Chương 90: Lắc tay 5 tệ
Chương 90: Lắc tay 5 tệChương 90: Lắc tay 5 tệ
Khu nam Trung Đại nằm ở quận Hải Châu, còn Quấng Mỹ năm ở quận Phiên Ngu, khoảng cách chừng 20 cây số.
Hắn đi xe bus khoảng chừng 1 tiếng là đến nơi.
Lúc này, buổi chiêu sắp kết thúc, chỉ còn lại một chút ánh sáng đỏ còn sót lại của trời chiều. Trên bầu trời đã xuất hiện ánh trăng mờ mờ, hờ hững treo cao một góc, nhưng bây giờ còn chưa thấy vì sao nào.
Ở cổng trường toàn là sinh viên Quảng Mỹ, có người nắm tay nhau hẹn hò, có người rủ nhau ra ngoài ăn cơm. Trần Trứ đứng ở biển người đi lại đông đúc mà gọi điện cho Du Huyên.
"Mình đến rồi, cậu đang ở đâu?”
Trân Trứ hỏi.
-Mình... đang...
Du Huyền cố tình kéo dài câu nói ra.
Sau đó, bả vai Trần Trứ bỗng có ai đấy vỗ vào. Hắn quay người lại đã nhìn thấy Du Huyền xinh đẹp động lòng người đứng ở đó.
Dù cô vừa trải qua thời gian tàn phá cả đợt học quân sự, nhưng Cá Lúc Lắc vẫn đẹp mê người.
Cô khoác lên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, kết hợp với váy xếp nếp màu hồng, dưới chân đi một đôi giày thể thao. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp khiến người nhìn không thể rời mắt, làn ra trắng tựa như như ảnh đã qua chỉnh sửa, trông không hề thay đổi chút nào.
Dưới bầu trời nhá nhem nửa sáng nửa tối, mái tóc dài với vài sợi tóc màu đỏ giống như một áng mây trôi được ánh chiều tà cho mượn dùng tạm.
Du Huyền nhìn Trần Trứ không chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp bỗng pha thêm chút hồng nhạt, giống như trong hạnh phúc hòa lẫn chút tủi thân: "Chủ nhiệm Trần, cậu biết chúng ta đã bao lâu rồi không gặp nhau không?"
"16 ngày.'
Vấn đề này sao làm khó nổi học sinh giỏi toán như Trần Trứ được.
"Qua 10 giờ 13 phút, đã bước sang ngày thứ 17 rồi đó."
Không ngờ Cá Lúc Lắc học toán rất dở, mà bây giờ cô có thể tính toán chuẩn đến từng phút kể từ ngày cuối cùng hai người gặp nhau.
Trái tim Trần Trứ bỗng nhói một cái, rồi chủ động nắm bàn tay nhỏ của Du Huyền nói: "Đi nào, chúng ta đi ăn cơm cái đã.” "Ừ"
Du Huyền bỗng trở nên vui vẻ, cô lập tức ném cảm xúc tủi thân do lâu ngày không gặp kia ra khỏi đầu.
Cô đối với Trân Trứ vẫn luôn thoải mái như vậy, giống như chỉ cần một cái nắm tay, trong đầu sẽ chỉ nhớ đến Trân Trứ tốt đến nhường nào.
"Cậu tới đây có bị tắc đường không?"
Du Huyền hỏi, nhưng bàn tay không tự chủ được xoa xoa lòng bàn tay của Trần Trứ.
Cô rất thích được nắm tay, chẳng biết trải qua chuyện gì mà có sở thích này.
"Hơi tắc một chút."
Trân Trứ nói.
"Vậy sau này mình sẽ đến thăm cậu."
Du Huyền chẳng có suy nghĩ gì khác, chỉ là trong tiềm thức của mình cô không muốn Trân Trứ chạy tới chạy lui, nhưng bản thân đã bỏ mất một vấn đề là như vậy thì chính bản thân sẽ phải đi đi về vê.
