Nét mặt Trần Trứ trở nên kỳ lạ.

Cướp lời nói cũng không sao, vì sao muốn cùng mình xuất phát trên một đường đua?

Sau đó các bạn còn lại tự giới thiệu bản thân.

"Mình tên là Từ Mộc, người Hành Dương tỉnh Hồ Nam, trước mắt chưa có kế hoạch gì, mục đích là thi nghiên cứu sinh.”

"Mình tên là Chử Nguyên Vĩ, người Trạm Giang, mình cũng có dự định thi nghiên cứu sinh. Nhưng nếu khoa đề cử công việc tốt sau khi tốt nghiệp, có thể làm việc trước cũng được."

"Mình tên là Vu Dự, người Giang Tây, vừa thi đại học xong nên muốn thoải mái chút, đọc ít tiểu thuyết, chơi game trải nghiệm."

"Mình tên là Đường Tuấn Tài, người Triều Sán. Giấc mơ của mình chính là tiếp quản công ty của gia đình, nên chọn khoa này chính là muốn kết bạn với nhiều ông chủ trong lĩnh vực kinh tế. Mình chắc không chờ đến khi tốt nghiệp đâu, mà trong đại học sẽ bắt đầu khởi nghiệp."

Vu Dư và Đường Tuấn Tài là hai bạn cùng phòng vừa vào cùng cha mẹ. Khả năng Vu Dự là một người thoải mái, từ khí chất trên người đã thấy là người dễ gần.

Còn Đường Tuấn Tài mặc dù không cao, nhưng nét mặt luôn tỏ ra vô cùng tự tin, giống như bản thân chỉ cần làm vài việc là kiếm vài trăm nghìn vậy.

Trần Trứ nghe xong đám bạn cùng phòng giới thiệu, thì trong lòng chẳng biết làm thế nào. Có người lựa chọn trở thành điều động sinh, có người muốn lập nghiệp, vậy mình nên nói thế nào?

Chẳng lẽ mình nói, hai bạn không có cửa đâu, mình dự định cầm lấy vị trí trong danh sách điều động sinh, đồng thời muốn khởi nghiệp ngay tại trường học?

Nhưng khi ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, Trân Trứ xấu hổ mỉm cười: "Mình tên là Trần Trứ, người Quảng Châu, cấp ba còn chưa yêu ai, nên dự định lên đại học thử yêu đương xem thế nào."

Năm người kia nghe thấy Trần Trứ trả lời, thì ai nấy đều mỉm cười. Nguyện vọng này thì trong đầu thằng nào chả có, không những thế còn vô số lần nằm mơ người yêu của mình có dáng vẻ như thế nào.

Chủ để sự nghiệp được Trần Trứ khéo léo đẩy qua vấn đề tình cảm, nên cả buổi sáng Lưu Kỳ Minh hỗ trợ nhập học bỗng sáng mắt lên nói: "Sáng nay, mình thấy lớp tài chính bên cạnh có bạn nữ vô cùng sinh đẹp.

Lưu Kỳ Minh còn nhấn mạnh hai từ vô cùng, khiến mấy thằng con lại đều tỏ ra vô cùng hứng thú, ngoại trừ Trân Trứ ra.

Đường Tuấn Tài nói: "Nói chung xinh đẹp thế nào, cậu tả đơn giản xem nào, không bọn mình cũng khó mà tưởng tượng ra được."

Lưu Kỳ Minh tập chung nhớ lại, rồi lắc đầu: "Mình cũng chưa yêu đương bao giờ, cũng không biết hình dung thế nào. Lúc đó, chỉ cần cô ấy xuất hiện ở đại sảnh, mình có cảm giác cả khu vực bỗng nhiên sáng rực rỡ, đáng tiếc lớp chúng ta không có bạn nào xinh đẹp như vậy...

"Đẹp bằng một nửa thôi cũng không có."

Lưu Kỳ Minh bổ sung thêm một câu.

Đường Tuấn Tài cho rằng Lưu Kỳ Minh chém gió, nhưng Trân Trứ biết thằng này nói thật, bởi chẳng có gì bất ngờ vì đó là Tống Thì Vi.