"Ừ"
Trân Trứ liếc nhìn Du Huyền, trả lời bình tĩnh nhưng cực kỳ dứt khoát.
Có lẽ danh tiếng của Du Huyền ở Quảng Mỹ lớn hơn trong suy nghĩ của hắn, cả hai vừa đi được mấy bước đã có cô gái đi ngang qua chào hỏi: "Du Huyền."
Mặc dù cô gái chào Du Huyền, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về phía Trần Trứ.
Một tay của Du Huyền nắm chặt tay Trần Trứ, còn một tay khác giơ cao vẫy vẫy: "Tiểu Thu...
Cô còn chưa đợi người khác hỏi thăm, đã chủ động khai ra: "Đây là bạn trai của mình."
"Hả?"
Tiểu Thu có chút bất ngờ, bởi cô không nghĩ tới Du Huyền sẽ chủ động công khai. Sau một thoáng thất thần, cô lên tiếng chào hỏi Trần Trứ.
Đến khi cô gái gọi là 'Tiểu Thư' rời đi, trên đường đến nhà ăn hai người còn gặp được hai ba nhóm có nam có nữ lên tiếng chào Du Huyên.
"Cậu giống như minh tinh trong trường ấy nhỉ?"
Trân Trứ trêu ghẹo.
"Mình thi môn năng khiếu xếp hạng nhất đấy. Với lại, trong lần đầu tiên vẽ, mình được giáo sư chuyên ngành khen tới tận trời cơ.'
Du Huyền hất hất cằm lên, tỏ thái độ mình giỏi không, khen mình' đáng yêu đến chết người. Nhưng không biết sau đó cô nghĩ tới chuyện gì, mà khuôn mặt bỗng buồn rầu nói: "Nhưng ngài ấy nói, tác phẩm của mình còn thiếu một chút cảm giác mới có thể chính thức nhập môn."
Có lẽ, Du Huyền tưởng rằng chỉ vì cô đạt hạng nhất ở môn năng khiếu nên mới nổi tiếng đến vậy, nhưng Trần Trứ không cho rằng như vậy.
Lên đại học, thành tích không phải là tiêu chuẩn duy nhất mà sinh viên dùng để đánh giá. Mà mức độ đánh giá sẽ tự nhiên thê vào khuôn mặt và dáng người.
Nhưng Trần Trứ không hiểu vẽ tranh, hắn không hiểu cái gì là kém một chút cảm giác nữa mới chính thức nhập môn. Có lẽ nghệ thuật khác toán lý hóa, bởi nghệ thuật luôn dựa vào cảm xúc con người để đánh giá.
Đến phòng ăn, lại có người đến chào hỏi Du Huyền.
Còn Du Huyền vẫn tiếp tục giới thiệu cho đối phương biết: "Đây là bạn trai của mình."
"Ủa, tại sao gặp ai cậu cũng giới thiệu vậy?”
Trân Trứ không nhịn được hỏi một câu.
"Bởi vì..."
Du Huyền ghé sát lại, đôi mắt lấp lánh như muôn vàn vì sao, nhìn thẳng Trần Trứ nói: "Mình chỉ muốn nơi nào có người đều biết, mình đã có bạn trai."
Chẳng trách bầu trời đêm nay chẳng có vì sao nào, có lẽ đã bị Cá Lúc Lắc chiếm đoạt hết rồi.
"Có phải mình yêu đương mù quáng không?"
Du Huyền bỗng trở nên vô tri hỏi: "Ngô Dư và bạn cùng phòng đều nói mình như vậy, yêu đương mù quáng hết thuốc chữa. Ngô Dư còn bảo mình, chỉ cần trái tim mình rung động, cậu ấy biết trước mình sẽ trở nên như vậy."
"Còn cậu cả thấy thế nào?"
Trân Trứ cố tình hỏi lại.
"Mình biết không nên, nhưng sẽ làm theo lý trí."
Du Huyền tự tin trả lời, sau đó kéo Trần Trứ vào nhà ăn.
Trong nhà ăn, cô cảm thấy món miến tiết vịt và bánh bao chiên hoặc hấp là ngon nhất. Gọi xong, cô đi lấy một cái bát không, rôi gắp một ít miến, ít canh, một ít tiết vào bát.
Sau đó, cô đưa cả bát lớn miến tiết vịt còn lại cho Trân Trứ.
Trân Trứ nhịn không được mỉm cười.
Cá Lúc Lắc à Cá Lúc Lắc, nói cậu yêu đương mù quáng cậu còn gân cổ lên cãi?
“Cậu ăn ít vậy sao?”
Trân Trứ hỏi.
"Mình ăn vậy đủ rồi." Du Huyền gắp một đũa miến cho vào miệng, trông có khác gì thỏ nhai cà rốt không. Hắn nhìn từng sợi miến từ từ biến mất, cảm giác thấy đáng yêu vô cùng, lại còn khiến tâm hồn cực kỳ thoải mái.
Trân Trứ mỉm cười, cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, nhưng phải công nhận món ăn này ở đây khá ngon.
Chỉ cần mình món này đã đủ ăn đứt nhà ăn của Trung Đại rồi.
Lúc hai người cúi xuống ăn cơm, thì cách bàn của bọn họ không xa có mấy sinh viên vẫn chăm chú nhìn về phía này.
"Tên đó là bạn trai của Du Huyền à?”"
Một nam sinh trong nhóm lên tiếng hỏi.
"Ừ, vừa rồi Du Huyền có giới thiệu."
Một nam sinh khác nhỏ tiếng trả lời, sắc mặt còn tỏ ra buồn vô cớ.
"Không nhìn ra tên này có điểm nào nổi bật."
Tên nam sinh vừa hỏi khinh thường nói: "Còn không có cả tiền mua cho bạn gái cái điện thoại đàng hoàng, hai người còn rủ nhau dùng một chiếc điện thoại sản xuất trong nước?
"Điều này chẳng phải càng chứng minh đức tính của Du Huyền đáng quý?"
Nam sinh thất tình nói: "Cô ấy tình nguyện cùng bạn trai sử dụng điện thoại mấy trăm tệ. Mày nói xem, tao phải làm thế nào mới chiếm được trái tim cô gái này đây?"
"Cũng đúng. Mày nhìn xem, Du Huyền còn cố tình gắp cái bánh bao cuối cùng cho bạn trai mình kìa.'
"Con mẹ nó, không cần mày phải tả."
Trong hiện thực, thật ra rất ít gặp phải mấy tình huống ngu xuẩn như trong phim. Khi người ta đã thể hiện rõ tình cảm của hai người, thì chẳng có ai ngu xuẩn lao đến phá đám cả.
Với lại đây là môi trường sinh viên, dù ghen tuông thế nào cũng sẽ không thể hiện thái độ công khai.
Cho nên, bữa cơm này, trừ có người đến chào hỏi, coi như mọi chuyện diễn ra thuận lợi.
Cơm nước xong xuôi, Du Huyền nắm tay Trân Trứ đi dạo bên ngoài.
Lúc này, trong bầu không khí nóng nực cũng có chút mát lạnh. Từng cơn gió thổi qua kèm theo hơi ẩm, vốn dĩ vâng trăng trong suốt sáng chói thì bây giờ giống như được đặt trong tủ kính, bị bỏ một góc trên bầu trời, xung quanh tỏ ra vầng sáng màu đỏ nhạt.
Cách đó không xa là những quầy bán hàng rong. Thật ra chủ quán có thể là sinh viên hoặc là những người sống ở gần khu vực trường học, mặt hàng cũng chỉ là mấy đồ trang sức rẻ tiền.