Nhưng câu chuyện chuyển qua vấn đề khác phái, khiến mọi người kéo gần quan hệ hơn, không giống như lúc đầu cả đám còn ấp úng phòng bị lẫn nhau.

Cuối cùng, câu chuyện chuyển qua so sánh tuổi tác. Lớn nhất là Lưu Kỳ Minh 19 tuổi, tiếp theo là Từ Mộc, Vu Dự, Chử Nguyên Vĩ, Đường Tuấn Tài, cuối cùng Trần Trứ là người nhỏ tuổi nhất.

Lúc này, Lưu Kỳ Minh đứng lên nói: " Lớp chúng ta có tổng cộng 35 người, 20 học sinh nam đều đã đến đông đủ. Chúng ta có nên qua chào hỏi bọn họ không, dù sao mọi người sẽ học cùng với nhau 4 năm tiếp theo."

Trân Trứ hiểu ý định của Lưu Kỳ Minh, bởi cậu ta muốn làm lớp trưởng, tất nhiên phải tạo điều kiện để các bạn trong lớp biết mặt mình.

Trong phòng này, bỏ qua mấy người sợ giao tiếp, những người không sợ có Đường Tuấn Tài không có ý định trở thành lớp trưởng, thì còn lại mỗi mình Trân Trứ sao cũng được.

Mặc dù tâm tính Lưu Kỳ Minh khá chững trạc, nhưng nói đến chuyện qua chào hỏi các phòng khác cũng trở nên khẩn trương, nên chỉ đành nhìn về phía Trần Trứ: "Cậu có muốn đi cùng mình hay không?"

Trân Trứ cảm thấy việc gặp mặt các bạn cùng lớp cũng được, đang định đồng ý đi cùng, thì cửa phòng 520 bỗng nhiên có người đẩy ra.

Khang Lương Tùng và một bạn nam nữa tiến vào. Khang Lương Tùng cầm theo một túi kem, vừa bước vào đã phát cho lân lượt từng bạn một: "Chào các cậu, mình là Khang Lương Tùng lớp kinh tế. Mình là người Quảng Châu, hoan nghênh mọi người đến Quảng Châu sinh sống học tập. Nếu các bạn không biết đường đi hoặc không hiểu gì có thể hỏi mình..."

Sau đó, cậu ta đến trước mặt Trần Trứ, mỉm cười nói: "Đương nhiên hỏi Trần Trứ cũng được, mình và cậu ấy học cùng lớp cấp ba đấy, mình là lớp phó học tập."

Lúc đầu, đám người phòng 520 cứ ngơ ngác cầm lấy kem mà chẳng hiểu gì. Sau đó, bọn họ nghe Khang Lương Tùng giới thiệu, thì đổ dồn ánh mắt về phía Trần Trứ.

Trân Trứ nghe được cũng không che giấu gì, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Khang Lương Tùng và mình là bạn cùng lớp cấp ba."

Mọi người nghe Trân Trứ xác nhận thân phận, thì mới thả lỏng phòng bị trong lòng. Với lại, thái độ của Khang Lương Tùng quá nhiệt tình, nên cả đám mới lần lượt xé túi kem ra ăn.

Chỉ có mình Lưu Kỳ Minh trong này mất tự nhiên, bởi cậu ta nghĩ đến một việc, vì bỗng nhiên có người cướp mất công việc của mình.

Khang Lương Tùng ngồi nói chuyện với mọi người một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra nói: "Mình mới tạo một nhóm chat của lớp trên QQ. Hiện tại, mọi người có thể thêm vào nhóm, sau này trong lớp cân trưng cầu ý kiến gì sẽ báo cho các bạn biết trước...

Thái độ chẳng khác gì nhân vật chính, giống như muốn nói cho mọi người rằng Khang Lương Tùng tôi muốn cạnh tranh vị trí lớp trưởng.

Trân Trứ liếc nhìn Lưu Kỳ Minh. Mặc dù mặt cậu ta vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt đang dần nheo lại.

Trân Trứ nghĩ thầm, đây mới là ngày đầu tiên đến nhập học thôi mà, không ngờ có thể gặp phải tình huống thú vị thế này.
Bình Luận (0)
Comment