Du Huyền nắm tay Trần Trứ lại chỗ đó, chọn một vòng tay nhiều màu lấp lánh, đeo vào cổ tay trắng như tuyết, quả nhiên không phải đẹp bình thường.
Chủ quán bên cạnh liên mồm khen ngợi, nên Du Huyền quay qua hỏi Trần Trứ: "Đẹp không?”
"Ừ"
Trân Trứ gãi đầu, rồi quay qua hỏi ông chủ: "Cái này bao nhiêu tiền."
Ông chủ nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, sau đó nhìn lại Trần Trứ, ánh mắt đảo một vòng sau đó trả lời: "52 tệ."
Tất nhiên Trần Trứ biết ông chủ cố tình nâng giá. Ông ta nghĩ rằng, Trần Trứ đi với bạn gái, nhất định sẽ không từ chối giá này.
Đúng là Trần Trứ vẫn chấp nhận cái giá này. 52 thì 52 thôi, với lại số này khá dễ nghe, mà cũng may Hoàng Bách Hàm và Mưu Gia Văn vừa chuyển tiên cho mình.
Hắn đang muốn lấy tiền ra trả, thì Du Huyền nhíu mày nhìn chủ quán, sau đó ghé sát vào tai Trân Trứ nói: "Cậu ngốc à, người ta nói bao nhiêu cậu đưa bấy nhiêu à?"
Cảm giác ngứa ngáy kia, lập tức bao phủ toàn thân Trân Trứ.
"Ông chủ."
Sau đó, Du Huyền giơ vòng tay lên nói: "Vòng này 5 tệ bán không?”
Trần Trứ vừa nghe thấy đã có chút xấu hổ, trả giá kiểu này chẳng khác nào cứa lên động mạch người ta một cái.
Ông chủ ngơ ngác một lúc, rồi nhanh chóng lắc đầu tỏ thái độ mình cũng không nhập được giá này.
Du Huyền lập tức kéo Trần Trứ đi, không dừng lại nhịp nào.
Cuối cùng, cô tìm được một chiếc vòng tay kiểu dáng cũng khá đẹp mắt, nhưng ở một cửa hàng khác, không ngờ nó chỉ có giá 5 tệ.
"Chủ nhiệm Trần, mua cái này nha."
Giọng nói trong trẻo của Du Huyền vang lên.
"Hay là trở vê mua cái vòng kia?"
Ngay cả loại người chẳng có tý thẩm mỹ nào như Trần Trứ, cũng cảm thấy cái vòng tay 52 tệ kia rõ ràng đẹp hơn.
"Không."
Du Huyền lắc đầu: "Mình thực sự thích những món đồ nho nhỏ thế này, nhưng đắt quá lại không nỡ.'
"Ừ" Trân Trứ cũng không nói thêm, bèn lấy 5 tệ ra trả.
Du Huyền lập tức đeo nó lên tay, vui mừng chụp ảnh gửi cho Ngô Dư, cô còn khen Trân Trứ vừa mua tặng mình một cái lắc tay vô cùng đẹp đẽ.
Hai người tiếp tục đi vê phía trước. Nhưng khi đến một cửa hàng bán giày thể thao, Du Huyền đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày Nike, sau đó kéo Trần Trứ vào thử giày.
"Đôi này phải tới 200 tệ đấy."
Trân Trứ mỉm cười nhìn giá cả rồi nói: 'Không phải cậu nói chỉ thích mấy đồ nho nhỏ giá hợp lý chăng?”
"Đó là sở thích của mình, cậu cũng đâu có sở thích giống mình đâu?"
Du Huyền ngang ngược nói, sau đó nhẹ nhàng nói cho Trân Trứ: "Tháng trước mình vừa mới kết thúc việc làm thêm ở cửa hàng giá rẻ, cậu mua cho mình cái vòng tay rồi, mình cũng phải tặng lại cho cậu cái gì chứ."